View Full Version : Brokeback Mountain
loveactually
23-04-2006, 04:57 PM
Warning: (NC17)Brokeback mountain không phải truyện yaoi, nó là truyện gay, đôi chỗ hentai, và nó thật, nên không thích hợp với những người chưa đủ tuổi. Patmol không chịu trách nhiệm nếu bạn quyết định xé rào. Warning xong, ai ý kiến ý cò phản đối thì không nên đọc.
Brokeback Mountain
Chuyện về hai chàng cao bồi trên ngọn núi Brokeback.
Tác giả: Annie Proulx
Người dịch: Loveactually & Patmol Black
Ennis del Mar tỉnh giấc trước năm giờ sáng. Gió lắc mạnh chiếc xe hàng, kêu gào vòng quanh cánh cửa sắt và những khung cửa sổ. Mấy cái áo sơ mi máng trên cây đinh khẽ lung lay. Gã đứng dậy, đưa tay gãi gãi phần bụng giờ đã ngả xám với mớ lông trên ấy, lê bước tới bên bếp gas, đổ phần cà phê còn dư vào cái chảo mẻ bằng men; ngọn lửa xanh chực quấn lấy nó. Gã bật vòi nước, tiểu vào bồn cầu, mặc vô người áo sơ mi cùng quần jean, đôi giày da cũ mèm, vừa gõ gõ đế giày xuống sàn nhà đặng xỏ chúng vào. Gió thổi ào, ép qua bề dài xe, và trên lối đi gầm rú của nó, gã có thể nghe được tiếng cát sỏi ma sát. Chiếc xe chở ngựa mà ra ngoài đường cao tốc giờ này chắc sẽ không ổn. Gã phải thu dọn đồ đạc rời khỏi nơi đây nội sáng hôm nay. Trang trại được đem ra rao bán, người ta đã gửi đi cả con ngựa cuối cùng, trả hết lương cho mọi người từ ngày hôm trước; ông chủ bảo, "Trao chúng cho lũ cá mập địa ốc dùm, tôi chuồn đây" khi thả chùm chìa khoá vào tay Ennis. Coi bộ gã phải tá túc nhờ nhà đứa con gái đã lấy chồng cho đến lúc tìm được một công việc khác. Đành thế, tâm trí gã vẫn ngập tràn cảm giác khoan khoái bởi gã vừa gặp được Jack Twist trong mơ.
Chảo cà phê bốc mùi ôi thiu đang bắt đầu sôi lên, nhưng gã kịp thời bắc nó xuống trước khi nó trào ra bên ngoài. Gã đổ nó vô cái tách hoen ố rồi thổi lên trên bề mặt thứ dung dịch đen xì, để cho cơn mộng mị trôi đi. Nếu gã không cố sức tập trung, e nó sẽ đun nóng mọi thứ, sưởi ấm lại cái thời xa xăm, lạnh lẽo, trên núi cao, khi họ từng sở hữu cả thế gian này và với họ, không có gì là sai cả. Gió quất vào xe như đống đất bụi tuôn xuống từ xe rác. Gió lặng đi, chết hẳn, bỏ lại một sự im lặng thoáng chốc.
~*~
Họ được nuôi dưỡng trên những trang trại nhỏ, nghèo, ở hai góc đối nhau của tiểu bang; Jack Twist thì ở Lightning Flat, tận bờ Montana, Ennis del Mar thì từ vùng phụ cận Sage, gần đường biên giới với Utah, cả hai đều là những cậu trai đồng quê bỏ học phổ thông chẳng chút triển vọng, gia cảnh vất vả, túng thiếu; hai người, với lối cư xử thô lỗ, cung cách nói năng cộc lốc, đều đã quen với cuộc sống khắc khổ. Ennis được anh với chị lớn cưu mang sau khi cha mẹ chúng lái xe trật khỏi ngã quẹo duy nhất trên tuyến đường Dead Horse Road, bỏ lại chúng với vỏn vẹn hai mươi bốn đôla cùng cái trang trại đang trả góp cho tận hai chỗ. Ở tuổi mười bốn, gã điền đơn xin được cấp bằng lái xe tạm trong giai đoạn khó khăn, nhờ thế gã mới được phép lái những chuyến xe dài hàng giờ đồng hồ từ trang trại tới trường. Chiếc xe tải cũ rích, không máy sưởi, chỉ độc mỗi một thanh gạt nước và bánh xe dởm đời; lúc máy phát thanh trên xe bị hư, gã không có tiền sửa nó. Gã từng muốn lên lớp mười một, cảm thấy cái từ ấy như mang chút ý nghĩa danh dự gì đấy, nhưng rồi chiếc vận tải đâm hỏng, quẳng gã thẳng vào công việc lam lũ nơi trang trại.
Năm 1963, khi gã gặp Jack Twist, Ennis đã có hôn ước với Alma Beers. Cả Jack lẫn Ennis cùng khai là muốn kiếm chút đỉnh dằn túi; trong trường hợp của Ennis điều đó ám chỉ lon thuốc rê với hai tờ giấy năm đồng bên trong. Mùa xuân năm ấy, thèm khát công việc, cả hai đã đăng ký ở Việc làm cho trang trại và nông trang- Họ ghi danh cùng một lúc cho vị trí người chăn gia súc và quản trại ở cùng một phi vụ chăn cừu phía Bắc Signal. Trang trại mùa hè nằm trên các rặng cây, tại vùng đất Forest Service, trên ngọn Brokeback Mountain. Đây sẽ là mùa hè trên núi thứ nhì với Jack, mùa đầu tiên với Ennis. Chưa người nào đến tuổi đôi mươi.
Họ bắt tay nhau trên chiếc xe dùng làm văn phòng ngột ngạt, ngay trước cái bàn làm việc bừa bộn giấy tờ với chữ viết nguệch ngoạc và cái gạt tàn chứa đầy những mẩu vụn thuốc lá. Khung cửa sổ lá sách nghiêng nghiêng để lọt vùng ánh sáng trắng hình tam giác. Hình bóng bàn tay lão đốc công di chuyển vào bên trong vùng sáng ấy. Joe Aguirre, với mái tóc bồng bềnh màu bụi thuốc, rẽ đường ngôi ở chính giữa, nói cho bọn họ biết quan điểm của lão.
"Forest Service có những bãi cắm trên các vùng đất công. Trại có thể cách nơi thả cừu chừng một vài dặm đường. Lũ cừu thường bị thú hoang ăn mất nhiều vì chẳng ma nào ở gần canh chừng chúng ban đêm cả. Cái tao cần, là thằng quản trại trụ tại trại chính, còn thằng ĐI CHĂN"- lão quạt tay về phía Jack- "căng một cái lều con trên đồng cỏ với bầy cừu, ngoài tầm quan sát, và sẽ NGỦ tại đấy. Ăn bữa tối với bữa sáng ở trại, nhưng NGỦ VỚI CỪU, một trăm phần trăm, KHÔNG ĐƯỢC ĐỐT LỬA, không để lại dấu tích gì hết. Cuốn lều lại mỗi buổi sáng phòng trường hợp bọn kiểm lâm Forest Service rình rập. Mang lũ chó và khẩu -30.30 ra ngoài đó luôn. Hè năm ngoái tổn thất mẹ nó gần hai mươi lăm phần trăm. Tao chẳng muốn vậy nữa, CÒN MÀY", lão vừa bảo Ennis vừa tiếp nhận hình ảnh một gã đầu tóc rối bờm xờm, đôi bàn tay to nứt nẻ, sần sùi, ống quần jean rách beng còn áo sơ mi thì đứt nút. "Mừơi hai giờ trưa mỗi thứ sáu đi xuống chỗ cây cầu với mấy con la cùng danh sách những thứ cần thiết cho tuần tới. Một đứa mang theo tiếp tế sẽ tới đó trên chiếc xe hàng". Lão chẳng buồn hỏi thăm xem liệu Ennis có đeo đồng hồ hay không, chỉ lấy ra cái đồng hồ rẻ tiền hình tròn có gắn dây, phủi đi lớp bụi bẩn, vặn chỉnh nó rồi ném cho gã cứ như thể gã không đáng để lão với người đưa. "SÁNG MAI tụi tao sẽ tải mấy đứa bây tới nơi khởi hành". Hai con người vận rủi chẳng biết đi đâu.
Họ lần ra một quán rượu rồi ngồi uống bia suốt buổi chiều. Jack kể với Ennis về cơn giông sấm chớp trên núi hồi năm trước đã giết chết bốn mươi hai con cừu, về cái mùi hôi khó ngửi đặc trưng của lũ súc ấy, về cái cách chúng nó ăn no đến cành hông, về chuyện cần phải có nhiều rượu whiskey trên trển. Hắn từng bắn hạ một con chim ưng, hắn bảo, rồi xoay đầu chỉ cho gã thấy cái lông đuôi đính trên vành nón. Thoạt nhìn, Jack trông cũng tàm tạm, tóc hắn quăn và hắn hay cười; nhưng với một người nhỏ con thì bắp đùi hắn phần nào bị dư ký, nụ cười trên môi hắn để hở mấy chiếc răng cửa bị hô, dù không rõ rệt đến độ có thể giúp hắn cạp bắp rang từ cổ chai bia, nhưng cũng dễ nhận ra. Hắn mê như điếu đổ cái kiểu sống bằng những cuộc đua tài trên lưng bò của các anh chàng cao bồi; khoá thắt lưng hắn mang hình bò mộng. Đôi giày da hắn mang rách tơi, lủng lỗ tới mức không còn cách chi cứu vãn, mà hắn thì cực kỳ phấn chấn khi được đến một nơi nào đó, bất kì nơi nào ngoại trừ Lightning Flat.
Ennis, sống mũi cong, cao, gương mặt gầy, thì lôi thôi, bẩn thỉu. Lồng ngực gã hơi lõm, cặp chân dài mang dạng chân cây compa. Người gã vạm vỡ như chỉ dành riêng cho việc cưỡi ngựa hay đánh lộn. Khả năng phản xạ lại nhạy bén bất thường. Mắt gã bị viễn thị đủ nặng để gã viện lí do không thích đọc gì hết ngoài mấy quyển catalog về yên ngựa thuộc hãng Hamley.
Xe chở cừu và ngựa đổ chúng xuống tại bến dừng. Tên Basque chân-vòng-kiềng chỉ Ennis thấy cách thức chất hàng lên đám la, rồi bảo với gã "Đừng bao giờ gọi món súp. Mấy hộp đựng súp cực kỳ khó chở". Ba con chó con- con mẹ nằm trong số đám chó chăn cừu- được cho vào một cái rổ đặt trên lưng la, con còi cọc nhất thì ở trong áo khoác của Jack, bởi hắn yêu thích chó con. Ennis lựa ra cho mình con ngựa màu hạt dẻ tên Cigar Butt để cưỡi, còn con của Jack có màu đỏ hung, thuộc loại dễ giở chứng. Đám ngựa dự phòng bao gồm luôn cả con màu xám lông chuột mà Ennis khoái. Ennis với Jack, lũ chó, ngựa và la, hàng ngàn những con cừu lẫn đực lẫn cái tiến lên sườn núi như nước dơ chảy ra từ gỗ, vượt lên trên các tầng cây, lạc vào những thảm cỏ nở hoa và những luồng gió thổi liên tu bất tận.
Họ dựng lều lớn trên nền đất Forest Service, bếp núc và các thùng chứa đồ ăn được bảo quản an toàn. Cả hai thằng ngủ lại ở trại đêm đầu tiên, Jack luôn miệng rủa xả cái mệnh lệnh ngủ-chung-với-cừu-mà-không-được-đốt-lửa của lão Joe Aguirre. Dù vậy, lúc hắn cưỡi con ngựa hung ra đi trong buổi sáng mịt mù lại chẳng thấy hắn ca cẩm nhiều. Rạng đông đến mang sắc cam thuỷ tinh, úa màu từ phía bên dưới bởi dãy cỏ xanh nhợt nhạt. Khối núi đen như bồ hóng lợt dần cho đến khi nó có cùng một màu với đám khói xám toả ra từ đống lửa Ennis nhóm cho bữa sáng. Không khí lạnh lẽo như dịu xuống, bãi đá, cuội phản chiếu những bóng đen bất chợt và những cây thông chỏm nhọn như không ngừng vươn lên tụ lại với nhau thành nhiều mảng xanh lá cây sậm, ảm đạm.
Ban ngày, Ennis dõi mắt qua bờ bên kia cái vực thẳm sâu hoắm, thỉnh thoảng trông thấy Jack, một điểm nhỏ nhoi băng ngang thảo nguyên rộng lớn như con côn trùng bé tí bò ngang tấm thảm trải bàn; Jack, từ chỗ hắn cắm lều buổi tối, nhìn Ennis như ngọn lửa đêm, một đốm sáng lấp láy trên tảng núi đen kịch.
~*~
loveactually
23-04-2006, 04:58 PM
Vào một buổi chiều tà, Jack lê thân đến trại khá muộn. Hắn tu hết hai lon bia hắn để ướp lạnh trong cái bịch treo phía bóng râm cạnh lều, xực hai tô thịt hầm, bốn miếng bánh quy cứng như đá của Ennis, một lon trái đào. Hắn cuốn điếu thuốc rê, ngồi ngắm mặt trời lặn.
"Hiện mỗi ngày tao phải đi đi lại lại những bốn tiếng đồng hồ," Hắn rầu rĩ. "Tới đây ăn sáng, quay lại chỗ lũ cừu, xế chiều thì thu xếp nơi cho chúng ngủ, đi ăn tối, rồi lại trở về với chúng, hơn phân nửa buổi tối phải nhảy dựng người dậy hết lần này tới lần khác đặng canh tụi chó rừng. Theo luật đáng lý tao được ngủ qua đêm ở đây. Lão Aguirre chẳng có quyền quái gì bắt tao làm thế này cả".
"Mày muốn đổi chỗ không?" Ennis bảo. "Tao không ngại chăn cừu. Tao cũng chẳng ngại ngủ ngoài đấy".
"Đó không phải là vấn đề. Vấn đề là, cả hai đứa mình lẽ ra phải được ở lại trại. Mẹ, mà cái lều quỷ sứ hôi rình như nước đái mèo hay có khi còn tệ hơn nữa".
"Tao không ngại chạy ra đằng ấy"
"Nói mày nghe, mày phải thức giấc giữa đêm khuya chừng vài chục lần để xua lũ chó rừng. Rất vui nếu được đổi với mày nhưng cần báo trước là tao không nấu nướng được cái cóc khô gì đâu, có mỗi tài khui đồ hộp thôi"
"Vậy thì cũng chẳng tệ hơn tao là mấy. Thôi được rồi, tao không ngại công chuyện đó".
Họ cầm cự với bóng đêm được chừng một tiếng nhờ cây đèn xăng màu vàng. Khoảng mười giờ tối, Ennis cưỡi con Cigar Butt- con ngựa đi đêm tốt- xuyên qua màn sương giá chập chờn, về chỗ bầy cừu. Gã mang theo phần bánh quy thừa, hũ mứt với hũ càfé bên mình dự trù cho hôm kế, miệng bảo sẽ tiết kiệm được một chuyến đi, sống sót ở ngoài ấy cho đến giờ ăn khuya.
"Sớm tinh mơ đã bắn được một con chó rừng," Gã khoe với Jack xế chiều ngày hôm sau, khi gã vẩy nước nóng tung toé lên trên mặt, rồi xoa lên ấy bọt xà phòng, hy vọng dao cạo râu gã vẫn còn chút lưỡi sót lại trong đó, phần Jack thì lo gọt vỏ khoai tây. "Con khốn bự kinh khủng khiếp.Dái to như quả táo. Tao đoán chắc nó ngốn mất của mình vài con cừu rồi. Ngữ như nó dám ăn được nguyên con lạc đà cơ. Mày có muốn chút nước nóng này không? Còn nhiều lắm".
"Cho mày hết đấy"
"Ừ, vậy tao sẽ rửa ráy mọi nơi tao với tới được". Gã nói, gỡ giày với cởi quần jean ra (Jack phát hiện gã không vận quần lót hay mang vớ), rồi quấn cái khăn mặt màu xanh đi lòng vòng đến tận lúc lửa cháy bập bùng.
Họ dùng bữa cạnh đống lửa, mỗi người một lon đậu cộng mớ khoai chiên. Hai thằng chia nhau khoảng một lít whiskey, cùng ngồi tựa lưng trên khúc củi, chuyền tay nhau chai rượu mạnh giữa lúc bầu trời đỏ nhạt phai màu dần và không khí lạnh khẽ buông xuống. Họ uống rượu, hút thuốc, thi thoảng đứng dậy đi tiểu. Ánh sáng từ ngọn lửa hắt lên dòng nước chảy cong vòng cung. Họ quăng thêm gỗ vào lửa, cố câu thêm giờ cho cuộc chuyện trò. Họ tán gẫu với nhau về mấy con ngựa, các màn biểu diễn trên lưng bò, những khi cơ hàn, số lần bị tai nạn hay thương tích từng trải, vụ tàu ngầm Thresher mất tích cùng toàn bộ thuỷ thủ đoàn cách đó hai tháng , nghĩ xem nó ra sao ở những giây phút tiêu tùng cuối cùng, hết thảy các con chó họ từng nuôi hoặc biết, lệnh gọi nhập ngũ, về trang trại gia đình Jack nơi cha với mẹ hắn tần tảo, việc nhà Ennis bị thu hồi nhiều năm trước sau khi cha mẹ gã chết, ông anh lớn ngụ tại Signal còn bà chị đã kết hôn thì ở Casper. Jack kể rằng cha hắn cách đây nhiều năm từng là dân cưỡi bò rất nổi danh nhưng lại ôm khư khư mọi bí mật nghề nghiệp cho riêng lão, chẳng bao giờ khuyên bảo Jack lời nào, cũng không chịu đến xem Jack trổ tài lấy một lần, mặc dù hồi hắn còn bé, lão đã từng đích thân đặt hắn lên lưng bò. Ennis bảo cái kiểu cưỡi mà khiến gã quan tâm phải kéo dài hơn tám giây và mang chút mục đích gì đó. Tiền cũng là một mục đích chính đáng, Jack nói, và Ennis phải tán thành. Họ tôn trọng ý kiến lẫn nhau, mỗi người đều mừng khi có được bạn đồng hành thay vì chịu cảnh đơn độc theo dự kiến. Lúc Ennis dong ngựa ngược chiều gió về với bầy cừu trong thứ ánh sáng le lói và say mèm, gã tự nhủ thầm trứơc nay gã chưa từng vui đến thế, cảm thấy như gã có thể chạm được tay vào cái màu trắng ánh trăng.
loveactually
23-04-2006, 04:58 PM
Mùa hè vẫn trôi, họ chuyển bầy gia súc sang khu cỏ khác, dời luôn cả trại; khoảng cách giữa cừu với bãi cắm mới lớn hơn và hành trình ban đêm cũng lâu hơn. Ennis cưỡi ngựa thong thả, nằm ngủ với đôi mắt mở thao láo, nhưng những giờ ở xa đàn cừu, gã không ngừng co duỗi chân tay. Jack thổi ra thứ âm thanh inh ỏi từ cây khẩu cầm- sau khi bị bẽ mặt đôi chút bởi cú ngã khỏi lưng con ngựa hung bất kham- còn Ennis thì có chất giọng the thé kha khá; vài hôm, họ mò mẫm hát hò nhăng nhít được một số bài. Ennis biết lời nhạc mặn mà trong bài "Bụi dâu lang". Jack thử bài hát của Carl Perkins, réo ỏm tỏi câu "Điều tôi nói-ói-ói", nhưng lại thích nhất bài thánh ca buồn, "Jesus đi trên nước", học được từ người mẹ tin vào Lễ Chúa và Thánh thần giáng trần. Hắn hát bài này bằng điệu chậm buồn ai oán, dập tắt cả tiếng lũ chó rừng kêu vọng lại từ xa.
"Quá trễ để chạy ra chỗ lũ cừu chết tiệt rồi", Ennis bảo, lừ đừ và say bí tỉ, bò lồm cồm bằng cả tay lẫn chân, vào một đêm lạnh giá, khi mặt trăng đã điểm quá hai giờ sáng. Các phiến đá trên thảm cỏ phát ra ánh sáng trắng xanh. Ngọn gió tinh ác vờn quanh làm hạ lửa, sau đó lại thổi nó táp vào mấy tấm khăn quấn bụng bằng lụa vàng. "Có dư cái mền nào, tao sẽ trải ra ngoài đây, chợp mắt chút, hừng đông sẽ đi ngay"
"Nó lạnh teo mông mày luôn một khi lửa tắt. Tốt hơn hết là nên nằm trong lều"
"Không nghĩ tao sẽ thấy lạnh". Tuy nhiên, gã cũng bước loạng choạng vô lều, cởi phăng đôi giày da, ngái khò trên đống quần áo trải dưới đất, đánh thức Jack dậy bằng tiếng răng hàm gã va vào nhau kêu lập cập.
"Lạy Chúa, đừng có ồn ào nữa mà chui qua đây cái coi. Túi ngủ đủ to mà". Jack kêu với giọng ngái ngủ bực bội. Quả là nó đủ rộng rãi, đủ ấm áp. Chỉ trong giây lát, quan hệ tình cảm giữa họ thăng tiến một cách đáng kể. Ennis luôn chạy hết tốc lực trên mọi nẻo đừơng, dù là vá rào hay tiêu tiền, thế nên gã không muốn tí nào khi bị Jack nắm lấy bàn tay trái, đưa nó tới dương vật hắn đang cương cứng. Ennis rụt tay lại ngay như vừa chạm phải lửa, gã quỳ gối lên, cởi thắt lưng, tuột quần xuống, đẩy Jack vào tư thế bò bốn chân, rồi, với sự hỗ trợ của vệt dầu hôi và chút nước bọt, gã thâm nhập vào cơ thể hắn. Chưa có gì là gã đã từng làm qua cả, mặc dù vậy, gã cũng chẳng cần đến quyển sách hướng dẫn nào. Họ nhập cuộc trong im lặng, chỉ trừ vài tiếng hít thở đứt quãng, gấp gáp và cái câu Jack nói, "Súng sắp khai hỏa", nghe như mắc nghẹn. Họ kiệt sức, lăn đùng, và ngủ say.
Ennis tỉnh dậy trong sắc bình minh đỏ ửng, với cái quần dài kéo xuống tận đầu gối cùng cơn nhức đầu hạng nặng, còn thằng Jack thì cọ đầu vô người gã; không nói không rằng gì về chuyện ấy, hai người bọn họ đều biết, rằng nó sẽ tiếp diễn suốt những ngày hè còn lại, thây kệ cha lũ cừu.
Và thật vậy, họ đã chẳng khi nào đề cập đến tình dục, cứ để yên cho nó tự xảy ra, ban đầu chỉ ở trong lều vào ban đêm, rồi sau đó là giữa ánh sáng ban ngày chói chang, với mặt trời nóng nực toả nắng, và xế chiều, trong ánh lửa trại. Nó nhanh và thô, họ cười ha hả, cười khọt khẹt, không hề thiếu tiếng động, nhưng lại chẳng nói lời nào, duy chỉ một lần Ennis bảo, "Tao không phải bóng", còn Jack cũng nhảy xổ vô với "Tao cũng không. Chuyện nhất thời thôi. Chẳng liên can tới ai, riêng giữa tụi mình". Chỉ có hai người họ trên núi cao, phiêu bồng trong âm hưởng không khí vui phơi phới nhưng lạnh buốt thấu xương tuỷ. Họ nhìn xuống lưng con chim diều hâu đang sải cánh bay, những ánh đèn xe lúc nhúc trên các cánh đồng phía dưới. Họ như tách biệt với mọi công việc tầm thường, biệt lập với tiếng lũ chó trang trại tru mỗi khi trời tối. Họ tin mình vô hình nhưng lại đâu ngờ rằng, vào một ngày, lão Joe Aguirre đã quan sát họ qua cái ống nhòm 10x42 hết gần mười phút, kiên nhẫn chờ tới lúc họ cài lại nút quần jean, đợi đến khi Ennis về lại chỗ bầy cừu, trước khi đưa tin rằng người nhà Jack nhắn là ông cậu Harold của hắn đang phải nhập viện với chứng viêm phổi, nhắm chừng sẽ không qua khỏi. Rốt cuộc rồi ông ta cũng sống, và Aguirre lại phải lên núi báo tin. Lão chỉ liếc Jack bằng mắt nhìn hung tợn, chẳng màng tới chuyện bước xuống yên ngựa.
Tháng tám, Ennis bắt đầu ngủ lại nguyên đêm với Jack tại khu trại chính. Trong một cơn lốc bão bùng, đàn cừu bỏ sang hướng Tây, nhập vào một bầy thuộc bãi đất canh khác. Suốt năm ngày trời ròng rã, khổ sở, Ennis và gã chăn cừu người Chilê không biết lấy một chữ tiếng Anh bẻ làm đôi gắng hết sức tách chúng ra; cái nhiệm vụ hầu như bất khả thi bởi lớp sơn đánh dấu vào thời điểm cuối mùa như thế này đã tróc và phai đi nhiều. Ngay cả khi số lượng cừu được thu hồi đầy đủ, Ennis vẫn biết chúng cũng đã bị xáo trộn. Xét theo khía cạnh đáng lo ngại nào đó, thì mọi thứ phải chăng đều đã bị xáo trộn.
Mưa tuyết tới sớm, vào ngày mười ba tháng tám. Tuyết đóng thành lớp, dày cả tấc, nhưng liền sau đó lại tan đi rất nhanh. Tuần lễ kế, Joe Aguirre lệnh họ cho mang cừu xuống- một cơn bão khác, dữ dội hơn đang tiến vô đất liền từ Thái Bình Dương. Họ thu dọn hành trang xuống núi với lũ súc vật. Đá cuội lăn long lóc dưới chân, những cụm mây tím thẫm cuồn cuộn bay vào từ phía Tây cộng thêm cái mùi kim loại của đợt mưa tuyết chuẩn bị kéo đến thúc họ đi nhanh hơn. Ngọn núi sùng sục kiểu năng lượng quỷ quái, mờ hẳn đi bởi thứ ánh sáng bập bùng xuyên qua đám mây mù, gió lướt trên cỏ, hợp với các khe đá phát ra những tiếng ù ù thịnh nộ. Trên chặng dường xuống dốc, Ennis có cảm tưởng như gã đang trong cảnh chiếu chậm của một cú ngã đâm đầu xuống đất mà không tài nào thay đổi được.
Joe Aguirre trả lương cho họ, chẳng nói gì nhiều. Lão đưa mắt nhìn bầy cừu với nét mặt chua chát, bảo, "Vài con trong này chưa từng theo tụi bây lên núi". Số lượng thống kê cũng không được như lão mong đợi. Cái lũ chết rồi thì làm nên trò trống gì.
"Mày làm tiếp hè tới chứ?" Jack hỏi Ennis trên con lộ, khi một chân hắn đã đặt vào bên trong chiếc xe vận tải nhỏ. Gió mạnh lên đột ngột, gắt, và lạnh.
"Chắc là không". Có cọng lông chim bị thổi bốc lên không trung, bỡn cợt cùng cát bụi, gã nheo mắt nhìn nó. "Như tao đã nói, Alma và tao làm đám cưới tháng mười hai. Sẽ ráng tìm công việc nào đấy ở trang trại. Mày thì sao?" Gã tránh không nhìn thẳng vô cái quai hàm thâm màu tím xanh của Jack, dấu vết từ cú đấm gã tung vào mặt hắn vào cái ngày cuối cùng.
"Nếu chẳng có gì khá hơn để làm. Từng nghĩ sẽ quay trở về chỗ ông già tao phụ ổng hết mùa đông, sau đó có lẽ chạy sang Texas vào mùa xuân. Nếu không bị bắt phải nhập ngũ".
"Tốt, vậy, hẹn ngày gặp lại, tao đoán thế" Gió cuộn cái bao ni lông lăn long lóc dưới đường cho đến khi nó chui tọt vô gầm xe gã.
"Ừ," Jack đáp. Họ bắt tay từ biệt, vỗ bả vai nhau, rồi khi giữa họ là bốn chục gang khoảng cách, chẳng còn gì khác ngoài việc lái xe đi theo hai hướng ngược chiều nhau. Chưa được một dặm, Ennis thấy như ai đó đang dùng hai tay moi ruột gan gã ra, liên tiếp từng đợt, mỗi đợt dài cả thước. Gã tấp xe bên lề đường và, trong mớ bụi tuyết xoay tròn, gã cố ói, nhưng chẳng nôn ra được gì. Tâm trạng gã chán chường, buồn bực như chưa bao giờ thấy chán hay buồn được như vậy, mà phải mất một thời gian thật lâu, cái cảm giác khó chịu ấy mới dần biến mất.
~*~
loveactually
23-04-2006, 05:00 PM
Tháng mười hai, Ennis cưới Alma. Đến giữa tháng giêng, gã làm cô mang bầu. Gã lượm mót được vài công việc trang trại ngắn hạn, rồi cố định với nghề nuôi ngựa tại trại Elwood Hi-Top lâu đời nằm ở phía Bắc Lost Cabin thuộc quận Washakie. Gã vẫn còn làm ở đấy hồi tháng chín, lúc Alma con, cách gã gọi cô con gái đầu lòng, được hạ sinh. Phòng ngủ hai vợ chồng đầy mùi máu cũ, sữa và phân trẻ em, cả tiếng khóc ré, tiếng nút sữa, tiếng Alma rên rỉ trong cơn buồn ngủ, tất cả như khẳng định năng lực sinh sản bình thường cũng như cuộc sống đang tiếp diễn của một con người ban ngày làm việc quần quật với lũ gia súc.
Khi Hi-Top đóng cửa, họ chuyển nhà sang căn hộ nhỏ tại Riverton, bên trên tiệm giặt đồ. Gã gia nhập đội lái xe chở hàng trên quốc lộ, công việc tạm bợ, nhưng làm thêm những ngày cuối tuần ở Rafter B, đổi chác với việc gã để mấy con ngựa của gã tại đấy. Cháu gái thứ nhì ra đời. Alma muốn họ ở lại thị trấn, gần bệnh xá, vì đứa trẻ mới sinh thường ho khục khặc như bị suyễn.
"Ennis, làm ơn, chúng mình đừng tới những trang trại hẻo lánh khỉ gió nữa," Cô ngồi trên đùi chồng, vòng đôi cánh tay mảnh khảnh nhiều tàn nhang quanh người gã. "Mình kiếm việc ở đây đi hen?"
"Chắc vậy," Ennis trả lời. Luồn bàn tay vào phía trong cánh tay áo cô, gã quấy mớ lông nách mướt mịn. Đặt cô nằm ngửa trên giường, gã lần các ngón tay lên các đốt xương sườn cô, mò tới chỗ bộ ngực săng chắc, vòng qua vùng bụng tròn trịa, xuống đến đầu gối, tiến thẳng lên cái rãnh ẩm ướt rồi chạy một mạch tới cực Bắc (hay đường xích đạo, tuỳ vào nơi bạn nhắm mình đang căng buồm tới). Gã mân mê nó cho đến khi cô rùng mình sung sướng và oằn cả lưng lên, rồi gã lật sấp người cô lại, làm nhanh gọn cái điều cô căm ghét. Họ quyết định ở lại căn hộ chật hẹp, nơi gã chuộng, vì họ muốn dọn đi lúc nào cũng được
Mùa hè thứ tư tính từ phi vụ chăn cừu trên Brokeback Mountain, vào tháng sáu, Ennis được sở bưu chính giao cho một bức thư từ Jack Twist- dấu hiệu liên lạc đầu tiên trong suốt bấy nhiêu lâu.
Người bạn, lá thư này đáng lẽ phải được gửi đi từ lâu lắm rồi. Hy vọng mày nhận được. Nghe đồn mày đang ở Riverton. Tao sẽ qua đó ngày hăm bốn, định sẽ tạt ngang khao mày uống bia. Nhắn lại cho tao vài dòng nếu có thể, bảo với tao là mày còn ở đấy hay không.
Địa chỉ nơi gửi tại Childress, Texas. Ennis viết trả lời, khỏi phải hỏi, đưa luôn số nhà gã ở Riverton.
Thời tiết buổi sáng hôm ấy nóng, bầu trời trong, nhưng đến giữa trưa, mây đen cuồn cuộn kéo tới từ phương Tây, kèm theo là luồng không khí oi bức. Ennis mặc trên người chiếc áo sơ mi bắt mắt nhất, cái màu trắng sọc đen. Vì không rõ mấy giờ Jack đến nên gã xin nghỉ việc nguyên ngày. Gã không ngừng đi tới đi lui, mắt cứ ngó dòm chừng xuống phía bên dưới, chỗ con đường nhợt màu vì bụi. Alma đang huyên thuyên điều gì đó về việc dẫn thằng bạn gã tới tiệm Dao & Nĩa ăn tối đặng cô đỡ phải nấu nướng ở nhà, nhưng Ennis đáp, rằng chắc là gã chỉ ra ngoài nhậu nhẹt với Jack. Jack không thuộc dạng thích ăn tiệm, gã bảo, trong đầu liên tưởng tới hình ảnh mấy chiếc muỗng dơ dáy tòi ra từ mớ lon đậu lạnh tanh đặt thăng bằng trên khúc củi.
Tới chiều, giữa những tiếng sấm gầm gừ, cũng chiếc xe tải cũ mèm màu xanh lá cây quen thuộc tấp vào bên vệ đường, gã nhìn thấy Jack bước ra khỏi xe, chiếc mũ cao bồi rách tả tơi đội hơi nghiêng ra đằng sau. Ennis giật nẩy người, chưa chi gã đã lao ra ngoài đầu cầu thang, đóng sầm cánh cửa lại sau lưng. Jack leo cách bậc lên trên. Họ chộp lấy vai nhau, người này ôm chầm người kia, vừa gắng sức siết như muốn vắt cho cạn kiệt hơi thở đối phương, miệng lầm bầm, thứ đồ chó má, đồ chó má. Rồi, ăn khớp với nhau như chiếc chìa khóa được lắp vào đúng ổ, môi họ háo hức tìm thấy nhau, va chạm mạnh, mấy cái răng to của Jack bị chảy máu, nón hắn bị hất xuống sàn, hai hàm râu lởm chởm cạ vào nhau kêu sột soạt, các tuyến nước bọt trào dâng. Cửa nhà hé mở. Alma đứng đó, cô nhìn về phía đôi bờ vai đang căng ra của Ennis được vài giây ngắn ngủi trước khi đóng nhẹ cửa lại. Hai người kia vẫn dính cứng, vẫn ép chặt lồng ngực, hạ bộ, đùi và cẳng chân vào nhau, vẫn giẫm đạp lên các ngón chân nhau cho đến khi hai thân thể tách rời để tìm chút dưỡng khí. Ennis, vốn vụng về với những lời đường ngọt, đã gọi hắn bằng cái ngôn từ gã thường dùng cho mấy đứa con gái cùng lũ ngựa: bé cưng.
Cánh cửa lại được mở ra vài phân. Alma đứng trong nguồn sáng phát ra từ khe cửa chật hẹp.
Gã có thể nói gì bây giờ? "Alma, đây là Jack Twist, Jack, vợ tao, Alma". Ngực gã nặng chịch. Gã ngửi được mùi thằng Jack- cái mùi quen thuộc, nồng nặc thuốc lá, mùi mồ hôi như xạ hương, vị ngọt thoang thoảng như mùi cỏ và cùng với nó là cái lạnh đẫm sương của núi rừng. "Alma," gã tiếp, "Jack với anh không gặp nhau đã bốn năm trời nay rồi". Như thể viện đấy làm lí do vậy. Gã mừng vì đèn ngoài cầu thang mờ, nhưng lại không dám rời mắt khỏi cô.
"Thế sao," Alma nói, giọng trầm hẳn. Cô đã thấy những gì cô vừa thấy. Sau lưng cô, sấm chớp nhá qua khung cửa sổ như bức màn trắng bay phấp phới, có tiếng con nít khóc ré.
"Mày có con hả?" Jack hỏi. Bàn tay hắn run rẩy bóp mạnh tay Ennis, các tia lửa điện liên tục xẹt giữa họ.
"Hai nhỏ con gái," Ennis đáp, "Alma con và Francine. Thương chúng vô cùng". Môi Alma khẽ co giật.
"Tao cũng có một thằng con trai," Jack nói, "Tám tháng tuổi. Nói mày nghe, tao lấy một con bé dân Texas tại Childress--- tên Lureen". Từ sự rung động của tấm sàn gỗ nơi ba người họ đứng, Ennis có thể thấy được Jack đang run lẩy bẩy như thế nào.
"Alma," Gã bảo, "Jack và anh sẽ ra ngoài uống bia. Nhắm chừng tối nay sẽ không kịp về nhà, bọn anh chắc vừa uống vừa nói chuyện".
"Thế sao," Alma nói, rút ra tờ một đồng từ túi áo. Ennis tưởng cô tính nhờ gã mua cho mình gói thuốc hút, khả dĩ sẽ khiến gã phải về sớm hơn.
"Hân hạnh được gặp chị," Jack nói, vừa run bần bật như một con ngựa sổng chuồng.
"Ennis -----", Alma cất giọng thê lương, nhưng điều đó cũng chẳng chùn được bước chân gã trên cầu thang. Gã gọi với lại, "Alma, nếu mình muốn hút thuốc thì vẫn còn vài điếu trong túi áo sơ mi xanh dương anh để ở phòng ngủ".
Họ bỏ đi trên xe thằng Jack, chạy vội đi mua vài chai whiskey rồi chưa đến hai chục phút đã ra tới Nhà trọ Siesta mướn phòng. Tiếng cơn mưa đá trút lên cửa sổ kêu lách cách, theo sau bởi trận mưa rào. Ngọn gió trơn trượt thỉnh thoảng lại nện ầm ầm vào cửa phòng bên cạnh, kéo dài suốt đêm.
loveactually
23-04-2006, 05:01 PM
~*~
Căn phòng trọ tanh mùi tinh dịch, mùi khói thuốc lá, mùi mồ hôi và rượu mạnh, mùi thảm cũ, mùi cỏ khô và yên ngựa bằng da nghe chua chua, mùi phân, mùi xà bông rẻ tiền. Ennis nằm dạng chân, thân xác mệt nhoài và nhễ nhại, không ngừng hít thở sâu. Cơ thể gã vẫn còn cảm thấy đôi chút hưng phấn. Jack thổi khói thuốc phì phèo như vòi nước phọt lên từ lưng con cá voi, hắn bảo, "Chúa ơi, chắc là nhờ mày cưỡi ngựa riết mà nó mới sướng được như vầy. Hai đứa mình cần phải bàn kĩ chuyện này. Thề với trời, tao đã chẳng biết là tụi mình lại dính vô nó nữa----Ừ, thật ra thì tao cũng đoán trước được. Lý do tại sao tao lại ở đây. Tao biết chứ. Dọc đường cứ phải ngừng xe giữa chừng mãi, không cách nào tới nơi nhanh kịp".
"Tao đã không biết đi tìm mày ở nơi chốn nào", Ennis nói. "Bốn năm. Tao suýt phải bỏ cuộc. Tao cứ tưởng mày vẫn còn quê độ vì cú đấm năm ấy".
"Người bạn," Jack đáp, "Tao mải mê cưỡi bò ở Texas. Nhờ vậy mới gặp Lureen. Nhìn sang chỗ cái ghế kia xem".
Sau lưng chiếc ghế bằng gỗ sồi sơn màu cam, gã thấy một cái khóa thắt lưng lấp lánh. "Cưỡi bò?"
"Ừ. Mẹ, năm đó kiếm được vỏn vẹn ba ngàn đô. Đói bỏ bô. Phải mượn tùm lum thứ trừ bàn chải đánh răng từ mấy đứa khác. Tao chạy ngang dọc tiểu bang Texas. Hết phân nửa thời gian là chun dưới gầm cái xe bà bắn để sửa nó. Sao cũng được, tao đã chẳng nghĩ đến chuyện rút lui. Lureen hả? Cũng khá bộn bạc đấy. Ông già cô nàng có tiền. Lão chuyên kinh doanh máy móc nông trại. Dĩ nhiên lão đâu bao giờ chịu nhượng đồng xu cắc bạc nào cho cô con gái, mà lão thì ghét tao kinh khủng khiếp, thành ra tình hình hiện tại hơi khó khăn nhưng rồi cũng sẽ tới lúc..."
"Tốt, mày sẽ đạt được những gì mày muốn. Bộ quân đội không gọi mày đi nghĩa vụ sao?" Sấm sét rền vang, vọng lại từ phía đông xa xa, phủ lên bọn họ thứ ánh sáng đỏ màu, tang tóc.
"Chúng chẳng kiếm chác được chút ích lợi gì từ tao hết. Tao bị gãy vài đốt xương sống, cộng thêm vết nứt trên xương cánh tay, mày vẫn biết dân cưỡi bò có ma nào chả một lần bị dính vô tai nạn nghề nghiệp, đúng không? Từng bị gãy chân. Gãy ở ba nơi. Có lần bị hất văng xuống lưng bò, con bò bự tổ chảng, quẳng tao té xuống đất trong tích tắc, rồi rượt theo tao, mà nó lại chạy nhanh hơn tao nhiều. Cũng may là toàn mạng. Còn hàng đống những thứ khác chứ chưa hết, xương sườn bị thương, ê nhức suốt, dây chằng bị đứt. Mày thấy đấy, nó không còn như hồi thời ba tao nữa. Mấy đứa có tiền thì theo học cao đẳng, đại học, được rèn luyện trở thành vận động viên thể thao. Bây giờ mày cũng cần phải có tiền mới được cưỡi bò. Thằng cha già của con Lureen không chịu vứt cho tao lấy một đồng. Mà tao cũng chán trò này lắm rồi, nên tao chẳng muốn sống cảnh bấp bênh mãi. Nguyên nhân khác. Tao muốn về hưu trước khi mất luôn cái mạng quèn".
Ennis cầm tay Jack đưa lên miệng mình, gã hít một hơi thuốc, thở mạnh ra. "Với tao, mày vẫn nguyên vẹn như xưa. Mày biết không, tao cứ ngồi đấy nghĩ ngợi xem liệu tao có phải là....? Tao biết mình không phải. Ý tao muốn nói, hai đứa tụi mình đều có vợ, có con đàng hoàng, đúng không? Tao thích làm chuyện đó với đàn bà, phải, nhưng trời đất ơi, nó không giống như thế này tí nào. Tao chưa từng nghĩ sẽ làm với một thằng con trai nào khác, chỉ trừ mấy trăm lần tao lôi nó ra khi trong đầu nghĩ đến mày. Mày có làm với mấy thằng khác không? Jack?"
"Mẹ kiếp, không", Jack đáp, giọng không vấp, dẫu rằng từ đó tới nay, hắn từng cưỡi nhiều thứ khác hơn là chỉ riêng bò mộng. "Núi già Brokeback đã bẫy gọn được hai thằng mình và rõ ràng là mọi chuyện vẫn chưa chấm dứt. Mình phải tính xem bước kế tiếp cần làm là cái quái gì."
"Mùa hè năm ấy", Ennis nói. "Lúc tao với mày vừa chia tay sau khi được trả lương, bao tử tao bị quặn, đau dữ dội, tới mức phải dừng xe lại bên lề mà cố mửa, cứ ngỡ tao ăn phải thứ gì đó bậy bạ từ cái tiệm ở Dubois. Mất gần một năm mới nghĩ ra được rằng đáng lẽ tao không nên để mày rời khỏi tao. Đến khi ấy thì cũng đã rất, rất muộn rồi".
"Người bạn", Jack bảo. "Bọn mình phải giải quyết vấn đề cấp bách ngay trước mắt. Cần tính xem nên làm gì".
"Tao không nghĩ tới nước này, hai đứa còn có thể làm gì khác được," Ennis nói. "Điều tao muốn bảo, Jack, là tao đã gầy dựng được một cuộc sống ổn định trong mấy năm qua. Tao thương lũ nhỏ lắm. Phần Alma? Không phải lỗi của nó. Mày thì có con trai với vợ tại Texas. Tao với mày khó lòng đến được với nhau nếu chuyện diễn ra ở đấy ban nãy"- Gã hất đầu về hướng căn hộ- "thộp cổ hai đứa chung lại như vậy. Bọn mình mà làm thế ở chỗ không thích hợp thì tiêu đời ngay. Tình thế này thật sự chẳng thể kiểm soát được. Nó khiến tao sợ muốn vãi cả ra quần".
"Cần phải báo cho mày biết, người bạn, là dừơng như có người bắt gặp tụi mình mùa hè ấy. Tao quay về đấy hồi tháng sáu năm sau, định sẽ trở lại làm--- Khi đó, tao vẫn chưa chạy sang bên Texas---, lão Joe Aguirre ngồi trong văn phòng, và lão bảo với tao, lão nói, ''Coi bộ mấy thằng bây tìm ra thú tiêu khiển cho qua thời gian lúc còn ở trên ấy, phải vậy không?'', tao chỉ giả nai nhìn lão, nhưng khi bước trở ra, tao mới phát hiện cặp ống nhòm to tổ bố máng bên hông xe lão". Hắn vờ không nói thêm, rằng lão đốc công ngả người ra phía sau chiếc ghế gỗ kêu cọt kẹt, rồi bảo, Twist, tao sẽ không trả tiền cho chúng bây cưỡi ngựa xem hoa, để mặc lũ chó quản thúc bầy cừu, và từ chối chuyện mướn lại hắn. Hắn tiếp, "À, cú đấm của mày làm tao bất ngờ. Tao chưa bao giờ nghĩ đến việc mày sẽ tung một cú đấm lén như thế".
"Lần đầu tiên tao dùng trò này là với K.E, anh tao, lớn hơn tao ba tuổi, ngày nào cũng đập tao te tua. Ông già tao quá ngán cảnh thằng con trai út cứ tức tưởi, mếu máo khắp nhà hoài, thành ra lúc tao sáu tuổi, ổng kêu tao ngồi xuống và bảo, Ennis, cuộc sống mày gặp vấn đề, mà nếu mày không khắc phục nó, nó sẽ ở đó suốt với mày cho đến khi mày chín mươi tuổi, còn K.E thì chín mươi ba. Nhưng mà, tao trả lời, nó lớn con hơn con. Ổng đáp, mày phải lợi dụng lúc nó sơ hở, không chú ý, đừng nói lời nào với nó, đánh cho nó đau, chuồn cho nhanh, và cứ thế làm mãi cho tới lúc nó bắt được tín hiệu. Không gì hiệu quả hơn việc đả thương người khác để bắt người đó thấm thía. Thế nên tao vâng lời ổng. Tao tập kích nó ngoài nhà xí, nhảy xổ vào nó trên cầu thang, rón rén tới cạnh nó vào buổi tối khi nó còn đương ngủ say và đánh cho nó bầm dập. Mất khoảng hai ngày. Kể từ dạo ấy không còn gặp bất kì rắc rối gì với K.E nữa. Bài học rút ra là, chẳng cần nói năng gì cả mà thụi nhanh, nốc ao đối thủ". Chuông điện thoại căn phòng kế bên reng và reng, rồi lại đột ngột im bặt.
"Tao sẽ không sơ suất nữa đâu," Jack nói. "Nghe này. Tao đang nghĩ, nói mày nghe, nếu tao và mày có chung một trang trại nho nhỏ, chăn nuôi mấy con bò cùng lũ ngựa của mày, được vậy thì quá đã. Như tao đã nói, tao sẽ rút chân ra khỏi vụ cưỡi bò. Chẳng phải tao dở, nhưng làm sao tao kiếm được tiền trong tình trạng thảm hại hiện nay, với lại tao cũng chẳng còn khúc xương nào lành lặn để gãy nữa. Tao nghĩ ra rồi, tao tính kế hoạch hết trơn, Ennis, bằng cách nào tụi mình thực hiện nó, tao với mày. Thằng cha già của con Lureen, dám cá là lão sẽ đưa tao bộn tiền nếu tao chịu xéo đi cho khuất mắt lão. Không ít thì nhiều----"
"Whoa, whoa, whoa. Sẽ không đơn giản như vậy đâu. Bọn mình không thể. Tao thì đương mắc kẹt với những gì tao đang có, bị vướng lại trong chính sợi dây thòng lọng của mình. Không thoát ra được. Jack, tao không muốn giống như mấy tên mày thỉnh thoảng gặp ở ngoài đường. Và tao càng không muốn chết sớm. Chỗ tao ở hồi còn nhỏ, có hai gã đàn ông đứng tuổi cùng lập một trang trại, Earl và Rich- Ông già tao thừơng nhếch mép mỉa mai mỗi khi trông thấy họ. Họ là trò cười của mọi người, cho dù họ khá là bản lĩnh. Lúc ấy tao cỡ khoảng, bao nhiêu nhỉ, chừng chín tuổi, khi người ta tìm thấy xác lão Earl trong một cái rãnh dẫn nước. Chúng nó tẩn lão bằng thanh bẩy bánh xe, cột gã vào chân ngựa rồi thúc cho ngựa chạy, máu me đầy mình. Hậu quả gây ra bởi thanh bẩy bánh trông giống như những mẩu cà chua dập nát, be bét khắp cái xác, mũi lão rách toạc do bị cạ xuống mặt đường".
"Mày chứng kiến cảnh đó hả?"
"Ông già muốn tao phải thấy tận mắt. Dắt tao đi xem. Cả tao lẫn K.E. Ổng còn cười khoái trá. Theo những gì tao biết, tao nghi ổng chính là hung thủ. Nếu ổng mà còn sống và thò đầu vào cửa phòng ngay lúc này đây thì khỏi phải hỏi ổng sẽ tức tốc chạy đi kiếm cái thanh bẩy bánh của mình. Hai thằng đực rựa sống chung ư? Không. Theo tao, mình chỉ có thể lâu lâu gặp nhau một lần ở một cái chốn khỉ ho cò gáy nào đấy..."
"Lâu lâu là bao nhiêu lâu?" Jack hỏi. "Cứ mỗi bốn năm trời chết bằm à?"
"Không," Ennis đáp, tự kiềm lòng không mở miệng chất vấn xem lỗi lầm này thuộc về ai. "Tao cực kỳ bực mình khi mày phải lái xe đi vào buổi sáng, còn tao phải quay về làm việc. Nhưng nếu mày bất lực không làm được gì khác thì đành phải ráng mà chịu," gã bảo. "Chó chết. Tao từng quan sát nhiều người ngoài kia. Trường hợp này có xảy ra với người khác hay không? Rồi họ làm cái khỉ khô gì?"
"Nó không xảy ra tại Wyoming mà dẫu có đi chăng nữa tao cũng chẳng biết họ làm thế nào, chắc là dọn sang Denver," Jack trả lời. Hắn ngồi dậy, quay lưng lại với gã, "và tao cũng đếch thèm để ý. Chó má nó, Ennis, xin nghỉ vài ngày đi. Liền bây giờ. Tụi mình hãy mau ra khỏi đây. Quẳng đồ đạc của mày vào phía sau thùng xe tao rồi mình cùng lẩn lên núi. Vài ngày thôi. Gọi cho Alma và nhắn lại cho cô nàng biết mày đi. Coi nào, Ennis, mày vừa mới đập tan mơ ước của tao----làm gì đó để tao còn gượng gạo một chút chứ. Chuyện này đâu phải giỡn chơi".
Tiếng chuông điện thoại lại réo lên inh ỏi từ căn phòng kế bên, và như thể gã đang bắt cuộc gọi ấy, Ennis cầm máy điện thoại đặt trên cái bàn cạnh giường ngủ lên, quay số gọi về nhà mình.
(còn tiếp)
loveactually
23-04-2006, 05:09 PM
Truyện có thể đối với 1 số người là: nhảm và nhàm nhưng gây cảm hứng cho đạo diễn dựng nên một bộ film hay ẵm 4 giải Oscar 2006, các bạn à.
Tác phẩm này từng đoạt giải thưởng văn học của Mỹ. Nên bạn nào nghĩ nó tệ hết chỗ chê thì ...e hèm... dòm lại mình trứơc đã.
Do thời gian có hạn nên không kịp post hết ! & còn rất nhiều lỗi ! mong mọi người thông cảm
namshinoda
30-05-2006, 10:12 PM
Ban đầu các thông tin mà mình nghe được đó là một bộ phim nói về cái gọi là " Cao bồi Đồng tính". Nên cũng hơi tò mò. Nhưng sau khi xem qua 1 lần mình mới thấy đó không phải là đề cập đến vấn đề đang HOT hiện nay. Nó chỉ là một tình yêu mặc dù tình yêu kiểu này chưa được xã hội chấp nhận. Nó làm cho những người đồng tính phải "cưới vợ", và rồi kết thúc của họ thật chẳng hạnh phúc tí nào. Một người giấu được vợ mình nhưng để cố quên người kia đã đâm đầu vào làm ăn và chết vì tranh chấp. Còn một người bị vợ thấy thì cuối cùng lại sống trong cô đơn, và dằn vặt.
Đúng như Đạo diễn phim Lý An nói, nó không phải là phim cao bồi đồng tính như các báo đã loan tin.....
loveactually
18-10-2006, 03:01 AM
"Xem Brokeback Mountain: Tim ta chôn chặt khối tình..."
http://www2.thanhnien.com.vn/Uploaded/huynhthang/2006/Thu%206/041/11pd.jpgThời thơ ấu thiếu vắng tình yêu thương, gia cảnh nghèo hèn, sự cô độc tủi buồn... Tất cả đã nối kết họ lại với nhau trong một tình yêu éo le. Tình yêu éo le ấy dài suốt cuộc đời họ, đến khi một người vĩnh viễn ra đi. Người còn lại lặng lẽ sống trong cô độc với hai chiếc áo kỷ niệm lồng vào nhau và bức ảnh dãy núi ấy, nơi lần đầu tiên trong đời, họ có nhau và được an ủi bởi những cảm xúc lạ kỳ.
Câu chuyện tình yêu đồng tính được kể bằng một ngôn ngữ đậm chất điện ảnh và phong cách Lý An. Nhịp phim chậm chạp, có lúc như ngưng đọng. Có lúc chỉ còn tiếng đàn ghi-ta thùng bập bùng thay những đợt sóng tình cảm dào dạt trong lòng đang bị kìm nén không được bung ra ngoài. Núi lạnh, người đơn độc nên người tựa vào nhau. Cơn say ban chiều, cái lạnh ban đêm, nỗi cô độc suốt thời ấu thơ và những lo toan trước nghèo khó như ma xui quỷ khiến họ gần nhau. Và, mối tình oan nghiệt thành chất ma túy. Nghiện đến mức không tách ra được. Dù cả hai đã có gia đình. Oan nghiệt làm cho Ennis ly dị vợ, Jack không có một ngày hạnh phúc thực sự sau cuộc hôn nhân chóng vánh. Họ chỉ thực sự có hạnh phúc khi được gặp nhau, được ở bên nhau, bên dãy núi của mình.
Cách đặt vấn đề của Lý An trực diện và thẳng thắn. Nếu không nói là mạnh bạo. Vấn đề tình yêu cùng giới tính vẫn là vấn đề còn gây nhiều tranh cãi kể cả ở nước Mỹ. Một số tiểu bang ở nước Mỹ chấp nhận hôn nhân đồng tính, một số đông các tiểu bang khác thì không. Lý An đã kéo lùi câu chuyện lại vào năm 1963 nhưng cách hành xử quyết liệt của hai nhân vật chính có lẽ lại thuộc về... thế kỷ 21!
Phim có những cảnh quay táo bạo và có thể gây dư luận nhiều chiều. Nếu nhìn một cách trong sáng và tràn đầy tình người thì nó sẽ là biểu hiện của giá trị nhân văn. Đó là quyền được sống, được mưu cầu hạnh phúc của những con người thuộc giới tính thứ ba vẫn đang tồn tại như những thực thể trong đời sống xã hội. Nếu nhìn nó bằng sự phán xét khô cứng trên logic lý tính và đạo đức học thuần túy, nó sẽ là phản đạo đức. http://www2.thanhnien.com.vn/Uploaded/huynhthang/2006/Thu%206/041/11pe.jpg
Ca khúc chủ đề trong phim như một tiếng thở dài u buồn. Ca từ đẹp như lời nguyện cầu về tình yêu da diết, tiếng đàn ghi-ta thùng là âm thanh chủ đạo, cứ vang lên thay tiếng tơ lòng thổn thức trước sự trớ trêu của số mệnh...
Người xem nao lòng khi Ennis gục đầu khóc lúc rời dãy núi Brokeback. Ennis chỉ khóc khi Jack đã đi rồi, khóc một mình, nức nở. Chút an ủi tình cờ và hương vị hạnh phúc bất ngờ đến rồi cũng bất ngờ đi. Lại càng xúc động hơn, khi Ennis bước vào căn phòng nơi Jack đã về ở đó trong những ngày cuối cùng. Jack đã vĩnh viễn ra đi nhưng chiếc áo dính vệt máu nơi tay áo đánh dấu ngày hai kẻ mộng du xa dãy núi bằng trận đánh nhau tơi bời vẫn còn treo ngay ngắn ở đó. Và càng buồn se thắt lòng khi cảnh kết phim Ennis mở chiếc tủ áo ra, ở đó là hai chiếc áo sơ-mi của anh và của Jack ngày chia xa được lồng vào nhau, Ennis gài cúc chiếc áo sơ-mi nằm phía trong lại, vuốt nhẹ tấm ảnh dãy núi Brokeback, nước mắt lặng tuôn và đóng cửa sổ lại. Phim kết thúc ở đó.
Brokeback Mountain hoàn toàn không phải là bộ phim hấp dẫn nếu khán giả mê hành động hoặc thích các cô gái xinh đẹp. Thực sự là phim có phần tẻ nhạt bởi nhịp điệu kể chuyện nhẩn nha chậm rãi.
Nhưng, xin hãy chầm chậm thôi, xin hãy lắng lòng và nghe đâu đó những nỗi đời quanh ta, những con người mà trời trót sinh ra khác thường. Họ cần được tôn trọng và yêu thương, được lắng nghe... Hai hạt cát bơ vơ ấy đã bị cơn bão số phận thổi dính vào nhau tạo chút hạnh phúc lẫn bao nhiêu u ẩn. Thôi thì... đành lòng vậy, cam lòng vậy... Tim ta chôn chặt khối tình/Tình trong giây phút mà thành thiên thu…
SevenLove™
27-11-2007, 06:40 AM
câu chuyện của bạn thật là dài và nhiều chữ, mình đã cố gắng đoc hết đoạn đầu nhưng mà thấy chả hay j cả, nên thôi :(