Đó là ngày thi học sinh giỏi nghề phổ thông. Tớ gặp bạn khi số báo danh đã đưa chúng ta ngồi cùng bàn. Bài thi lý thuyết dễ thôi nhưng tớ lại sai một chút nên đã mượn bút xóa của bạn. Rồi đến bài thực hành, thầy giáo đã tìm cho tớ tô-vít, bảng điện nhưng cũng vẫn chưa thể làm được. Tớ đã mượn dao, mượn kéo của bạn để thực hành lắp bảng điện và làm bài một cách ngon lành. Nhưng có một điều, tớ vẫn không hài lòng với chính bản thân... Hôm tổng kết, tớ đã vinh dự được nhận giải ba. Lúc nghe đến tên mình lên nhận giải, tim đập thật nhanh và tớ đã muốn hô to lên rằng: bạn ở đâu, bạn xứng đáng được lên nhận giải cùng tớ nhưng... lại không biết tên bạn. Tớ thấy thật có lỗi quá!
Rồi ngày thi tốt nghiệp cũng đến. Tớ lên trường thật sớm để tìm nhưng không thể nhận ra bạn cho dù đã hỏi khá nhiều người cũng như đã gặp vài người bạn cùng thi học sinh giỏi hôm đó.
Kỳ thi tốt nghiệp, tớ làm rất tốt vì đã chuẩn bị chu đáo và điểm 10 đỏ chói nằm trong tầm tay. Nhưng, điều đó lại khiến tớ càng nhớ về bạn vì một lẽ chưa gửi được lời cảm ơn. Bạn biết không, tớ cũng chẳng hiểu sao mà không thể nói được lời cảm ơn bạn? Và tớ nghĩ thật nhiều, rồi quyết định viết bài này để gửi lời cảm ơn tới bạn đấy.
Nếu nghe được những điều này, bạn hãy nhận lời cảm ơn của tớ nhé! Một lời cảm ơn tuy muộn, nhưng tớ thấy thật nên làm.
Các bài viết cùng chuyên mục:
Đánh dấu