19/2/2016.
Tối thứ 6, m đi dạy về, một lớp ôn ĐH. Ăn cơm rang trứng vì trời quá lạnh. Người đó say rượu, vẫn tiếp tục những bài trường ca lẩm bẩm những câu chuyện vô nghĩa, m chỉ cảm thấy điên lên. Nhưng m mệt quá rồi. Vả lại m đã quen rồi. 31 năm, m đã sống như thế. M đã luôn cố gắng chịu đựng, cố gắng quên đi để làm tốt nhất có thể những việc m cần phải làm.
Và, khi m đang ngồi bên máy tính. Đang đeo tai nghe, lướt Youtube tìm trong các kênh yêu thích một bài hát nào đó. Một bài hát có thể xoa dịu tâm trạng bức bối của m, có thể làm m quên những điều m luôn nhớ đến về cậu ấy.
Thì cậu ấy gọi điện, hai chữ "HP" m lưu trên điện thoại. M biết mục đích của cuộc gọi này. Có chần chờ thì cuối cùng m vẫn nghe máy. M cất hai tiếng "A lô" cực kì khô khốc và kìm nén thật bình tĩnh. M nghe rõ từng lời cậu ấy nói: " Thứ 7 tới, tớ cưới vợ. Tớ mời T tới dự bữa cơm thân mật và chia vui với tớ". M vẫn tiếp tục: "Uh, ở đâu ấy cậu nhỉ?". "Ở khu đô thị VQ" - cậu ấy tiếp tục với một giọng nói bình thường. "Uh, được rồi. Cảm ơn cậu. Thế nhé", m cụp máy và không nghe gì thêm nữa cả.
M là một đứa thua cuộc. Không phải vì m ko có được điều m mong muốn thì m nghĩ là m thua cuộc. M chỉ đơn giản cảm thấy, dường như những thứ m nghĩ là đúng trước kia, giờ đều đã Sai hết cả. Mọi thứ chẳng còn có ý nghĩa gì với m nữa.
Trong cuộc đời m, tính đến thời điểm này. Có hai lúc mà m thấy tuyệt vọng nhất.
Lần thứ nhất, 8/2002, lúc ấy m thi đại học xong. Các bạn m, thậm chí con bạn thân của m đã có tin đỗ ĐH, thì m vẫn chưa biết điểm. Hôm nó xuống nhà m báo điểm, m biết m bị thiếu điểm - m trượt. M và nó đã ngồi ngay trước cổng nhà, m bệt trên đám cỏ, không cảm thấy gì. Hôm m lên nhà nó chơi, nó bảo m: "Hôm qua tớ đi lấy giấy báo trên trường, tớ gặp Q.A, hình như bạn ấy đỗ BK thì phải". M cười, chả nói gì. Ngồi nói ba câu chuyện tầm phào rồi m về. M lên cái gác cầu thang trên cùng, chỗ tối nhất ấy - m ngồi khóc trong yên lặng, không biết bao nhiêu lâu, chỉ cảm thấy như m khóc hết nước mắt. Lẽ ra, nếu như. Rất nhiều câu điều kiện m đã tự nói với bản thân m.
Lần này, m đã trưởng thành, m đã già rồi. M không cảm thấy tuyệt vọng như thế. Nhưng m ko hiểu. Liệu m có thể tìm thấy ý nghĩa, những cảm giác này một lần nào nữa hay không. Giống như lúc này, m nghe Sau tất cả - Erik, nhưng những lời bài hát đang vang lên bên tai m ấy, dù m đang nghe repeat ấy, nó chẳng có ý nghĩa gì với m cả
Các bài viết cùng chuyên mục:
- Sau tất cả.
- Một thời kỷ niệm Chuyên Nga_Nơi chắp cánh...
- hic lâu rùi không họp lớp lý gọi cho tui nhé
- ChuyÊb LÝ 99-02..tẠi Sao KhÔng...!
- Tinh thần Chuyên Lý 99-02 bất diệt
- Đồng bào chuyên pháp 99-02 tiến vào trang...
- well come to English specialize class 99-02
- Đây là lãnh địa của dân chuyên Tin 99-02,...
- Chuyên Tán đeeeeeeeeeeeee
Đánh dấu