Chào các bạn,

ChuyenHVT.net thành lập 2005 - Nơi lưu trữ rất nhiều kỉ niệm của các thế hệ học sinh trong hơn 15 năm qua. Tuy chúng mình đã dừng hoạt động được nhiều năm rồi. Và hiện nay diễn đàn chỉ đăng nhập và post bài từ các tài khoản cũ (không cho phép các tài khoản mới đăng ký mới hoạc động). Nhưng chúng mình mong ChuyenHVT.net sẽ là nơi lưu giữ một phần kỉ niệm thanh xuân đẹp nhất của các bạn.


M.

Trang 1 của 10 12345 ... CuốiCuối
Kết quả 1 đến 15 của 139

Chủ đề: Sau tất cả.

  1. #1
    Thành viên tích cực
    Ngày tham gia
    05-09-2009
    Bài viết
    146
    Cảm ơn
    0
    Đã được cảm ơn 6 lần ở 6 bài viết

    Mặc định Sau tất cả.



    19/2/2016.
    Tối thứ 6, m đi dạy về, một lớp ôn ĐH. Ăn cơm rang trứng vì trời quá lạnh. Người đó say rượu, vẫn tiếp tục những bài trường ca lẩm bẩm những câu chuyện vô nghĩa, m chỉ cảm thấy điên lên. Nhưng m mệt quá rồi. Vả lại m đã quen rồi. 31 năm, m đã sống như thế. M đã luôn cố gắng chịu đựng, cố gắng quên đi để làm tốt nhất có thể những việc m cần phải làm.

    Và, khi m đang ngồi bên máy tính. Đang đeo tai nghe, lướt Youtube tìm trong các kênh yêu thích một bài hát nào đó. Một bài hát có thể xoa dịu tâm trạng bức bối của m, có thể làm m quên những điều m luôn nhớ đến về cậu ấy.

    Thì cậu ấy gọi điện, hai chữ "HP" m lưu trên điện thoại. M biết mục đích của cuộc gọi này. Có chần chờ thì cuối cùng m vẫn nghe máy. M cất hai tiếng "A lô" cực kì khô khốc và kìm nén thật bình tĩnh. M nghe rõ từng lời cậu ấy nói: " Thứ 7 tới, tớ cưới vợ. Tớ mời T tới dự bữa cơm thân mật và chia vui với tớ". M vẫn tiếp tục: "Uh, ở đâu ấy cậu nhỉ?". "Ở khu đô thị VQ" - cậu ấy tiếp tục với một giọng nói bình thường. "Uh, được rồi. Cảm ơn cậu. Thế nhé", m cụp máy và không nghe gì thêm nữa cả.

    M là một đứa thua cuộc. Không phải vì m ko có được điều m mong muốn thì m nghĩ là m thua cuộc. M chỉ đơn giản cảm thấy, dường như những thứ m nghĩ là đúng trước kia, giờ đều đã Sai hết cả. Mọi thứ chẳng còn có ý nghĩa gì với m nữa.

    Trong cuộc đời m, tính đến thời điểm này. Có hai lúc mà m thấy tuyệt vọng nhất.

    Lần thứ nhất, 8/2002, lúc ấy m thi đại học xong. Các bạn m, thậm chí con bạn thân của m đã có tin đỗ ĐH, thì m vẫn chưa biết điểm. Hôm nó xuống nhà m báo điểm, m biết m bị thiếu điểm - m trượt. M và nó đã ngồi ngay trước cổng nhà, m bệt trên đám cỏ, không cảm thấy gì. Hôm m lên nhà nó chơi, nó bảo m: "Hôm qua tớ đi lấy giấy báo trên trường, tớ gặp Q.A, hình như bạn ấy đỗ BK thì phải". M cười, chả nói gì. Ngồi nói ba câu chuyện tầm phào rồi m về. M lên cái gác cầu thang trên cùng, chỗ tối nhất ấy - m ngồi khóc trong yên lặng, không biết bao nhiêu lâu, chỉ cảm thấy như m khóc hết nước mắt. Lẽ ra, nếu như. Rất nhiều câu điều kiện m đã tự nói với bản thân m.

    Lần này, m đã trưởng thành, m đã già rồi. M không cảm thấy tuyệt vọng như thế. Nhưng m ko hiểu. Liệu m có thể tìm thấy ý nghĩa, những cảm giác này một lần nào nữa hay không. Giống như lúc này, m nghe Sau tất cả - Erik, nhưng những lời bài hát đang vang lên bên tai m ấy, dù m đang nghe repeat ấy, nó chẳng có ý nghĩa gì với m cả

    Nguồn từ: http://chuyenhvt.net

    Các bài viết cùng chuyên mục:

    Lần sửa cuối bởi thuytro, ngày 26-04-2016 lúc 09:58 AM.

  2. #2
    Thành viên tích cực
    Ngày tham gia
    05-09-2009
    Bài viết
    146
    Cảm ơn
    0
    Đã được cảm ơn 6 lần ở 6 bài viết

    Mặc định

    8/2002 đến 6/2003.
    M ôn thi ở nhà, sau đó xuống HN ôn thi cấp tốc trong 3 tháng. Tháng 6 m về nhà, đóng cửa học ôn thi. Không giao thiệp với ai. Ba quyển sổ nhật kí m viết trong quãng thời gian này chất chứa tất cả những chuyện m cảm thấy đau khổ nhất, m trượt ĐH, m mang nỗi nhục về cho gia đình. Có nghe mắng vì bất kì lí do nào thì m cũng phải chịu đựng, m là một kẻ có tội. Nhiệm vụ của m là phải học, phải thi đỗ, phải đi ra khỏi căn nhà đó. Chỉ có một con đường ấy.

    M lại thi lại sư phạm, lần này m thi ở HN. Tháng 8/2003, m nhận kết quả, m thừa 2 điểm. M đỗ. Người đó nói, m đã ko làm xấu hổ mặt họ. M cảm thấy thanh thản. M đã viết những lời vĩnh biệt vào cuối quyển sổ nhật kí thứ 3, vĩnh biệt những giọt nước mắt m phải trải qua hàng ngày trong suốt 1 năm qua. Vĩnh biệt những nỗi nhớ về những ngày tháng đẹp đẽ, cậu ấy, Q. A đã dành cho m trong thời gian học cấp 3 đó.

    M vào ĐH, nhập học rồi mải miết với những thứ mới mẻ. Năm nhất trôi qua. M vẫn mong muốn được gặp lại cậu ấy, Q.A chỉ để nói, m đỗ rồi. Rồi có thể tương lai đẹp đẽ sẽ đến. M thật là quá mơ mộng.

    Nguồn từ: http://chuyenhvt.net
    Lần sửa cuối bởi thuytro, ngày 04-03-2016 lúc 10:13 PM.

  3. #3
    Thành viên tích cực
    Ngày tham gia
    05-09-2009
    Bài viết
    146
    Cảm ơn
    0
    Đã được cảm ơn 6 lần ở 6 bài viết

    Mặc định

    M không biết tại sao m có thể lạnh lùng và luôn sẵn sàng vượt qua mọi chuyện như vậy. Cứ như thể đó là bản năng m được rèn luyện để vượt qua tất cả những chuyện đã qua.

    Năm 2 ĐH, 2004, nhà m có nhiều chuyện, m rơi vào trạng thái chán nản, m mặc kệ mọi thứ, kể cả học - thứ mà chỉ mới 1 năm trước đó thôi, m đã nghĩ m nhất định phải làm cho tử tế, vì m đã bị chậm so với mọi người tận 1 năm. M đã phải đấu tranh, phải trải qua bao ngày tháng cay đắng như thế mới đánh đổi được. Thế mà giờ, mọi thứ tồi tệ như đang quay lại. M mượn rất nhiều truyện, từ thư viện, từ bạn bè và chỉ đọc, ăn, ngủ bất kể ở KTX hay trên lớp. Mọi người không hiểu nổi chuyện gì đang xảy ra với mình. Dù vậy, m phớt lờ, m sống trong thế giới riêng của m. Mặc dù m vẫn chơi với hội bạn thân, vẫn đi tình nguyện ở trường khuyết tật NĐC hàng tuần. M không tìm thấy lối ra. Kì 2, năm 2, nhiều chuyện tồi tệ hơn còn xảy ra tiếp trong mối quan hệ bạn bè của m. M tiếp tục để cuộc sống m trôi dài như thế.


    Một ngày mùa đông, m và hai đứa bạn thân đang đi từ KTX ra thì gặp cậu ấy, HP, đang ngồi (chắc đang chờ gọi điện thoại cho ai đó trong cùng KTX của m, hoặc chờ người đó xuống). M sững sờ một chút, rồi đưa tay lên che mặt cậu ấy, rồi m đi luôn. Cậu ấy chạy theo và bảo m: "T gọi giúp tớ Hạnh ở phòng 413". Hóa ra câu đầu tiên sau mấy năm gặp lại của một người bạn đặc biệt này lại là một câu nói đáng thất vọng như vậy. Hoặc chỉ là đáng thất vọng vì m đã mong chờ điều gì đó khác. M đã bỏ đi ngay lập tức sau khi để lại sau lưng một chữ "Không" vừa trẻ con, vừa lạnh lùng, khó hiểu, ích kỉ hay là bất kì cái gì đi nữa.

    Cuối năm 2, m nhận kết quả học tập. Kết quả lẹt đẹt. Năm, sáu phẩy. M đã làm gì thế? M đã sống kiểu gì thế? Mục đích của m là gì thế? Mong muốn của m là gì? M đã đối xử thế nào với những đồng tiền mẹ và bố phải vất vả gửi lên không tiếc cho m. Mặc dù họ, chẳng mấy khi quan tâm đến cuộc sống thường ngày của m, nhưng ít nhất chuyện tiền bạc họ đã luôn cố gắng chu cấp cho m đầy đủ.

    M như một người được dội một xô nước lạnh giữa trời đông giá buốt, cũng thật may vì m là người tự tìm thấy xô nước ấy.

    Nguồn từ: http://chuyenhvt.net
    Lần sửa cuối bởi thuytro, ngày 04-03-2016 lúc 10:14 PM.

  4. #4
    Thành viên tích cực
    Ngày tham gia
    05-09-2009
    Bài viết
    146
    Cảm ơn
    0
    Đã được cảm ơn 6 lần ở 6 bài viết

    Mặc định

    Cũng đã 3 ngày trôi qua.

    Thường thì hàng ngày m vẫn cập nhật mọi thứ trên fb, nhưng giờ m cảm giác m ko muốn nói gì, ko muốn nghe thêm bất kì vấn đề câu chuyện gì. M chỉ muốn yên thân, làm việc, dạy dỗ, kiếm tiền.

    Không biết từ khi nào, nhưng m nhận ra m mắc nợ họ (Người đó và Người ấy). Họ đã cho m cơ hội được sống ở đây (nghe vẻ to tát, nhưng mà to tát thật). Dù bất kì điều gì m còn "oán trách", thì m luôn hiểu là m không có cái quyền Phán xét họ. Tất cả những gì m được nhận mà ko phải mở mồm ra hỏi đã là một đặc ân. M ko có quyền đòi hỏi thêm.

    Nên, những năm qua, những năm tuổi trẻ của m, ngoài chuyện m đi học. Thời gian còn lại, m đã đi làm kiếm tiền, chăm chỉ hết sức có thể. Có những ngày tháng, m dạy một ngày 3 ca, về đến ăn cũng ko muốn, ngủ cũng ko cảm thấy ngon. Nó vượt qua sức chịu đựng của m. Thậm chí m đã mắc một căn bệnh (tất nhiên giờ đã khỏi) chỉ vì sự tham công ấy. Nhưng đó không là gì. Mọi thứ chưa là gì so với những thứ họ làm cho m. Thêm nữa, nhìn vào những học sinh đã có một con đường để đi, m chẳng hối tiếc những ngày tháng đó vì đã không là một người bình thường, hẹn hò, đi chơi, trải nghiệm những thứ bình thường nhất mà ko phải làm mọi thứ một mình.

    Vì vậy, dù tâm trạng m đang không tốt như thế, thì cũng không ai biết. M chui vào cái xó này, viết những dòng này, như một con bệnh tự kỉ chính hiệu. Cũng chả sao. M chỉ muốn trả lại tất cả những cảm xúc này cho khoảng thời gian đó.


    M đã sống những ngày tháng qua, nghĩ rằng có thể một điều gì đó sẽ xảy ra, sẽ thay đổi lại thế cục. Dù thế, m vẫn tự hiểu, như từ trước đến giờ vẫn vậy, một sự thực cực kì thực tế là. Cậu ấy đang sống ở một nơi khác, làm một công việc hoàn toàn khác, gia đình có hoàn cảnh hoàn toàn khác. Còn m ở đây, làm GV, một hoàn cảnh gia đình thế này. Điều đó hoàn toàn là không thể.

    Nhưng m cũng đã thử bước tới, 3 lần. Tất cả đều chỉ cho m thấy. Không có gì xảy ra cả.

    Vậy m chờ đợi điều gì?

    M chẳng có một tia hi vọng gì, nhưng cũng chẳng thể ép nổi bản thân, nhắm mắt đưa chân làm việc mà m không muốn. M hiểu sẽ có một cơn ác mộng xảy ra nếu m đưa chân.

    Cậu ấy nói, "Nếu đặt vào địa vị của cậu, tớ nghĩ cậu có một chút khó khăn. Bình tĩnh xử lí. Tớ tin cậu!"
    Phải, m cũng tin như thế, dù gì, tất cả những tình cảm này, rồi nó sẽ trôi đi, nhất định sẽ trôi đi. Đến một ngày xa xôi sau này, m sẽ vẫn có thể nhớ lại thời gian này. Như một nỗi đau âm ỉ, về một thứ m luôn mong mỏi nhưng chẳng thể thực hiện được. Dù kết quả của m và cậu ấy là gì, chúng ta cũng chẳng thể quay lại được, ai biết ai là người tiếc nuối hay không!

    Nguồn từ: http://chuyenhvt.net
    Lần sửa cuối bởi thuytro, ngày 07-03-2016 lúc 10:05 PM.

  5. #5
    Thành viên tích cực
    Ngày tham gia
    05-09-2009
    Bài viết
    146
    Cảm ơn
    0
    Đã được cảm ơn 6 lần ở 6 bài viết

    Mặc định

    Thế là ngày đó cũng đến. Ngày mà m không chờ đợi đến và m biết nó sẽ phải như vậy.

    M vẫn ăn như mọi ngày. Vẫn ngủ như mọi ngày. Vẫn đi dạy. Vẫn hướng dẫn sinh viên. Vẫn lên lớp chủ nhiệm khi học sinh nhắn tin có đánh nhau. M vẫn đi ôn thi ĐH cho hs. Như thể chẳng có chuyện gì xảy ra hết.

    Mọi người bàn tán trên group về sự kiện đó. Sự kiện cực kì vui của cậu ấy. Còn m cảm thấy bình thường. M vẫn vào đọc mọi người nói chuyện và đi ra.

    Giờ m không thể sống cho một m bản thân m như 13 năm trước. M không thể buông bỏ bản thân vì như thế sẽ ảnh hưởng đến rất nhiều người. Thời gian qua m đã tham gia vào nhiều việc. Bất kì việc gì khi m không ổn định sẽ có cả ảnh hưởng xấu đến công việc, mục đích của cả những người khác. M không được phép.

    Thế là giấc mơ đã hoàn toàn tan vỡ như m đã dự liệu. M chẳng thể thay đổi điều gì.

    Nhưng dù cho chuyện này có buồn thế nào đi nữa. Dù cho kể cả trong những lúc, Người ấy vô tình hay cố ý chạm đến những thứ m không muốn ai chạm đến thì m vẫn cứ sẽ tiếp tục mọi thứ. Vẫn sẽ sống như thế. Thật thà, trung thực, thẳng thắn, quan tâm những người m muốn quan tâm. Vẫn một chút khép kín và vẫn vui vẻ lúc thường ngày.

    Ngày mai, mọi thứ sẽ yên bài.

    Trong một cõi vô tận này, những năm tháng này chỉ như chớp mắt. Chỉ cần nhớ đến những cái chớp mắt vui vẻ, hạnh phúc là được rồi.

    Nguồn từ: http://chuyenhvt.net
    Lần sửa cuối bởi thuytro, ngày 04-03-2016 lúc 10:14 PM.

  6. #6
    Thành viên tích cực
    Ngày tham gia
    05-09-2009
    Bài viết
    146
    Cảm ơn
    0
    Đã được cảm ơn 6 lần ở 6 bài viết

    Mặc định

    29/2/2016
    Rốt cuộc ở đâu ra mọi người có quan niệm con gái nên tỏ tình vào ngày 29/2. Hoặc m đã từng nghe thấy nhưng chẳng còn nhớ nữa.

    Học kì I - năm lớp 10. Ai đó nói có người đang đợi m đỏ mắt.

    8/3/2000. Ai đang ở quán bơm xe còn lũ bạn thì bảo m đi chung xe với.

    8/3/2001. Ai đã mang một bông hồng đỏ đứng ngay sát m, chỉ cách một cái cột hiên hành lang tầng 3.

    Rốt cuộc, đâu có ai nói gì với m. Tất cả chỉ là m tự cảm nhận, tự gìn giữ và chôn sâu chúng.

    12/2006, chỉ có m quyết đối mặt với mọi thứ, như một lần làm lại. Nhưng với người khác chỉ là trò đùa.

    12/2008. Ai là người đã tự giằng xe của m và chở m đi. Cuối cùng, chỉ nói một câu.

    12/2012. Ai đã nói câu cảm ơn khi m nói hết lòng m ra như thế. M đã bỏ đi hết lòng tự trọng của việc 3 lần chủ động nhắn tin. M cần gì ở câu cảm ơn.

    2/2016. Nói câu hiểu m và tin m vượt qua mọi chuyện. M đã vốn như thế. Tự cố gắng giấu kín và vượt qua mọi chuyện. M vẫn hoàn thành tốt mọi việc. M đâu cần ai tin. Trong khi ấy, m muốn tin vào những thứ tốt đẹp.

    Rốt cuộc, sự chân thành đến không đúng lúc thì để làm gì?
    Trên đời này, thứ gì cũng vậy, luôn chỉ có thứ thích nhất. Những thứ tiếp theo rốt cuộc cũng chỉ là thứ 2, thứ 3...mà thôi.

    Nguồn từ: http://chuyenhvt.net
    Lần sửa cuối bởi thuytro, ngày 04-03-2016 lúc 10:14 PM.

  7. #7
    Thành viên tích cực
    Ngày tham gia
    05-09-2009
    Bài viết
    146
    Cảm ơn
    0
    Đã được cảm ơn 6 lần ở 6 bài viết

    Mặc định

    7/3/2016
    Gần đây, m đã đọc được rằng, hiện tại thực sự thất bại nên người ta mới hay nhìn về quá khứ. Với m thì không, đó là bởi vì, quá khứ ấy, 3 năm ấy, nó quá đẹp, những chuyện đã xảy ra với m mỗi ngày đều bất ngờ, đều ngọt ngào. Với một đứa trẻ nhút nhát, luôn e dè và tự ti về chính bản thân m như thế, được một ai đó quan tâm - nhất là đó lại là những người có nhiều ưu điểm. Thực sự là một niềm hạnh phúc. Sau những ngày tháng cấp 2 m đã sống, m đã rơi nhiều giọt nước mắt, những giọt nước biểu hiện cho sự bất lực, sự đau đớn mà ko thể nói với ai, luôn muốn che giấu với bạn bè, luôn muốn ngẩng lên và có một điều gì đó tự hào. Đây thực sự là thiên đường.



    Ngày đó, khi mới vào lớp 10, m ko quen ai, ko dám thể hiện gì (vì m cũng chẳng có gì để thể hiện) nhất là các bạn ấy đều có vẻ là con nhà giàu. Việc m biết được cậu ấy có "để ý" đến m như lời thằng bạn nói cũng đủ làm m hồi hộp, run lập cập mỗi lần cậu ấy nhìn m, đến gần m. Phản ứng duy nhất của m đó là tránh cậu ấy.

    Giờ đây, khi đã trải qua một quãng thời gian dài, đã hiểu nhiều chuyện, m mới thực sự biết rằng sự chân thành, sự trong trắng của những tình cảm ấy nó đáng quý hơn rất nhiều thứ. Lúc đó, tuổi thanh xuân, không bị ràng buộc bởi điều gì, thích vì chỉ là thích. 100% chân thật với người m thích. Chỉ mong có một cơ hội được nói chuyện với người đó, được tỏ tình và được đáp lại. Đó là hạnh phúc. Chính vì thế, dù có thành hay không, dù sau này có chia tay hay không, thì cũng luôn nhớ đến tình cảm đầu tiên đó.

    Chỉ là những việc nhỏ, quan tâm đến nhau một cách thầm lặng, không cần nói ra, không viết thư, không điện thoại, tin nhắn, không mạng xã hội nhưng m luôn cảm nhận được, luôn thấy rằng m có thể hiểu được. Những năm tháng thanh xuân, cùng lớn lên, cùng đi học, cùng trưởng thành. Giờ này, cảm giác như, dù có thay đổi đi bao nhiêu nữa, m vẫn nhìn thấy những điểm quen thuộc ấy.


    Nhưng, vào lúc đó, thời gian trôi đi quá nhanh mà trí khôn thì đến quá chậm. M không thể hiểu hết được, không thể bước tới được. Sự chân thành, đúng người mà không đến đúng lúc cũng chẳng có ý nghĩa gì.


    Sáng nay khi đi làm, m nhìn thấy những học sinh đi học với chiếc ba lô, chiếc quần âu và áo trắng quen thuộc. M mới nhận ra, thực sự thì đồng phục - đặc biệt là hình ảnh chiếc áo trắng ấy, nó thực sự đẹp vì ta chỉ có cơ hội mặc nó vào thời điểm đó, thời điểm ta bắt đầu bước vào cuộc đời, với những sự nhận thức đầu tiên, là khoảng thời gian cực kì nhiều sự kiện xảy ra, vì con người ta thay đổi hàng ngày. Vì ta có cơ hội gặp nhiều người, và có thể bỗng nhiên một ngày bình thường, m chợt thấy một ai đó thật đẹp. Khoảnh khắc đó không bao giờ chết đi. Dù có bao nhiêu năm nữa cũng chẳng thể quên được.


    Giờ, mọi thứ đã xa đến mức nếu hỏi một câu: "Có muốn quay lại không?" Thì câu trả lời của m chắc chắn vẫn là không. Vì giờ đây, mỗi người đều đã bị buộc vào những sợi dây vô hình của những mối quan hệ mới. Việc quay trở lại tất nhiên không bao giờ thực hiện được. Thời gian dài đã qua, dù nhớ về nhau nhiều như thế, nhưng cũng có nhiều việc cần phải làm. Chỉ tiếc một điều, m đã không thể kể hết câu chuyện về phía m biết và cảm nhận cho một người thứ hai nghe. Mọi thứ luôn phải nuối tiếc như thế mới có thể làm cho người ta nhớ đến.

    Nguồn từ: http://chuyenhvt.net
    Lần sửa cuối bởi thuytro, ngày 09-03-2016 lúc 12:31 AM.

  8. Những người đã cảm ơn :


  9. #8
    Thành viên tích cực
    Ngày tham gia
    05-09-2009
    Bài viết
    146
    Cảm ơn
    0
    Đã được cảm ơn 6 lần ở 6 bài viết

    Mặc định

    Hôm nay sinh nhật một anh, là anh trai con bạn học cùng lớp cấp 3 của m. Tự nhiên fb nhắc sinh nhật anh này làm m nhớ đến khoảng thời gian trước đây m có chat chit với anh ấy.

    Đó là cuối 2012, đầu 2013. M còn nhớ 12/2012 m đã nhắn tin lần thứ 3 cho cậu ấy. M đã nói hết những điều m muốn nói, gạt đi sự tự ti, gạt đi sự nhút nhát, gạt đi tự trọng mà m cho rằng m không nên là người nói trước, gạt đi việc thời gian đã trôi quá xa - 4 năm kể từ lần cuối m gặp cậu ấy.

    Anh V có nói với m nhiều chuyện, hỏi han nhiều thứ, đột nhiên anh ấy hỏi m có chơi với cậu ấy không - HP. Anh bảo, anh tưởng hồi trước nó là fan của em. Thật sự m shock. M tưởng chuyện đó chỉ có ít nhất là ở lớp m biết. Rốt cuộc, chuyện đó đã được ai kể ra, kể ra khi nào, đã 10 năm, sao anh V còn nhớ đến. Dù là thế, dù là fan đi chăng nữa. M đã nhận được lời nói nào xác nhận điều đó?

    7/2013, trên fb có một gợi ý xin kết bạn, m mở ra và không tin vào mắt m, đó là tài khoản của cậu ấy. M đã nhìn rất lâu vào hai nút bấm, Đồng ý hay Hủy lời mời . Sau lần nhắn tin đó, cậu ấy chỉ trả lời: "Cảm ơn T, ". M biết, m chẳng còn hi vọng gì, vấn đề duy nhất của m lúc này sẽ là quên đi và chấp nhận. Vậy việc cậu ấy kết bạn với m để làm gì?

    Cuối cùng, m nhấn Đồng ý. Cậu ấy add m vào nhóm lớp. Suốt thời gian sau đó, lớp tổ chức gặp mặt 3 tháng 1 lần, m không tham gia. M có lên group nói chuyện, đăng ảnh, mọi người cùng bình luận, tuyệt nhiên cậu ấy không nói gì. M cũng vậy.

    8/2014, cậu ấy nói muốn tổ chức họp lớp dịp cuối tháng 8 nhân dịp nhỉ 2/9. M rất đắn đo việc tham gia, m làm gì còn mặt mũi nào mà gặp cậu ấy ở đó, ở cái nơi m đã nhớ từng hình ảnh như thế.
    Nhớ cắm trại 26/3, m đang trang trí sân bóng cho trại thì cậu ấy ở đâu tới ngồi bên cạnh, không nói một câu. M cũng thế. Rồi m chạy đi mất. Nhớ những ngày tháng ở nhà A ấy. Nhớ dáng điệu ngông ngênh và chiếc xe địa hình của cậu ấy. Nhớ, lần ăn hỏi chị cậu ấy, m đã ko dám đi bê lễ hộ. Nhớ những giờ học thể dục, nghe cái giọng ngang ngược của cậu ấy. Nhớ ngày 8/3 cậu ấy muốn đèo m đi khi cả lớp rủ nhau xuống KS chơi. Nhớ bờ cát trắng bên sông, m tìm mà không thấy bóng cậu ấy đâu.

    Ngày họp lớp, m vẫn nghe thấy cái giọng ngang ngược của cậu ấy, cậu ấy vẫn uống nhiều như thế. Lúc vào phòng hát, cậu ấy hát Không cảm xúc.

    Rốt cuộc, từ trước đến lúc đó, từ lúc bắt đầu đến lúc kết thúc, m chẳng được nghe một điều gì cả. Vì thế, cớ gì mà nhiều người như thế, nói rằng cậu ấy "là fan" của m.

    Vì sao, thời gian và cả cậu ấy đều đã buông bỏ còn m thì không?


    Trên feed, dù m đã hủy kết bạn với cậu ấy, vẫn hiện lên những hình ảnh của cậu ấy trong honey moon, vẫn hiện lên lễ cưới vui vẻ. M vẫn nhìn thấy những đứa bạn lớp T ngày đó, tình bạn vẫn như ngày nào. M vẫn vào xem từng ảnh, m chẳng suy nghĩ rằng vì sao chỗ đó không phải là m, vì sao không thể là m, điều gì khiến m không được. Vì m biết câu trả lời đơn giản là: không có duyên. Rốt cuộc, ý nghĩa của việc cậu ấy xuất hiện trong cuộc đời m chỉ có vậy. Vào những lúc ban đầu ấy, lúc m vừa bước ra khỏi ngôi nhà, lúc m mới 14 tuổi, là cậu ấy đã ngồi ở đó, làn da trắng, mái tóc đen bồng bềnh, khuôn mặt thông minh, lém lỉnh, luôn nhìn người khác trực diện, luôn tự tin và làm tốt nhiều thứ. M không thể tìm lại con người đó. Chiếc ghế đó, ở đấy, chỉ có cậu ấy ngồi.


    Nguồn từ: http://chuyenhvt.net
    Lần sửa cuối bởi thuytro, ngày 09-03-2016 lúc 10:24 PM.

  10. #9
    Thành viên tích cực
    Ngày tham gia
    05-09-2009
    Bài viết
    146
    Cảm ơn
    0
    Đã được cảm ơn 6 lần ở 6 bài viết

    Mặc định

    6/2007
    Sau khi tốt nghiệp đại học, m quay trở về nhà đi dạy ở một trường gần nhà. Công việc bận vì trường thiếu người. M gần như bị trầm cảm. Mệt mỏi về thể xác, và trong tâm tưởng chỉ mong thực hiện việc học nốt Cao học, tìm một cơ hội ở HN. Nhưng, họ đã quá mệt mỏi rồi. 3 năm m học trường Hoàng, 1 năm ở nhà đi ôn, 4 năm học đại học. Nếu là m, cũng chỉ mong con cái tốt nghiệp, đi làm.

    Hết năm đầu tiên đi làm, m đang từ 54kg sụt xuống 50kg. Đi làm, có một chút tiền nhỏ nhoi. Cảm giác tâm tưởng nó cũng khác đi nhiều so với đi học. M vẫn nung nấu trong đầu chuyện đi học. Nhưng vì đã là cán bộ, m phải chờ tiếp một năm nữa.

    9/2008
    M bắt đầu một năm học mới với bao sự chán chường, m tiếp tục phải chờ đợi. Nhà lúc nào cũng vậy. Lúc nào cũng có vấn đề. Đau đầu và chỉ có nghe nhạc để còn làm việc.

    12/2008
    Thằng bạn học cùng cấp 3, gần nhà cưới vợ. M cũng xuống khi lũ bạn cấp 3 đã đến ngồi kín hai bàn. M nói chuyện nhiều với lũ con gái cũng chưa gì cả. M không nhớ gì đến cậu ấy cả cho đến khi nhìn thấy cậu ấy ở đầu kia chiếc bàn. Cậu ấy thay đổi nhiều, béo lên. Đó là lần thứ hai gặp lại sau khi tốt nghiệp phổ thông. Bọn m ăn cơm xong thì rủ nhau đi hát. Thằng bạn bảo m dẫn cả bọn lên quán. M ừ hữ đi lấy xe. Lúc đang chuẩn bị cắm chìa vào ổ khóa thì một bàn tay giật lấy chìa khóa từ tay m. M quay ra thì thấy cậu ấy. Rất tự nhiên cậu ấy dắt xe đi. M chỉ còn biết leo lên xe. Chẳng ai nói với ai câu nào. M nhìn sang bên kia đường, lũ bạn đang đứng cả lũ ở đó. Chẳng hiểu chúng nó nghĩ gì nữa khi nhìn thấy m thế này nữa.

    Cậu ấy chở m đi, vẫn chẳng ai nói gì. Rồi cậu ấy hỏi: T đang làm gì vậy? M trả lời một câu nhạt hoét: Tớ đang đi dạy ở đây. Rồi mọi thứ lại rơi tõm vào trong yên lặng.

    Cả lũ lên quán hát hò ầm ĩ, m cũng vậy, chả hiểu sao m lại thế. Lần đầu tiên m đi karaoke với lũ bạn này sau từng ấy năm. Nhưng, cậu ấy thì ngồi đó, yên lặng, trầm ngâm nhìn vào một điểm vô định trên mặt đất. Cậu ấy nghĩ gì? Liệu cậu ấy đang hoang mang vì không nhìn thấy m như ngày trước? M đã luôn muốn hỏi cậu ấy, khi đó cậu nghĩ gì.

    6/2009
    M xuống HN học cao học. Thế là mong mỏi của m đã thực hiện được. Nhiều thứ khó khăn về cuộc sống thường nhật. M phải tự lo hết, không thể để bố mẹ chu cấp gì nữa.
    M dùng một sim số lạ, nhắn tin cho mấy thằng con trai trong lớp, hỏi số cậu ấy. Lúc chúng nó hỏi lại, mày là thằng nào đấy, m vứt cái sim đó đi.
    M nhắn tin cho cậu ấy, nói bâng quơ linh tinh, đến lúc cậu ấy cáu lên m mới nói tên m ra. Cậu ấy nhắn lại, "bà già khó tính :X "
    Rồi những tin nhắn lẻ tẻ kiểu lạnh nhạt của cậu ấy làm m chẳng thể tiếp tục chủ động nói tiếp được nữa.

    2010
    M đi dạy thêm bên BK, đi xe 18. Hôm ấy như mọi ngày, m lên xe và chui vào một ghế trống ngồi. Phụ xe lên kiểm tra vé của m, m giơ thẻ và trố mắt vì không tin được sao có thể có người giống người như vậy được. Cứ như cậu ấy đang đứng ở đó. Trời hơi mưa, anh phụ xe cứ đứng trên xe nhìn vô định ra trời mưa, còn m thì trân trối nhìn người đó. Tất cả như lôi một con người từ quá khứ ra đặt trước mặt m vậy, từ vẻ ngoài, từ biểu cảm.

    M bị một số lạ nhắn tin suốt 1 năm trời. M nhắn cho cậu ấy có biết số này không. Cậu ấy bảo, số lạ thì trả lời làm gì. Vì sao cậu phải trả lời như thế. Sao không trả lời một cách lạnh lùng, m không biết, hoặc bảo một đứa hay làm phiền như m đừng nhắn tin nữa. Cớ gì, cậu ấy nói một câu như thể m là một người thân thiết, một câu khuyên bảo như vậy.

    Rốt cuộc, m là gì ở giữa cái ranh giới như thế. Cớ gì, m cứ như bị đưa vào một trò đùa như thế. Chẳng lẽ câu trả lời cho những mong đợi của m chỉ đơn giản là vì m chỉ ở ranh giới mà thôi.

    Cuối cùng thì, sau tất cả, mọi thứ chỉ có vậy.

    Nói thế nào, giờ mọi thứ đã kết thúc. Không ai còn nhớ về những chuyện đó, ngoài m. Không ai biết câu chuyện này, ngoài m. M mắc kẹt ở chỗ đó, chỗ ranh giới.

    Rốt cuộc, ngày hôm nay cũng là ngày hôm qua, ngày mai cũng sẽ là ngày hôm qua. Chỉ cần chấp nhận rằng tất cả đã lùi lại.

    Năm tháng không ai có thể biết trước điều gì. Liệu rằng, một ngày cực kì xa sau này, m có còn nhớ lại hay không.

    Nguồn từ: http://chuyenhvt.net

  11. #10
    Thành viên tích cực
    Ngày tham gia
    05-09-2009
    Bài viết
    146
    Cảm ơn
    0
    Đã được cảm ơn 6 lần ở 6 bài viết

    Mặc định

    Sau tất cả, m cảm thấy bình thản với mọi chuyện.

    Sau tất cả, chỉ còn lại một nỗi buồn nhẹ tênh bay đi.

    Sau tất cả, khi một ai đó đọc được câu chuyện này, m hi vọng họ không kể lại câu chuyện này một lần nữa.

    Sau tất cả, chúng ta chỉ có thể đổ lỗi cho duyên phận.

    Sau tất cả, chúng ta luôn phải bước về phía trước, chúng ta sẽ sống một cuộc đời với một ai đó, sẽ trải qua mọi chuyện, sẽ đến lúc chúng ta đối diện với giây phút nhớ lại mọi chuyện.

    Sau tất cả, rồi mọi thứ đều sẽ bị lãng quên...

    Nguồn từ: http://chuyenhvt.net

  12. Những người đã cảm ơn :


  13. #11
    Thành viên cống hiến loveactually's Avatar
    Ngày tham gia
    29-12-2005
    Tuổi
    38
    Bài viết
    3,844
    Cảm ơn
    261
    Đã được cảm ơn 2,067 lần ở 700 bài viết

    Mặc định

    Thật bất ngờ vì nơi đây vẫn còn có nhưng "di sản" bất tử như này,

    Sẽ không có gì bị lãng quên đâu chị ạ!
    Nguồn từ: http://chuyenhvt.net

  14. #12
    Thành viên tích cực
    Ngày tham gia
    05-09-2009
    Bài viết
    146
    Cảm ơn
    0
    Đã được cảm ơn 6 lần ở 6 bài viết

    Mặc định

    Tất cả mong muốn bây giờ chỉ là một sự an yên trong chính mình!

    Những thứ mong muốn luôn là những thứ m chưa có được. Về cơ bản, cuộc đời không có kết thúc có hậu. Kết thúc thì luôn luôn buồn. Đến một lúc nào đó, ai cũng sẽ cảm nhận được rằng cuộc đời là một hành trình cô độc.


    Nguồn từ: http://chuyenhvt.net
    Lần sửa cuối bởi thuytro, ngày 02-04-2016 lúc 08:38 PM.

  15. #13
    Thành viên tích cực
    Ngày tham gia
    05-09-2009
    Bài viết
    146
    Cảm ơn
    0
    Đã được cảm ơn 6 lần ở 6 bài viết

    Mặc định

    (M đang nghe Only U (remix) - Hoàng Tôn ft. Binz)

    Mọi thứ thật là trớ trêu và nực cười. M cảm thấy vậy. Only wattt?

    M luôn nghĩ rằng, mọi việc đều là phải tự đấu tranh với chính bản thân m. Tự m phải suy nghĩ và tìm lấy con đường m thấy là đúng nhất, phù hợp nhất. Bản thân m thấy ổn thì mọi người nhìn vào cũng sẽ thấy ổn.

    M vẫn luôn thực hiện như vậy. Nhưng giờ m không thấy ổn lắm. Ít nhất một vài thứ đang như vậy. Chỉ là m luôn che giấu, cả với bản thân.

    M trở thành kẻ đơn độc kì lạ ở lại cuối cùng. M chẳng thấy thế làm lo lắng. Với những người bên ngoài, m không quan tâm lời họ nói. Nhưng m sợ làm phiền "họ". "Họ" lo cho m. Dù "họ" chẳng tìm đc lí do để ép m. Vì m vẫn đang làm mọi thứ tốt. M hiểu, "họ" hiểu, nhưng ko ai thay đổi được.

    Thỉnh thoảng, m có ý nghĩ muốn dừng lại ở đây. Đúng chỗ này. Đúng ở thời điểm này. Khi m vừa bước chân ra khỏi quá khứ. Chưa có một tương lai nào m nhìn thấy có thể chào đón m. Khi mọi thứ m đang chấp nhận được.

    Thế nên, mọi thứ mới thật trớ trêu, khi m hiểu rõ mọi thứ, khi m tạm lo được cho bản thân, khi m cảm thấy sẵn sàng, khi m có thể ngẩng đầu lên thì mọi thứ đã rời xa. Không ai chờ đợi như m cả.

    Cũng không sao, m đã quen với việc này, m hoàn toàn có thể vượt qua được.

    M biết m là ai, nên làm gì, nên khi nào thì dừng lại. Dù có lúc nào đó, có ai nuối tiếc hay không. M chỉ nhìn nó với một thái độ chấp nhận.

    M đã trở thành một "cô bạn cấp ba" xa xôi, một "cô bạn" mờ nhạt, không bao giờ nói chuyện. "Nếu là cậu cậu sẽ nghĩ gì?". Nếu là m, m chẳng bao giờ, sẽ không bao giờ nói chuyện, không bao giờ có một mối quan hệ nào với người mà m vốn đã coi là "người bạn cấp ba" - người mà m chưa bao giờ nói chuyện. Thật là nực cười!!! M trở thành một kẻ phản diện khi m biết câu chuyện rằng tên ai đó đã được đặt cho một đứa trẻ. Lẽ ra, m phải thấy cực kì vui, phải thấy đó là một câu chuyện hay và đẹp đẽ. Nhưng không, m không thấy vậy. Vì câu chuyện này không phải của m, m không cảm nhận được sự vui vẻ trong đó. Phải, vì m không tin vào mấy câu chuyện có hậu, mấy câu chuyện cổ tích.

    Hoặc, ít ra, m không có cơ hội để tin.

    Nguồn từ: http://chuyenhvt.net

  16. #14
    Thành viên tích cực
    Ngày tham gia
    05-09-2009
    Bài viết
    146
    Cảm ơn
    0
    Đã được cảm ơn 6 lần ở 6 bài viết

    Mặc định

    Cấp ba, m có một đứa bạn thân. Nó học chuyên Pháp. Bọn m đầu tiên ở kí túc khu A. Sau thì chuyển ra khu Sở cũ. Khu mà có cái hiệu sách to đùng ngay dưới chân cầu thang, bên cạnh là nhà một bác giữ xe đạp.

    M còn nhớ, khoảng 1 tháng, bọn m về nhà một lần, đi xe ôm qua cầu phao, bắt con xe ca ghẻ để về nhà.

    Lần ấy, m về. Trưa chủ nhật đi ra trường. "Họ" lại cãi nhau ầm ĩ. M đi ra bắt xe mà khóc nức nở. M còn nhớ như in cái cảm giác tủi thân, bất lực ấy. Nhưng, con bạn thân m chỉ vỗ vai m và nói, mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi.

    Về sau này, trải qua bao nhiêu chuyện, khó khăn và phải đối diện một m. M vẫn luôn tự nhủ. Mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi!!!
    Nguồn từ: http://chuyenhvt.net

  17. #15
    Thành viên tích cực
    Ngày tham gia
    05-09-2009
    Bài viết
    146
    Cảm ơn
    0
    Đã được cảm ơn 6 lần ở 6 bài viết

    Mặc định

    (M đang nghe We dont talk anymore - Charlie Puth ft. Selena Gomez)
    Hnay là một ngày mùa hè thật là đẹp. M tới trường vào buổi sáng sớm vì có tiết một. Con đường ngập tràn mùi hoa và mùi hơi nước.

    Mỗi năm, m đều chờ đợi khoảng thời gian này. Khoảng thời gian với m là đẹp nhất trong năm. Tháng có hoa loa kèn trắng, tháng có hoa bằng lăng, hoa phượng. Tháng làm m luôn nhớ về những ngày mùa hè đó.

    Với m, thế này là kết thúc có hậu. Mọi thứ kết thúc đúng ở đó. Ở những ngày mùa hè rực rỡ nôn nao đó. M chắc chắn không bao giờ quên đi những điều m đã được nhận.

    Phải có một lí do nào đó, chúa mới để tuổi trẻ qua đi khi chúng ta còn trẻ. Mỗi điều ghi nhớ đều gắn với một sự tiếc nuối.

    Họ, đã sẵn sàng quên đi, đã chấp nhận một con người mới.

    Nguồn từ: http://chuyenhvt.net
    Lần sửa cuối bởi thuytro, ngày 08-10-2016 lúc 09:58 PM.

Trang 1 của 10 12345 ... CuốiCuối

Thông tin về chủ đề này

Users Browsing this Thread

Có 1 người đang xem chủ đề. (0 thành viên và 1 khách)

Đánh dấu

Quyền viết bài

  • Bạn Không thể gửi Chủ đề mới
  • Bạn Không thể Gửi trả lời
  • Bạn Không thể Gửi file đính kèm
  • Bạn Không thể Sửa bài viết của mình
  •