Chào các bạn,

ChuyenHVT.net thành lập 2005 - Nơi lưu trữ rất nhiều kỉ niệm của các thế hệ học sinh trong hơn 15 năm qua. Tuy chúng mình đã dừng hoạt động được nhiều năm rồi. Và hiện nay diễn đàn chỉ đăng nhập và post bài từ các tài khoản cũ (không cho phép các tài khoản mới đăng ký mới hoạc động). Nhưng chúng mình mong ChuyenHVT.net sẽ là nơi lưu giữ một phần kỉ niệm thanh xuân đẹp nhất của các bạn.


M.

Trang 1 của 2 12 CuốiCuối
Kết quả 1 đến 15 của 26

Chủ đề: Những điều kỳ lạ về con người ^^

  1. #1
    Thành viên cống hiến thienthanaoden's Avatar
    Ngày tham gia
    27-04-2009
    Tuổi
    35
    Bài viết
    1,567
    Cảm ơn
    1
    Đã được cảm ơn 19 lần ở 8 bài viết

    Wink Những điều kỳ lạ về con người ^^

    Nguồn http://vnexpress.net
    ------------------------------------------------
    Những người đi bằng bốn chân


    Những người này có thể đã chuyển sang lối di chuyển cổ xưa. (BBC)

    5 anh chị em ruột người Thổ Nhĩ Kỳ đi lại bằng cách bò trên cả hai tay hai chân có thể sẽ cung cấp cho khoa học cái nhìn mới về sự tiến hoá của loài người.
    Trong số họ có 4 chị em gái và một người anh trai, tuổi từ 18 đến 34. Giáo sư Nicholas Humphrey, từ Trường kinh tế London (Anh), tin rằng họ có thể đem lại bằng chứng cho việc tổ tiên của chúng ta chuyển từ cách đi bốn chi sang cách đi bằng hai chân. Tuy nhiên, ông cũng bác bỏ quan điểm cho rằng có một "gene" dành riêng cho việc đi trên hai chân - hay đứng thẳng.

    3 người con gái và 1 người con trai chỉ có thể đi trên 4 chi, nhưng người con gái thứ tư bên cạnh kiểu đi lạ lùng này còn có thể chuyển sang cách đi hai chân thông thường. Một người anh trai khác của họ chỉ đi trên hai chân, nhưng rất khó khăn.


    Dấu chai ở bàn tay cho thấy họ không hề giả mạo. (BBC)

    5 người đều sống với cha mẹ và 5 anh chị khác. Họ ra đời trong tình trạng bị tổn thương não. Ảnh chụp MRI cho thấy dường như họ bị một dạng bệnh mất điều hoà tiểu não - căn bệnh ảnh hưởng đến sự thăng bằng và phối hợp đồng bộ tay chân.

    Tuy nhiên, các nhà khoa học hiện vẫn chưa thống nhất về nguyên nhân khiến những người này đi trên 4 chi.

    Giáo sư Humphrey cho rằng phương pháp vận động của những người Thổ Nhĩ Kỳ này và những người bà con gần nhất của chúng ta là tinh tinh và gorilla, khác nhau hoàn toàn. Trong khi gorilla và tinhtinh di chuyển trên các khớp ngón tay, thì 5 anh em nọ đặt sức nặng lên cổ tay, và nhấc các ngón tay khỏi mặt đất.

    "Những người này giữ cho các ngón tay rất lanh lợi, chẳng hạn các cô gái trong gia đình vẫn có thể thêu và móc len", trong khi lũ tinh tinh phá huỷ các ngón tay nghiêm trọng với cách đi của mình.


    5 người có kiểu đi lạ lùng này lớn lên trong một vùng xa xôi của Thổ Nhĩ Kỳ. (BBC)

    Humphrey cũng bổ sung thêm rằng các vết chai trên bàn tay của một thành viên trong gia đình chứng tỏ hành vi của họ không hề giả mạo. Ông nhận định đây có thể là kiểu đi của những tổ tiên đầu tiên của loài người.

    Humphrey cho rằng sự bất thường của não chỉ đơn giản là khiến cho 5 anh em nọ khôi phục lại kiểu di chuyển vốn có của tổ tiên chúng ta. "Do hoàn cảnh đặc biệt, họ vẫn giữ lối đi như của một đứa trẻ sơ sinh", ông nói.

    Tuy nhiên, một nhóm nghiên cứu dẫn đầu bởi Stefan Mundlos từ Viện Max Planck ở Berlin, Đức, lại nhận định bất thường gene gây ra kiểu vận động lạ lùng này có thể đóng vai trò cơ bản quan trọng hơn trong sự tiến hoá. Giáo sư Mundlos đã định vị được gene trên nhiễm sắc thể 17 và phỏng đoán rằng một gene quan trọng trong sự chuyển tiếp sang lối đi hai chân có thể đã bị mất ở những người này.

    Bộ phim về gia đình họ sẽ được chiếu trên BBC hôm 17/3.
    Nguồn từ: http://chuyenhvt.net

    Các bài viết cùng chuyên mục:


  2. #2
    Thành viên cống hiến thienthanaoden's Avatar
    Ngày tham gia
    27-04-2009
    Tuổi
    35
    Bài viết
    1,567
    Cảm ơn
    1
    Đã được cảm ơn 19 lần ở 8 bài viết

    Mặc định

    'Người tí hon' ở Indonesia không phải loài mới


    Người Homo floresiensis có thể trông giống như thế này. (Ảnh: BBC)

    Một nghiên cứu mới đây đã bác bỏ giả thuyết rằng hoá thạch người tí hon tìm thấy ở Indonesia năm 2004 là loài mới. Sau khi tìm hiểu hiện tượng còi cọc ở nhiều loài thú, họ phỏng đoán Homo floresiensis chẳng qua là người hiện đại sống trong điều kiện khắc khổ mà thôi.

    Những mảnh hài cốt của một phụ nữ bé nhỏ được tìm thấy trong một chiếc hang ở Flores, Indonesia. Được đặt tên là H. floresiensis theo tên những người tìm ra, "cô" nhanh chóng được mọi người biết đến với tên gọi "Hobbit". Trong lần công bố đầu tiên năm 2004, một vài nhà nhân chủng học đã tranh luận rằng đây có là một giống người mới hay không. Theo họ, bộ xương mang đặc điểm của người hiện đại với cái đầu nhỏ - hiện tượng khá phổ biến trong các quần thể người bị cô lập và đi kèm với việc thu giảm các chức năng của não bộ.

    Peter Brown và Mike Morwood từ Đại học New England, Australia, giả thuyết rằng Homo floresiensis, với bộ não có kích cỡ 380 cm3, là sản phẩm của hiện tượng đảo lùn hay địa phương hóa từng được biết đến. Hiện tượng này đề cập đến những loài bị cách ly, dưới sức ép của nguồn thức ăn hạn chế, đã tiến hóa thành những loài nhỏ hơn hoặc lớn hơn so với tổ tiên ban đầu. Trong trường hợp Homo floresiensis, các nhà nghiên cứu cho rằng cơ thể người cao 1 mét này xuất xứ từ Homo erectus (một giống người cổ tuyệt chủng đã lâu, từng đến định cư trên đảo Flores khoảng 800.000 năm trước), theo hướng nhỏ đi.

    Nhưng với kích cỡ 380 cm3, một số người cho rằng dung tích sọ của Hobbit (tương đương với sọ tinh tinh) là quá bé để có thể được xem là người Homo erectus bị lùn hoá . Và giờ đây lại có thêm nghiên cứu ủng hộ quan điểm này.

    Ann MacLarnon, từ đại học Roehampton, Anh, người đã theo dõi hiện tượng lùn hoá ở một loạt các loài thú từ chó tới voi đưa ra nhận định mới: "Nếu bị lùn, quá trình thu nhỏ kích cỡ não của loài sẽ chậm hơn nhiều so với kích cỡ cơ thể".

    "Kích cỡ não là chìa khoá để nhận diện một loài thú", bà nói. Chẳng hạn, hầu như không có sự khác biệt nào trong kích thước não giữa những người hiện đại nhỏ nhất (giống người Bambuti cao 1,4 mét ở Congo) và cao nhất (giống người Masai cao 2 mét ở đông Phi).

    Nhóm của bà đã tính ra rằng một người lùn Homo erectus với não có dung tích 400 cm3 sẽ chỉ nặng khoảng 2 kilogram. "Con số đó chỉ bằng 1/10 cân nặng đáng lý phải có của người Flore". Cách giả thích duy nhất sự khác biệt này là hiện tượng thu nhỏ hộp sọ. Và vì bệnh này gắn với gene, nên nó sẽ di truyền theo gia đình.

    "Khả năng hợp lý nhất ở đây là họ là những người lùn - người Homo sapiens hiện đại và bị nhỏ đầu. Họ đã phát triển cao về mặt tinh thần", Robert Martin, trưởng nhóm nghiên cứu nói.

    "Mặc dù mới chỉ có trong tay một chiếc sọ, song những chiếc xương khác mà chúng tôi tìm thấy đã chứng tỏ rằng cô gái là một thành viên bình thường trong một quần thể người lùn cô lập", Morwood cho biết.
    Nguồn từ: http://chuyenhvt.net

  3. #3
    Thành viên cống hiến thienthanaoden's Avatar
    Ngày tham gia
    27-04-2009
    Tuổi
    35
    Bài viết
    1,567
    Cảm ơn
    1
    Đã được cảm ơn 19 lần ở 8 bài viết

    Mặc định

    Những người ăn trong khi ngủ

    Amy Koecheler tìm đồ ăn trong khi ngủ và không bao giờ nhớ được chuyện đó. Camera của ABC News đã ghi lại hình ảnh cô đang tìm đồ ăn đêm.
    Rời giường vào nửa đêm, lao vào bếp lục tìm đồ ăn rồi xơi ngấu nghiến trong khi vẫn đang say giấc nồng. Đó là những chuyện không bình thường của cô nữ sinh 22 tuổi Amy Koecheler tại Eau Claire, Wisconsin (Mỹ) ngay từ khi còn nhỏ.

    Hiện tượng này được gọi là "ăn trong khi ngủ", một ứng xử bất thường, gây ra do stress, rượu, thuốc ngủ hay trong trường hợp của Koecheler là do di truyền.

    Được Koecheler cho phép, chương trình truyền hình "Good Morning America" (Chào buổi sáng) của Mỹ đã đặt các camera quan sát trong căn hộ của cô trong 1 tuần lễ, và đã "bắt quả tang" chuyện Koecheler ăn đêm khi đang ngủ, đồng thời ghi lại những cảnh mà cả cô và bạn trai của cô chưa bao giờ được thấy. Khi xem băng, Kocheler rất ngạc nhiên về ứng xử của mình. "Tôi làm gì thế này? Tôi không dám tin là tôi đã ăn bimbim, cái thứ kinh khủng ấy...? Trông tôi chẳng khác gì một thây ma sống dậy". Cô cho biết, cô hoàn toàn không nhớ những việc mình làm và những thứ mình ăn trong đêm đã được camera ghi lại.

    Nhưng mẹ cô thì rất nhớ những "thói quen" của cô. "Ngay từ khi còn bé, nó đã mắc chứng ăn trong khi ngủ”, bà cho biết. “Đêm nào nó cũng dậy và đi vào bếp. Sau đó, nó ngồi chễm chệ trên đi-văng, mồm, đầu, cổ dính đầy chips chocolate. Và tôi luôn phải gội đầu cho nó vào lúc 3 giờ sáng”.

    4 năm trước, trước khi vào đại học, Koecheler đã được gửi đến Trung tâm Chẩn đoán và Điều trị rối loạn giấc ngủ tại Minnesota và căn bệnh của cô đã thuyên giảm phần nào. TS Carlos Schenck của Trung tâm cho biết: “Amy không mắc chứng rối loạn ăn uống, cũng chẳng mắc chứng biếng ăn hay háu ăn. Tôi tin rằng, hội chứng cuồng chân của cô đã kích thích vấn đề ăn trong khi ngủ”. Trường hợp của Koecheler là khá đặc biệt: cô thừa hưởng hội chứng cuồng chân của cha và chứng ăn trong khi ngủ của mẹ.

    Tuy vậy, theo Schenck, bệnh tình của Koecheler là khá nhẹ so với một số trường hợp ông đã chứng kiến và buộc phải dùng thuốc chống co giật. Ông cho biết, đây không phải là vấn đề thức ăn. “Có thể một số người bị ám ảnh bởi thức ăn. Nhưng họ chỉ chiếm số lượng rất nhỏ. Chắc là có sự mất cân bằng về hóa chất”.

    Tại Trung tâm Chẩn đoán và Điều trị rối loạn giấc ngủ (Minnesota), các camera quan sát đã chộp được khoảng 100 bệnh nhân đang nhấm nháp một thứ gì đó trong khi vẫn say ngủ. Schenck cho biết, điều này xảy ra thường xuyên hơn nếu họ ở nhà. “Họ sẽ ăn các món ăn nhiều calorie, chất béo và carbohydrate”, ông nói. “Họ xơi hết cả một cái bánh ngọt to, một hộp kem, hay một nửa lọ bơ đậu phộng”.

    Trong cuốn sách mới "Paradox Lost" (tạm dịch: Nghịch lý bị đánh mất) của mình, Schenck đã ghi chép những câu chuyện đau khổ từ các bệnh nhân, trong đó có một người cho biết: “Tôi không thể nhớ tôi đã ăn gì và ăn bao nhiêu. Tôi đã thử khóa miệng mình, buộc hai tay lại với nhau, băng chặt tủ lạnh... nhưng hoàn toàn vô tác dụng”.
    Nguồn từ: http://chuyenhvt.net

  4. #4
    Thành viên cống hiến thienthanaoden's Avatar
    Ngày tham gia
    27-04-2009
    Tuổi
    35
    Bài viết
    1,567
    Cảm ơn
    1
    Đã được cảm ơn 19 lần ở 8 bài viết

    Mặc định

    Sự thật về hiện tượng người tự bốc hoả

    P1


    Minh họa một vụ cháy tự phát. Từ trái sang: người ngồi trên ghế, bốc cháy và hoá than với đôi chân còn nguyên vẹn.

    Vị khách đến gõ cửa nhà bà Reeser, một phụ nữ luống tuổi về hưu sống tại bang Florida, Mỹ. Mãi không thấy ai ra, bà gọi thêm người phá cửa. Trong nhà, trên chiếc ghế bành, chủ nhân đã cháy thành than, chỉ còn lại một bàn chân đi giày vải, xung quanh, đồ đạc hầu như vẫn nguyên vẹn…

    Sự việc này xảy ra vào năm 1951. Bà Reeser chỉ là một trong nhiều trường hợp được lịch sử ghi nhận là nạn nhân của cái chết rất lạ: tự bốc hoả thành than. Vào năm 1660, dư luận Paris từng rộn lên với vụ cháy “tự nhiên” của một phụ nữ nghiện rượu nặng, chỉ còn lại vài đốt ngón tay và chiếc sọ.

    Điều lạ là trong mọi vụ cháy, các nạn nhân đều để lại các dấu hiệu giống nhau: thân thể hoá than nhưng bao giờ cũng sót lại một bộ phận không cháy trụi, thường đó là cẳng chân hay bàn chân và lại còn nguyên vẹn đến kỳ lạ.

    Người ta không hiểu lửa từ đâu ra, vì xung quanh nạn nhân, thường được tìm thấy trong tư thế ngồi trên ghế, lửa hầu như không gây hư hại. Chính vì vậy, các nhà quan sát thời đó không chút nghi ngờ, một mực cho rằng lửa nhất thiết phải khởi phát từ phủ tạng của nạn nhân. Khởi phát từ một lý do… không rõ và bất ngờ. Vì thế, tên gọi mà bấy lâu người ta vẫn gán cho hiện tượng bí ẩn trên là “Vụ cháy người tự phát”.

    Ngọn đuốc cồn?

    Một giả thuyết không khỏi khiến người ta nghĩ đến ngay, do nó được suy ra một cách tự nhiên từ những đặc trưng của các nạn nhân chính đều là những người nghiện rượu nặng, kinh niên. Nếu họ bốc cháy thì lý do có lẽ cũng rất đơn giản: nốc quá nhiều chất men, khiến rượu thấm vào cả cơ thể và chỉ cần một tia lửa là đủ làm họ bốc cháy.

    Lập luận nghe có vẻ xuôi tai, nhưng kỳ thực quá vội vã, hấp tấp. Bác sĩ Mercier Guyon giải thích: Cứ lấy thử một tỷ suất khổng lồ là trong mỗi lít máu nạn nhân có đến 9 g rượu, tương đương một lượng rượu có thể gây tử vong nếu nó được uống cạn một hơi. Một lít máu cân nặng chừng 1000 g, vậy tỷ lệ rượu ở đây là 0,9%: gí lửa vào một chất lỏng có độ cồn yếu đến vậy cũng chẳng khác gì thử đốt cháy nước giải khát soda!

    Và ngay cả khi toàn cơ thể người nghiện rượu có thấm chất men đến đâu đi nữa, nó cũng không thể bốc cháy. Từ 1850, nhà hoá học Đức Justus von Liebig đã chứng minh rằng không thể nào đốt cháy ra tro các mô của con người tẩm rượu pha loãng chỉ với một ngọn lửa đơn thuần.

    Bốc lửa vì stress?

    Lại có một giả thuyết được đưa ra như sau: con người lắm khi có thể đóng vai trò của những ắc-quy điện và thu sét. Những người có trí tưởng tượng hơn cả còn nói đến một dạng “tự sát tâm thần”: cơ thể bốc lửa dưới tác động của stress cao độ! Kỳ thực vấn đề không dễ dàng giải quyết như vậy.

    Chẳng hạn Thomas Krompecher, bác sĩ pháp y ở Đại học Lausanne (Thuỵ Sĩ) đã phải trăn trở: “Cơ thể con người được tạo ra bởi gần 70% là nước. Điều đó khiến việc đốt cháy là cực kỳ khó khăn!”. Quả vậy, để đốt cháy một xác người cần một nhiệt độ rất lớn. Trong một lò đốt xác, để thiêu xác người thành tro phải đạt nhiệt độ 950 độ C, trong một tiếng rưỡi. Còn muốn đạt kết quả đó ở bên trong một ngôi nhà, phải dùng nhiên liệu như xăng. Và kết quả sẽ ra sao? Một ngọn lửa mạnh như vậy sẽ lan tỏa khắp ngôi nhà. Mà điều này lại không khớp với chuyện kể về các nạn nhân của chứng bốc hoả đáng sợ: các xác chết cháy thành than một phần, nhưng xung quanh rất ít bị ngọn lửa xâm hại.
    Nguồn từ: http://chuyenhvt.net

  5. #5
    Thành viên cống hiến thienthanaoden's Avatar
    Ngày tham gia
    27-04-2009
    Tuổi
    35
    Bài viết
    1,567
    Cảm ơn
    1
    Đã được cảm ơn 19 lần ở 8 bài viết

    Mặc định

    P2

    Lời giải

    Cuối cùng, các nhà khoa học cũng đưa ra được một đáp án hợp lý hơn cả. Đó là hiện tượng “hiệu ứng đèn cầy”, không có chút gì là siêu nhiên. Theo giả thuyết này, ngọn lửa được truyền lan sang thân thể của nạn nhân qua một nguồn bên ngoài, cứ thế thiêu cháy dần dần thân thể người đó như một ngọn sáp cháy vậy.

    Đại thể, kịch bản bao giờ cũng như nhau: Bị một sự cố gì về tim hay ngã, một người tắt thở. Lửa, từ một vật trung gian là thuốc lá, tẩu hay một đèn cầy, cháy lan ra áo quần, rồi cháy đến da và lớp mỡ nằm ngay dưới da. Tiếp xúc với lửa, mỡ này tan ra nước, chảy ra bên ngoài thân thể, thấm vào các lần vải tiếp xúc với nạn nhân. Trong phần lớn các trường hợp thì đấy là quần áo đang bận trên người, đồ phủ ghế tựa trên đó nạn nhân đang ngồi. Đồ vải thấm ướt mỡ sẽ cháy từ từ trong nhiều giờ. Sự cháy này tạo ra và duy trì một ngọn lửa cháy đượm có nhiệt độ xấp xỉ 600 độ C, nó không làm hư hại được toàn gian phòng mà chỉ thiêu huỷ được xác chết trên đó nó được phát sinh ra.

    Sự cháy chậm kéo dài có thể làm hư hại một số bộ phận của thân thể, nhưng vẫn không làm chúng cháy thành tro và để lại một số bộ phận hoàn toàn lành lặn. Mark Benecke, bác sĩ pháp y tại Đại học Cologne (Đức) giải thích: lửa chỉ thiêu huỷ các mô của cơ thể người chết nằm phía bên trên ngọn lửa. Hai bàn chân và cẳng chân thường còn nguyên vẹn là do chúng nằm bên dưới ngọn lửa.

    Lửa thường bắt cháy từ hai đùi của một người ngồi, hầu hết là những người già hay đứng tuổi - lớp người dễ gặp tai biến về tim khiến họ phải ngồi lỳ một chỗ - hoặc những người đang cơn say rượu khi thảm cảnh xảy đến. Chính rượu tạo thuận lợi cho loại tai nạn đó. Trước hết, một ai đó khi say thì ít chú ý đến loại lửa mà họ đang cầm trong tay, sau nữa rượu góp phần làm hình thành mô béo, có nghĩa mỡ là chất đốt chính trong vụ cháy chậm này.

    Rõ ràng, hiện tượng người cháy “tự nhiên” hay “tự phát” lâu nay chỉ là huyền thoại hoặc huyễn hoặc, được nuôi dưỡng bởi trào lưu văn học kinh dị thế kỷ 19 và đặc biệt trong các chuyện tranh vui của Mỹ sau này.
    Nguồn từ: http://chuyenhvt.net

  6. #6
    Thành viên cống hiến thienthanaoden's Avatar
    Ngày tham gia
    27-04-2009
    Tuổi
    35
    Bài viết
    1,567
    Cảm ơn
    1
    Đã được cảm ơn 19 lần ở 8 bài viết

    Cool

    Bí mật trong tiềm thức của một người sống thực vật

    Theo tay người chuyên viên trỏ vào dòng chữ cái trên bảng, J. D. Baudy, không nhúc nhích, yếu ớt nháy mí mắt trái, “chữ ấy”, ông ra hiệu. Cứ thế, tác phẩm “Những suy nghĩ bay bổng bị nhốt trong một bộ áo giáp lặng” ra đời. Tác giả của nó là nhân chứng sống đầu tiên về bí mật trong tiềm thức của người sống thực vật.

    Không gì tồi tệ hơn là sống mà như đã chết. Sống thực vật chính là trạng thái ấy. Ống truyền dịch và ôxy đang neo họ lại với cuộc sống thoi thóp. Có thể họ đã hôn mê, mất hết ý thức chăng?

    Không! Trường hợp của ông J. D. Baudy, cựu Tổng biên tập tạp chí Elle của Pháp, không phải như vậy. Mặc dù sống trong trạng thái thực vật 6 tháng, đầu óc ông vẫn còn tỉnh táo, thậm chí bằng những cái nháy mắt trái, người ta còn đọc được ý nghĩ của ông và giúp ông trước khi chết viết được tác phẩm mang tên “Le scaphandre et le papillon” (Những suy nghĩ bay bổng bị nhốt trong một bộ áo giáp lặng). Tác phẩm hồi tưởng lại cuộc đời mình của J. D. Baudy xuất bản trước khi ông chết mấy ngày, được dịch ra 23 ngôn ngữ. Lần đầu tiên, người ta biết được điều gì đã xảy ra trong tâm tư của người mà coi như đ㠓chết”, nhưng thật lạ kỳ, là còn minh mẫn, nghe được và hiểu được những lời bàn tán của những người xung quanh mà ý đồ đôi khi có thể làm đau lòng nạn nhân trước khi chết.

    Bệnh của ông Bauby, còn gọi là hội chứng bị nhốt trong tiềm thức hay “Locked-in syndrome”, là một dạng tai biến tắc nghẽn mạch máu rất hiếm, vì trong 1.200 ca tai nạn tắc nghẽn mạch máu não này ở bệnh viện mà Bauby đang nằm, chỉ có ông là trường hợp duy nhất.

    Tâm hồn sống trong vỏ bọc “chết”

    Trong hội chứng này, tai nạn trầm trọng là vì cục máu đông đã làm nghẹt động mạch đem máu đến nuôi hành tuỷ, vùng ở đầu tuỷ sống và nằm trước tiểu não, nơi có nhiệm vụ nối vỏ não với tuỷ sống. Ở đây, không còn ôxy nuôi dưỡng, các trung tâm thần kinh bị chết nên không truyền được các lệnh từ vỏ não đến thân thể. Hậu quả là bị liệt tứ chi và mặt. Nạn nhân không nhúc nhích, không ăn uống và không nói được, mà chỉ nháy được mí mắt trái và nhướng mắt lên mà thôi. Nhưng vì vùng não bị hư hại tập trung ngay dưới vùng não có khả năng tri thức, nên người này vẫn còn ý thức được điều mình suy nghĩ, nghe được rõ ràng và thấy được bình thường. Để ý đến chuyển động mắt của họ mới tin là nạn nhân không bị hôn mê và còn tỉnh táo.

    Một vài trường hợp đặc biệt hiếm, nạn nhân có thể khá hơn sau vài tuần cứu chữa vớt vát, nhưng sau đó trở lại vô vọng vì một số tế bào đã chết.

    Theo nguyên tắc, bệnh nhân có thể sống thêm nhiều năm vì các bộ phận sống hoạt động độc lập. Nhưng thực tế họ đều chết vì những biến chứng phát sinh sau đó. Hiện tại chưa có cách điều trị bệnh này. Tuy nhiên, nếu có trường hợp này xảy ra, cứ đem bệnh nhân tức khắc đến bệnh viện, ở đó chuyên viên sẽ dùng tăng cường thuốc chống đông máu, để làm tan các cục máu đông, nguyên nhân làm tắc nghẽn nói trên.

    P1
    Nguồn từ: http://chuyenhvt.net

  7. #7
    Thành viên cống hiến thienthanaoden's Avatar
    Ngày tham gia
    27-04-2009
    Tuổi
    35
    Bài viết
    1,567
    Cảm ơn
    1
    Đã được cảm ơn 19 lần ở 8 bài viết

    Mặc định

    P2

    Tác phẩm công phu

    Sau khi cuốn “Le scaphandre et le papillon” được công bố, người ta biết công trình này là do một chuyên viên ngữ âm của bệnh viện thực hiện như sau: trước một hàng chữ sắp theo thứ tự ưu tiên ESARINTULOMDPCFBVHGJQXYXKW, chuyên viên sẽ chỉ lần lượt vào mỗi chữ trên hàng chữ này. Nếu đồng ý chữ nào, Bauby sẽ nháy mắt một cái, là chữ đó được ghi. Cứ như vậy các chữ chọn được sắp thành từ, thành câu, thành đoạn và thành sách.

    Trong tác phẩm này, tác giả cho biết mình đang đi xe hơi với một tài xế thì đột nhiên thấy khó chịu, rồi được đưa vào viện, sau 20 ngày hôn mê, ông tỉnh lại suốt 6 tháng trước khi chết, nhưng mất hết mọi khả năng giao tiếp bình thường với bên ngoài.

    Phần lớn câu chuyện trong sách là nói đến sự luyến tiếc cuộc sống, so sánh và tủi hổ thân phận mình với con cóc hoạt hình mà tác giả thấy trên tivi, tưởng tượng mình là nhân vật bệnh hoạn Noirtier de Villefort trong tác phẩm Bá tước Monte Cristo của A. Dumas. Tác giả cuốn sách gán bộ mặt của những người sáp trong viện bảo tàng Gevin với những nhân viên hiền lành, dữ tợn, vô tình, nhạy cảm hay lười biếng ở bệnh viện mà ông tiếp xúc. Ông cũng nhớ về ông bố 94 tuổi bị nhốt kín, không phải trong tiềm thức như tác giả, mà cô đơn một mình trên gác xép; nhớ về những lời cầu xin thần thánh của bạn bè, cách cư xử tích cực và đôi khi cũng tắc trách, vô tình của vài vị bác sĩ trước nỗi đau về thể xác. Cựu tổng biên tập còn bực tức vì tiềm thức bị nhốt kín trong một thân xác không có phản ứng ngoài cái nháy mắt trái khó nhận thấy.

    Tác phẩm không có gì xuất chúng, nhưng tác giả của nó là nhân chứng sống đầu tiên về bí mật trong tiềm thức của một người sống thực vật.
    Nguồn từ: http://chuyenhvt.net

  8. #8
    Thành viên cống hiến thienthanaoden's Avatar
    Ngày tham gia
    27-04-2009
    Tuổi
    35
    Bài viết
    1,567
    Cảm ơn
    1
    Đã được cảm ơn 19 lần ở 8 bài viết

    Mặc định

    Người đàn bà hoá sáp và cái chết bí ẩn


    Thí nghiệm chụp cắt lớp thi hài.

    Ngày 27/9, tại bảo tàng Mutter, Philadelphia, Mỹ, người ta đã tiến hành chụp cắt lớp một thi thể kỳ lạ: xác ướp của một phụ nữ mập mạp đã biến đổi gần như hoàn toàn thành chất sáp mỡ. Người đàn bà này là ai? Bà ta mất vào thế kỷ 17, 18 hay 19? Vì sao thân thể bà lại có thể hoá sáp?... Các nhà khoa học hy vọng sớm có câu trả lời từ thiết bị quét mới, máy scan CT.

    Thi hài người phụ nữ này, với biệt danh “Soap Lady”, đã nằm trong tủ kính của bảo tàng Mutter hơn một thế kỷ qua. Lâu nay, bà vẫn là người mẫu lý tưởng cho các sinh viên y khoa, và giờ đây bà đang hấp dẫn du khách như là một trường hợp lý thú trong y học.

    Bằng máy chụp CT, các nhà khoa học đã quan sát thấy một số mô nội tạng. Họ hy vọng sẽ trả lời được nghi vấn bấy nay: bà ta chết như thế nào? Gerald Conlogue, Giáo sư Đại học Quinnipiac và các cộng sự đang tìm kiếm một miếng vỏ quan tài được làm từ thứ chất xà phòng này bị rơi ra ngoài môi trường. Từ đó, họ sẽ hiểu rõ hơn về sự xà phòng hoá - hiện tượng chuyển hoá chất béo thành chất sáp mỡ. Trong tự nhiên, trường hợp này rất hiếm gặp vì quá trình xà phòng hoá phụ thuộc vào nhiều nhân tố, như độ ẩm, nhiệt độ, quần áo và hoạt động của vi khuẩn. Người càng béo, khả năng bị xà phòng hoá càng lớn.

    Đi tìm tung tích Soap Lady

    Thí nghiệm chụp cắt lớp hôm thứ năm vừa qua là lần đầu tiên Soap Lady được rời khỏi bàn trưng bày, kể từ năm 1874. Một nhà giải phẫu nổi tiếng của Đại học Pennsylvania, Joseph Leidy, đã tặng thi hài này cho bảo tàng. Leidy khẳng định Soap Lady mất vào khoảng cuối thế kỷ 17. Theo mẩu chú thích gắn kèm với giá trưng bày, “Người đàn bà này, có tên Ellenbogen, đã mất năm 1792 tại Philadenlphia vì bệnh sốt vàng và được chôn gần đường Fourth và Race”.

    Nhưng, lời giải thích của Leidy chỉ đứng vững tới năm 1942, khi Tiến sĩ Joseph McFarland, người quản lý bảo tàng đã xác định Soap Lady mất vào thế kỷ 18 và tên của bà đã bị lịch sử xoá nhoà. Theo ông, không có ai qua đời vì bệnh sốt vàng ở Philadelphia vào năm 1792. Chỉ có một trường hợp xảy ra vào năm 1793, nhưng lại không phải là tên “Ellenbogen”. Hơn thế, chưa hề có một nghĩa địa tại đường Fourth và Race.

    Năm 1987, người ta đã chụp tia X trên xác ướp này và phát hiện thấy có 8 cái ghim thẳng và 2 chiếc khuy 4 lỗ được sản xuất vào thế kỷ 19. Một quan chức bảo tàng nói: “Đến đây, tung tích của người đàn bà này lại càng mờ mịt hơn".
    Nguồn từ: http://chuyenhvt.net

  9. #9
    Thành viên cống hiến thienthanaoden's Avatar
    Ngày tham gia
    27-04-2009
    Tuổi
    35
    Bài viết
    1,567
    Cảm ơn
    1
    Đã được cảm ơn 19 lần ở 8 bài viết

    Mặc định

    Hiện tượng “người lơ lửng”
    P1

    “Quá trưa, Subbayah Pullivar ra chào chúng tôi và cho biết đã thực hành yoga từ gần 20 năm. Nghi lễ lơ lửng bắt đầu. Nhà yoga Ấn Độ này đi vào một cái lều. Vài phút sau, vách lều được nâng lên, cho thấy ông đang lơ lửng giữa vòng tròn nước”. Đó là lời kể của P.Y.Plunkett, một người tận mắt chứng kiến màn biểu diễn ngày 6/6/1936.

    Nhiều khán giả đến gần để kiểm tra xem có sự gian dối không. Subbayah Pullivar như trong trạng thái lên đồng, bị treo trên không, cách mặt đất khoảng 1 mét. Ông dựa vào một cây gậy, hẳn là chỉ để giữ thăng bằng. Plunkett và bạn bè đến kiểm tra chung quanh nhà yoga: chẳng có dây hay trò ma mãnh nào cả.

    Sau đó, cái lều được phủ xuống và Pullivar hạ xuống đất. Plunkett chứng kiến sự hạ xuống này qua một cái khe trên vách lều mỏng. “Sau một phút, nhà yoga có vẻ lắc lư. Ông bắt đầu hạ xuống từ từ, vẫn trong tư thế nằm ngang như lúc đầu. Phải mất 5 phút để xuống đến đất. Lúc ấy, các đệ tử mang ông ra giữa khán giả, yêu cầu mọi người thử bẻ tay bẻ chân ông. Nhưng dù có nhiều người, chúng tôi vẫn không thể làm được. Subbayay Pullivar được xoa bóp bằng nước lạnh trong hơn 5 phút trước khi ra khỏi trạng thái lên đồng và cử động tay chân bình thường”.

    Trong nhiều trường hợp lơ lửng khác, khán giả chú ý đến chuyển động lắc lư và tư thế nằm ngang. Cảnh tượng diễn ra tại Thuỵ Sĩ, ở trường của nhà yoga Maharishi Mahesh. Một học viên môn thiền siêu việt học kể lại: “Chúng tôi lắc lư, lúc đầu chậm, sau nhanh dần. Kế đó, chúng tôi bắt đầu nhấc mình lên khỏi mặt đất. Phải thực hành bài tập trong tư thế ngồi xếp bằng. Người ta sẽ bị đau đớn nếu để hai chân buông thõng. Cú hạ xuống là một cú sốc. Vì thế cần phải ngồi trên nệm. Sau đó chúng tôi biết cách kiểm soát và bài tập trở nên thật thích thú”.

    Liệu một ngày nào đó tất cả mọi người có thể biết cách lơ lửng không? Theo những người học thiền siêu việt, điều đó là có thể, với điều kiện phải rèn luyện tinh thần rất tích cực.
    Nguồn từ: http://chuyenhvt.net

  10. #10
    Thành viên cống hiến thienthanaoden's Avatar
    Ngày tham gia
    27-04-2009
    Tuổi
    35
    Bài viết
    1,567
    Cảm ơn
    1
    Đã được cảm ơn 19 lần ở 8 bài viết

    Mặc định

    P2

    Trạng thái bán trọng lực

    Cũng có một cách lơ lửng đang được bàn cãi, là đặt một người trong trạng thái bán trọng lực. Người ấy ngồi trên ghế, chung quanh là 4 thí nghiệm viên. Bốn người này xếp hai bàn tay trên đầu người kia (nhưng không chạm nhau), rồi tập trung tư tưởng trong 15 giây. Sau đó, họ nhanh chóng đặt ngón trỏ lên khuỷu tay và đầu gối của người ngồi trên ghế. Thế là người ấy được nâng khỏi mặt đất. Làm sao giải thích hiện tượng đó? Sự tập trung tư tưởng của 4 người có dự tính chính xác liệu có thể giải phóng một sức mạnh bí ẩn của nghị lực, giúp thoát khỏi các định luật của trọng trường không? Nhiều câu hỏi chưa có lời giải rõ rệt.

    Bennett là nhà sư. Ông nhẹ đến mức có thể tự mình nâng lên như một chiếc lá, tựa như đã thoát khỏi trọng lực. Tuy nhiên, hiện tượng lơ lửng dường nhưng chẳng có lợi bao nhiêu: đối tượng thường chỉ lên được 1-2 m là tối đa. Nhưng biết đâu các dân tộc thời cổ đại đã có “chìa khoá” cho một khả năng bay bổng mạnh hơn. Như thế, họ có thể thực hiện những công trình vĩ đại, chẳng hạn như các hình vẽ trong sa mạc Nazca ở Peru mà người ta chỉ có thể thấy rõ từ trên cao. Nhiều truyền thuyết của người Celte cũng kể về các pháp sư có khả năng bay được. Phải chăng đó là sự hoá thân của linh hồn, hay là sự lơ lửng thật sự của cơ thể.

    Trong nhiều ngoại lệ hiếm hoi, sự lơ lửng dường như có liên quan đến một trạng thái đặc biệt, tiếp thu được sau một quá trình luyện tập lâu dài. Lúc ấy, cơ thể bất chấp các định luật hấp dẫn thông thường nhờ một sức mạnh bí ẩn. Năm 1657, một thiếu niên Anh 12 tuổi, Henry Jones, đã đột ngột bay lên đến trần nhà, đặt hai bàn tay lên trần. Hiện tượng này chỉ kéo dài trong 1 năm, và sau, cậu ta mất khả năng đó.
    Nguồn từ: http://chuyenhvt.net

  11. #11
    Thành viên cống hiến thienthanaoden's Avatar
    Ngày tham gia
    27-04-2009
    Tuổi
    35
    Bài viết
    1,567
    Cảm ơn
    1
    Đã được cảm ơn 19 lần ở 8 bài viết

    Mặc định

    Ngủ lịm hàng chục năm - một hiện tượng chưa được giải thích

    Do bị tưởng nhầm là đã chết, cô bé Nazira Rustemova (4 tuổi, người Kazakstan) từng bị chôn sống. Được đưa ra khỏi mộ, Nazira chìm vào một giấc ngủ dài 16 năm rồi mới đây đột nhiên tỉnh dậy. Cơ thể của cô (vốn thay đổi rất ít trong thời gian hôn mê) bỗng lớn lên từng ngày để nhanh chóng trở thành cơ thể một phụ nữ trưởng thành.

    Đó là một trong những trường hợp mắc chứng hôn thụy, cho đến nay vẫn là một bí ẩn đối với khoa học. Những người bị chứng hôn thụy có thể ngủ hàng tháng trời, thậm chí vài chục năm. Trong thời gian đó, cơ thể họ hầu như không có sự thay đổi. Sau khi tỉnh giấc, quá trình trao đổi chất được tăng tốc khiến cho cơ thể lớn nhanh trông thấy, y như trong truyện cổ tích. Ở một số bệnh nhân, còn xuất hiện nhiều khả năng kỳ lạ mà trước khi hôn mê họ chưa hề có. Nazira Rustemova là một trường hợp điển hình.

    Lúc mới sinh, Nazira là một cô bé khỏe mạnh, cơ thể phát triển bình thường như bao đứa trẻ khác. Gần đến sinh nhật lần thứ 4, đột nhiên cô bé bị đau đầu dữ dội, không thuốc nào làm giảm được. Sau mỗi cơn đau, cô bé lại lịm đi. Một buổi sáng, khi vào đánh thức con, cha mẹ Nazira thấy cô bé nằm bất động trên giường. Các bác sĩ ở bệnh viện huyện khẳng định Nazira đã chết mà không rõ nguyên nhân.

    Sau khi mai táng cho Nazira, ông và bố cô bé nằm mộng thấy có người bảo rằng Nazira chưa chết mà đã bị chôn sống. Người cha trở lại nghĩa địa, lật ván áo quan lên để kiểm tra. Ông sửng sốt nhận thấy xác con gái đã nằm sát vào một góc chứ không ở vị trí chính giữa như lúc hạ huyệt. Lớp vải liệm quấn quanh cô bé bị nhàu và đôi chỗ có vết cào xước. Ông vội vàng bế con về nhà.

    Hai tuần liền, gia đình Nazira tìm mọi cách để đánh thức cô bé nhưng vô hiệu. Khi biết tin, Bộ Y tế Liên Xô đã chuyển Nazira lên Matxcơva để nghiên cứu. Cô bé được đặt trong lồng kính suốt 16 năm cho đến ngày bừng tỉnh.

    "Suốt thời gian đó, tôi không hề ngồi dậy lần nào" - Nazira nhớ lại - "Mặc dù nằm bất động nhưng tôi vẫn nhận biết được mọi chuyện xảy ra chung quanh mình. Thậm chí có lần tôi còn ngửi thấy hương thơm thoang thoảng đặc trưng của vùng thảo nguyên quê tôi. Một hôm, tôi nghe thấy tiếng chuông điện thoại réo rất lâu. Mãi mà không có ai nhấc máy; thế là tôi quyết định đứng dậy để nói chuyện điện thoại..."

    Sau khi tỉnh dậy, Nazira được các bác sĩ giữ lại để tiếp tục kiểm tra sức khỏe trong mấy tháng rồi mới về nhà.

    Trong 16 năm ngủ lịm, người Nazira chỉ dài thêm 30 cm mặc dù vẫn tiếp nhận thức ăn qua hệ thống ống dẫn nối với dạ dày. Tuy nhiên, khi tỉnh lại, cơ thể cô phát triển nhanh như thổi. Chỉ trong một thời gian rất ngắn, từ một cô bé, Nazira đã có một cơ thể phát triển như mọi cô gái 20 tuổi khác.

    Trong mấy ngày đầu, Nazira đã phục hồi khả năng khẩu ngữ, có thể giao tiếp với mọi người mà không quên từ nào. Thậm chí, cô còn nói được 4 ngoại ngữ, trong đó có tiếng Latinh (một ngôn ngữ hiện rất ít người biết) và tự nhấc mình khỏi mặt đất nhẹ nhàng như bay. Tuy nhiên, sau đó mấy năm, những khả năng này biến mất. Nazira quên cả tiếng mẹ đẻ (tiếng Kazakstan), chỉ còn nhớ duy nhất tiếng Nga.
    Nguồn từ: http://chuyenhvt.net

  12. #12
    Thành viên cống hiến thienthanaoden's Avatar
    Ngày tham gia
    27-04-2009
    Tuổi
    35
    Bài viết
    1,567
    Cảm ơn
    1
    Đã được cảm ơn 19 lần ở 8 bài viết

    Mặc định

    Bí mật của hiện tượng siêu trí nhớ

    P1

    Năm 20 tuổi, cô gái Elina Markand (người Đức) bị tai nạn. Khi tỉnh dậy, Elina bỗng nói tiếng Italy rất thông thạo, mặc dù trước đó cô chưa từng học một ngoại ngữ nào. Cô còn tự nhận mình là Rozetta Caste Liani, công dân Italy, và yêu cầu được trở về thăm quê hương.

    Về tới "nhà", Elina mới biết rằng người có tên Rozetta Caste đã mất từ năm 1917. Đón cô là một bà già lụ khụ, xưng là con gái của Rozetta Caste. Elina chỉ tay vào bà già, nói: “Đây là Fransa, con gái tôi!”. Lúc ấy, tất cả mọi người đều giật mình, vì người đàn bà này quả thực tên là Fransa, đúng như Elina gọi.

    Câu chuyện của Elina Markand đã trở thành đề tài đầy hấp dẫn cho giới khoa học. Thực tế, trong lịch sử từng có không ít trường hợp tương tự, và hiện tượng “nhớ về quá khứ” không nhất thiết phải bắt đầu từ một chấn thương nào đó, như trường hợp của Elina Markand.

    Vào thập niên trước, một cô gái nhỏ người Anh đã biến thành "một người xa lạ" sau khi tỉnh dậy một buổi sáng. Em không nhận ra mẹ và người thân của mình, không nói được tiếng mẹ đẻ trong khi lại thông thạo tiếng Tây Ban Nha, và lúc nào cũng tỏ ra sợ sệt.

    Các bác sĩ đều có kết luận giống nhau: Em bé 10 tuổi này không có biểu hiện gì về bệnh lý hoặc tâm thần, sức khoẻ tốt. Em nhận mình là người Tây Ban Nha và sống ở thành phố Toledo. Em kể lại rằng một người cùng phố do ghen ghét và đố kỵ đã đâm chết em năm em 22 tuổi. Cảnh sát Tây Ban Nha đã thẩm tra lại câu chuyện kỳ quặc về “tiền kiếp” của em, và kết luận, đúng như lời em kể. Ở số nhà đó trong thành phố Toledo từng có một cô gái 22 tuổi bị hãm hại. Những người hàng xóm đã tìm thấy xác cô ngay trong nhà. Câu chuyện càng sáng tỏ hơn khi hung thủ (lúc này đã già) tự đến gặp cảnh sát để thú tội.

    Các nhà khoa học còn tiếp tục ghi nhận nhiều trường hợp khác. Chẳng hạn có người đột nhiên "biến" thành công dân La Mã cổ đại, và bằng chứng khó chối cãi là anh ta biết sử dụng được thứ ngôn ngữ “nguyên thủy” của mình, không còn ai hiểu nữa. Tương tự như vậy, có người châu Âu bỗng nói tiếng Ai Cập, mất hẳn khả năng dùng tiếng mẹ đẻ. Rồi anh ta mô tả chính xác cảnh vật ở vùng sông Nile, và tự nhận có nguồn gốc Ai Cập.
    Nguồn từ: http://chuyenhvt.net

  13. #13
    Thành viên cống hiến thienthanaoden's Avatar
    Ngày tham gia
    27-04-2009
    Tuổi
    35
    Bài viết
    1,567
    Cảm ơn
    1
    Đã được cảm ơn 19 lần ở 8 bài viết

    Mặc định

    P2

    'Trí nhớ gene'

    Một số nhà khoa học đã thử đưa ra một lý thuyết giải thích hiện tượng trên với khái niệm "trí nhớ gene": Nếu các vùng "ngủ" trong ADN bị kích thích, con người có thể "trở về tiền kiếp". Họ bỗng nhớ lại gốc gác La Mã hoặc Ai Cập từ xa xưa. Cũng do ảnh hưởng bởi tiền kiếp mà nhiều người có thói quen xoa râu quai nón, mặc dù trên mặt không hề có râu. Người khác lại có thói quen nhấc vạt áo vét, y như động tác vén váy dài đang mặc khi vượt qua vũng nước.

    Nhưng ở cô Elina người Đức và bé gái người Anh thì rõ ràng không hề có quan hệ nào về “gene di truyền” với người mà mình hoá thân, có nghĩa là trường hợp của họ không thể giải thích bằng “trí nhớ gene”. Vậy nó là thế nào? Ở châu Á, người ta rất quen thuộc với thuyết luân hồi của Phật Giáo, cho rằng thể xác con người – tức là cái “bề ngoài” - luôn thay đổi. Còn cái “bên trong thể xác” - tức linh hồn - là vĩnh cửu. Theo thuyết luân hồi, cuộc sống không khởi đầu bằng sự sinh ra, và cũng không kết thúc bằng cái chết. Cuộc sống cứ trôi vô tận. Linh hồn ở mỗi "kiếp" lại nhập vào một thân xác mới. Vì thế, sẽ không lạ khi cô Elina và bé gái người Anh đột nhiên nhớ lại kiếp trước của mình.

    Thuyết về kết cấu "phách"

    Lại có một số nhà vật lý và sinh học đưa ra cách giải thích vấn đề trên bằng “kết cấu phách”. "Phách" ở đây tất nhiên không phải là "phách" trong âm nhạc, mà là một khái niệm chỉ "phần bất biến" của con người, còn được hiểu là "phần năng lượng tách ra dưới dạng sóng". Khi người chết, “phách” liền tan vào vũ trụ. Vì thế, “phách” có thể hiểu là một loại “trường sóng hạt cơ bản nhẹ”, hoặc là “tập hợp những năng lượng thông tin cá thể”.

    Theo các nhà khoa học này, thuyết về phách có thể lý giải được đa phần hiện tượng thần đồng (trong âm nhạc, thi ca, khoa học…). Ở tuổi rất trẻ, những thần đồng này đã tích tụ được lượng kiến thức khổng lồ mà người bình thường cả đời cũng khó có được. Theo thuyết này, “phách” của các thiên tài là sản phẩm của hàng vạn kiếp trong quá khứ dồn lại trong một cơ thể hiện hữu. Nói cách khác, "trường sóng hạt cơ bản nhẹ" hay những "tập hợp thông tin cá thể" đã tập trung vào cơ thể họ theo một quy luật nào đó.

    Nhiều nhà khoa học đã mạnh dạn đề cập tới những khái niệm rất mới về hiện tượng "nhớ về quá khứ". Họ đã lập ra một "quy trình công nghệ" cho phép bằng thực nghiệm đưa con người vào trạng thái giữa mơ và thực. Ở trạng thái lơ lửng kỳ ảo này, người tham gia thực nghiệm vẫn nhìn thấy những gì quanh mình, nhưng trong tiềm thức, họ lại thấy cả quá khứ. Phương pháp thực nghiệm này đã được áp dụng để chữa một số bệnh tâm thần và đem lại kết quả.

    Mặc dù đã có những thành tựu nhất định, nhưng đến nay, những chuyện về "siêu trí nhớ" gần như vẫn nằm ngoài vòng nghiên cứu của khoa học chính thống. Tất nhiên, điều đó không có nghĩa là nhân loại chịu bó tay để tự rơi vào vòng "bất khả tri", các nhà khoa học vẫn đang tìm cách để giải thích những điều khó giải thích nhất.
    Nguồn từ: http://chuyenhvt.net

  14. #14
    Thành viên cống hiến thienthanaoden's Avatar
    Ngày tham gia
    27-04-2009
    Tuổi
    35
    Bài viết
    1,567
    Cảm ơn
    1
    Đã được cảm ơn 19 lần ở 8 bài viết

    Mặc định

    Bí mật về người cụt đầu


    Một phác họa người cụt đầu theo lời kể của nhân chứng.

    Roger Scarberry, cùng vợ và hai người bạn - Steve và Mary, sẽ không bao giờ quên được buổi tối hôm đó. Trên xa lộ 62 từ Tây Virginia đến Point Pleasant (Mỹ), giữa màn tối dày đặc, xuất hiện hai đốm tròn đỏ lừ. Khi xe chạy đến gần, họ phát hiện đó là hai tròng mắt đặt trong cổ của một sinh thể cụt đầu...

    Quái vật hình người, cao khoảng 1,9 m. Nó có hai tay và một màng cánh rộng. Nó đứng thẳng trên hai chân giữa đại lộ, nhìn chằm chằm vào chiếc xe hơi đang tiến đến. Trong khoảnh khắc ấy, Roger Scarberry đã quyết định lạng một cú nguy hiểm để tránh quái vật.

    Trong lúc sợ hãi, Roger nhấn ga hết cỡ để trốn chạy. Quái vật dang rộng đôi cánh và huỳnh huỵch đuổi theo chiếc xe, vừa đuổi vừa rú lên những tiếng đáng sợ. Lúc chiếc xe tiến vào địa phận Point Pleasant, quái vật đột nhiên lẩn mất dạng vào bóng tối bên vệ đường. Ngay đêm đó, Roger đã đến đồn cảnh sát, nhưng mọi cuộc kiếm tìm đều không đưa lại thông tin gì về "người không đầu". Sự kiện xảy ra vào đêm 15/11/1966.

    Hàng trăm nhân chứng


    Người không đầu khi nào cũng có hai đệ tử đi theo.

    Trong hai năm 1966-1967, cảnh sát khu vực Point Pleasant đã được hàng trăm nhân chứng kể lại rằng họ nhìn thấy "người không đầu" nhiều lần ở xa lộ 62. Câu chuyện sau đó đã xuất hiện nhiều lần trên báo chí, gây tâm lý tò mò và sợ hãi dai dẳng. Không hiểu sao, đến năm 1967, người không đầu đột nhiên biến mất, cùng lúc với một tai họa làm sập cầu Silver-Bridge ở Point Pleasant. Phải chăng sự biến mất bí ẩn của người không đầu liên quan đến vụ việc này?

    Năm 1975, nhà văn John Keel đã viết cuốn Mothman Prophecies (Lời tiên tri của người bướm). Đó là một trong những cuốn sách bán chạy nhất thời đó. Câu chuyện kể về sự xuất hiện của người không đầu, có đôi cánh như cánh bướm. Keel đã liên hệ sự xuất hiện của người bướm với hàng loạt sự kiện bí hiểm xảy ra ở Point Pleasant trong hai năm 1966-1967. Theo Keel, người bướm - hay người không đầu - có thể là một dạng sinh thể đến từ những vật thể lạ (UFO). Ông cũng đưa ra giả định rằng, người không đầu là một sinh thể chiều không gian khác, và đã "vô tình" lọt vào tọa độ không gian - thời gian của chúng ta.
    Nguồn từ: http://chuyenhvt.net

  15. #15
    thienhung_108
    Khách quý

    Mặc định LINH CAM : Điềm báo hay Ngẫu nhiên ?

    Linh cảm: Điềm báo hay Ngẫu nhiên




    Bé Nelly Bonnet chưa bao giờ tỏ ra nhõng nhẽo. Trong một lần đi nghỉ cùng gia đình ở biệt thự cạnh hồ Nantua (Pháp), khi đến nơi, cô bé nóng nảy nói:

    - Con không muốn ngủ trong phòng mình đâu!

    Suốt ngày hôm ấy, bé cứ nằn nì mãi, nhưng bố mẹ cô bé không chấp nhận. Tối đó, cô bé giả vờ về phòng mình. Khi cả gia đình yên lặng thì cô bé nhỏm dậy, rón rén sang phòng của các chị và ngủ ngon lành ở đấy. Vài giờ sau, có những tiếng va chạm khủng khiếp, ngôi biệt thự rung chuyển, một tảng đá lăn từ trên núi do tuyết lở. Tảng đá ấy đã đè bẹp mọi thứ trong phòng ngủ của bé Nelly.

    Phải chăng, trước khi xảy ra sự kiện này, có thể có một giọng nói bí ẩn nào đó báo trước đã thúc giục cô bé không tuân theo ý kiến của bố mẹ?

    Vào khoảng năm 1906, trong một ngày đẹp trời, nhà kinh doanh tài năng, ông Gess Livermore, linh cảm thấy rằng cổ phần của "Union Pacifie" sắp tuột giá thảm hại. Thế là ông bán hết cổ phần của mình sau vài ngày, trong khi ở thị trường, chúng đang có giá rất cao. Hai ngày sau, ngày 18-4-1906, một trận động đất dữ dội làm rung chuyển San Francisco, trong chốc lát đã biến mọi tài sản, cơ sở vật chất của "Union Pacifie" thành đống gạch vụn. Giá cổ phần giảm sút tệ hại, còn Livermore ung dung bỏ túi 300.000 đôla.

    Nhà tài tử điện ảnh KirK Douglas, sinh năm 1918, là con của một người di tản ở New York. Năm 1942, tham gia hải quân, khi giải ngũ không có một đồng xu dính túi, ông bèn đến với điện ảnh để thử vận may. Có hai hãng phim, một hãng kinh phí rất lớn, tiền trả công rất cao; còn một hãng kia thì kém sút. Thế mà ông lại chọn hãng phim có kinh phí thấp kém này để thi thố. Kirk nói rằng đó là sự chọn lựa hoàn toàn theo cảm tính. Và bộ phim có tên "Nhà vô địch" của hãng ấy đã thành công, do K. Douglas mang lại, trong khi đó hãng phim giàu có kia thất bại ê chề.

    Sau đó, năm 1958, một nhà sản xuất điện ảnh tên là Mike Tood đã mời K. Douglas cùng đi với ông trên một chiếc máy bay cá nhân. Đến phút chót Kirk tuyên bố đi cùng ông ta trên chuyến máy bay này. Quả nhiên, trên đường công cán, rủi ro thay, chiếc máy bay nổ tung, không một ai còn sống sót.

    Những trường hợp tương tự đã xảy ra nhiều trên thế giới. Sự thật ra sao, có hay không có linh cảm?

    Từ lâu, con người đã chú ý đến các trường hợp bí ẩn tác động lên cuộc sống của họ. Thánh Augustin từng nói: "Trong con người có một thứ gì đó, mà thậm chí đầu óc thông minh của họ cũng không biết đến được." Cho đến đầu thế kỷ 20, một số nhà khoa học mới bắt đầu chú tâm vào các hiện tượng tri giác siêu giác quan. Họ nghiên cứu nó cẩn thận trong các phòng thí nghiệm của các trường đại học lớn trên khắp thế giới. Ở Paris cũng như ở Luân Đôn, ở Đức cũng như ở Mỹ có nhiều viện tâm lý, ở đó, người ta chuyên "mổ xẻ" các hiện tượng thần bí dưới ánh sáng khoa học.

    Các nhà khoa học đã đi đến nhận định: trong con người tiềm tàng một khả năng bí ẩn cho phép họ nhận biết hoặc cảm nhận được những hiện tượng khách quan mà không cần đến lý trí hoặc ngũ quan.

    Các nhà khoa học đã thừa nhận rằng linh tính là chuyện có thật. Ngày 17-1-1948, một phụ nữ Thụy Sĩ dậy rất sớm để chuẩn bị đưa con đi trượt tuyết. Trước khi ra đi, bà cảm thấy mình bị giữ lại bở một sức mạnh bí ẩn nào đó mà bà không hiểu được. Tối hôm ấy, qua radio, bà nghe tin một tai nạn đã xảy ra ở Wadenswil với đoàn tàu hoả mà lẽ ra, mẹ con bà đã đi vào sáng hôm đó.

    Linh cảm là gì? Sự khẳng định chỉ có thể dựa trên kết quả của linh tính qua các chứng cứ cụ thể, không một lý thuyết hoặc định luật nào có thể giải thích triệt để các hiện tượng đó. Song, người ta hy vọng rằng dần dần tấm màn bí mật đó cũng sẽ được vén lên.

    Có quan điểm cho rằng, chỉ 10% bộ não con người làm việc, 90% còn lại là "những vùng tĩnh lặng". Tuy thế, theo như một giả thuyết, các vùng này nhằm khám phá tương lai. Chúng thực hiện một chức năng vốn bắt nguồn từ những nền móng của sự sống. Khi còn là sinh vật yếu ớt xuất hiện trên trái đất cùng với muôn loài, để tồn tại, con người cần không ngừng dự đoán về những thay đổi như thời tiết, nhiệ độ, dự đoán về lối đi của bầy thú, sự tấn công của kẻ thù ... Ngày nay, nền văn minh khoa học cho phép con người không vận dụng đến khả năng ấy nữa, nhưng cơ chế vận động đó vẫn tiếp tục hoạt động và thể hiện cụ thể trong giấc ngủ. Chính vào lúc ấy, 10% năng động của não nghỉ ngơi và nguồn "thực phẩm" nuôi nó sẽ quay sang kích thích "những vùng tĩngh lặng", dự báo về các hiện tượng sẽ xảy ra.

    Những giấc mơ báo trước thường nhiều hơn những linh cảm mà ta nhận biết, trong cuộc sống huyên náo hàng này. Vì thế, linh cảm chẳng phải là chuyện siêu nhiên thần bí gì cả, mà có lẽ, nó chỉ là một hiện tượng lý tính đơn thuần chưa được khoa học làm sáng tỏ mà thôi...
    Nguồn từ: http://chuyenhvt.net
    Ảnh đính kèm

Trang 1 của 2 12 CuốiCuối

Thông tin về chủ đề này

Users Browsing this Thread

Có 1 người đang xem chủ đề. (0 thành viên và 1 khách)

Các Chủ đề tương tự

  1. Em Quỳnh Anh - nữ sinh Ngô Quyền, Hải Phòng
    Bởi l0ng_ch4u trong diễn đàn Cute Girlz - Kool Boyz
    Trả lời: 60
    Bài viết cuối: 06-04-2009, 11:32 PM
  2. Những điều luật kỳ quặc trên thế giới -Rất hay
    Bởi l0ng_ch4u trong diễn đàn Teen....tin....
    Trả lời: 3
    Bài viết cuối: 17-07-2008, 05:52 PM
  3. Trả lời: 78
    Bài viết cuối: 26-03-2008, 07:23 AM
  4. Tại sao nam kiếm được nhiều tiền hơn nữ?
    Bởi thienthanaoden trong diễn đàn Teen....tin....
    Trả lời: 2
    Bài viết cuối: 13-11-2006, 06:09 PM
  5. Hãy luôn nghĩ về những người yêu thương bạn
    Bởi RoS trong diễn đàn Tình bạn - Tình yêu
    Trả lời: 0
    Bài viết cuối: 26-05-2006, 05:04 PM

Đánh dấu

Quyền viết bài

  • Bạn Không thể gửi Chủ đề mới
  • Bạn Không thể Gửi trả lời
  • Bạn Không thể Gửi file đính kèm
  • Bạn Không thể Sửa bài viết của mình
  •