đột nhiên cảm thấy bản thân mệt mỏi....
muốn từ bỏ tất cả....
cố gắng từng ngày , từng giờ để sống...để cố gắng bước wa khoảng thời gian trống trải này...
chỉ biết bước đi....ko dám ngừng lại....cũng ko dám nghỉ...
sợ....
sợ rằng bản thân sẽ lại cảm thấy ngạt thở khi những dòng wá khứ chợt ùa về....
sợ rằng mỳnh lại khóx lần nữa khi cảm thấy kon tim chợt trống vắng và lạnh lẽo...
bước đi trong 1 khoảng thời gian dài....
chỉ có mình ta với ta....
ko có 1 vết chân nào khác bước đi cùng mình trên con đường ấy....
nhìn lại....
chỉ thấy 1 khoảng sân đầy bóng tối....
giật mình....
way ngoắt đi....
ko dám nhìn lại nữa.....chỉ cố cúi gầm mặt để có thể đi tiếp....
để rồi bây h`....
khi đôi chân đã wá mỏi mệt....và đang rỉ máu...
mới ngẩng mặt lên....
thấy gương mặt mình trong gương....
giật mình lần nữa....
khi thấy trong gương đang hiện diện 1 bóng người.....
ko biết khóc....
ko biết cười....
ko biết đau....
ko biết buồn..
chỉ thấy đôi mắt ấy....
cứ xoáy vào tim....những kái nhìn tuyệt vọng.....
muốn buông xuôi....
để kon tim đc yên nghỉ....
muốn tiếp tục bước đi....1 mình thôi cũng được....dù j` cũng wen rồi màh....
muốn tiếp tục trải wa...đau đớn mấy cũng được...đã đau rất nhiều lần đấy thôi....
nhưng....
bây h`...
nó ko muốn gượng dậy nữa...
mọi thứ xung wanh đều cứ nhạt đi....
dần dần ẩn mình trong bóng tối....
ko có 1 chút ánh sáng....
ko 1 chút ấm áp....
chỉ có cô đơn và lạnh lẽo....
để rồi....
muốn ngủ 1 giấc vĩnh viễn ko bao h` tỉnh dậy.....
ừh thì muốn như thế đấy....
.................
Các bài viết cùng chuyên mục:
Đánh dấu