Chào các bạn,

ChuyenHVT.net thành lập 2005 - Nơi lưu trữ rất nhiều kỉ niệm của các thế hệ học sinh trong hơn 15 năm qua. Tuy chúng mình đã dừng hoạt động được nhiều năm rồi. Và hiện nay diễn đàn chỉ đăng nhập và post bài từ các tài khoản cũ (không cho phép các tài khoản mới đăng ký mới hoạc động). Nhưng chúng mình mong ChuyenHVT.net sẽ là nơi lưu giữ một phần kỉ niệm thanh xuân đẹp nhất của các bạn.


M.

Kết quả 1 đến 14 của 14

Chủ đề: Bài dự thi 004: Viết cho những điều con chưa bao giờ nói!

  1. #1
    Thành viên tích cực Tiểu Vũ's Avatar
    Ngày tham gia
    10-08-2008
    Tuổi
    31
    Bài viết
    178
    Cảm ơn
    47
    Đã được cảm ơn 246 lần ở 77 bài viết

    Mặc định Bài dự thi 004: Viết cho những điều con chưa bao giờ nói!

    Trong lòng mỗi đứa con, luôn có những định nghĩa, những hình ảnh và tình cảm của riêng mình về mẹ.

    “Mẹ có nghĩa là mãi mãi
    Là cho đi không lấy lại bao giờ”
    -------------------------------------
    “Vì có gì đẹp đẽ nhất trên đời
    Thiêng liêng nhất phải chăng là tình mẹ.”
    -------------------------------------
    “Hạnh phúc là khi còn có Mẹ
    Che chở đời con trẻ lớn khôn !!!”
    -------------------------------------
    “Mẹ là cả những gì cao quý nhất
    Mẹ ơi con thành thật nhớ ơn người."

    ……………………………

    17 tuổi! Nó tự hỏi chính mình mẹ với nó nghĩa là gì? Mẹ sẽ đứng ở đâu ở trong trái tim mà đôi khi nó tưởng mình không còn có thể tin tưởng vào ai?

    Mẹ - Người chưa bao giờ khen thưởng cho bất cứ điều gì mà nó làm được, hay chỉ đơn thuần là một cái gật đầu khe khẽ cũng chưa từng được dành để đền đáp cho sự cố gắng của nó.

    Mẹ - Giam lỏng nó trong những câu hỏi :” Đi đâu, với ai, làm gì?” và cấm cửa khi mới 9 giờ tối.

    Mẹ - Luôn miệng quát mắng khi nó từ trường trở về với cánh tay trật khớp không thể nâng lên được vì bị bạn đẩy ngã. Nó muốn bị đau như thế sao? Hay nó là một đứa con gái nghịch ngợm quậy phá, để rồi việc đau tay là một hậu quả đáng đời mà nó phải chịu. Ừh! Cái tay đau có thể làm nó khóc thật lớn ngay lúc ấy. Nhưng còn có một thứ làm cho phải khóc lặng lẽ một mình trong đếm tối mà không phải do đau nhức, thì có lẽ sẽ chẳng ai hiểu được.

    Mẹ - Trút tất cả những mệt mỏi đau đầu vì tiền lên nó mỗi khi đến hạn nộp tiền học hay quỹ lớp mà không hề nhận ra đã bao lâu rồi nó k xin tiền để mua bút vở, tiền vé tháng hay những thứ lặt vặt không thể nêu tên khác.

    Mẹ - Với câu cửa miệng:”Lên lấy quần áo của chị mày mà mặc”, dẫu cho người ta vẫn bảo hai đứa con của mẹ như Công chúa với Nông dân, và quên rằng ngoài việc là học sinh, con của mẹ cũng là một đứa con gái đang lớn.

    Mẹ - Gọi tình bạn qua mạng suốt 4 năm của nó là nhảm nhí, dở hơi. Ai là người dành ra gần nửa tiếng để giảng cho nó một bài tập Hoá? Ai là người hỏi nó về ước mơ sau này, trong khi mẹ luôn muốn nó thi vào Sư Phạm hay An Ninh! Ai là người để nó có thể tâm sự và khóc được, trong khi mẹ chưa bao giờ lắng nghe và chỉ dành cho việc “bỗng dưng “ nó trở lên im lặng bằng câu:” Ơ trời sắp bão hay sao mà con Trang im thế?”.

    Mẹ - Luôn miệng cái Dương thế này, cái Dương thế khác. Rằng nó được thủ khoa hsg Văn thành phố, rằng nó gương mẫu năng động được làm lớp trưởng. Chẳng phải chính mẹ bắt nó thi Văn sao? Mẹ có lẽ sẽ chẳng bao giờ hiểu được nó đã khổ sở thế nào khi đi lạc vào một thế giới mà mình không hề muốn, và nó đã phải nỗ lực ra sao dù cho những rắc rối của lớp nhiều con gái, những khi nghe bạn bè nhắc đến điều nó chưa từng biết khiến nó tưởng chừng mình gục ngã.

    Mẹ - Đứng bên kia bức tường ngăn vô hình với nó mà không chỉ được dựng lên từ sự khác biệt thế hệ.

    Mẹ là thế!
    Mẹ không tâm lý, không dịu dàng.
    Mẹ không khiến nó mỉm cười khoe với bạn bè hay ngẩng cao đầu đầy tự hào. Và có lẽ khi đọc những dòng nó viết, người ta sẽ nghĩ nó giận mẹ nhiều hơn là thương.
    Nó không hề vị tha bao dung. Nó ích kỉ và thậm chí đôi khi là lạnh lùng đến mức vô tình trước người khác. Bởi thế, nếu nói nó hoàn toàn không trách giận mà rất yêu mẹ thì là một lời nói dối đáng xấu hổ.
    Nhưng dẫu thế, thì nó đã, đang, và có lẽ sẽ vẫn sống vì một người - Vì mẹ!

    Nó là đứa trẻ từ 3 tuổi đã quên đi thế nào là tình thương của cha. Đứa trẻ ấy - lần đầu tiên trong đời đã không thể đặt bút viết một bài văn – bởi đề cho là Miêu tả người cha.

    Một đứa trẻ khi bắt đầu bước vào cái tuổi ẩm ương thì cũng là lúc nó phải sống trong một “tổ ấm không hề kín gió lùa”.

    Đứa trẻ ấy sống vì mẹ, không chỉ đơn thuần bởi mẹ là người đã luôn ở bên nó, mà bởi nó tìm thấy ở mẹ bài học vô cùng lớn về sự kiên cường đứng vững.

    Người mẹ một tay nuôi hai đứa con suốt 10 năm trời. Người mẹ nhận làm tất cả từ phụ vữa, trông trẻ, đóng gói tăm, bán dưa cà muối, gấp tiền giấy … để nuôi con và đầy xứng đáng để ngẩng đầu kiêu hãnh mình không phải người phụ nữ chỉ biết ăn lậm vào tiền của chồng - dẫu cho đằng nội luôn nhìn mẹ với ánh mắt có phần coi thường, khó chịu.

    Người mẹ chưa từng khóc trước mặt con mình, và luôn che đi vết bầm từ những trận đòn mà ai cũng biết mẹ không hề có lỗi.

    Người mẹ với cái dáng nhỏ bé đứng sau lưng nó, dẫu yếu ớt nhưng vẫn đưa tay ra đỡ những cái tát từ người đàn ông được gọi là chồng.

    Nó không thể đếm được những trận ba đánh mẹ, những lời mắng chửi mà ám ảnh nó vào tận những giấc ngủ. Nhiều lắm. Rất nhiều. Nhưng không thể ngăn mẹ cằn nhằn mỗi khi ba đi đánh bài về khuya, mỗi khi ba uống nhiều rượu hay ba tiêu xài hoang phí. Và nó biết, mẹ sẽ vẫn làm như thế để bảo vệ chị em nó và gia đình này.

    Từ khi ba nó trở về, trên cổ tay nó có xuất hiện những vết sẹo. Những lần uống thuốc đau đầu quá liều đã không còn hiếm nữa. Những nụ cười sau mỗi trận đòn đã trở thành thói quen. Tất cả những điều ấy đến với nó chỉ mới 5 năm. Còn mẹ, mẹ đã phải chịu đựng những gì trong bao nhiêu năm, mẹ đã khổ sở đến nhường nào, có lẽ còn hơn cả những gì nó phải chịu. Nhưng mẹ trước mắt nó vẫn mạnh mẽ, vẫn cười và sống vượt qua tất cả.
    Có lẽ mẹ sinh ra vốn không hề khắt khe và hững hờ. Có lẽ chỉ là do hoàn cảnh khiến mẹ buộc phải thế để không gục ngã. Với nó, mẹ đáng phục hơn là đáng trách.

    Mẹ đem đến bài học thứ hai, nằm ở sự yêu thương ẩn trong hành động.

    Có người mẹ nào không lo khi con đau? Có người mẹ nào mỉm cười khi thấy con vấp ngã? Nếu không thế, mẹ đã không bảo chị nằm ra ngoài để khỏi chạm vào khuỷ tay đau của nó.

    Mẹ chưa bao giờ khen nó, nhưng cái cách mẹ cẩn thận treo cái huy chương đồng môn Văn của nó lên tường đã đủ nói lên tất cả.

    Nó chỉ vô tình thốt lên câu :”Thèm ăn bánh khoai”, và những ngày sau đó đón nó khi đi học về là đĩa bánh bày sẵn trên trong mâm.

    Mẹ muốn nó thi vào Sư Phạm hay An Ninh, là bởi mẹ muốn nó có một tương lai ổn định hơn. Sự dang dở trong học hành của đời mẹ đã là quá đủ.

    Mẹ - Luôn miệng bảo Con gái lười chẩy thây ra, rồi nhà cửa bẩn như hủi, nhưng tất cả những gì nó thấy chỉ là căn phòng nó được dọn sạch sẽ.

    Rồi nó bị đau bụng và nôn, nằm co ro nhưng không ngủ được. Nghe tiếng bước chân mẹ, nó nhắm mắt , rúc vào trong chăn. Và có lẽ nó vẫn sẽ tiếp tục dành cho mẹ sự xa cách, nếu nó không nhận ra rằng mẹ chỉnh lại góc chăn và lặng lẽ đi xuống. Nếu chỉ đứng ngoài nhìn vào thì có lẽ người ta sẽ cho rằng nó nói phét, nhưng nếu được trải nghiệm, sẽ hiểu lí do vì sao nó thấy mắt nhoè đi.

    Vài hôm trước, tự dưng cổ học rát và mũi thì đặc khịt. Trưa hôm sau đi học về, bỗng thấy mẹ lặng lẽ đặt đống thuốc lên bàn. Có cái gì đấy còn hơn cả ngạc nhiên. Vì đêm qua, nó đã cố bịt miệng kìm tiếng ho, và dù cổ đau đến không nói được thì khi bước về đến cửa, nó vẫn cố nói thật to, thật bt để mẹ k biết rằng nó đang ốm.

    Nó bị đau nửa đầu kinh niên, và mẹ, là người luôn giữ cho lọ thuốc trên bàn học không bao giờ hết.

    …………………………………………………………………….

    Mẹ!
    Dẫu không nồng ấm. Không tuyệt vời.
    Nhưng mẹ dành cho nó và dạy cho nó nhiều hơn những gì nó có thể nói hết.

    Nó có thể khẳng định với người khác rằng nó sống vì mẹ, nhưng chưa bao giờ nó đủ can đảm để nói ra điều ấy, hay chỉ đơn giản là nói lời cảm ơn.
    Nhưng nó tin, có những giản dị điều không cần thành tiếng, nhưng trái tim cũng cảm nhận được để rồi khắc mãi. Và biết đâu, mẹ sẽ biết được tình cảm của nó dành cho mẹ, cũng như nó nhận ra tình yêu của mẹ đằng sau sự âm thầm , lặng lẽ.
    …………………………………………………………………….
    Còn hơn một năm rưỡi nữa là nó sẽ rời xa thế giới trong vòng tay mẹ. Và có lẽ ngay từ lúc này, mẹ đã phải có thêm một nỗi lo không hề nhỏ. Một đứa trẻ luôn thu mình trong căn phòng với cái máy tính, đứa trẻ thậm chí không thể tự nấu cho mình một bữa ăn đơn giản nhất. Sẽ ra sao?

    Phải chăng vì thế mà gần đây, mỗi lần nó xin ra ngoài, mẹ đều nói:”Muốn đi đâu thì đi”. Bạn bè bảo như thế là mẹ đang giận, nhưng không hiểu có một điều gì đó vô hình khiến nó tin chắc chắn rằng dường như đã đến lúc mẹ để cho nó làm quen với tất cả.

    Nó đang lớn và sẽ lớn. Rồi đến lúc nào đó, nó sẽ đi xa, xa lắm. Nhưng :”Con dù lớn vẫn là con của mẹ”. Và sẽ có đôi khi, hình ảnh mẹ, cùng tiếng mẹ quát :”Con gái con đứa lười chẩy thây ra” của một ngày nào đó, sẽ ùa đến và làm tim nó ấm nóng.

    Nguồn từ: http://chuyenhvt.net

    Các bài viết cùng chuyên mục:

    Lần sửa cuối bởi Tiểu Vũ, ngày 27-02-2010 lúc 09:11 PM.
    27/3- Đại náo Nội Bài :)).Ôi mình nhớ cái sân khấu 13 người quá :(


  2. #2
    Thầy - Cô
    Ngày tham gia
    26-10-2008
    Tuổi
    39
    Bài viết
    29
    Cảm ơn
    18
    Đã được cảm ơn 148 lần ở 24 bài viết

    Mặc định

    cô đang đọc và cảm nhận bài của em. nhận xét sau nhé. Trước hết là vui đã vì thấy bài của em, bé ah.
    Nguồn từ: http://chuyenhvt.net

  3. Đã có 2 người nói lời cảm ơn.


  4. #3
    Thành viên cống hiến loveactually's Avatar
    Ngày tham gia
    29-12-2005
    Tuổi
    39
    Bài viết
    3,844
    Cảm ơn
    261
    Đã được cảm ơn 2,067 lần ở 700 bài viết

    Mặc định

    Nó là đứa trẻ từ 3 tuổi đã quên đi thế nào là tình thương của cha. Đứa trẻ ấy - lần đầu tiên trong đời đã không thể đặt bút viết một bài văn – bởi đề cho là Miêu tả người cha


    Anh hiểu cảm giác của bé! Anh cũng từng ở trong hoàn cảnh đó trước khi em lớn hãy làm 1 việc....tự làm lớn suy nghĩ, tính cảm & tấm lòng mình....!

    Cảm ơn vì những chia sẻ!
    Hãy cố gắng nhé!

    Note: Mình viết với tư cách 1 người đọc thôi! ko fải bánh khảo bánh gai gì hết!
    @Tiểu Vũ:
    Nguồn từ: http://chuyenhvt.net

  5. Những người đã cảm ơn :


  6. #4
    Thành viên gắn bó
    Ngày tham gia
    07-12-2009
    Tuổi
    31
    Bài viết
    1,206
    Cảm ơn
    988
    Đã được cảm ơn 175 lần ở 126 bài viết

    Mặc định

    Hình như.. với con.. mùa đông năm nay ngắn ngủi quá mẹ ạ...
    Con xin lỗi..

    Nguồn từ: http://chuyenhvt.net
    loveactually - 01:28 AM 01-03-2010
    @kÌu.CT: vậy sao ko viết ngay 1 bài đi em!?!
    Ms.kIu - 12:16 AM 07-03-2010
    Vì... Có lẽ bố mẹ em đang chờ đợi vào sự tiến bộ và thay đổi khác, thiết thực hơn như sự kì vọng của 2ng`.. chứ ko chỉ là n~ suy nghĩ tsự có ý nghĩa vs em.. anh ạ.
    Có lẽ em chưa sẵn sàng và cũng ko dám..
    @loveactually:
    Tiểu Vũ - 06:10 PM 09-03-2010
    Chị nghĩ, viết ra giống như một cách để đối thoại với chính mình em ạ . Sẽ hiểu mình hơn, và giúp em có thể suy nghĩ một cách bình tĩnh hơn là cứ đeo nặng mọi thứ trong lòng để cuối cùng đi đến rối loạn và bế tắc . Trước khi muốn người khác thấy em tiến bộ, em hãy để chính em thấy mình thực sự muốn thay đổi. nhé .
    @kÌu.CT
    [ Ngược! ] . . . <3

  7. Những người đã cảm ơn :


  8. #5
    Thành viên gắn bó Nàng Tiên Cá's Avatar
    Ngày tham gia
    01-09-2007
    Bài viết
    1,013
    Cảm ơn
    99
    Đã được cảm ơn 167 lần ở 78 bài viết

    Mặc định

    Hu HU học chuyên văn có khác, viết hay quá
    Đây là nhận xét của 1 người ko phải chuyên Văn
    Nguồn từ: http://chuyenhvt.net
    Tiểu Vũ - 10:09 AM 28-02-2010
    Không phải cứ dân chuyên Văn là phải viết hay. Và không phải cứ người ngoài chuyên Văn mới có cảm nhận khách quan rằng hay hoặc dở .
    Cái gì cũng có nguồn gốc của nó cả .
    Cảm ơn đã cm ạ .
    @Nàng Tiên Cá

  9. Những người đã cảm ơn :


  10. #6
    Thành viên gắn bó nh0c_myt's Avatar
    Ngày tham gia
    16-10-2008
    Tuổi
    31
    Bài viết
    721
    Cảm ơn
    56
    Đã được cảm ơn 122 lần ở 70 bài viết

    Mặc định

    Tại sao lại viết quá cảm động vậy............
    e bắt đền a đấy............

    Nguồn từ: http://chuyenhvt.net
    Nàng Tiên Cá - 11:13 PM 27-02-2010
    Người viết là con trai hả
    Tiểu Vũ - 10:09 AM 28-02-2010
    Không ạ Là con gái nhưng được tụi trong lớp gọi là anh
    @Nàng Tiên Cá:
    Tiểu Vũ - 10:10 AM 28-02-2010
    Xời, anh thì phải khác, em nhờ
    Tks em đã cm, anh iêu em
    @nh0c_myt:
    nh0c_myt - 03:13 PM 01-03-2010
    hì.saranghae.mog rằng có kết quả tốt.
    a ơi nhớ rằng chồng Hae đag ở bên nhá
    @Tiểu Vũ:
    echxanhcodon - 03:59 PM 15-03-2010
    bọn mày gớm quá!!!
    Ko biết Su Ju nó có ngó mắt tới ko nữa
    --> believe and protect Han

  11. Những người đã cảm ơn :


  12. #7
    Thành viên gắn bó Linkkid's Avatar
    Ngày tham gia
    13-12-2007
    Bài viết
    2,568
    Cảm ơn
    736
    Đã được cảm ơn 705 lần ở 333 bài viết

    Mặc định

    Lăng kính của em đẹp và chị thik nó, thik cái cảm nhận của em, thik cái nhìn già dặn của 1 cô bé 16
    Nguồn từ: http://chuyenhvt.net
    cat_shd - 07:15 PM 02-03-2010
    . Cảm ơn chị ạ
    @Linkkid:
    20 năm vẫn chưa cai sữa :">

  13. #8
    Thầy - Cô
    Ngày tham gia
    26-10-2008
    Tuổi
    39
    Bài viết
    29
    Cảm ơn
    18
    Đã được cảm ơn 148 lần ở 24 bài viết

    Mặc định

    Bé ah. Khi thấy bài viết của em cô đã rất vui vì lớp mình dù sao cũng là lớp văn, cô muốn không chỉ em và nhiều bạn khác nữa tham gia cuộc thi nho nhỏ này, không phải vì giải mà chỉ là để viết trở thành một thói quen thường trực trong các em thôi. Nhưng đọc bài của em xong nhiều cảm xúc hơn là vui ùa đến trong cô. Cô đọc và nghĩ nhiều về nó, vui có, buồn có, xót xa có, thổn thức có..và có lẽ chỉ đến lúc này khi đêm đã hoàn toàn tĩnh lặng cô mới viết ra được những dòng này bởi không hiểu sao nghĩ đến việc viết gì, nói gì cô vẫn thấy gờn gợn cảm giác mình là người vô tâm, hời hợt... Nhưng có lẽ những dòng này cô...kia cô sẽ chỉ nói riêng với em, một mình em có thể trong 1 email gần đây hoặc cũng có thể rất lâu, lâu sau nữa khi em đã thực sự trưởng thành (và có lẽ khi đó cô đã già ). Bây giờ đến nhận xét một chút nhé. Bài của em mang đến cho cô nhiều cảm xúc trên 3 phương diện chính: trước hết là của một giáo viên chủ nhiệm: thời gian làm việc giữa chúng ta chưa nhiều, quan hệ cũng chưa thật hẳn là gần gũi và bài viết của em cho cô hiểu hơn rất nhiều về em dù những điều em viết không phải trước đây cô chưa hề biết. Có cảm giác tự hào của một cô giáo dạy văn khi em viết ra những trang văn đẹp (từ mà cô vẫn thường hay nói khi nhận xét bài viết của em). Nhưng cũng có cảm giác se sót của một cô giáo khi nhận thấy quá nhiều "Không gian" trong tâm hồn em cũng như các bạn khác cô không sẻ chia được hết. Có thể vì khả năng, về kinh nghiệm sống và có thể ( rất thành thật!) vì quỹ thời gian chật hẹp mỗi ngày mà lúc nào cô cũng cảm giác thiếu thốn. Thứ 2 là trên tư cách của một bạn đọc. Cô muốn cảm ơn em vì những trang văn vừa chân thành vừa sâu sắc. Mỗi lúc đọc văn dù có thể chỉ là những dòng ngô nghê của học sinh cô đều thấy mình có thêm trải nghiệm để làm giàu thêm cái sự sống "đủ đầy" như quan niệm về HẠNH PHÚC của cô. Văn của em thường không có sự lên gân (về cơ bản là tốt nhưng đôi khi có lẽ cũng cần có nhỉ ), mượt mà và cô thích nhất là sự tự nhiên trong cảm xúc và ngôn ngữ. bài viết của em có khá gọn gàng, bố cục chặt chẽ, về cơ bản thể hiện được những thế mạnh của em nhưng cô vẫn cho rằng em có thể làm tốt hơn. Cô không thích cách mở đầu lắm. Thứ 3 là trên một tư cách của một đứa con: dù hoàn cảnh của cô rất khác em, Mẹ cô có lẽ cũng khác Mẹ em rát nhiều nhưng cô lại thấy sự đồng điệu trong cảm xúc. bài viết của em đánh động một tuổi thơ xao xác của cô. Nhiều kỉ niệm và có lẽ cả nỗi ám ảnh ấu thơ dội về. Có những dòng nước mắt mặn chát nuốt vào trong, có những sóng gió mà một đứa trẻ đáng ra chưa nên tiếp xúc... và cũng rất vẹn tròn một tình yêu mà cô dành cho Mẹ cô...tàm tạm thế thôi đã nhỉ. Chắc mọi người sẽ thấy có sự "thiên vị" tí chút trong những dòng nhận xét này. Cũng dễ hiểu thôi vì dù sao cô cũng tiếp xúc với em hàng ngày và hơn nữa cô cũng kì vọng ở em rất nhiều. Nhưng có lẽ chỉ là sự thiên vị về khoảng thời gian cô nghĩ và trăn trở về bài viết thôi, còn sự đánh giá thì cô nghĩ là không, cho đến lúc này bài của em là một trong những bài tốt. Hi vọng sẽ còn nhiều bài của em và các bạn tốt hơn nữa. Khoảng thời gian cô đi cùng em và lớp mình không biết sẽ dài hay ngắn nhưng dù thế nào thì cô cũng muốn em hiểu cô luôn sẵn sàng làm 1 người Cô, một người Chị có một đôi mắt biết lắng nghe, một trái tim biết rung động và một tấm lòng luôn sẵn sàng sẻ chia.
    Nguồn từ: http://chuyenhvt.net
    Ms l3ng k3ng - 12:42 AM 01-03-2010
    Cô giáo thân mến, rất vui vì có cô giáo trẻ đã online và chia sẻ suy nghĩ với học trò, thế hệ học trò mới rất cần 2.0 cô nhỉ, chứ không như chúng ta cách đây năm bảy năm trước.
    Ms l3ng k3ng - 12:46 AM 01-03-2010
    Các em học sinh bây giờ thường ngại đọc, ngại viết, có những cuộc thi nhỏ thế này thật hay đúng không cô, để bọn trẻ chịu viết hơn và các thầy cô và bạn bè có thêm cơ hội để hiểu thêm về một ai đó. Chúc cô giáo luôn giữ nhiệt huyết với nghề!

  14. Đã có 8 người nói lời cảm ơn.


  15. #9
    Thành viên gắn bó Mrs.Kenny's Avatar
    Ngày tham gia
    07-07-2009
    Bài viết
    424
    Cảm ơn
    34
    Đã được cảm ơn 95 lần ở 36 bài viết

    Mặc định

    Chẳng biết nói gì hơn... Văn của Vũ bao giờ cũng khiến mình có rất nhiều cảm xúc nhưng ko thể nào diễn tả ra đó là nhữg thứ cảm xúc gì! Đây thực sự là một bài viết rất hay
    Nguồn từ: http://chuyenhvt.net
    cat_shd - 07:16 PM 02-03-2010
    Ôm một cái nào
    @Mrs.Kenny:

  16. #10
    Thành viên chính thức cat_shd's Avatar
    Ngày tham gia
    02-07-2009
    Tuổi
    32
    Bài viết
    25
    Cảm ơn
    7
    Đã được cảm ơn 2 lần ở 1 bài viết

    Mặc định

    • Bởi vì nick Tiểu Vũ của em mất rồi [ ], nên em sẽ cm tạm bằng nick này cô nhé :

    Thực sự cảm ơn cô vì đã dành cho em một bài đánh giá dài thật dài
    Trước hết, đối với em, viết ra giống như một cách để tự đối thoại với chính mình . Cảm xúc có thể đau, có thể hận hoặc tuyệt vọng ... , nhưng nó không phải lúc nào cũng tồn tại và đeo nặng trong em, nên cô đừng lo lắng quá, cô nhé .
    Có những góc khuất trong trái tim, đóng cửa không phải vì không thể chia sẻ. Chỉ là chưa biết phải mở thế nào và mở lúc nào thôi cô ạ . Lớp mình, không phải chỉ mình em là có nhiều "khoảng trống", mà còn rất nhiều bạn nữa. Cô đừng tự cảm thấy có lỗi, chúng ta chỉ mới cùng đi được một đoạn đường thôi mà, phải không cô ?


    Còn về cách viết thì ... . Em cũng khá là ngạc nhiên khi một đứa nổi tiếng điên-cuồng-hâm-đơ trong lớp như em [ ] lại được mọi người dành cho từ "mượt mà" để nhắc đến điểm đặc biệt trong cách viết . Em sẽ thử thay đổi một chút, nhưng kết quả thì k chắc đâu cô nhé . Nhưng cô đừng khen văn em đẹp cô ơi , vì nó khiến em nghĩ rằng những gì em viết ra chỉ đơn giản là dễ nghe nhưng không để lại ấn tượng sâu >.<


    Không ai có thể chọn cho mình nơi để sinh ra, nhưng người ta có thể tự chọn cho mình cách để lớn lên . Và em nghĩ mình làm được, cô ah





    Nguồn từ: http://chuyenhvt.net

  17. #11
    Thành viên chính thức cat_shd's Avatar
    Ngày tham gia
    02-07-2009
    Tuổi
    32
    Bài viết
    25
    Cảm ơn
    7
    Đã được cảm ơn 2 lần ở 1 bài viết

    Mặc định

    Chị gái sắp đám cưới.
    Ba không ở đây. Họ hàng thì ở xa. Chỉ có mình mẹ.
    Mấy ngày nay mẹ quay như chong chóng với bao nhiêu thứ việc.
    Xanh xao. Và gần như gầy hẳn đi.
    Mình chỉ có thể ngồi, và lặng lẽ nhìn [ chẳng thể giúp hay làm gì cả ].

    [ lại sắp đến 8-3 rồi đấy ]

    Nguồn từ: http://chuyenhvt.net

  18. #12
    Thành viên tích cực chicky's Avatar
    Ngày tham gia
    30-03-2009
    Tuổi
    32
    Bài viết
    155
    Cảm ơn
    29
    Đã được cảm ơn 131 lần ở 27 bài viết

    Mặc định

    Tớ đã từng ghen tị với c.T cảm thấy bực mình với cách viết của cậu.nó cứ buồn cứ mang một điều gì đó,như là ép buộc người khác phải đọc,phải nghe vậy.T cảm thấy nó giả dối,cảm thấy nó đáng ghét lắm.Nhưng..h tớ hiểu...nó là cậu,là chính con người c...thật sự...xin lối c nhiều
    Nguồn từ: http://chuyenhvt.net
    Tiểu Vũ - 06:25 PM 13-03-2010
    Dù T k thể biết được C là ai. Dù cho sau cái cm này không biết tình cảm của tụi mình trên lớp có tốt lên không nữa, thì cũng xin lỗi C thật nhiều. T đã quên rằng viết không chỉ đơn giản là từ cảm xúc của mình mà còn phải quan tâm tới tình cảm của người khác, có lẽ T đã viết giống như một sự trút bỏ. Và cảm ơn C nhiều lắm vì đã dành cho T những dòng rất thật!
    @chicky:
    chicky - 07:31 PM 13-03-2010
    uk.có lẽ biết hay không nhưng h t hiểu rằng mình quá ích kỉ.Nhưng tớ hiểu đó là những j' rất thật mà...c giúp tớ hiểu được nhiều điều hơn những gì tớ có thể nghĩ tới.Đang cố gửi nhiu' bài để bình chọn cho c........đồng môn mà....hi'hi'

  19. Những người đã cảm ơn :


  20. #13
    Thành viên gắn bó nhoclilom93's Avatar
    Ngày tham gia
    04-01-2009
    Tuổi
    32
    Bài viết
    2,295
    Cảm ơn
    242
    Đã được cảm ơn 309 lần ở 145 bài viết

    Mặc định

    Ui!Viết được bao nhiêu thì lỡ tay bấm nút nào del hết mất rùi!Viết lại vậy!
    Có lẽ cậu sẽ không tin là tớ đã khóc!Người như Thủy Chối mà cũng biết khóc ah?Nhưng thức sự là thế!Mắt có cái gì làm nhòe đi và bàm phím đã bị ướt một chút rồi!Mẹ-tớ đang rất nhớ mẹ!Mẹ tớ không giống mẹ Trang, mẹ đã khóc khi tớ gọi điện về và nói con không muốn học ở đây nữa,mẹ đã bắt xe lên ngay sau đó khi đã choáng vì những gì tớ nói qua điện thoại!Nhiều lúc cũng thấy giận mẹ vô cùng vì những trận đòn mẹ đánh, vì những lời mẹ nói và có lẽ, vì sự không công bằng của mẹ. Tớ không là em út nên nhiều lúc thấy ghen tị ngay cả vs e gái mình!Thật ích kỉ phải không?Nhiều khi mẹ nói:'mẹ cưng cô út của mẹ nhất', tó đã chui vào nhà tắm và khóc....Nghĩ lại thấy mình trẻ con quá!Mẹ bắt tớ thi chuyên Hóa, tớ đã nghe lời..Nhưng tớ đã làm mẹ thất vọng nhiều quá!Tớ đỗ chuyên Văn. Và dù rằng vs số điểm thủ khoa thì mẹ cũng đâu có hài lòng!Bố đi làm theo vụ, mọi gánh nặng đè lên đôi vai gầy của mẹ!Tớ đã làm được j?Trang cũng đã làm được gì?Có lẽ chỉ cần một chút gần gúi, yêu thương, những đêm nằm tâm sự vs mẹ, có lẽ khoảng cách sẽ gần hơn!Mẹ Trang là 1 người mẹ "không tâm lí". Nhưng tớ nghĩ đằng sau nó là 1 sự quan tâm vô hinhf. Tớ vs Trang không thường xuyến cùng quan điểm,điều này tớ nghĩ ai cũng biết. Nhưng tớ vẫn muốn nói hãy cố lến,đừng xù lông lên nữa!Thật thoải mái để tự hào rằng mình có một người-mẹ!

    Nguồn từ: http://chuyenhvt.net

  21. Những người đã cảm ơn :


  22. #14
    Thành viên tích cực echxanhcodon's Avatar
    Ngày tham gia
    04-12-2008
    Tuổi
    31
    Bài viết
    280
    Cảm ơn
    11
    Đã được cảm ơn 67 lần ở 40 bài viết

    Mặc định

    È hèm, Trang à...
    Bài chú rất hay, cực hay, thế mạnh của chú là cảm xúc chân thật, phục!!
    Hì, hì, nhưng...sorry chú nhá!!!
    Anh đã vote cho chị Pemay rùi
    Nguồn từ: http://chuyenhvt.net

  23. Những người đã cảm ơn :


Thông tin về chủ đề này

Users Browsing this Thread

Có 1 người đang xem chủ đề. (0 thành viên và 1 khách)

Các Chủ đề tương tự

  1. Thiếu nữ Việt cực kém hiểu biết về cơ thể
    Bởi hangle trong diễn đàn Giáo dục giới tính.
    Trả lời: 1
    Bài viết cuối: 24-10-2009, 11:31 PM
  2. Nhiều trường ĐH “tung” điểm chuẩn dự kiến
    Bởi M.Com trong diễn đàn Kinh nghiệm học tập - Hỏi đáp
    Trả lời: 4
    Bài viết cuối: 04-08-2009, 11:24 AM
  3. Cười về những cái chết!!!!
    Bởi luckymeo trong diễn đàn Góc hài hước
    Trả lời: 6
    Bài viết cuối: 16-02-2009, 05:45 PM
  4. Trả lời: 78
    Bài viết cuối: 26-03-2008, 07:23 AM
  5. Ranh giới giữa sự sống và cái chết của con người
    Bởi 1!#vodoi trong diễn đàn Khám phá thế giới
    Trả lời: 1
    Bài viết cuối: 18-03-2008, 03:58 PM

Đánh dấu

Quyền viết bài

  • Bạn Không thể gửi Chủ đề mới
  • Bạn Không thể Gửi trả lời
  • Bạn Không thể Gửi file đính kèm
  • Bạn Không thể Sửa bài viết của mình
  •