PDA

View Full Version : Tuyết Tiểu Thiền với MNĐY...



Quynhchemistry
07-08-2008, 03:42 PM
Đây là một cuốn truyện viết về TY, một chủ đề ko mới mẻ và luôn thu hút đc giới trẻ, thế nhưng ko hiểu vì lý do gì (có lẽ là rất nhiều) mà mình có thể "yêu" nó đến thế, mình đã đọc nó rất nhiều lần, rất hiếm có, đến nỗi mà có những đoạn mình đã ghi âm lại, tự thưởng thức một mình rồi thuộc từ lúc nào ko biết... Cứ như có một sức cám dỗ, một ma lực mạnh mẽ khiến mình làm thế vậy... Thật là khoái và tự thấy thích thú...

Dông dài một chút về cảm nhận, mình sẽ chia sẻ về những đoạn mà mình ấn tượng trong suốt quyển truyện này, nhiều cái mang tính triết lý lắm ^^, mng đọc và cảm nhận nhé!


Muôn nẻo đường yêu


http://i190.photobucket.com/albums/z84/quynhchemistry/Beautiful/3038.jpg

Yêu thầm là gì? Yêu thầm tức là thích, là thích thầm người đó, nhìn thấy người ta thì tim đập mạnh, mặt đỏ bừng, đó là sự bịn rịn ko đc tay trong tay, ko đc nhìn nhau và nc mắt rưng rưng, là sự ngọt ngào ko gặp gỡ, càng ko có những lời thề non hẹn biển; yêu thầm chỉ là lặng lẽ giấu kín hình bóng người ta vào lòng mình, nỗi niềm tương tư ngốc nghếch, nhẹ nhàng, si tình đó đầy vẻ bẽn lẽn ngại ngùng, một thứ tình cảm vừa ngọt ngào vừa cay đắng ko có nơi để trút bày tâm sự, đó chính là yêu thầm!

...

Đôi khi, tuổi trẻ chỉ cần bước lầm một bước thì sẽ ko bao giờ có cơ hội để người ta quay đầu bước lại.

...

Tôi đã từng nói với anh, ngoài anh ra, em sẽ mãi mãi ko thể yêu đc người nào khác! Nhưng chúng tôi đều đã đi chệch ra khỏi quỹ đạo của TY, đã rung động trước người khác ngoài người mình yêu, điều này chứng tỏ con người ai cũng có cái gọi là đa tình, đừng tưởng mình mãi mãi có thể chung thủy với một người! Nhưng cuối cùng bạn sẽ phát hiện ra rằng, người mà bạn yêu nhất thực ra chỉ có một, người đó mới là người mà số phận đã an bài cho bạn, họ sẽ cùng bạn đi suốt cuộc đời, bất luận bạn lấy ai, bất luận bạn trải qua bao mối tình đều ko quan trọng, điều quan trọng là người đó ăn sâu vào trong trái tim bạn! Đó là niềm đau mà cuộc đời bạn sẽ ko bao giờ cảm thấy hối hận.


http://i190.photobucket.com/albums/z84/quynhchemistry/Beautiful/Kute/07111804272412.gif

Năm 2005, tôi đã xem bộ phim Tình nhân do Lục Nghị và Triệu Vy đóng, trong đó có một chi tiết, Triệu Vy ôm Lục Nghị rất lâu. Lục Nghị nói với Triệu Vy rằng, ko nói tức là ko thay đổi, mãi mãi ko nói tức là mãi mãi ko bao giờ thay đổi.

...

Ko biết người khác có cảm giác thế nào nhưng với tôi, thời niên thiếu, người mà mình tin cậy nhất ko phải là cha, là mẹ, mà là người bạn thân của mình! Và tôi cũng rất thích cảm giác đc ở bên cô ấy, đó là một cảm giác thật kỳ diệu, sau này tôi đã đọc đc một cuốn sách tâm lý học nc ngoài viết về tâm lý của con trai và con gái, cuốn sách đó viết, trong lòng mỗi người, hoặc ít hoặc nhiều đều có khuynh hướng bị đồng tính luyến ái. Chỉ có điều, những tình cảm đó có cái sẽ phát triển thành bệnh lý, có cái lại phát triển thành tình bạn.

...

Chiếc khăn tay hạnh phúc, bộ phim rất lôi cuốn người xem, một cô gái yêu một chàng trai, nhưng rồi chàng trai này phải vào tù, sau khi ra tù, chàng trai ko biết người con gái ngày xưa còn đợi mình hay ko, và thế là chàng trai liền viết một bức thư cho cô gái rằng, nếu em còn yêu tôi, xin hãy treo một tấm khăn mùi xoa vàng lên cửa sổ... Thực ra chàng trai ko dám tin là cô gái vẫn còn yêu mình mà chỉ muốn thử vận may xem sao... Đến đoạn kết, TY của họ đã lên tới đỉnh điểm, chàng trai quay trở lại con đường xưa, khi ngước đầu lên, chàng nhìn thấy trên cửa sổ ko chỉ có một tấm khăn mà là một dây phơi dài treo rất nhiều khăn, anh đã sững sờ!... Chúng tôi cũng sững sờ!

...

Thực ra nói cho thật chính xác thì đây vẫn chỉ là một mình tôi yêu thầm, đó là quãng thời gian vô cùng trong sáng, những giấc mơ TY cũng tự tôi nằm mơ, cùng lắm thì cũng chỉ là cảnh cầm tay ôm nhau, càng nghĩ tôi càng thấy mình hư hỏng, ngta chỉ hư bề ngoài, còn tôi hư đến tận xương tận cốt vì lúc nào tôi cũng tỏ vẻ mình rất đứng đắn, đoan trang. Thực ra tôi cũng rất ghét vẻ đứng đắn, đoan trang đó, nhưng ko hiểu sao lúc nào tôi cũng làm ra vẻ ta đây nghiêm chỉnh, ra vẻ rằng mình là một học sinh ngoan, là thục nữ. Tôi quá hiểu mình, tôi ko giống thục nữ chút nào!

...

Có lần tôi trêu anh, anh bảo thỉnh thoảng anh cũng nằm mơ về chuyện TY, chỉ có điều, giấc mơ của anh cao cấp hơn tôi nhiều, tôi hỏi anh mơ thấy gì? Anh cười với vẻ rất ranh mãnh và bảo, ko thể nói đc, nhưng trông anh lúc đó rất lưu manh.

...

Anh bước về phía tôi, dưới ánh nắng mặt trời gay gắt, anh mặc áo phông trắng và quần bò xanh, chúng tôi đứng rất gần nhau, trong tích tắc chuẩn bị lướt qua nhau đó, anh đã gọi tên tôi! Đó là lần đầu tiên anh gọi tên tôi, tôi có cảm giác như tên minh đc một ánh hào quang bao phủ, luồng sáng đó xoay tròn và ập đến bên tôi. Trong khoảnh khắc đó, tôi có cảm giác như bị một cái gì đó vây quanh, bạn có biết trái tim tôi lúc đó đã đập thế nao ko? Đôi chút khát nước, đôi chút sốt ruột, thậm chí có phần hơi tham lam. Tôi cứ ngỡ đó chỉ là ảo giác... Anh gọi tên tôi một lần nữa...


http://i190.photobucket.com/albums/z84/quynhchemistry/Beautiful/Kute/07111804271936.gif

Có lần tôi từng hỏi anh rằng, giả dụ nếu em ko theo đuổi anh thì giữa chúng mình chẳng có chuyện gì đúng ko? Anh cười rồi nâng cằm tôi lên và nói, làm sao anh lại có thể bỏ lỡ em?... Câu nói đó khiến lòng tôi ngập tràn hạnh phúc.

...

Xem chúng tôi có giống thanh mai trúc mã ko nào? Đến cả phụ huynh cũng đã thoải mái cho phép chúng tôi đc gần nhau nên chúng tôi càng có lý do quấn quýt bên nhau nhiều hơn. Tôi nghĩ, đến khi tóc bạc da mồi tôi cũng ko thể nào quên nụ hôn đầu đời bên hồ Thanh Hải.


http://i190.photobucket.com/albums/z84/quynhchemistry/Beautiful/071121053650253_jpg.gif

Sau này tôi đọc sách xem tướng thấy có nói rằng, hai người yêu nhau phải hơn nhau từ 4 tháng trở lên, nếu ko sẽ gặp rất nhiều trắc trở, tình duyên trắc trở ko đường tháo gỡ. Tôi ko tin điều đó, trên đường đi, ánh mắt tôi liên tục dõi theo anh, tôi liên mồm hỏi, Bắc, anh có yêu em ko, anh yêu em đến bao giờ? Tôi cứ hỏi như vậy, hỏi đi hỏi lại. Hồi ấy tôi vừa bước vào tuổi 18, tôi biết hoa lăng tiêu và cây vạn niên thanh luôn quấn quýt bên nhau. Sau này, có một thời gian tôi rất phản cảm với từ "quấn" đó vì Bắc nói rằng tôi đang quấn lấy anh, nhưng đến hôm nay, khi chuyện đã xảy ra bao năm, tôi thầm nghĩ, thực ra thực tế là vì có yêu nhau mới có sự quấn quýt. Ko có TY, lấy đâu quấn quýt? Câu trả lời mà Bắc dành cho tôi là, anh yêu em, yêu đến già đến chết.

...

Thực ra con gái nào cũng đều mềm yếu, dễ sa ngã, tôi cũng ko nằm ngoài số đó... Hình như sẽ là rất mềm yếu khi nói ra những lời đó, nhưng tôi lại khát khao đc sa ngã, VD tôi mường tượng ra kiếp trước của mình, tôi là một trong tám cô gái xinh đẹp nhất vùng Tần Hoài thỏa sức phong lưu... Nhưng tôi đành phải giấu những suy nghĩ thật trong lòng mình, đàn ông, ai mà chẳng thích các cô gái trong trắng, ngây thơ, càng giống thiên sứ càng tốt. Mãi cho đến khi tôi gặp TQ, lần đầu tiên nhìn thấy tôi, anh đã nói rằng, anh thích các cô gái có đôi mắt đa tình, họ là những con yêu tinh chuyên đi dụ dỗ đàn ông, anh thích tôi mặc những bộ quần áo sexy gợi tình, điểm này khác hẳn với Bắc.

...

Tôi ko biết các bạn sẽ nghĩ sao về những điều tôi nói ở đây, nhưng đó cũng là một phần cảm giác của tôi. Câu chuyện sẽ đi tiếp ntn, hãy đợi nhé! (>_<)

TY là liều thuốc phiện, càng hút càng say, và cai yêu sẽ chẳng khác gì uống thuốc độc để thỏa mãn cơn khát. TY của tôi và anh vẫn chưa kết thúc, anh từng nói rằng, chúng tôi sẽ còn kiếp sau...

Một ngày kia anh ko còn yêu em, em sẽ biến thành hồ Thanh Hải. Tất cả nước trong hồ đều là nước mắt của em, em sẽ nhấn chìm anh!

Thực ra, TY là một căn bệnh. Ai rồi cũng sẽ có ngày mắc phải, hoặc sớm hoặc muộn, có thể nhẹ một chút hoặc cũng có thể nặng một chút. Một loại thuốc trị đặc trị duy nhất là trái tim của anh, nếu anh ko chịu hiến dâng, em sẽ giống như đóa hoa hồng bị mất nước, dần dần khô héo úa tàn, mãi mãi chẳng bao giờ có mùa xuân...

(Trích trong MNDY)

nam do
07-08-2008, 03:44 PM
gửi cho em cái kính để đọc cho đẽ nhìu như này đọc mà để cận thị ah chị

Quynhchemistry
07-08-2008, 03:56 PM
Cuộn băng ghi âm của Phần Na


http://i190.photobucket.com/albums/z84/quynhchemistry/Beautiful/___i_heart_u____by_shyningstarry.jpg

Tiểu Bạch yêu thương!

Tớ nghĩ, trong những giây phút cuối cùng này, nên kể cho một người nghe câu chuyện của mình, để cho cô ấy hiểu rằng, mặc dù tớ là một cô gái giang hồ, nhưng cũng giống như bao cô gái khác, tớ có thể sống vì tình yêu, chết vì tình yêu.

Năm 1996, tớ trở thành người tình của Tiểu Dao. Cũng như tất cả những kẻ có tiền khác, anh thích đem theo một cô gái xinh đẹp, trẻ trung, để ra oai với thiên hạ, má phấn môi son, duyên dáng điệu đà. Nhưng tớ bảo với mọi người rằng tớ 25 tuổi, vì trang điểm đậm nên trông tớ già trước tuổi. Cũng chính vì tớ đẫy đà nên tớ luôn là đối tượng trêu ghẹo của các cánh đàn ông. Điều này chẳng có gì đáng buồn cả, chỉ khi nào ko có tiền mới là đáng buồn thôi.

Năm 17 tuổi, tớ đã biết hút thuốc, chơi bài, lang thang khắp nơi với đàn ông. Nhưng sau khi gặp Tiểu Dao, tớ biết, anh là điểm dừng chân cuối cùng của tớ. Trực giác của con người vô cùng kỳ lạ, chỉ trong khoảnh khắc mà tớ đã đem lòng yêu anh ấy, bất kể anh có yêu tớ hay ko.

Tớ thu hút đc anh là nhờ gương mặt của tớ. Tớ là một cô gái rất gợi tình, ít nhất là tớ có thể giữ đc cơ thể của anh. Tiểu Dao ko cho phép tớ để các gã đàn ông khác nhìn tớ, ko cho phép tớ đi đến các sòng bạc chơi bài. Tớ thường xuyên ở bên cạnh anh, đi chơi Golf hoặc đi dự tiệc. Anh là dân làm ăn, chuyên buôn bán bất động sản.

Xung quanh Tiểu Dao có rất nhiều con gái, tớ ko phải là người tình duy nhất của anh, nhưng anh thích đưa tớ đi mọi nơi. Và anh cũng ko cho tớ mặc các bộ quần áo hở hang, anh thích tớ mặc áo trắng, váy trắng, mặc dù tớ có xăm mình sau lưng. Trên ngực tớ cũng có vết xăm. Có lần anh đã tẩy vết xăm cho tớ, nhưng thử mấy lần cũng ko ăn thua. Nhưng tớ biết, anh ấy ko yêu tớ. Vì anh ấy thường nói chuyện với tớ bằng giọng rất khinh miệt, lúc nào cũng rất ra vẻ ta đây. Ví dụ anh bảo: "Người yêu, nào, đến đây anh đấm mông cho...". Lúc đó, tớ thường cười rất duyên dáng đến bên anh để anh đấm mông. Nếu cảm thấy vui, anh ấy còn cho mấy anh bạn làm ăn vỗ mông tớ. Trong mắt anh ấy, tớ chỉ là một thứ đồ chơi ko hơn ko kém... Đúng vậy, một người đàn ông như anh ấy, làm sao có thể lấy tớ làm vợ. Tớ chỉ là người giải quyết nhu cầu tâm lý của đàn ông cho anh trong những lúc cô đơn. Lúc làm tình, tớ hay rên rỉ, thực ra tớ chỉ giả vờ vậy thôi. Tớ ko thích làm tình, nếu ko đc người ta yêu thì làm tình có gì thú vị, giả bộ cốt để làm cho anh ấy vui. Và ít nhất là tớ thích tiền của anh ấy.

Giữa tớ và anh ấy cũng có thời ko có tình yêu. Tất cả mọi người đều biết, tớ chỉ là thứ đồ trang trí của đàn ông mà thôi, chơi chán là anh có thể đá tớ bất cứ lúc nào. Tớ và anh đều là những ả đào, con hát, ai đã nhập vai thì đều thua trắng tay. Có người từng bảo tớ rằng: Loại người như chúng tớ ko thể có những tình cảm chân thật, nếu ko sẽ phải đánh cược cả mạng sống của mình. Mặc dù nói ra điều đó cũng hơi quá nặng nề, nhưng tớ biết, tình yêu đối với chúng tớ chỉ là thứ đồ xa xỉ. Tớ vốn đã trắng tay một đời, liệu chúng tớ có thể tìm thấy người có thể sống chết vì mình ko. Huống hồ, Tiểu Dao lúc nào cũng đối xử với tớ bằng thái độ khinh miệt vậy.

Ai đó đã từng nói rằng: Nếu anh yêu một cô gái thì anh phải tôn trọng cô ấy. Đối với tớ, chưa bao giờ anh ấy tôn trọng tớ cả. Lúc nào cũng chỉ là trêu ghẹo, đùa cợt mà thôi. Chính vì vậy, tớ tiêu tiền của anh ko tiếc tay. Mùa xuân đi Paris chơi, có lần chỉ trong một lần mà tớ rút hơn 3 vạn tệ trong thẻ ATM. Cùng một loại váy, tớ có thể mua 10 chiếc với đủ các màu khác nhau. Tiếc gì, ko tiêu tiền của anh thì tiêu tiền của ai. Mấy năm theo Tiểu Dao, tớ tiêu tiền như rác. Vì anh ấy có rất nhiều tiền, mà tớ lại là cô bồ trẻ nhất, xinh đẹp nhất của anh.

Nếu cứ như thế thì có lẽ anh sẽ nhanh chán tớ, có thể tớ cũng sẽ rời xa anh. Vì có một thương nhân người Singapore giàu có hơn cũng đã có cảm tình với tớ. Mặc dù ông ta tuổi tác hơi cao, đã gần 60, nhưng tớ có thể làm vợ ông ta. Vợ ông ấy mất năm ngoái vì mắc bệnh ung thư. Tớ ko thể suốt đời chỉ làm người tình của một người. Tớ muốn làm vợ!

Lúc đó tớ đã có suy nghĩ sẽ rời xa Tiểu Dao, nhưng sự xuất hiện của Thuỵ đã khiến tớ từ bỏ ý định đó. Thuỵ là người yêu hồi còn trẻ của Tiểu Dao. Từ trung học lên đại học, họ yêu nhau như cá với nước. Tình yêu của họ từng đc coi là giai thoại. Nhưng sau khi tốt nghiệp đại học, Thuỵ đã đi theo một anh chàng người Mĩ. Cô ấy bảo: Tình yêu chỉ là trăng trong nước, hoa trong gương, hoàn toàn chỉ là hư ảo mà thôi. Từ đó trở đi, Tiểu Dao ko còn tin vào tình yêu nữa. Lúc đó, Tiểu Dao rất nghèo, hai bàn tay trắng, anh ấy ko mua nổi chiếc vòng thuỷ tinh mà Thuỵ thích, còn anh chàng người Mĩ đó lại mua được. Và thế là Thuỵ đã đi theo anh chàng đó. Từ đó trở đi, Tiểu Dao tự thề với mình rằng sẽ phải trở thành một người có tiền, bất kể phải dùng thủ đoạn nào. Kết quả là anh đã thành công.

Tớ đã trở thành người tình của Tiểu Dao. Anh đùa cợt tớ, cho tớ tiêu tiền, chẳng qua đó chỉ là một cách trút bỏ nỗi hận đời của anh mà thôi. Tớ chỉ là một công cụ của Tiểu Dao, cô người yêu cũ chẳng qua là một giấc mộng ko thành của anh. Sau khi cô ấy quay về, Tiểu Dao nói với tớ rằng: - Bảo Di đi nước ngoài bàn chuyện làm ăn nên ko về kịp, em giúp anh một việc nhé. Mình giả vờ là vợ chồng chứ ko phải em là người tình của anh đc ko? Đó là lần đầu tiên tớ nhìn thấy sự thuần khiết và chân thành trong ánh mắt của Tiểu Dao. - Vâng, tớ bảo.

Chúng tớ đã diễn kịch trước mặt Thuỵ. Tớ dịu dàng, tình cảm. Lúc cả ba người ăn cơm, tớ còn làm nũng, tươi cười duyên dáng. Tớ nhìn Tiểu Dao bằng ánh mắt sùng bái, yêu thương. Đúng vậy, nếu chúng tớ yêu nhau tha thiết thì đây sẽ là một người đàn ông tuyệt vời biết bao. Vẻ khôi ngô tuấn tú có phần hơi lạnh lùng, vẻ nhẹ nhàng mơ màng đó của Tiểu Dao chính là điểm mà tớ rất thích. Tớ cứ tưởng rằng tớ yêu anh là vì tiền của anh nhưng nếu anh yêu tớ với một tình yêu chân thành, tha thiết thì tớ cũng sẽ sống chết vì anh, theo anh đến chân trời góc bể, chịu bao cay đắng tớ cũng cam lòng... nếu như anh yêu tớ.

Còn anh, tối hôm đó, anh chăm chút tớ từng ly từng tí. Anh liên tục gắp thức ăn cho tớ, liên mồm khen tớ làm đầu đẹp, anh còn lấy cho tớ giấy ăn, bắt tớ ăn nhiều, bảo tớ đừng sợ béo. Anh lấy cho tớ bát canh ngân nhĩ nấu cá và bảo: Ăn cái này tốt cho dạ dày lắm!... Tớ suýt rơi nước mắt. Nếu đây ko phải một màn kịch thì sẽ tuyệt vời biết bao. Người phụ nữ ngồi đối diện vô cùng hụt hẫng. Đúng vậy, cô ấy đã thất bại. Rõ ràng là cô ấy đến đây để muốn nối lại tình xưa. Tiểu Dao bảo rằng, cô ấy đã ly hôn, ko sống đc với ông chồng Mĩ đó nữa, thấy Tiểu Dao bây giờ phất lên nên đã quay về tìm anh. Anh hận nhất loại đàn bà đó, bạc tình, bạc nghĩa.

Sau này, anh nói với tớ rằng: Người đàn bà nào chịu đồng cam cộng khổ với anh trong lúc anh thất thế nhất thì chắc chắn, anh sẽ yêu người đó và sẵn sàng sống chết vì người đó. Tớ vẫn còn nhớ câu nói đó, tớ biết, một người cứng rắn nhất cũng sẽ có những khoảnh khắc mềm yếu nhất.

Hôm đó, Thuỵ đi như chạy xuống lầu. Khi tiếng giày cao gót vội vã của cô vang trên nền đá lát granit của khách sạn Cẩm Giang, Tiểu Dao đã gục xuống bàn khóc. Anh ấy vẫn còn yêu Thuỵ... Tớ đến bên và ôm lấy anh. Anh dụi đầu vào ngực tớ như một đứa trẻ.

Chúng tớ tiếp tục uống, uống đến khi nôn hết. Sau đó, chúng tớ hỏi nhau rằng: Tình yêu là gì? Đó là lần đầu tiên chúng tớ nói chuyện về tình yêu. Tớ bảo, nếu ngày nào chúng mình cũng như tối hôm nay thì đó chính là tình yêu.

Năm 2001, công ty của Tiểu Dao bắt đầu lụi bại trong công việc làm ăn. Anh bị người ta chơi xấu vì đã làm chứng từ giả, bị Công an phát hiện và họ đã điều tra những khoản tiền phi pháp khiến anh giàu lên nhanh chóng. Rất nhiều tiền đc kiếm thông qua con đường phạm pháp, ví dụ như lừa đảo, huy động vốn phi pháp...

Sau khi biết tin mình sẽ phải ngồi tù,Tiểu Dao đã giải tán công ty và chia tiền cho một số người. Cuối cùng, anh gọi tớ đến. - Phần Na, cảm ơn em đã bên anh trong mấy năm qua. - Năm năm, tớ nhắc, em đã theo anh năm năm.

Tớ vẫn chỉ là người tình của anh, để cho anh ra oai với mọi người, tớ chỉ việc tiêu tiền của anh. Chúng tớ đã sống một cuộc sống xa hoa vô độ. Tớ thấy kiếp này thế là đủ rồi.

- Tìm một người khác có tiền đi, trong số bạn bè của anh có nhiều thằng giàu lắm, nếu cần anh có thể giới thiệu cho em.

Tớ nhìn Tiểu Dao với vẻ điềm tĩnh, sau đó hỏi: Thế còn anh, anh định đi đâu? - Bỏ trốn. Tiểu Dao vẫn ko tỏ thái độ gì mà chỉ hút xì gà, mắt anh thật đẹp, toả ánh quang màu xanh nhạt. Anh đứng bên cửa sổ, ngược ánh sáng mặt trời, tớ đứng ở phía sau, lặng lẽ lắng nghe hơi thở của anh. - Đi đi, anh bảo, tiếc là anh ko có tiền cho em. Em còn trẻ trung, xinh đẹp như thế, chắc là ko khó tìm người yêu đâu, đi đi - anh quát - đừng để anh nóng mắt!

Tớ nhẹ nhàng hỏi: - Tiểu Dao, mấy năm nay, đã bao giờ anh có tình cảm gì với em chưa?... Tiểu Dao ngoái đầu lại mỉm cười: - Phần Na, nếu anh ko lụi bại, chúng ta vẫn còn bên nhau, anh đã từng nghĩ sẽ lấy em làm vợ, huống hồ em đã suýt sinh cho anh hai đứa con. Anh có lỗi với em, từ lâu nay anh luôn có lỗi với em. Anh tưởng rằng anh ko yêu em, em hèn hạ, sống chết thế nào em cũng sẽ bám riết lấy anh, em là người cuối cùng anh giải tán. Đến khi anh bảo em đi, ko ngờ rằng, tim anh lại đau như cắt.

Và rồi bất ngờ, nước mắt Tiểu Dao rơi lã chã. Lời nói đó, tớ đã đợi năm năm rồi. Tớ liền cười và ôm chặt Tiểu Dao: Tiểu Dao, hãy để em chạy trốn cùng anh. Tiểu Dao nhìn tớ và bảo: - Ngốc ạ, em đừng có ngốc như thế nữa. Anh đang là đối tượng bị Công an truy nã, bị bắt có thể ngồi tù như chơi. Người như anh có đáng để em theo ko hả.

Tiểu Dao đã quên lời anh đã từng nói với tớ, người đàn bà nào chịu đồng cam cộng khổ với anh trong lúc anh thất thế nhất thì chắc chắn anh sẽ yêu ng đó và sẵn sàng sống chết vì ng đó. Tớ sẵn sàng theo anh, ko sợ già, ko sợ xấu, ko sợ bẩn, ko sợ đen, chỉ cần anh yêu tớ, tớ cam lòng.

Tiểu Dao ôm tớ vào lòng. Đây là lần đầu tiên anh dịu dàng vuốt ve má tớ. Anh bảo: Phần Na, em lang thang trên giang hồ bao nhiêu năm mà vẫn có một trái tim thánh thiện đến thế sao.

Tối hôm đó, chúng tớ đáp chuyến máy bay đêm đến Hải Nam. Bọn tớ dùng chứng mình thư giả. Trong CMT giả, anh lấy tên Trương Thanh, tớ lấy tên Trương Ai. Tớ cùng họ với anh, ghép hai tên đó vào thì hai chữ đó đồng âm với từ TÌNH YÊU.

Chúng tớ mở một quán ăn nhỏ, ngày ngày sáng đi tối về. 4h sáng tớ dậy đi mua thức ăn, tớ mua cả một xe ba gác. Tớ mặc những bộ quần áo cũ kỹ nhất. Có lúc chẳng kịp rửa mặt, chải đầu đã phải đi. Giọng tớ chào mời khách mỗi lúc một cao nhưng hàng hoá bán rất kém, chỉ có thể duy trì đc cuộc sống hàng ngày. Nhưng tớ có thể cảm nhận đc sự yêu thuơng và TY của Tiểu Dao. Anh thường nhìn tớ với ánh mắt da diết. Người đàn ông từ nhỏ chưa bao giờ phải làm việc nặng có một đôi tay thon dài, sạch sẽ. Tớ ko cho anh làm bất kỳ việc gì, chỉ cần anh ở bên tớ là đủ. Tớ nói với Tiểu Dao rằng: Từ khi lên 10, em đã làm đc rất nhiều mọi việc. Bố em nghiện rượu còn mẹ em lại thích giao lưu, chơi bời, cờ bạc với đàn ông, cuối cùng, bà cũng bỏ nhà đi với ng khác. Từ khi lên 10, em đã phải lo liệu việc nhà nên em ko sợ chịu khổ. Chắc chắn em sẽ nuôi đc anh.

Đêm ở Hải Nam, khi chúng tớ kề vai áp má, hai cơ thể quấn quýt bên nhau và đem đến cho nhau những cảm giác tuyệt vời nhất, hết lần này đến lần khác, đê mê bất tận. Trong những đêm đó, anh ấy đã gọi tên tớ và bảo: Phần Na, anh yêu em.

Cuối cùng, tớ đã làm cho một người đàn ông yêu mình. Thậm chí, chỉ cần rời xa tớ mấy phút là anh ấy đã gọi tớ như một đứa trẻ. Còn tớ thì vui vẻ như một chú chim bồ câu. Tớ từng nói rằng, tớ là một đứa trẻ chịu khổ từ bé, tớ ko sợ khổ. Tớ gầy như một con lạc đà, chỉ còn trơ lại bộ xương. Nhưng tớ biết, đó là lúc tớ gợi tình nhất. Người đàn bà có đc tình yêu là người đẹp nhất. Nếu cứ yêu nhau suốt đời như thế tớ cũng ko sợ nghèo.

Nhưng Tiểu Dao lại ốm. Anh bị viêm tiểu cầu thận, nếu ko có tiền chữa chạy thì anh sẽ chết. Cửa hàng ăn của bọn tớ chẳng có bao nhiêu tiền, kể có làm hết sức mình cũng ko thể cứu nổi anh. Vì cứu người yêu của mình, tớ lại bước vào con đường cũ. Đúng vậy, tớ lại xuất hiện ở những nơi trêu trăng ghẹo nguyệt, trêu ghẹo, đùa cợt với bao gã đàn ông khác. Lúc đó, tớ 22 tuổi. Mùa xuân năm 2002, tớ đi kiếm tiền để cứu người yêu mình. Tớ chỉ nói là tớ đi làm thêm. Lúc đi, tớ mặc quần áo giản dị, đến đó, tớ mới mặc những bộ quần áo diêm dúa, bắt mắt, trêu đùa, khêu gợi đàn ông. Nhưng tớ chỉ nghĩ đến tiền của họ. Tớ phải kiếm thật nhiều tiền, bệnh của Tiểu Dao ko thể đợi thêm đc nữa.

Khi Tiểu Dao xuất hiện trước mắt tớ, tớ đang ngồi trên đùi một ông chủ chuyên buôn bán bất động sản ở Hải Nam uống rượu, tay ông ta đang sò mớ eo tớ. Tớ cười rất gợi tình, bốn mắt đong đưa. Vừa nhìn thấy Tiểu Dao bước vào, cốc rượu tớ đang uống trên tay đã đổ lênh láng ra đất. Tiểu Dao xông đến và lôi tớ xềnh xệch trên đất. Tớ ngã dúi dụi xuống đất. Anh đánh tớ tới tấp, đá tớ liên hồi. Tớ lăn lộn cầu xin anh tha thứ. Tớ bảo: Em biết rồi, em biết em sai rồi. Tiểu Dao quay đầu bỏ đi, tớ đuổi theo sau. Bên ngoài trời mưa như trút nước. Tớ vấp ngã, ngồi thụp dưới chân Tiểu Dao. Tớ ôm chặt chân anh và nói: Tiểu Dao, nếu còn con đường khác thì em đã ko làm như vậy. Bất ngờ, Tiểu Dao quay người, quỳ xụp dưới chân tớ. Dưới trời mưa tầm tã, Tiểu Dao quỳ dưới chân tớ: Anh xin lỗi, anh đã để em phải chịu quá nhiều vất vả, cùng cực với anh. - Em tình nguyện, tớ đã nói như vây, anh yêu, em tình nguyện. Chỉ cần anh yêu em, em có thể làm bất cứ việc gì, ko chỉ là gái làng chơi mà ngay cả làm quỷ em cũng sẽ làm.

Trong đêm mưa đó ở Hải Nam, bọn tớ đã ôm nhau khóc dưới trời mưa. Tiểu Dao nói: Phần Na, kiếp này anh nợ em, kiếp sau anh sẽ trả.

Tớ bị ốm, và do ăn uống ko đầy đủ nên sức khoẻ ngày càng suy sụp. Đến khi Tiểu Dao khoẻ hẳn thì tớ đã tiều tuỵ lắm rồi. Ánh mặt trời vô cùng rực rỡ, những hàng cây nhiệt đới rậm rạp toả ra mùi hương sao mà dễ chịu. Bọn tớ đã đến Hải Nam đc mấy năm rồi nhỉ. Tiểu Dao lại bắt tay vào công việc làm ăn. Anh bắt đầu từ những việc nhỏ nhất. Bằng sự thông minh của mình, kể cả là bán chiếu anh vẫn kiếm đc tiền. Rất nhanh, chúng tớ đã có nhà ở Hải Nam. Thế nhưng chúng tớ vẫn là những kẻ đang trốn chạy. Chúng tớ ko thể đi đăng ký kết hôn. Trên mạng có lệnh truy nã anh ấy. Tớ gần như đã ko thể cầm cự đc nữa. Sức khoẻ của tớ như một đoá hoa khô tàn, ngày một tơi tả. Tiểu Dao thường ôm tớ khóc, xuân đến rồi, nếu em bỏ anh đi thì anh làm sao có thể sống nổi. Rất nhiều ngày, chúng tớ cứ ngồi ôm nhau như vậy, ko ai nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn vào màn đêm đang dần dần buông xuống. Tiểu Dao hát cho tớ một bài hát cũ, quen nhau 6 năm, giờ tớ mới đc biết là anh hát rất hay như vậy, đặc biệt là các bài hát của Tề Tần. Tớ ôm chặt eo anh như cái cây dây leo vậy.

Đến những giờ phút cuối cùng, ngay cả nói chuyện, tớ cũng ko còn đủ sức nữa. Đúng vậy, thời gian còn lại của tớ trên thế giới này ko còn nhiều nữa. Tiểu Dao liên tục hỏi tớ: Phần Na, em thích gì? Anh sẽ cố gắng bằng mọi cách để làm cho em bằng đc.

Những cái tớ cần, Tiểu Dao đã cho tớ hết rồi. Đúng vậy, tớ chỉ cần TY của một ng đàn ông thế là đã đủ lắm rồi. Nếu như đc thì tớ muốn có tờ giấy đăng ký kết hôn, trên đó có dán một tấm ảnh có hai người đang mỉm cười hạnh phúc, vì yêu nhau nên đã đến với nhau. Tớ muốn làm vợ anh ấy, cho dù chỉ là một ngày.

Tớ sợ mình ko thể đợi đến mùa thu đc nữa. Mùa hè đã đến, ko biết tớ còn có thể sống đc đến mùa thu đc ko. Hè năm đó, tớ một lòng thầm cầu mong trời Phật phù hộ độ trì cho anh đc bình yên. Nếu có kiếp sau, tớ và anh sẽ lại yêu nhau, chỉ có điều, lúc đó, nhất định chúng tớ sẽ gặp nhau sớm hơn.

Cảnh sát đến mang theo hai tờ giấy, một là tờ giấy bắt giam, hai là tờ giấy đăng ký kết hôn. Tiểu Dao đã tự thú, anh nói: Phần Na, anh muốn đổi sự tự do lấy tờ đăng ký kết hôn. Anh muốn lấy em làm vợ!.. Lúc đó, tớ đã xúc động đến nỗi ko còn nói đc lời nào, tớ ko còn cử động j đc nữa. Nhưng khi Tiểu Dao ôm chầm lấy tớ, những giọt nước mắt hạnh phúc và tự do trong khoé mắt tớ đã lăn dài xuống má. "Phần Na, vợ của anh!"

Đây chính là câu nói tuyệt vời nhất mà tớ đc nghe trong cuộc đời mình. Tiểu Bạch, cậu bảo, tớ có phải là một ng con gái vô cùng hạnh phúc hay ko.


:((:((:((

Tôi ko thể tiếp tục nghe thêm đc nữa, chỉ thấy nc mắt tuôn trào như mưa. Phần Na thân, ko ai hiểu đc TY hơn cậu, ko ai giống con thiêu thân lao vào lửa như cậu. Bằng TY của mình, cậu đã cứu đc một ng đàn ông.

Một ng con gái như thế mà lại có thể thần phục như vậy trước TY, biến công tử bạc liêu thành tín đồ trung thành của TY. Điều này đã khiến tôi tin rằng, TY rất cần đến sự mãnh liệt và hiến dâng. TY cần có sự hiến dâng hết mình như con bạc dồn hết mọi vốn liếng vào canh bạc cuối cùng. Chúng ta phải dùng máu để đấu tranh với nó, đc làm vua, thua làm giặc.

http://mp3.zing.vn/mp3/nghe-bai-hat/Painful-song-Tri-u-Vy.IWZBF68U.html

nobita85uct
07-08-2008, 04:02 PM
Năm 2005, tôi đã xem bộ phim Tình nhân do Lục Nghị và Triệu Vy đóng, trong đó có một chi tiết, Triệu Vy ôm Lục Nghị rất lâu. Lục Nghị nói với Triệu Vy rằng, ko nói tức là ko thay đổi, mãi mãi ko nói tức là mãi mãi ko bao giờ thay đổi.


Anh thích nhất chỗ này. thanks em nhé

Rains Quỷ
07-08-2008, 04:03 PM
Toàn bài cảm động =.= thank cho nhok phát =.=

Quynhchemistry
07-08-2008, 04:27 PM
“Muôn nẻo đường yêu” là câu chuyện cảm động về cuộc đời ba cô gái: Phần Na, Hiểu Lối và Tiểu Bạch. Họ là những cô gái thân với nhau từ nhỏ nhưng mỗi người có một tính cách khác nhau, vì thế số phận, “đường yêu” của họ cũng khác nhau. Hiểu Lối xinh đẹp dịu dàng nhưng dường như “không thể yêu” và không có cảm tình với bất kỳ một người đàn ông nào. Sau khi vào đại học, cô đã gặp một chàng họa sĩ si tình, tưởng như đó là mối tình bền vững nhưng họ lại chia tay chỉ vì chàng họa sĩ không chấp nhận một Hiểu Lối không còn trong trắng. Phần Na với tính cách phóng khoáng, bất cần đã yêu sớm nhất và cũng là người gặp nhiều ngang trái nhất trong tình yêu. Tiểu Bạch – nhân vật chính, là cô gái tưởng như may mắn và thuận lợi trong “đường yêu” khi có một tình yêu đầu đời với nhiều rung động sâu sắc vậy mà tình yêu đó cũng phải trải qua bao sóng gió thăng trầm, chịu nhiều ảnh hưởng của cuộc sống hiện đại, để rồi cuối cùng khi nhận ra không thể sống xa nhau thì Tiểu Bạch lại phải đối diện với sự thật đau xót là vĩnh viễn mất Bắc - người mình yêu thương nhất với căn bệnh hiểm nghèo không thể qua khỏi. Khát vọng yêu và được yêu của 3 người phụ nữ được thể hiện suốt từ đầu cho đến cuối đã làm thiên truyện mang đậm tính nhân văn, lãng mạn và không kém phần ấn tượng, xúc động.


http://farm1.static.flickr.com/215/510640552_53be3e0016.jpg


Intro MNĐY

1. Tôi bảo, thế thì làm thủ thư trong thư viện hoặc người chuyên chiếu phim cũng được, tớ thích đọc sách, xem phim, truyện hoạ bì tớ đọc 10 lần rồi mà vẫn muốn đọc lại, tớ muốn biến thành người đàn bà quỷ đó.

2. Hè năm tôi 16 tuổi, đã xảy ra hai chuyện khiến tôi rất khó quên. Một là chuyện tôi và Hiểu Lối thi đỗ vào trường chuyên cấp 3 số một. Hai là tôi đã gặp Bắc.

3. Sau này, rất nhiều lần tôi đã hỏi Bắc cảm giác lúc đó của anh thế nào. Đầu tiên thì anh nói chẳng có cảm giác j, rồi anh lại cười với vẻ rất ranh mãnh và ghé sát vào tai tôi bảo: Lúc đó à, anh chỉ muốn nhảy xuống xe ngay tức khắc và hôn em.

4. Hôm đó, tôi vừa xem vừa suy nghĩ mông lung, dĩ nhiên là chân tay tôi rất lạnh, tôi còn cố tình vuốt vuốt tóc. Chỉ có trời mới biết là tóc tôi ko hề rối chút nào. Tôi còn giả vờ ho nhẹ mấy tiếng, tôi còn cố tình làm ra vẻ kiêu căng, không thèm nhìn anh.

5. Nếu một ngày kia anh ko còn yêu em, em sẽ biến thành hồ Thanh Hải. Tất cả nước trong hồ đều là nước mắt của em, em sẽ nhấn chìm anh.
Xen lẫn giữa nước mắt và lạnh giá, chúng tôi đứng bên hồ Thanh Hải nguyện thề, suốt đời sẽ không bao giờ xa nhau.

6. Khi Bắc hôn tôi, tôi có cảm giác người run lẩy bẩy, tưởng như không thể đứng vững. Khi về đến Bắc Kinh, tôi lại nhớ đến nụ hôn của anh, đặc biệt là trong tích tắc, anh đưa lưỡi vào miệng tôi. Nghĩ đến đó, tôi vội trùm chăn kín đầu.

7. Phần Na đã quay về, cô ấy từ Thượng Hải về nhà ăn Tết. Gặp Phần Na trong lần này, tôi đã cảm nhận đc rất rõ sự thay đổi trong con người cô ấy. Phần Na đã hoàn toàn khác trước. Tôi không hiểu rốt cuộc cái j đã làm thay đổi cô ấy.
Lúc nào Phần Na cũng vậy, cô giống như một con thiêu thân, mải miết lao theo tình yêu của mình. Hầu như chỉ trở về tay ko, nhưng Phần Na vẫn cố gắng kiên trì.

8. Đến tối, Lí Trác đưa tôi ra sân bay đón Bắc. Khi Bắc ra đến ngoài, tôi chạy ngay đến ôm chầm lấy anh và khóc nức nở. Chúng tôi đã hôn nhau như mưa, như gió trước mặt Lí Trác. Lí Trác kêu, ôi phim sex, phim sex, không thể chấp nhận đc.

9. Tôi không thể tin là Bắc vẫn còn đang ở Bắc Kinh, tôi cấu xé anh như điên như dại. Tôi vừa gọi tên anh vừa chửi anh tới tấp, ai cho anh bỏ đi, ai cho anh đi.
Chúng tôi hoà mình làm một như mây như mưa, cả hai xiết chặt lấy nhau trong nỗi đê mê bất tận.

10. Đến hôm đó, tôi mới biết tại sao mãi Hiểu Lối không chịu yêu. Vì cô ấy không thích đàn ông, không phải không thích mà là căm ghét.

11. Đêm nay, tôi đã biết được một bí mật vô cùng quan trọng. Tôi có cảm giác như trái tim mình đang bị bóp nghẹt đến ngạt thở. Bắc Kinh trời đã vào xuân, trời đang ấm bỗng chốc lại trở lạnh, tôi có cảm giác như cái lạnh bắt đầu ngấm từ gan bàn chân lên đến tận con tim.

12. Thực ra, tình yêu là một căn bệnh. Ai rồi cũng sẽ có ngày mắc phải, hoặc sớm hoặc muộn, có thể nhẹ một chút, hoặc cũng có thể nặng một chút. Một loại thuốc đặc trị duy nhất là trái tim của anh. Nếu anh ko chịu hiến dâng, em sẽ giống như một đoá hoa hồng bị mất nước, dần dần khô héo úa tàn, mãi mãi chẳng bao giờ có mùa xuân.

13. Một người con gái, đến giây phút cuối cùng vẫn yêu gã tha thiết. Cô ấy đã yêu bằng cả sinh mạng của mình.

14. Thành phố phồn hoa đô hội này, một thành phố mà đâu đâu cũng phảng phất mùi của nước sông Hoàng Phố và bầu không khí bị thực dân thống trị thời những năm 30 này, thực sự có sức cuốn hút, cám dỗ con người đến lạ thường. Tôi nói với Bắc: Ko hiểu sao em cứ cảm thấy rằng thành phố này cứ thế nào ấy.

15. Suốt đời, tôi sẽ chỉ yêu người đàn ông này mà thôi. Anh đã ko quản ngại bán cả máu mình để đem niềm vui đến cho tôi. Vậy thì tôi còn có lý do gì để ko hy sinh hết mình chứ.

16. Tôi theo người lạ lên taxi. Bắc Kinh trời đã về đêm nên tiết trời lành lạnh, đèn neon trên đường vẫn sáng. Anh ta đưa cho tôi một điếu thuốc rồi anh ta viết tên mình lên lòng bàn tay tôi. Ngoài Bắc ra, đây là lần đầu tiên tôi ngồi gần một người đàn ông khác.

17. Tôi đã trả Tiểu Dao món nợ 5 vạn tệ, trả đủ cả vốn lẫn lãi. Chúng tôi cũng trả cho Phần Na mười vạn tệ. Phần Na bảo: Thật ko thể tin là các cậu nhanh gặp thời đến thế. Đúng là, con người phất lên lúc nào đều do ông trời sắp đặt hết.

18. Tôi ko thể gặp anh chàng này nữa. Trên người anh ta có một ma lực đáng sợ. Người tôi yêu là Cố Vệ Bắc. Tôi phải xứng đáng với tình yêu của mình. Tình yêu của chúng tôi ko thể xảy ra bất trắc nào cả.

19. Một người con gái như thế mà lại có thể thần phục như vậy trước TY, biến công tử bạc liêu thành tín đồ trung thành của TY. Điều này đã khiến tôi tin rằng, TY rất cần đến sự mãnh liệt và hiến dâng. TY cần có sự hiến dâng hết mình như con bạc dồn hết mọi vốn liếng vào canh bạc cuối cùng. Chúng ta phải dùng máu để đấu tranh với nó, đc làm vua, thua làm giặc.

20. Thuyền của họ lướt qua hết con lạch này đến con lạch khác, ko ai muốn phá vỡ sự êm đềm, tĩnh lặng đó. Tiếng mái chèo khua nước và ánh trăng khiến ngta ngỡ như đang đi trên vùng sông nước của chốn bồng lai.

21. Tôi nhớ lại cảnh quay cuối cùng trong bộ phim "Nắp phấn hồng". Như Hoa đem nắp phấn hồng đưa cho người yêu và bảo: "Nhị Thiếu, đây là nắp phấn hồng mà năm đó cậu tặng em. Giờ em trả lại cậu. Từ giờ trở đi, em sẽ ko đợi cậu nữa". Cảnh phim đó đã khiến tôi nước mắt giàn giụa. Năm đó, Bắc từng nắm chặt tay tôi trong rạp chiếu phim và bảo: "Tiểu Bạch, anh sẽ ko để em làm Như Hoa đâu".
Cuối cùng, tôi đã trở thành Như Hoa, còn Nhị Thiếu đã phản bội và có niềm vui mới.

22. Tôi chỉ nghĩ rằng, đợi đến khi con tôi trưởng thành, tôi sẽ dắt nó đến trước mặt Bắc, tôi sẽ để cho anh ta phải hối hận suốt đời. Tôi độc ác quá, nhưng cơ hội để được độc ác đã ko còn nữa. Tôi đã để mất đứa con đó, kết tinh của tình yêu giữa tôi và Bắc.

23. Mỗi người đều sẽ gặp được tình yêu. Tôi từng tưởng rằng, kiếp này tôi chỉ yêu mình Bắc và ko thể yêu một người nào khác. Nhưng khi có một tình yêu trọn vẹn bày ra trước mắt tôi, tôi mới phát hiện ra rằng, mình ko hề muốn chạy trốn. Dĩ nhiên, Hiểu Lối cũng nói với tôi rằng, cô ấy cũng ko muốn chạy trốn.

24. Chúng tôi đan chặt mười ngón tay vào nhau. Trong giây phút này đây, tất cả mọi yêu thương, thù hận, tất cả mọi bi oan, ly hợp đã lùi vào quá khứ. Giọng Bắc nói đã yếu ớt lắm rồi, nhưng anh vẫn cố thều thào giải thích: "Anh chỉ yêu mình em thôi. Cơ thể anh đã từng phản bội em, nhưng tâm hồn anh suốt đời gắn bó bên em. Sau khi em bỏ đi, anh như người lên cơn điên. Anh tìm em ở khắp nơi, những nơi có thể tìm được. Em ác quá, tại sao em lại có thể trừng phạt anh như vậy."

25. Gã đàn ông đó kêu gào ầm ĩ, giết người, có kẻ giết người rồi. Nửa đêm, câu nói đó vang đi khắp nơi. Tô Liệt cảm thấy rất hạnh phúc. Anh ôm Hồng Yến và nhẹ nhàng hôn cô. Rồi anh ghé sát vào tai cô nói: Hồng Yến, anh mãi mãi yêu em, mãi mãi.

26. Tôi coi cậu ta là Bắc. Tôi từng nói rằng, duyên số kiếp này đã được an bài từ lâu. Tôi phải trả nợ một người cho đến tận khi tôi chết.

27. Kiếp sau, tôi sẽ là cây dạ hợp nở đầy hoa đó. Vì tình yêu của mình, tôi đứng trước Phật cầu xin ngàn lần, chỉ mong muốn được tương ngộ với tình yêu của mình. Tôi luôn tin vào điều đó.

Quynhchemistry
07-08-2008, 04:44 PM
Trời, đã xong rồi, câu chuyện hút hồn mình quá thôi... Hic hic, ám ảnh, ám ảnh!!! Vậy là đã một năm ám ảnh rồi... Giờ thì nhẹ cả người :-"


gửi cho em cái kính để đọc cho đẽ nhìu như này đọc mà để cận thị ah chị

Cố lên em, ntn là còn ít đấy, hiii... (Chẳng lẽ mình cho nó mượn kính thật :)))


Anh thích nhất chỗ này. thanks em nhé

Hiii, never mind :">


Toàn bài cảm động =.= thank cho nhok phát =.=

Thanks bằng cách nhấn nút thanks ở bên dưới bài viết sẽ hay hơn là viết một bài mới và nói THANKS đấy ạ :))

nam do
07-08-2008, 04:50 PM
còn ít ah chị,kính của em đâu:((:((:((:((

----
Note: Hem coá xì pam ltinh nhá, đọc đc dòng chị viết là đọc đc hết rồi, cố lên, truyện hay mừ, đọc hết chỉ chừng mấy phút ^^
TB: Quynhchemistry :D