echxanhcodon
09-04-2009, 06:00 PM
:baffle: Ếch xanh cô đơn là tôi xin gửi tới tất cả mọi người tâm sự của tôi qua 2 tác phẩm văn học cùng tên: Cho tôi xin 1 vé đi tuổi thơ.
Trước hết, xin hỏi các bạn đã có ai đọc truyên dài của Nguyễn Nhật Ánh tên: Cho tôi xin 1 vé đi tuổi thơ chưa? Có thể là chưa, nhưng tôi cho rằng với tựa đề không chê vào đâu được thì bất cứ ai ko phải là dân văn như tôi sẽ nhảy thẳng vào đọc ngấu nghiến. Mà hơn nữa, đó lại là tuổi thơ rất dữ dội, ko phải là những biến động lớn lao mà là sự phá phách của một nhóm bạn trong đó có tác giả. Chưa đủ hấp dẫn bạn đọc đúng ko? Hãy nghe típ:
Một cậu bé ở nhà gọi là cu mùi, 8 tuổi là quãng thời gian được cậu chàng nhắc tới. Bạn sẽ khổ sở khi nghe cậu ta nói về tuổi thơ buồn chán thế nào vơi bất cứ ai trên đời. Câu cho thế giới lúc ây thât buồng chán và tẻ nhạt: sáng dậy đi học, trưa về ăn cơm, bị bắt đi ngủ, chiều cấm đi chơi, tối học bài, khi nào gọi ra ăn cơm thì ăn. Cuộc sống của chúng ta nào có khác gì? Ấy thế mà cu Mùi cùng 3 nhóc là Tủn, Tún và Hải đã phản kháng trước bố mẹ(dĩ nhiên là ko để lộ liễu để bị ăn đòn, mà rốt cuộc cũng phải xơi). Nào là giả làm gia đình, bố mẹ bị con mắng, rồi bố mẹ đi làm toàn việc trẻ con, lại còn lập phiên tòa xử tội bố mẹ, chuối thật!(chuối là ngộ với ếch tôi, thế mà cứ bị làm to chuyện với chữ chuối, buồn ôi là sầu). Bạn thấy đó, tuổi thơ đâu cần phải trong sáng ngây thơ kiểu mô típ như chăn trâu, thả diều,... với Nguyễn Nhật Ánh ta mới thấy tuổi thơ ra trò! Bạn hãy tìm đọc cuốn truyện ở thư viện tỉnh Hòa Bình mình, theo chữ C là chữ cái dầu trong tên truyện hoặc là NG bát đàu tên tác giả, vì tôi ko nhớ mã số cho lắm!
Các bạn ơi! Tuổi thơ ấy vui thật, nhưng 2 dòng cảm xúc buồn và vui xen lẫn nhau trong thế giới truyện này, mà tôi có vẻ như thích nỗi buồn hơn, đó là tuổi thơ chán trong mắt tác giả mà. Nhờ có sự phá phách mơi vui được hơn chút. Tôi ấn tượng lúc cu Mùi nhắn tin cho Tủn qua mẫu tin nhắn có sẵn trong máy của chú cậu bé:"Hôm nay mình...(làm một việc gì đó). Buồn ôi là sầu!" Và tôi cũng vậy, muốn khóc vì 1 chuyện rất buồn nhất đời tôi mà chỉ có ít người biết: Buồn ôi là sầu.
Bạn ạ, cuối truyện có in 1 bài thơ của nhà thơ Nga Robert Rojdesvensky, tôi nghĩ bạn nên đọc và chưa hiểu hãy đến với tôi, bởi tôi cũng đang thấm thía 1 nỗi buồn:
]
Cho tôi xin một vé đi tuổi thơ[/I]
Ở một nơi nào đó rất xa xôi
có thành phố
như giấc mơ
im ắng
đầy bụi bám
một dòng sông lẳng lặng
một dòng sông
nước như gương
lờ trôi...
ở một nơi nào đấy rất xa xôi
Có thành phố,
ngày xưa,
có thành phố
Nơi rất ấm, tuổi thơ ta ở đó
Từ rất lâu,
đã từ lâu,
trôi qua...
Đêm nay tôi bước vội khỏi nhà,
đến ga,
xếp hàng mua vé:
"Lần đầu tiên trong nghìn năm,
có lẽ,
Cho tôi xin một vé đi Tuổi Thơ"
Vé hạng trung-
Người bán vé hững hờ,
khe khẽ đáp:
"Hôm nay vé hết."
Biét là sao
Vé hét, biết làm sao!
Đường tới Tuổi Thơ
còn biết hỏi nơi nào?
Nếu không kể
đôi khi ta tới đó
Qua trí nhớ
của chúng ta
từ nhỏ...
Thành phố Tuổi Thơ-
thành phố chuyện thần kì.
cơn gió đùa,
tinh nghịch dẫn ta đi.
ở đấy,
làm ta say, chóng mặt,
Là những cây thông,
vươn tới mây,
là những ngôi nhà cao,
cao ngất.
Và mùa đông
rón rén
bước
trong đêm
Qua những cánh đồng
phủ tuyết trắng và êm...
Ôi thành phố Tuổi Thơ-
bài ca ngày nhỏ
Chúng tôi hát-
Xin cảm ơn điều đó!
Nhưng chúng tôi không trở lại,
Đừng chờ!
Trái Đất nhiều đường,
Từ thành phố Tuổi Thơ
Chúng tôi lớn, đi xa...
Hãy tin!
Và thứ lỗi!
Các bạn ạ, kết thúc bài viết của tôi xin gửi tới các bạn lời của nhà văn Nguyễn Nhật Ánh:" Tôi viết truyện này không phải cho trẻ con. Mà là cho những người đẫ từng là trẻ con.":misdoubt:
Trước hết, xin hỏi các bạn đã có ai đọc truyên dài của Nguyễn Nhật Ánh tên: Cho tôi xin 1 vé đi tuổi thơ chưa? Có thể là chưa, nhưng tôi cho rằng với tựa đề không chê vào đâu được thì bất cứ ai ko phải là dân văn như tôi sẽ nhảy thẳng vào đọc ngấu nghiến. Mà hơn nữa, đó lại là tuổi thơ rất dữ dội, ko phải là những biến động lớn lao mà là sự phá phách của một nhóm bạn trong đó có tác giả. Chưa đủ hấp dẫn bạn đọc đúng ko? Hãy nghe típ:
Một cậu bé ở nhà gọi là cu mùi, 8 tuổi là quãng thời gian được cậu chàng nhắc tới. Bạn sẽ khổ sở khi nghe cậu ta nói về tuổi thơ buồn chán thế nào vơi bất cứ ai trên đời. Câu cho thế giới lúc ây thât buồng chán và tẻ nhạt: sáng dậy đi học, trưa về ăn cơm, bị bắt đi ngủ, chiều cấm đi chơi, tối học bài, khi nào gọi ra ăn cơm thì ăn. Cuộc sống của chúng ta nào có khác gì? Ấy thế mà cu Mùi cùng 3 nhóc là Tủn, Tún và Hải đã phản kháng trước bố mẹ(dĩ nhiên là ko để lộ liễu để bị ăn đòn, mà rốt cuộc cũng phải xơi). Nào là giả làm gia đình, bố mẹ bị con mắng, rồi bố mẹ đi làm toàn việc trẻ con, lại còn lập phiên tòa xử tội bố mẹ, chuối thật!(chuối là ngộ với ếch tôi, thế mà cứ bị làm to chuyện với chữ chuối, buồn ôi là sầu). Bạn thấy đó, tuổi thơ đâu cần phải trong sáng ngây thơ kiểu mô típ như chăn trâu, thả diều,... với Nguyễn Nhật Ánh ta mới thấy tuổi thơ ra trò! Bạn hãy tìm đọc cuốn truyện ở thư viện tỉnh Hòa Bình mình, theo chữ C là chữ cái dầu trong tên truyện hoặc là NG bát đàu tên tác giả, vì tôi ko nhớ mã số cho lắm!
Các bạn ơi! Tuổi thơ ấy vui thật, nhưng 2 dòng cảm xúc buồn và vui xen lẫn nhau trong thế giới truyện này, mà tôi có vẻ như thích nỗi buồn hơn, đó là tuổi thơ chán trong mắt tác giả mà. Nhờ có sự phá phách mơi vui được hơn chút. Tôi ấn tượng lúc cu Mùi nhắn tin cho Tủn qua mẫu tin nhắn có sẵn trong máy của chú cậu bé:"Hôm nay mình...(làm một việc gì đó). Buồn ôi là sầu!" Và tôi cũng vậy, muốn khóc vì 1 chuyện rất buồn nhất đời tôi mà chỉ có ít người biết: Buồn ôi là sầu.
Bạn ạ, cuối truyện có in 1 bài thơ của nhà thơ Nga Robert Rojdesvensky, tôi nghĩ bạn nên đọc và chưa hiểu hãy đến với tôi, bởi tôi cũng đang thấm thía 1 nỗi buồn:
]
Cho tôi xin một vé đi tuổi thơ[/I]
Ở một nơi nào đó rất xa xôi
có thành phố
như giấc mơ
im ắng
đầy bụi bám
một dòng sông lẳng lặng
một dòng sông
nước như gương
lờ trôi...
ở một nơi nào đấy rất xa xôi
Có thành phố,
ngày xưa,
có thành phố
Nơi rất ấm, tuổi thơ ta ở đó
Từ rất lâu,
đã từ lâu,
trôi qua...
Đêm nay tôi bước vội khỏi nhà,
đến ga,
xếp hàng mua vé:
"Lần đầu tiên trong nghìn năm,
có lẽ,
Cho tôi xin một vé đi Tuổi Thơ"
Vé hạng trung-
Người bán vé hững hờ,
khe khẽ đáp:
"Hôm nay vé hết."
Biét là sao
Vé hét, biết làm sao!
Đường tới Tuổi Thơ
còn biết hỏi nơi nào?
Nếu không kể
đôi khi ta tới đó
Qua trí nhớ
của chúng ta
từ nhỏ...
Thành phố Tuổi Thơ-
thành phố chuyện thần kì.
cơn gió đùa,
tinh nghịch dẫn ta đi.
ở đấy,
làm ta say, chóng mặt,
Là những cây thông,
vươn tới mây,
là những ngôi nhà cao,
cao ngất.
Và mùa đông
rón rén
bước
trong đêm
Qua những cánh đồng
phủ tuyết trắng và êm...
Ôi thành phố Tuổi Thơ-
bài ca ngày nhỏ
Chúng tôi hát-
Xin cảm ơn điều đó!
Nhưng chúng tôi không trở lại,
Đừng chờ!
Trái Đất nhiều đường,
Từ thành phố Tuổi Thơ
Chúng tôi lớn, đi xa...
Hãy tin!
Và thứ lỗi!
Các bạn ạ, kết thúc bài viết của tôi xin gửi tới các bạn lời của nhà văn Nguyễn Nhật Ánh:" Tôi viết truyện này không phải cho trẻ con. Mà là cho những người đẫ từng là trẻ con.":misdoubt: