Yên bình...1 thứ xa xỉ trong cuộc sống...Muốn đc yên bình, mà nào có đc.
Buồn quá! Nản quá! Ai đó làm ơn đi....Làm ơn hãy nhìn thấy tôi...Hãy chạm vào tôi...Nâng niu tôi...Vỗ về tôi...Chăm sóc tôi...Làm ơn...
Thực sự mệt mỏi lắm rồi...Ước có 1 cơn mưa...Sẽ chạy ào ra, tắm 1 trận cho đã đời...
Cần lắm...Một ai đó an ủi, yêu thương...Bỗng nhớ về hồi mình còn nhỏ...Nước mắt muốn rơi...Nhưng nào có đc...Rơi gì nổi mà rơi! Loại như mình, hok đáng để khóc.. Muốn cầm dao cắt mạch máu chết cho rồi...Nhưng nào có đc...Cắt gì nổi mà cắt...Mình cũng hok đáng đc chết...
Những người tôi yêu thương cũng như yêu thương tôi...Xin hãy 1 lần bộc lộ tình thương của mọi người với tôi đi...Chỉ cần là 1 lời nói, 1 kái nắm tay, 1 kái ôm thôi cũng đc...
Tôi thực sự đang rất cần...Cảm giác như đang hấp hối, 1 mình thoi thóp giữa vạn vật vô tri...
Kỉ niệm...Moi ra từ con tim rỉ máu...Kỉ niệm, hồi ức thật đẹp...Nhưng, chỉ là quá khứ. Là cái dĩ vãng hư vô...Hiện tại và tương lai...Vô định...Không một cảm xúc...Trơ rồi...Chai rồi...
Thắt ngực...Đau...Mình mà cũng biết đau ư! Đau vì cái gì chứ? Có ai đánh đâu mà đau...
Hừ...Tại sao lại vậy ? Mình ko muốn...Thực sự ko...Muốn làm chiếc lá úa...Buông mình theo cơn gió...Tự do bay nhảy để rồi đáp xuống nơi nào đó, ngủ yên 1 giấc thật sâu...
:monkey (17)::monkey (17)::monkey (17)::monkey (17):
Các bài viết cùng chuyên mục:
Đánh dấu