Chào các bạn,

ChuyenHVT.net thành lập 2005 - Nơi lưu trữ rất nhiều kỉ niệm của các thế hệ học sinh trong hơn 15 năm qua. Tuy chúng mình đã dừng hoạt động được nhiều năm rồi. Và hiện nay diễn đàn chỉ đăng nhập và post bài từ các tài khoản cũ (không cho phép các tài khoản mới đăng ký mới hoạc động). Nhưng chúng mình mong ChuyenHVT.net sẽ là nơi lưu giữ một phần kỉ niệm thanh xuân đẹp nhất của các bạn.


M.

Trang 3 của 10 Đầu tiênĐầu tiên 1234567 ... CuốiCuối
Kết quả 31 đến 45 của 144

Chủ đề: Sau tất cả.

  1. #31
    Thành viên tích cực
    Ngày tham gia
    05-09-2009
    Bài viết
    151
    Cảm ơn
    0
    Đã được cảm ơn 6 lần ở 6 bài viết

    Mặc định

    "Who we want to be"- Tom Day
    Dạo này m đang đọc "Hành trình của một linh hồn" - Micheal Newton. M hi vọng, khi đọc xong quyển này, m sẽ tìm thấy một vài câu trả lời.
    M hi vọng thế, vì có thể tác giả đã tìm thấy câu trả lời từ người họ hàng, người đã biết điều bí mật gì đó.
    Hơn hết, m biết luôn có khó khăn phía trước. Cảm giác khó chịu nhất với m bây giờ là cảm giác lo lắng để m có thể làm được điều m muốn.
    Còn giờ, m chỉ muốn sống bình yên thế này.

    Nguồn từ: http://chuyenhvt.net
    Lần sửa cuối bởi thuytro, ngày 23-10-2017 lúc 08:19 PM.

  2. #32
    Thành viên tích cực
    Ngày tham gia
    05-09-2009
    Bài viết
    151
    Cảm ơn
    0
    Đã được cảm ơn 6 lần ở 6 bài viết

    Mặc định

    Https://www.youtube.com/watch?v=ca9ub9rpNK4
    HOWIE DAY - COLLIDE

    Mỗi lần bạn đọc lại một quyển sách, bạn sẽ thấy m hiểu nó thêm ở một khía cạnh khác.

    Mười mấy năm trước, m đã nghe Collide trên Quick&Snow Show. Giờ m vẫn nghe, nhưng suy nghĩ ở hai thời điểm nó đã hoàn toàn khác nhau.

    Khi đó, m chỉ đơn giản nghĩ rằng, nếu m thực sự tin rằng m sẽ được gặp lại thì nhất định m sẽ gặp. Quả là như vậy. M đã gặp.

    Giờ đây, m suy nghĩ khác, chuyện gặp gỡ chỉ là một mối nhân duyên mà thôi. Duyên tới đâu, sẽ ở lâu tới đó. M quả là đã bình thản như vậy.

    Hôm nay, m đã chặn facebook để nó không thông báo gì, và m đã có một ngày SN êm đềm như vậy. Có người sẽ nghĩ, ở thời điểm này, m còn đếm tuổi làm gì. Có ý nghĩa gì không? Thực sự m cũng làm như vậy. M chỉ nghĩ về việc một năm qua m đã làm được gì, cuộc đời có điểm nhấn gì không, có để lại điều ý nghĩa gì không? M vẫn đang thấy hài lòng.

    Ngày 27, m đã kết thúc mọi nhiệm vụ trong một năm qua. M đi gặp người anh em, người có cùng cảnh ngộ với m. Suốt những năm qua, bọn m vẫn là bạn bè như vậy. Nếu không m đã cảm thấy cực kì cô độc.

    Những câu chuyện của thế hệ bọn m hiện giờ được kể ra, bọn m đã nhìn thấy những điều đó với con mắt của những kẻ độc hành, lạc trôi, bình thản. Biết thế nào là đúng, nhưng không thể dễ dàng mà thực hiện.

    Mọi người tin được bao nhiêu % vào "Hành trình của linh hồn". Chắc có lẽ mọi chuyện phức tạp hơn nhiều. M chỉ có thể tin khi m thực sự trải qua nó.

    Mọi người có bao giờ, đi tìm một fb của một người xa lạ, đọc từng comment, xem từng stt theo dòng thời gian và đoán xem lúc đó chuyện gì đang xảy ra với m. M đã làm vậy. M đọc xong và hiểu rằng, không ai có thể đoán định được sự việc sau này. M chẳng oán trách ai cả. Không giận dữ với ai. Không tiếc nối, đau khổ. Chỉ là m ngồi đó, nhìn qua cái màn hình đó, hoàn toàn trực diện từng hình ảnh, từng con chữ.

    M chỉ nghĩ đơn giản, mọi thứ vô thường. Giờ m hiểu thêm ý nghĩa của từ đó. Vốn, m chẳng nên quá níu kéo, tiếc nuối một điều gì khi nó không có cơ hội xảy ra.

    Đơn giản vì, đó là lựa chọn của m.

    Một năm nữa trôi qua, m chỉ luôn hi vọng, m đủ sk, đủ sức để tìm lấy một con đường mà m thấy ổn nhất.

    Mọi người học được những gì từ những thứ mọi người đã đọc. Tất cả mọi thứ đều nằm ở đó. Cả vấn đề lẫn lời giải đáp.

    Chúc mừng sinh nhật, Colin.
    Nguồn từ: http://chuyenhvt.net
    Lần sửa cuối bởi thuytro, ngày 23-08-2017 lúc 11:04 PM.

  3. #33
    Thành viên tích cực
    Ngày tham gia
    05-09-2009
    Bài viết
    151
    Cảm ơn
    0
    Đã được cảm ơn 6 lần ở 6 bài viết

    Mặc định

    Sau tháng 6, sau sinh nhật, sau khi các cháu thi biết điểm và m hoàn toàn thở phào nhẹ nhõm. Thì m được nghỉ hè. M thường rơi vào trạng thái cảm thấy nhạt nhẽo, kiểu không có việc gì làm, không có mục đích, kiểu thế. Và m muốn đi. M luôn muốn đi đảo.

    Khác hẳn hồi đó, khi chuẩn bị bước vào lúc nước sôi lửa bỏng. M đã nghĩ rằng, thi xong khi có kq tốt, m sẽ đi đến một nơi, đầy hoa, đầy nắng, đầy gió, với một ai đó.

    Thật, nói trước bước không qua. Đây m mới nghĩ thôi cũng không qua được. Năm 3, m đã đi đến 1 nơi đúng như m tưởng tượng. M ngồi đó, trong cái chòi canh hoa, dải rau muống nở tím trên nóc mái nhà lợp gianh, nắng vàng rực, tiếng mấy cày xa xa, cả một cánh đồng hoa cúc trước mặt, ở Tây Tựu. M thề ko nói phét. Chỉ có điều m ngồi đó 1m.

    Giờ m cố gắng ko suy nghĩ nhiều, ko lo lắng những điều không có lợi cho m quá nhiều. M muốn đi đến một nơi xa lạ, một hòn đảo nào đó. M sẽ tìm và đi. Thế thôi.

    Mọi người đã chọn một con đường bình thường, một con đường có vẻ dễ dàng, ít nhất không phải suy nghĩ nhiều. Còn bọn mình thì không??? Có nhiều thứ không đơn giản là chọn lựa.

    M chỉ luôn tâm niệm rằng, phải cố gắng sống không nuối tiếc, cố gắng cân bằng chính mình và những trách nhiệm m cần làm.

    M ghét nghe câu xin lỗi, m ghét thái độ tiêu cực, tiếc nuối. Luôn có một con đường tích cực nhất cho bất kì việc gì.

    Sau tất cả, m chỉ muốn được ngồi đó, giống như khi m ngồi trên đỉnh Thới Lới, nhìn ra phía biển trước mặt, thấy đường chân trời, thấy ánh nắng cuối chiều rọi vào m. Và m không suy nghĩ gì cả, không lo lắng gì cả.

    Nguồn từ: http://chuyenhvt.net
    Lần sửa cuối bởi thuytro, ngày 02-07-2017 lúc 09:55 AM.

  4. #34
    Thành viên tích cực
    Ngày tham gia
    05-09-2009
    Bài viết
    151
    Cảm ơn
    0
    Đã được cảm ơn 6 lần ở 6 bài viết

    Mặc định

    12/7/2017
    M bắt đầu chuyến đi du lịch tự do của m và hội chị em. Một team 8 người (4 đã đeo gông, 4 tự do) bọn m bắt đầu vào Cam Ranh, qua Bình Ba, Bình Lập (đảo Robinson) rồi cua vào Ninh Thuận và kết thúc chuyển đi ở Cà Ná (Bình Thuận).

    Khỏi phải nói, bọn m cảm thấy thoải mái và tự do thế nào. Do ảnh hưởng bão nên chuyến đi thời tiết rất mát, ngoài việc đi mb từ HN vào còn lại bọn m rong ruổi xe máy đi thuê. Chỗ nào ko đẹp lắm thì bắt bus (những con bus rẻ tiền còng cọc, đi mở tung cửa và có khi gương còn vỡ nhưng lại để lại ấn tượng rất vui vẻ).

    Phải nói chuyến phượt vui nhất là từ Phan Rang đi vịnh Vĩnh Hy, ghé hang Rái đẹp mê hồn, m khoái nhất vụ chui vào dưới gầm tảng đá lớn trước mặt là biển, gió thổi lồng lộng và m ngồi nhai O'neo (một món quẩy) ở đó. Cảm giác tự do thư thái. Không biết sau này chết đi, linh hồn m có lưu lạc được đến mấy chỗ như thế không (yên bình không tả được).

    Điểm cuối Cà Ná, đẹp nhất là đoạn đường QL1A, cạnh bãi biển Vĩnh Hảo, không có từ gì miêu tả được cảnh ở đó, thể nào dân phượt gọi là cung đường đẹp nhất VN. M ước gì m có 3 tháng hè hoàn chỉnh để rong ruổi.

    Ngày cuối bắt máy bay về HN. Bay 2am, mất ngủ, về đến nhà chỉ kịp tắm gội, không thèm ăn nhảy lên giường ngủ một mạch. Sáng hôm sau, "con zai" kết nghĩa nhắn tin bảo: "Bố ơi, Chester tự tử thật à bố?"

    Mắt nhắm mắt mở check news. Thôi, là thật rồi. Shock, không nói nên lời, không tin vào mắt m, không nghĩ rằng band ruột của m có thể có ngày này.

    M gặp Linkin Park lúc m gặp khó khăn lớn lần đầu tiên trong cuộc đời, nghe nhạc và lyrics của LP đã giúp m hiểu được bản thân m rất nhiều, hiểu được những điều khó khăn xảy ra và phải chấp nhận nó. M thực sự ko phải là một fan cuồng rock, cuồng hard rock. M chỉ đơn giản thích LP, m thích nghe những bản pop rock, nhưng bản electrorock ấy, vừa cổ điển vừa hiện đại. M yêu quý Mike và band.

    Từ trước, cứ đến hè, 2 năm một lần, m chờ đợi album mới của band. Để nghe, để nghiền ngẫm câu từ, để tìm thấy một vài track mà m có thể play back hàng trăm lần trong điện thoại.

    Nhưng giờ, cảm giác mọi thứ gần như kết thúc. Đó không phải là người thân của m, m không có cảm giác đau đớn mà chỉ là hụt hẫng, chỉ là m biết band sẽ tiếp tục, nhưng có điều gì đó không thể lấp đầy được.

    M phải công nhận, Chester nói đúng, cuộc đời này thật mâu thuẫn, khi mà những điều làm m đau đớn cùng cực thì nó lại chạm đến người khác, có thể làm cho band kiếm được thật nhiều tiền, nhiều giải thưởng. Nhưng cuối cùng, nó lại chẳng có ý nghĩa gì cả.

    Câu chuyện của m cũng vậy, khi m cảm thấy đau đớn, trống rỗng. Khi m quyết định kể ra, m cảm giác m được trút bỏ. Nhưng có điều gì đó trong m, nó không thể hàn gắn được.

    M đọc thứ m muốn đọc và quan tâm và dường như m tìm thấy con đường. M vẫn còn nhiều câu hỏi cho quyển sách đó, nhưng chẳng có câu trả lời nào ngoài việc tự trải nghiệm khi đến thời điểm.
    Nguồn từ: http://chuyenhvt.net

  5. #35
    Thành viên tích cực
    Ngày tham gia
    05-09-2009
    Bài viết
    151
    Cảm ơn
    0
    Đã được cảm ơn 6 lần ở 6 bài viết

    Mặc định

    Https://www.youtube.com/watch?v=o2tN85ljeN4][/url]

    Thật sự, m không bao giờ muốn nói về những chuyện buồn. Nhưng không hiểu vì sao, cuối cùng mọi chuyện luôn buồn.

    Nếu "người ấy" không ở đây, có lẽ, ít nhất m sẽ đi đến một nơi khác, có thể khác về mặt địa lý, có thể khác hẳn một thế giới.

    Có cả những ký ức vui, đẹp đẽ lẫn những ký ức buồn, đau đớn cùng tồn tại trong m, cùng ảm ảnh m.

    Khi m học cao học, m đã nghĩ rằng, m phải giải quyết việc đó - việc đối diện với những điều ám ảnh m, những điều luôn làm m buồn, những điều vẫn sẽ xảy ra hàng tuần, hàng tháng, hàng năm kể từ khi m biết nhận thức đến sau này, đến khi không còn hơi thở nữa.

    M đã nghĩ rằng, m sẽ đi chùa, các chùa ở HN. M nghĩ rằng, m sẽ có duyên mà gặp một vị nhân sư nào đó để xin lời giải đáp. Nhưng m ko có duyên. Và m tự tìm lấy câu trả lời, m phải tha thứ cho bản thân, vì chuyện đó xảy ra không là lỗi của m, m không có lựa chọn. M sẽ phải quên đi, phải tiếp tục sống và cố gắng.

    Nhưng vấn đề xảy ra sau đó là, chuyện buồn vẫn tiếp tục xảy ra, m chỉ là đang cố làm cho bản thân trở nên khô cứng, trở nên vô cảm. Đằng sau đó, m vẫn không thể đối diện được. M vẫn không giải quyết được triệt để vấn đề.

    M vẫn là một mảnh không đầy đủ, tâm trí m bị thiếu hụt điều đó, m không thể trở nên bình thường được.

    M thậm chí không nhìn thấy một kết cục tử tế.

    M không thể khóc, giận dữ một cách bộc trực như trước.

    M ngồi đó, giữa một tập thể lớp, các bạn, các thầy cô, sau 15 năm mới gặp lại nhau đầy đủ nhưng m ko thấy vui trọn vẹn, dù m đã nhắc nhở bản thân phải tận hưởng từng giây phút của hiện thực.

    Vì, xuất phát điểm của m đã chậm hơn một bậc. M luôn phải tự tìm lấy lối ra, vì dường như mặc định là kể cả trong khó khăn m vẫn phải tự m mà vượt qua.

    Thậm chí, kể cả ở nơi mà chẳng ai biết m là ai này, m vẫn không thể nói ra được.
    Nguồn từ: http://chuyenhvt.net
    Lần sửa cuối bởi thuytro, ngày 23-08-2017 lúc 11:04 PM.

  6. #36
    Thành viên tích cực
    Ngày tham gia
    05-09-2009
    Bài viết
    151
    Cảm ơn
    0
    Đã được cảm ơn 6 lần ở 6 bài viết

    Mặc định

    Https://www.youtube.com/watch?v=c41S-CmqxrY

    Baby there's a place were we can go
    Where it's always shining like the snow
    Listen to your heart beat don't you know
    That I just wanna be with you?

    Sau m khi hoàn thành buổi dạy ở trường buổi sáng, dạy private buổi chiều và 5 - 7, m về ăn cơm khi miệng không muốn nhai cơm. Nhưng m không cảm thấy mệt mỏi, chán nản. M thấy yên bình. Bữa cơm tối muộn, có mẹ, có Bư, Đen, Bu, Thỏ ngồi đó khi bên ngoài là cơn mưa bão tháng 7.

    Lí do để m viết là vì m nghe được bài này, m muốn những người đã nghe câu chuyện của m cũng có thể nghe được một bài bình yên, xóa tan mỏi mệt của một ngày dài, một ngày mà chúng ta cứ đuổi theo công việc, đuổi theo việc kiếm tiền - về cơ bản điều đó chẳng có gì xấu, vì muốn làm được những điều m muốn - thì ít nhất phải có tiền.

    Phải, ai cũng có một nơi mà chúng ta đã từng đến, nơi rực rỡ như tuyết trắng, nơi ta lắng nghe nhịp đập trái tim và chỉ có một mong muốn - giây phút này mãi không trôi đi, được bên cạnh người đó.

    Vì thế, m luôn cố gắng đi đến được nơi m muốn đến. M luôn nhớ những địa điểm mà m ngồi đó, nhìn biển và cảm thấy yên bình. Còn khi đó, m chỉ đơn giản là đặt hai tay lên lan can tầng 2 - mặt và cằm gác lên đó, nghe nhạc phát ra từ loa trường hoặc tận hưởng cơn gió mùa hè mát mẻ trong sân trường đầy nắng và hoa.

    M có một đứa bạn, m gọi nó là "cháu", nó gọi m là "cụ". Hôm họp lớp, crush của nó mang vợ theo, hai đứa quấn lấy nhau như kiểu trẻ trâu mới yêu. Con bạn m hay chơi thì bảo ghét - ko nhìn mặt. Một giây phút lúc bọn m ngồi với nhau, nó quay ra nhìn thấy vc nhà kia đang đóng phim lãng mạn, ánh mắt chạm nhau rồi con cháu m ngoảnh đi. Thế đấy, dù là 2 đứa đã broken up từ khi đó, dù đã là hai cs khác biệt, m vẫn cảm thấy như m đang ngồi xem một bộ phim bi kịch.

    Lúc đó, m đã thấy một chuyện tình yêu đẹp đẽ và giờ m ngồi nhìn một kết cục cũng đẹp đẽ ko kém. Tóm lại, chuyện đã qua, giống như m ngoảnh lại con đường cũ, thấy mọi thứ vẫn ở đó vẫn đẹp đẽ nhưng chẳng bao giờ muốn bước đi lại.

    Vì thế, những từ ngữ đẹp đẽ vô cùng trong lyric này, m có nghe thấy hay thấy rung động thế nào, cũng đều đang chia ở thì Quá khứ, không hơn không kém. Điều quan trọng là m đã đi đến nước này - m vẫn đang hài lòng vì tất cả những gì m đã làm, kể cả đó là điều m thích hay không thích. Không dễ gì m vượt qua được 15 năm đó để có thể bình tâm như thế này.
    Nguồn từ: http://chuyenhvt.net
    Lần sửa cuối bởi thuytro, ngày 23-08-2017 lúc 11:08 PM.

  7. #37
    Thành viên tích cực
    Ngày tham gia
    05-09-2009
    Bài viết
    151
    Cảm ơn
    0
    Đã được cảm ơn 6 lần ở 6 bài viết

    Mặc định

    [https://www.youtube.com/watch?v=80AlC3LaPqQ]

    Những gì không muốn nghe, đừng nghe.
    Những gì không muốn thấy, đừng thấy.

    Thế là sẽ bớt cảm thấy tệ.

    Vì những lí do liên quan đến cv m lại phải quay lại HVT, m làm việc ở đúng cái phòng đó, trời hơi mưa vì thế mà khoảng sân trường xanh ngắt. M đứng ở cái chỗ lan can nhà C đó, chỗ mà 1 năm trời m cũng đã nhìn về phía này, rồi m nhìn về nhà A, chỗ m hay đứng. Chẳng còn cây bằng lăng, cây hoa ngọc lan - giờ chỗ đó là một cây đa (không hiểu luôn).

    M không muốn nhớ lại một điều gì cả.

    Lúc nghỉ, m ghé qua căng tin trường. Nhà KTX giờ đã xây lại trên đúng chỗ cái nhà vườn ươm cây giống ngày xưa. Chị Loan con bác Hương nhìn thấy m cũng bảo trông m quen quen (chị không nhớ, chứ cả năm lớp 10 chị đã cho em ăn sáng để đi học đó chị). Cả một quãng thời gian ở nhà KTX A năm lớp 10 đã bị thổi bay không còn dấu vết. Năm 2014 m đúng là đã chụp lại được những bức ảnh cuối cùng về chỗ đó - KTX, phòng 2, ngôi nhà 2 tầng với bao chuyện mới mẻ trong cuộc đời.

    Bạn m đăng lên fb một video về bài hát trong Tân dòng sông ly biệt, nó là bộ phim mà sau khi Triệu Vy nổi tiếng sau Hoàn Châu Cách Cách thì đóng. M còn nhớ hồi đó, sau khi học chiều về, tắm xong còn chưa giặt quần áo đã mò mặt ra nhà bác Sao Mai ngồi ăn sữa chua và xem Lương Sơn Bá Chúc Anh Đài rồi thì Hoàn Châu Cách Cách - toàn các chị đi thuê băng về chiếu nhờ

    Về sau, m chuyển ra Sở cũ, cũng có lần đi xem TTMT cả đêm như thế, sau thấy có lỗi với phụ huynh thì nghỉ.

    Thế đấy, từ sau 2014, từ khi m nhủ là m sẽ không bao giờ quay lại HVT nữa, thì m vẫn bị quay lại. Mọi thứ đã nhạt nhòa hết cả. M đi bộ trên con đường đi học về giờ đây đã khác hoàn toàn - cũng chỉ thấy một cảm giác gợn nhẹ, không buồn, không vui, mọi thứ bình thường.

    Giờ, bình thường là tốt rồi

    Mọi người đang để avatar chào mừng 70 năm HVT. M nói rõ trong group, m sẽ không về. Những điều tốt đẹp đã ở đó rồi, cách m 15 năm.
    [https://www.youtube.com/watch?v=S9eJgMOf4m0]
    Nguồn từ: http://chuyenhvt.net
    Lần sửa cuối bởi thuytro, ngày 03-10-2017 lúc 08:55 PM.

  8. #38
    Administrators Mr.Cò's Avatar
    Ngày tham gia
    10-09-2007
    Tuổi
    35
    Bài viết
    3,515
    Cảm ơn
    754
    Đã được cảm ơn 886 lần ở 435 bài viết

    Mặc định

    thật sự, không ngờ có cả những post "mới" từ 2016, chị quá tâm huyết
    Nguồn từ: http://chuyenhvt.net
    thuytro - 05:37 PM 28-10-2017
    Sáng tác văn học đâu mà tâm huyết em
    HLN1994 - 11:53 PM 28-10-2017
    @Mr.Cò: Ghê luôn anh Cò lên Admin luôn Cho em lên Mod chính đi anh ơi
    Mr.Cò - 11:38 PM 16-03-2018
    done em

  9. #39
    Thành viên tích cực
    Ngày tham gia
    05-09-2009
    Bài viết
    151
    Cảm ơn
    0
    Đã được cảm ơn 6 lần ở 6 bài viết

    Mặc định

    [https://www.youtube.com/watch?v=dLvPBfo6ll4]

    Sáng m đi dạy, một mùi gì đó nhè nhẹ trong tiết trời mùa thu. Ngày trước m rất không thích mùa thu. Giờ mùa nào cũng được, miễn là ngày không buồn chán.

    Chiều m đi dạy 5 - 7, về nhà nhìn cảnh tượng đó, vẫn bình tĩnh hết sức nhai bát cơm rồi cắp sách đi tiếp 7.30 - 9.30. M đi làm chăm chỉ như thế, vì ít nhất đó là thứ có ích m làm được, từ việc có ích ấy m có thể làm thêm những việc có ích khác. Thế là đủ.

    M hiểu vì sao m trở nên lạnh lùng hơn, bình tĩnh hơn, vô cảm hơn. Nhưng m không hiểu vì sao trong những giấc mơ bất chợt, hình ảnh đó, vì sao luôn cho mình cảm giác được che chở, được hạnh phúc đến vậy.

    Câu chuyện m kể, người cần biết thì ko nên biết. Rốt cuộc, m kể chỉ để nếu có điều gì xảy ra, ít nhất m không chôn giấu nó. Nhưng m không nói hết hoàn toàn câu chuyện, về tất cả những gì m nghĩ, những điều m cảm nhận.

    Thỉnh thoảng, m nghĩ, thời gian trôi qua nhiều quá, con người cũng thay đổi nhiều quá, tiền bạc, danh vọng, mong muốn - tất cả những thứ ấy đã xóa nhòa hết tất cả. Nhưng m đã có điều quý giá nhất rồi, thứ tình cảm trong sáng m nhận được.

    M vẫn còn giữ bức ảnh đó, trước khi nó bị xóa đi. M biết chính xác điều m thích, nhưng nó chưa đủ.

    M vẫn luôn là đứa ngờ ngệch, chậm hiểu. M đã ngồi chờ ở KTX vào một buổi tối thứ 7, khi cây hoa Bạch Anh đang nở trắng sân đẹp như thế. M chờ 2 tiếng rồi m đi về.

    M đã chờ như thế, m đã có một câu chuyện không đầu không cuối, không ai biết như vậy. Còn ai chờ m, ai cho m một câu chuyện.

    Có thể, cuộc đời này, sẽ đơn giản mà trôi tuột đi vậy thôi.
    Nguồn từ: http://chuyenhvt.net
    Lần sửa cuối bởi thuytro, ngày 07-11-2017 lúc 08:49 PM.

  10. #40
    Thành viên tích cực
    Ngày tham gia
    05-09-2009
    Bài viết
    151
    Cảm ơn
    0
    Đã được cảm ơn 6 lần ở 6 bài viết

    Mặc định

    [https://www.youtube.com/watch?v=kuTtZOlv63A]

    Hi,

    Thế là m cũng ở chỗ này gần 2 năm rồi. Mỗi khi m đặt chân đến nơi nào đó (Cô Tô, Lý Sơn, Bình Ba, Bình Hưng, Phan Rang, Vĩnh Hy, Cà Ná) m đã nghĩ: À, hóa ra m đã rải ADN của mình đến đây rồi. Và chỗ này, bằng cách nào đó, "ADN" của m cũng đã ở đây.

    Sáng nay m đi học một lớp, 1 chị quen m bảo: Mày lầy không chống, quần áo ko mua, tiền để đâu cho hết.

    M cười, tiền mà sao ko tiêu hết được, chỉ là m ko muốn dùng nhiều, m cảm thấy đủ là được. Hôm trước, m đọc được câu nói của chị Mai Anh (người đã nhận nuôi cháu Thiện Nhân). Chị ấy bảo: Cuộc sống mẹ con chị ấy cần phải tiết kiệm, tiết kiệm nỗi buồn, tiết kiệm sự đau đớn - vì chẳng ai trải qua điều đó cho mình được.

    Chiều nay, m đi dạy, học sinh nó hỏi m nhiều câu, bắt đầu từ kiến thức, sau đó tới Trí tuệ nhân tạo, Robot, Vũ trụ... M nói với chúng nó, việc con người ở đây, việc bộ não này có thể làm được nhiều thứ đã là một điều kì diệu rồi.

    Cuộc đời của m ai sống hộ, ai cảm nhận hộ m, dù câu chuyện có buồn thế nào, m cứ sống như m muốn thôi. Khi nào m qua giới hạn, m sẽ biết m đã làm điều này là đúng hay sai.

    M vừa mới xem "A place between us", có 1 câu mà Gadner (Asa) đã hỏi tất cả những người cậu ấy gặp: Bạn thích nhất điều gì trên Trái đất này? Câu trả lời chỉ có thể là câu chính m cảm thấy mong chờ nhất.

    Cho dù m có cảm thấy bất công, dù m có nói với Huyền - BFF của m thì nó cũng chỉ bảo m: Kệ đi, dù anh bạn m cũng bảo: chắc em dùng hết phúc của kiếp trước rồi, dù mọi người nói thật thà thường thua thiệt, dù chắc là chẳng có một kết cục có hậu nào dành cho m và cả con bạn m đâu.

    Thì m cũng chẳng thay đổi được.

    Thời gian thật như chó chạy ngoài đồng. Khi m ốm từng ấy ngày, cũng chỉ có bố mẹ và những người bạn thực sự tốt với m quan tâm. Mối nhân duyên ấy là đủ để m cảm thấy đã có điều tốt đẹp dành cho mình. Mình thực sự chẳng đòi hỏi gì hơn. Hoặc là làm điều m thực sự muốn.
    Nguồn từ: http://chuyenhvt.net
    Lần sửa cuối bởi thuytro, ngày 14-01-2018 lúc 08:36 PM.

  11. #41
    Thành viên tích cực
    Ngày tham gia
    05-09-2009
    Bài viết
    151
    Cảm ơn
    0
    Đã được cảm ơn 6 lần ở 6 bài viết

    Mặc định

    Hey, xin chào!!!

    Chúc mừng năm mới mọi người!!!

    Những người đã ở đây, đang ở đây, sẽ ở đây cùng m.

    Có nhiều lúc mất niềm tin vào mọi thứ, không nhìn thấy tương lai của chính m, những chuyện buồn cũ đeo bám nhưng vẫn muốn sống tiếp xem cuộc đời này nó sẽ thế nào (hoặc nói ngắn gọn hơn là sợ chết cũng được)

    Dù cảm giác lo lắng đeo bám rất khó chịu nhưng hãy cố gắng tận hưởng hiện tại. Chuyện gì đến sẽ giải quyết sau. Luôn không ngừng cố gắng. Thế là được.

    Cảm ơn vì đã là một phần cuộc đời m.
    Nguồn từ: http://chuyenhvt.net

  12. #42
    Thành viên tích cực
    Ngày tham gia
    05-09-2009
    Bài viết
    151
    Cảm ơn
    0
    Đã được cảm ơn 6 lần ở 6 bài viết

    Mặc định

    [Feel like that - Jason Walker]

    Lại là m.

    Có bao giờ?

    Gặp một người, vào facebook người đó, xem albums, đọc comment theo từng thời điểm. Nếu m và người này cùng thực hiện những sở thích chung, đi khắp nơi, nắm tay nhau, cùng chụp ảnh, cùng ăn món mới, cùng phượt trên con xe máy cà tàng qua những con đường lạ.

    Chuyện đó là của Lê Thủy Anh. Chứ không là của mình. Vì mình đã đến sai thời điểm.

    Với m, thứ thuộc về là một bản nhạc mà khi nghe lần đầu đã biết nó thuộc về mình, download về điện thoại để nghe trên mọi cung đường, khi trên ô tô, khi trên máy bay lúc 2am, khi trên con tàu chòng chành tới một đảo xa lạ.

    M muốn mua G7x mark II, muốn đi Đà Lạt vào lúc này.

    Có bao giờ...
    Nguồn từ: http://chuyenhvt.net
    Lần sửa cuối bởi thuytro, ngày 19-02-2018 lúc 09:42 PM.

  13. #43
    Thành viên tích cực
    Ngày tham gia
    05-09-2009
    Bài viết
    151
    Cảm ơn
    0
    Đã được cảm ơn 6 lần ở 6 bài viết

    Mặc định

    [https://mp3.zing.vn/bai-hat/Anh-khon...ZW9ABEU9.html]

    MÌNH MỚI ĐI MỘC CHÂU VỀ.

    H - con bạn 15 năm của m nó bảo là đi MC đi. Thế là 2 thằng đi. Lúc ở Ninh Thuận bọn m cũng đã phượt qua rừng quốc gia Núi Chúa rồi, nhưng m không nghĩ là đường lên MC lại đẹp vậy.

    14h - thứ 7, bọn m bắt đầu xuất phát. Khi qua Mai Châu đến Vân Hồ thì là quãng đường đẹp nhất. Bọn m dừng ở ngay đầu Vân Hồ, có 2 mẹ con người Mông ngồi bán rau cải và trông vườn hoa cải trắng cạnh đồi trồng hoa đào và đá. Thật sự là cảnh quá hoang sơ và đẹp đẽ.

    Đi 4h mới lên đến MC, bọn m thuê nhà nghỉ Hoa Ban, may quá còn 1 phòng to 2 giường 2 thằng tha hồ lăn. Tối đi ăn lẩu ở quán Sơn Tửu rồi về tắm rửa nằm xem lại Táo quân.

    Sáng hôm sau bọn m xuất phát đi thác Dải Yếm, nói thật những cảnh sắp đặt ở MC m không thấy đẹp. Cảnh đẹp duy nhất ở đó là ngôi nhà sàn trên triền đồi trồng bưởi và mơ. Sau đấy bọn m vòng về đồi thông bản Áng, đi xuống khu trại bò, ăn một cốc sữa chua nếp cẩm thơm mùi sữa và uống một cốc sữa nóng. Lại vòng về trang trại mua dâu. Vì thời gian có hạn nên bọn m ko vào hang Dơi, cũng chẳng vào đồi chè vì không thích nữa.

    Điểm bọn m muốn đi nhất là đỉnh pha Luông, lúc ở thác Dải Yếm nhìn thấy đỉnh đồi phía xa ngập mây chỉ ước được hiking lên đấy, ngồi trên đỉnh ngắm mây, uống một lon cafe và ăn bánh ngọt thì thật đã.

    Về nhà, m dọn dẹp ổ cứng để lấy chỗ lưu ảnh, số ảnh m chụp cộng với số ảnh m chỉnh nó đã sắp full hết con desktop già của m rồi. Thế nào mà lại ngoáy ra chỗ Hana Yorii Dango. Đó là bộ truyện m đã đọc nát hồi năm nhất, sau đó có phim thì download về xem, rồi cả Temptation of Wolves. Hồi năm nhất í, m còn gối đầu giường "Vấn vương tình cảm". Thế mà giờ câu chuyện ấy nó vẫn vậy với m. M vẫn luôn nhớ về cái khoảng khắc đó, sau khi m can đảm nói điều m muốn nói, m đứng đó - một bên cảnh cổng trường Hoàng, cảm thấy như m đang đứng ở một thế giới khác.

    Mọi chuyện giờ đã thay đổi quá nhiều rồi, bạn m từ một gia đình mà m nhìn vào đã từng ước ao giờ bố mẹ cũng đã tan vỡ. Bọn m đã trải qua nhiều thứ như thế suốt 15 năm.

    M đã từng ước mơ, được đi đến một đồng hoa bát ngát và đi tàu đến một nơi có biển. Giờ cả hai đã thực hiện hết cả. Chỉ có điều m luôn đi 1m, đến đó m ngồi và nghĩ về ước mơ khi m sắp tốt nghiệp.

    Có 1 bạn đã nói với m, "không biết khi nào gặp lại cậu", m bắt tay cậu ấy và nói "Có duyên nhất định sẽ gặp". Vậy thì mọi chuyện chỉ có thể đổ lại "vô duyên", đúng không?

    [https://www.youtube.com/watch?v=dEG_MyqN9XY]
    Nguồn từ: http://chuyenhvt.net
    Lần sửa cuối bởi thuytro, ngày 26-02-2018 lúc 10:44 PM.

  14. #44
    Thành viên tích cực
    Ngày tham gia
    05-09-2009
    Bài viết
    151
    Cảm ơn
    0
    Đã được cảm ơn 6 lần ở 6 bài viết

    Mặc định

    [Fly - MarshMello]

    Những ngày mùa xuân năm nay thời tiết thật dễ chịu. M lại đi làm và chờ đợi một buổi sáng mát mẻ ngập đường mùi hoa dâu da xoan, một mùi ngọt chua mát mà mỗi năm m chỉ có thể ngửi thấy một lần trong một quãng thời gian ngắn ngủi.

    Giờ đã là mùa xuân 2018, tự nhiên m xem lại timeline của cái blog này. Ngày đó 2 năm trước, một ngày thứ bảy cũng không dễ gì quên, ngày đó năm nay m đang rong ruổi trên con đường xa lạ, với một tâm trạng thảnh thơi, không hề nhớ gì ngày đó hai năm trước.

    Thế là ổn. Chắc khoảng vài năm nữa m có khi còn không nhớ gì.

    M cũng lại mới về trường Hoàng và chắc chắn sẽ còn về lại nhiều. Chắc lời hứa với bản thân năm 2014 rằng sẽ không bao giờ quay lại nữa sẽ khó mà thực hiện. Nhưng m chai lỳ cảm xúc rồi. M chỉ thấy một chút gợn buồn nhẹ trong lòng.

    Lúc đứng mua trà sữa ở Ding Tea, m có đứng nhìn về cái cầu thang khu Sở cũ, nơi m đã ở đó gần 2 năm, nơi có người đã dõi theo m.

    M lại ngứa ngoáy vào fb đó, nhìn đứa trẻ mắt to tròn đáng yêu và lại nghĩ về câu nói định mệnh.

    Cũng không ít lần m cảm thấy cô độc. M hiểu mọi người đã tìm thấy con đường rồi. M như kiểu bị bỏ lại. Nhưng cảm giác buồn mau chóng qua đi.

    Chuyện gì xảy ra cũng đều có ý nghĩa cả mà. M đã học được thói quen không buồn quá lâu.

    Cuối cùng, hậu vận mới trả lời được câu hỏi, thế nào là tốt...
    Nguồn từ: http://chuyenhvt.net

  15. #45
    Thành viên tích cực
    Ngày tham gia
    05-09-2009
    Bài viết
    151
    Cảm ơn
    0
    Đã được cảm ơn 6 lần ở 6 bài viết

    Mặc định

    [https://www.youtube.com/watch?v=303Jy6Cuy2s]

    Vào khoảng thời gian này 15 năm trước, m bắt đầu nghe LP. Album Meteora. M cũng không hiểu cái style của m với mọi thứ là gì, nếu m đã thích, nhìn một cái, nghe một cái là m thích. Love @ first sight. Kiểu vậy.

    Giờ m ngồi nghe cái MV này, khi Numb vang lên không người hát, chi có từng từ ngữ vang lên trong đầu, "I become so numb, I can't feel you there.." thật sự là quá buồn.

    M đã nghe Numb bao nhiêu năm qua, luôn bật lên khi m rơi vào tình cảnh khó khăn, chán nản, bất lực. LP đã ra bao nhiêu album, m đã đổi mấy đời điện thoại và nó vẫn ở trong list của m như vậy.

    Luôn có một lỗ trống rất to ở đó và không có cách nào hàn gắn được.

    Một ngày tháng tư, m lại về HVT. Ngồi ở ghế đá nhà Đa, nghe We Collide - MitiS. M có bị trừng phạt ko nhỉ? Sao m cứ phải liên quan đến những thứ m chỉ mong quên hết đi. Trời mưa xầm xì, m nhìn đâu cũng thấy hình ảnh lúc đó.

    Xong công việc m về, các cháu 2000 đang ngồi nghe hướng dẫn viết hồ sơ thi, cô Lan tầng 4 đã lên hiệu phó và đang đứng ở sảnh đọc từng mục giống như con gà bọn m ngày đấy.

    M đi dọc đường về, ngôi nhà 5 tầng của bạn vẫn vậy, bạn đã học ở đó và được giải QG đúng ko? M chẳng chú ý gì đến bạn cho đến hôm đó, lúc m về thì bạn ra chào m.

    Nhưng giờ quá muộn rồi. Với m, chứ không phải với bạn.

    M vẫn rong ruổi trên cung đường xa lạ cùng bạn bè thân của m, m đi nơi m muốn đi, không suy nghĩ. M đã bảo bạn là có duyên sẽ gặp. Vậy thôi.
    Nguồn từ: http://chuyenhvt.net
    Lần sửa cuối bởi thuytro, ngày 09-04-2018 lúc 08:48 PM.

Trang 3 của 10 Đầu tiênĐầu tiên 1234567 ... CuốiCuối

Thông tin về chủ đề này

Users Browsing this Thread

Có 1 người đang xem chủ đề. (0 thành viên và 1 khách)

Đánh dấu

Quyền viết bài

  • Bạn Không thể gửi Chủ đề mới
  • Bạn Không thể Gửi trả lời
  • Bạn Không thể Gửi file đính kèm
  • Bạn Không thể Sửa bài viết của mình
  •