Con bỗng thấy ngày của mình quá ngắn...
n g à y c ủ a M ẹ
Ta hỏi Ta ngày nào Ngày Của Mẹ?
Ngày Mẹ cho ta tiếng khóc đầu đời?
Ngày Mẹ ru ta từ thuở nằm nôi?
Ngày Mẹ ôm ta ngực dòng sữa ấm?
Ngày Mẹ rưng rưng ta nhoẻn miêng cười?
Mẹ yêu ta đâu cần ta đền đáp
Mẹ tin ta dù ta mất niềm tin
Mẹ khuyên ta cho dù ta đã lớn
Mẹ nâng ta khi quỵ ngã đắm chìm.
Tay Mẹ gầy mà truyền đầy sức sống
Ngực Mẹ khô mà ấm áp yêu thương
Tóc bạc phơ mà lòng thì thắm đượm
Tình yêu con như trời biển mênh mang.
Ta khóc đấy ư? Ta làm gì cho Mẹ?
Một nắm tiền dư? Một bữa cơm ngon?
Một vòng phố vui? Một lời thăm hỏi?
Một ngày trong năm, đủ trả tình con?
Mẹ yêu ta đâu cần ta đền đáp
Mẹ gần ta dù vạn dặm xa xôi
Mẹ bảo vệ ta dù Mẹ còn hay mất
Sóng bão sẽ tan khi thầm gọi: Mẹ ơi!
Ngày của Mẹ dài một đời không dứt
Nơi chốn quay về sau những nổi trôi
Nắm đôi tay gầy ta ơi đừng khóc
Hạnh phúc vô biên được sống bên người!
Còn bài thơ này QC xin từ trang ĐLKhánh!
P/s: thương bố mẹ lắm!
"sống tốt mới chính là lời cảm ơn sâu sắc nhất đến cha mẹ", con sẽ cố gắng vì con yêu 2 người
Đánh dấu