Anh thương .....
Tìm sao thấy đôi vòng tay xa xưa ấy .
Của phương trời đầy dẫy với đam mê .
Bao lạnh giá - con tim em se thắt .
Mong sưởi lại con tim lòng băng giá
Ngày dài nhớ Anh, Em chỉ biết khóc và khóc, Em khóc nhớ Anh, nhớ giọng nói ấm thì thầm hòa lẫn vào hơi thở của Anh, nhớ bờ vai rộng lớn luôn sẵn sàng che lấy em khi em buồn. Nhớ....
Anh ơi !...Ngoài trời giờ đây lạnh lắm , gió cuối thu từng đợt thổi về làm xào xạt lá rơi . Anh , giờ nơi đó có lạnh lắm không ? , sao lòng em thật trống vắng , và lạnh rét từng cơn . Và em đã tự hỏi .....gió đông thổi về , hay gió lạnh từ tâm ! ??? Trời cũng sắp chuyển Đông rồi, em ngồi đây ôn lại những kỷ niệm vui buồn của đôi ta, những kỷ niệm đẹp đẽ vô cùng ! Bên ngoài tuy lạnh nhưng không lạnh như cơn lạnh trong lòng em đâu anh.... Lạnh ....lạnh lắm anh ....
Từ ngày anh ra đi , anh đã mang theo tất cả, chỉ để lại cho em là......kỷ niêm ! Đã nhiều lần em cố xoá bỏ đi , tự nhủ lòng mình là .....em sẽ quên , và sẻ quên tất cả !!!
Nhưng anh ơi !!! Em càng cố quên thì nó lại càng đay nghiến lòng em !!!
Lúc bên nhau mỏi lúc em hờn giận , anh âu yếm dổ dành bằng những lời trách yêu :
- Em thật là .....sao cứ giận anh như trẻ con vậy.....nhưng mà không sao , em càng giận thì anh càng vui , tại vì ...em biết sao không?
- Sao hả anh?...thì là ......em càng giận là càng yêu anh đó hé hé !!!
Và nay , cũng cùng một tâm trạng .......nhưng anh ơi ! anh ở đâu ! ??? giờ đây em mới hiểu câu nói ấy : Còn nhớ , còn thương còn hờn giận! Và em cũng biết được anh cũng đang thương nhớ về em ! phái không anh ???
Đứng trong đêm lạnh giá, em ngước nhìn vì sao đêm và hỏi rằng TRÊN ĐỜI NÀY NGÔI SAO NÀO LÀ SÁNG NHẤT?
Tại sao em mãi đi tìm mà chẳng thấy... cuộc đời ban cho em đó nhưng rồi cướp đi của em tất cả. Anh biết , có lúc đứng trước ngã ba lòng, em tự hỏi phải đi theo hướng rẽ nào của cuộc đời là đúng đắn nhất? Nhưng em càng đi thì càng cảm thấy mù mờ, mọi thứ xung quanh trở nên huyền ảo và cuộc tìm kiếm của em càng trở nên vô vọng .....
Thế rồi, mùa hè năm ấy em gặp anh.... cứ ngỡ em đã tìm ra được vì sao đêm soi sáng con đường đời phía trước ... quả thật anh yêu em .... nhưng sao tình yêu anh quá vội vã? quá bồng bột như cái tuổi non nớt của anh ấy? Có bao giờ anh mang cảm giác của anh vào suy nghĩ của anh, có bao giờ anh thấy nỗi âu lo của em hiện rõ từng nét trên khuôn mặt bầu bĩnh mà anh vẫn thường yêu chiều? Có 1 giấc mơ hoang đường ........
Anh đã cùng em chia sẻ mọi u buồn trong cuộc sống, anh đã từng chứng kiến bao chuyển biến đau lòng của em, anh đã từng vùi đầu em dỗ dành ĐỪNG KHÓC NỮA EM ƠI..... ĐỪNG KHÓC MÀ .... , anh xoa tan bao ưu phiền đau đớn mà cuộc sống bắt em gánh chịu khi em chưa đủ nghị lực, anh đã từng xót xa cho những diễn cảnh mà anh thấy .... Rồi chính anh , chính anh là nguồn an ủi, động viên em vượt qua trăn trở của cuộc sống........ Thế mà.......
Em tiếc nuối, em tiếc sao tình yêu của em và anh không sống thọ mà nó vội vã lìa cành bay theo lá mùa thu vàng úa ???? Để rồi em một mình vẫn ngồi đây nhẩm tính tình yêu anh dành cho em là hiện thân của cái gì...... Bao năm tháng qua em đã để gì trong tim anh? Để giờ đây em đành quay lưng đi vì có lẽ anh dành cho em không phải là tình yêu mà là .....
....1 thứ gì đó..... anh nhỉ? anh biết mà......
Khi xưa, mỗi lần giận nhau em khóc hết nước mắt vì nhớ anh nhưng nay, chia tay nhau vì lời anh nói, em tự cảm con tim em đã chết từ lâu rồi.... Có lẽ sẽ chẳng bao giờ em dám đón nhận 1 tình yêu nào đó nữa.. vì vết thương đó sẽ mãi là vết sẹo đau đớn nhất em phải gánh chịu, phải không anh?.... Giờ đây mọi thứ đã im ắng trong nỗi cô đơn chùn xuống , cái lạnh của con tim trống trải hoà mình vào nỗi buồn day dứt gần như đã tê cứng...... Em không biết nên vui hay nên khóc.... vì lời anh nói như gáo lạnh , cuốn trôi mảnh tình nhỏ bé, cuốn trôi năm tháng ấp ủ tình yêu đẹp như mơ ..... và .... anh vẫn là anh ..... hay anh đã khác xưa sau bao năm dài bên em? Anh lớn thêm hay em lớn thêm? Anh đã cho em 1 câu chuyện buồn trong đời, và anh đã cho em biết thế nào là 1 tình yêu......Em biết anh không bao giờ nghe được những lời nói từ đáy con tim này nhưng em vẫn viết để xua tan bao nổi sầu dâng!!! Anh ơi!??? Em lạnh....
Em nhớ Anh... nhớ rất nhiều.
Chuyện tình ngày xưa mơ hồ như cơn gió vô tình. Từng mùa đông qua luôn làm se sắt trái tim mình
Chẳng còn chi nữa sao lòng ta cứ mãi bâng khuâng khi trời mưa. Và dường như niềm thương nhớ vẫn chưa phai mờ
Đoạn đường ngày xưa anh cùng em chung bước đi về, đoạn đường hôm nay riêng mình em lê gót lẻ bóng
Đường vào tình yêu sao giờ đây rẽ lối chia đôi trong nỗi nhớ. Bởi vì đâu hai chúng ta không thể có nhau
Còn nhớ những lúc đắm đuối vui với nhau Anh thường tươi cười. Và Anh nói Anh sẽ mãi yêu đến trọn cuộc đời
Thời gian như con nước trôi, lời Anh như cơn gió thôi và giờ đây Anh bỏ em một mình đơn côi...
Nếu lúc trước Anh đừng tới có lẽ tốt hơn người ơi, và Em chẳng cần bận tâm những điều gian dối
Nếu lúc trước Anh đừng nói, nói những tiếng yêu đầu môi. Thì đâu buồn chi khi mỗi đứa một phương trời.........
Các bài viết cùng chuyên mục:
Đánh dấu