Những kỷ niệm về kì thi QG
Chào anh em,thi QG đạt thành tích cao không phải là chuyện lạ với trường mình,bởi vì các thầy cô kèm cặp rất cẩn thận từ lúc mới vào rồi,Nói về cái này nhiều cái hay, nhiều cái dở,có vui,có buồn.Trong DD mình có nhiều anh chị từng là cao thủ lừng danh,nhiều người là những ẩn sĩ (nhưng hậu bối vẫn biết ),có lẽ nói về chuyện này nhiều người ngại ,vì có lẽ có 1 sự xa cách nào đấy giữa nhưng H/S này và Nhưng H/S khác (chỉ nói chuyện học tập),nhưng tui xin mạn phép kể những câu chuyện của tôi,âu cũng là một thời đáng nhớ.
Không được tham gia tập quân sự cùng chúng nó nhưng lại có gần 1 tháng nghỉ học trên lớp để đi học ĐT,khác gì đi chơi.Mấy thằng hì hục trong phòng tổ Toán,thằng đánh đế chế,rồi thằng kjhác vào chơi FIFA,sứong thật.
Nhớ cả lúc cô Thùy mang thức ăn cho cả bọn vừa ăn vừa làm bài,ai không biết lại tưởng trong này đang có Tiệc...
Nhớ nhất là lúc Tổng kết chuẩn bị đi thi,các cô mang bim bim,rượu vang ,...cho h/s đánh chén.tiếc là rượu dởm quá uống chua loét,Thật vui.
Cám ơn thầy cô.
Re: Những kỷ niệm về kì thi QG
Không biết bây giờ thầy Oanh còn dạy đổi tuyển Hóa nữa không. Thời của mình toàn ôn đội tuyển vào buổi tối. Thầy tận tụy thật đấy (mỗi tội khó tính) và thương sinh viên. Có một hôm thầy thấy mình đói quá bảo là để thầy mua bánh mỳ và sau đó mang lọ đường ra để ăn bánh mỳ kẹp đường. Học đội tuyển cũng có ý nghĩa nhất định. Nhưng theo mình thì khi lên đại học môi trường khác. Ai không tận tụy với việc học thì sẽ mất phong độ là chuyện thường tình. Điểm khác lớn nhất tôi thấy đó là thời cấp ba chúng ta được học một môn nào đó trong vòng 3 năm nên có nhiều thời gian hơn. Còn ở đại học bọn thì mỗi môn học chỉ trong vòng 15 tuần, rồi nhiều khi chỉ thi đúng một lần cuối để lấy điểm. Nhưng về cơn bản thì mình luôn có cảm tình với sinh viên của mình là những người đã từng học chuyên và là thành viên đội tuyển quốc gia. Vì ít nhất họ ít ngại những bài toán khó và thông minh.
Re: Những kỷ niệm về kì thi QG
Trích dẫn:
Gửi bởi
caman
Không biết bây giờ thầy Oanh còn dạy đổi tuyển Hóa nữa không. Thời của mình toàn ôn đội tuyển vào buổi tối. Thầy tận tụy thật đấy (mỗi tội khó tính) và thương sinh viên. Có một hôm thầy thấy mình đói quá bảo là để thầy mua bánh mỳ và sau đó mang lọ đường ra để ăn bánh mỳ kẹp đường. Học đội tuyển cũng có ý nghĩa nhất định. Nhưng theo mình thì khi lên đại học môi trường khác. Ai không tận tụy với việc học thì sẽ mất phong độ là chuyện thường tình. Điểm khác lớn nhất tôi thấy đó là thời cấp ba chúng ta được học một môn nào đó trong vòng 3 năm nên có nhiều thời gian hơn. Còn ở đại học bọn thì mỗi môn học chỉ trong vòng 15 tuần, rồi nhiều khi chỉ thi đúng một lần cuối để lấy điểm. Nhưng về cơn bản thì mình luôn có cảm tình với sinh viên của mình là những người đã từng học chuyên và là thành viên đội tuyển quốc gia. Vì ít nhất họ ít ngại những bài toán khó và thông minh.
Em thì rất thắc mắc bác là ai!
Tuy em là hậu sinh khả ố! (học ngu - ham chơi - hay nghỉ học) nhưng em thấy bác là 1 người vừa lạ mà lại quen! thế mới hay! sao bác ko giao lưu với anh em chút nhỉ? bác có đồng ý ko ? em nghĩ bây h sẽ có rất nhiều điều để bác nói với các em và cũng để có thể lôi kéo đc nhiều hơn các thành viên thuộc thời của bác nữa chứ nhỉ? hihihi!
nếu ok thì bác PM cho em qua yahoo : loveactually0806 or mail : quangvinh@dulichviet.com.vn nhé!
chúc bác năm mới thành công hạnh phúc!
Re: Những kỷ niệm về kì thi QG
Trích dẫn:
Gửi bởi
mahler
Anh trước học chuyên Hóa ạ :D
Bây giờ học sinh có nhiều thông tin hơn nhưng độ bản lĩnh chắc thua các anh nhiều quá :D
Em thấy tụi bạn học sinh QG của em cũng ngại khó,ngại khổ lắm ạ.
Em chỉ thấy duy nhất 1 điều là tính tài tử thì đời nào cũng giống nhau :D
À,mà anh dậy trường gị vậy ạ :D
Em thấy chuyện sinh viên hay học sinh lựa chọn khoa học làm sự nghiệp ngày càng ít anh ạ :D
Cá nhân mình rất bình thường nên cũng không có gì phải tò mò lắm đâu. Mình rất vui vì có diễn đàn để chia sẻ cùng các bạn đi sau mình những gì mình đã trải qua.
Chuyện sinh viên bản lĩnh hay không thì do môi trường thôi em ạ. Trước đây mọi người hay kêu sinh viên thụ động và không có kỹ năng trình bày. Nhưng khi đi dạy, nếu môn có 45 tiết mình chỉ dạy 10 tiết đầu để nói về những cái cần thiết của môn học. Sau đó, chia nhóm và giao cho sinh viên chuẩn bị bài giảng để lên giảng cho thầy và các bạn nghe. Mình chỉ còn lại vai trò của trọng tài và tổng kết lại ý của bài học thôi. Qua đó, mình thấy sinh viên của mình năng động hẳn. Nhóm nào cũng xin gặp thầy ít nhất hai lần trước khi lên giảng. Nhiều khi đêm vẫn qua nhà mình để trao đổi. Có lẽ môi trường mới là quan trọng chứ các bạn ấy bản lĩnh lắm. Một số bạn dạy tốt, mình nhờ xuống giảng cho sinh viên cao đẳng họ vẫn okies.
Làm khoa học thì đúng là ở hiện nay một số ngành ở Việt nam đang gặp khó khăn. Mình nghĩ hãy sống và làm theo những gì mình muốn. Bởi so sánh thì rất khó em ạ. Mỗi người một cuộc đời, cuộc đời mình chỉ có mình mới biết nó thế nào thôi. Nhiều người sẽ hạnh phúc nếu họ có nhà đẹp xe đắt tiền. Có những người lại thích một cuộc sống bình lặng nhưng được tận hưởng và tận dụng hết những giá trị của bản thân. Làm khoa học nhiều khi chẳng thấy tiền đâu mà chỉ thấy các bài báo mới lại viết lách thôi. Nhưng cái được lớn nhất đó là có cơ hội gặp được những chuyên gia hàng đầu về lĩnh vực của mình. Mình trích một bài báo mình viết về Viterbi ở đây để các bạn thấy nếu nghèo nhưngg được gặp gỡ với người như thế này có thích không nhé?
**********************************************
Andrew Viterbi, người phát minh thuật toán giải mã được sử dụng hầu hết trong các hệ thống thông tin trên các con tàu vũ trụ, tên lửa dẫn đường và các hệ thống thông tin di động tế bào, đồng sáng lập rất nhiều công ty viễn thông như Linkabit, Qualcomm. Nhưng ít ai biết được ông đã phải chạy trốn khỏi Bergamo, Italia cùng cha mẹ khi mới hơn 4 tuổi để sang định cư ở Mỹ với đôi bàn tay trắng năm ngày trước khi xảy ra thế chiến thứ 2. Những thành công ở các cương vị khác nhau kỹ sư thiết kế hệ thống, nhà kinh doanh, con đường khoa học với ông tất cả đều gói gọn trong bốn chữ “Đúng nơi đúng lúc”.
Những thời khắc quan trọng trong cuộc đời của Viterbi
Thời nhỏ cuộc sống của Viterbi rất khó khăn, chạy trốn khỏi phát xít Italia năm 1939, đến New York, Mỹ khi mới bốn tuổi, nhưng nội lực để vượt qua khó khăn, để vươn đến thành công của Viterbi là rất lớn. Mới 10 tuổi, khi ngắm nhìn ngôi trường đại học công nghệ hàng đầu nước Mỹ, Viện công nghệ Massachusetts MIT từ bên này sông Charles, Viterbi luôn ao ước rằng mình sẽ phải là một sinh viên của trường khi tốt nghiệp trung học. Để thực hiện ước mơ đó, ông đã chọn cho mình một còn đường duy nhất đó là làm việc và học tập chăm chỉ. Quyết tâm học tập của ông đã mang lại cho ông một cơ hội trở thành sinh viên trường MIT khi ông là một trong bốn học sinh có số điểm cao nhất khi tốt nghiệp trung học trên tổng số 225 sinh viên. Mặc dù được nhận vào học tại khoa kỹ thuật điện tại đại học MIT, nhưng Andrew Viterbi vẫn không thể tập trung toàn bộ thời gian cho học tập, thay vào đó ông đã phải đăng ký học bán thời gian để có thời gian đi làm việc để kiếm sống. Sau năm năm ông đã có trong tay bằng đại học và thạc sỹ khoa học cùng một lúc vào năm 1957. Ngay sau khi tốt nghiệp, ông đã được mời tham gia vào nhóm nghiên cứu về thông tin liên lạc tại trung tâm nghiên cứu JPL (Jet Propulsion Laboratory) tại California. Ông lựa chọn công việc tại JPL một phần vì công việc ở đó sẽ cho ông nhiều cơ hội học hỏi nhưng cũng một phần ông muốn đưa cha mẹ đã già yếu của mình đến vùng ấm áp hơn ở South California.
--------
Ngoài cùng với JPL tham gia những dự án tiên phong trong hệ thống thông tin vũ trụ và tên lửa, Viterbi còn tham gia vào chương trình nghiên cứu sinh bán thời gian tại khoa kỹ thuật điện của trường đại học South California, đây có lẽ là một trong số ít các trường đại học tư của Mỹ lúc bấy giờ cho các nghiên cứu sinh ngoài làm nghiên cứu còn có thể đi làm việc cho các hãng. Vào năm 1962, khi nhận được tấm bằng tiến sỹ ông đã được mời làm trợ giảng tại trường Đại học California, Los Angeles. Đối với ông, đam mê nghiên cứu bao nhiêu thì ao ước được giảng dạy cũng nhiều bấy nhiêu. Vì vậy, ông quyết định về giảng dạy chuyên ngành lý thuyết thông tin và thông tin số tại trường đại học California. Khi giảng dạy chuyên đề về tách tín hiệu ra khỏi nhiễu, ông thấy rằng nếu giảng dạy cho sinh viên bằng cách thông thường thì quá phức tạp và khó hiểu. Lúc đó, ông nảy ra ý định tìm một cách nào đó để có thể giúp sinh viên của ông tiếp cận vấn đề một cách đơn giản nhất. Theo như ông nói [2], công trình nghiên cứu sinh của ông thì không có gì đáng bàn nhưng nó lại mang lại cho ông một nền tảng vững chắc cho những thành công sau này. Những nền tảng kiến thức cũng như kinh nghiệm làm việc ở nhiều dự án lớn tại JPL đã giúp Viterbi tìm ra lời giải cho vấn đề của mình chỉ trong vòng 3 tháng. Lời giải đó sau này được mang tên ông "Thuật toán Viterbi".
-------
Gần 50 năm trên con đường sự nghiệp của mình, Viterbi luôn để lại dấu ấn và có những đóng góp quan trọng trong sự phát triển công nghệ viễn thông trên thế giới. Bên cạnh rất nhiều giải thưởng khác, năm 1998, nhân dịp kỷ niệm 50 thành lập của tạp chí Information Theory, ông là một trong số 17 nhà khoa học đã vinh dự nhận được giải thưởng Golden Jubilee giành cho các nhà khoa học đã có những khám phá, phát minh khoa học làm thay đổi nền khoa học công nghệ thông tin của thế giới. [4]. Đóng vai trong nhiều cương vị khác nhau với trải nghiệm của mình ông mong mỏi các thế hệ đi sau mình hãy làm những gì mà mình thích, mình có thể làm được nhiều nhất vì đơn giản cơ hội chỉ đến một lần. Trên chặng đường sự nghiệp của ông, ông đã phải rất nhiều lần đưa ra quyết định và quyết định khó khăn nhất vẫn là rời bỏ công việc hàn lâm để tham gia vào thương trường. Nhưng rồi, ông lại rời bỏ thương trường để về với công việc hàn lâm trước đây với mục đích tạo cơ hội cho thế hệ trẻ sau ông tiếp tục xây dựng nền công nghệ thông tin thế giới. Với Viterbi, ra đi hay trở về đều là những lựa chọn “Đúng nơi đúng lúc”
************************************************** ********
Re: Những kỷ niệm về kì thi QG
Em thì tiền cũng ko quan trọng lắm :D
Mình sống cũng đơn giản đủ ăn là được.
Quan trọng là phải có vợ xinh :D
Thế mới khó :(
Re: Những kỷ niệm về kì thi QG
Cách đây 13 năm, vào thời điểm này tôi vui mừng khôn tả bởi tôi chẳng còn phải lo nghĩ gì nhiều cho chiếc ghế nơi giảng đường đại học có được nhờ cái giải 3 quốc gia Hóa học của mình. Nếu không có nó, biết đâu con đường vào đại học lại gian nan với tôi gấp bội.
Năm 1993, khi tốt nghiệp cấp 2 tại một trường huyện lẻ. Tôi chẳng hề nghĩ gì về việc sẽ lên trên tỉnh học mà chỉ nghĩ thôi vào trường cấp 3 huyện học bởi mong muốn lúc đó của gia đình tôi đơn giản lắm: Đó là tôi có thể thi vào trung cấp sư phạm ở Hòa Bình rồi về làm giáo làng mà thôi. Nhưng, ngay khi về nghỉ hè thì tôi gặp được anh bạn cũng từ trường dân tộc nội trú về nghỉ hè và có nói chuyện với anh về cuộc sống của học sinh trường dân tộc nội trú nơi mà sau giờ học bạn bè cùng lớp lại có cơ hội sinh hoạt cùng nhau. Nhưng tôi lại không thể thi vào đó vì tôi chẳng phải người dân tộc như theo quy định. Vậy là anh đã gợi ý cho tôi về việc nên thi vào trường Hoàng Văn Thụ. Tôi chẳng biết bắt đầu từ đâu ngoài việc bảo cha mẹ làm hồ sơ cho đi thi mà chẳng ôn thì gì hết.
Ngày thi cũng đến, tôi cùng một người bạn học cấp hai được bố đưa lên tỉnh để thi vào chuyên. Thật đúng là nhà quê ra tỉnh, cả hai đứa đều ngơ ngác với tất cả mọi thứ. Có lẽ những ồn ào nơi phố thị làm chúng tôi quan tâm hơn là việc đi thi vào chuyên. Năm đó tôi đăng ký thi vào chuyên toán. Nhưng kết quả thật tồi tệ. Bạn tôi thì đủ điểm đỗ còn tôi thì không. Buồn quá! Tôi tự an ủi mình thôi học trường huyện mà chăm học chắc cũng vào được sư phạm như mong muốn của gia đình. Nhưng bỗng một ngày đang ngồi học ở trường huyện, một cô bạn sang nói chuyện là trường HVT có mở lớp cho người có điểm cận với điểm đỗ đấy có đi không? Tôi thích quá nên bỏ luôn tiết học đạp xe 7 km về nhà để xin được lên trên tỉnh học. Ngay chiều hôm đó, chiếc xe khách cũ nát đã trở tôi và bạn lên ngôi trường mà tôi đã mong ước suốt một mùa hè và nuối tiếc ngay sau khi biết điểm thi của mình.
Cái số tôi cũng may mắn thật vì khi đó tôi chỉ được học ở lớp toán 2 thôi thì lại gặp người bạn cùng huyện đang học bên chuyên Hóa. Chẳng hiểu thế nào bạn đó (giờ là cô giáo trường Hoàng nhé ) đã vì tôi mà năn nỉ với thầy chủ nhiệm cho tôi sang lớp Hóa. Thế là cái chữ chuyên hóa nó gắn với tôi từ đây. Ban đầu học ở trường tôi cũng có nhiều sức ép lắm vì bản thân tôi trước đây có học hành gì nhiều đâu mà được thông báo kỳ nào cũng kiểm tra chất lượng. Nếu không đạt thì về huyện! Thế nên mục tiêu của tôi là làm sao ngay kỳ thi đầu tiên phải đủ điểm để ở lại. Vất vả thật! Nhưng không hiểu sao lúc đó tôi lại chăm chỉ thế không biết. Miệt mài sớm tối với sách vở và cuối cùng nó cũng giúp tôi qua được kỳ thi chất lượng đầu tiên.
Sau một học kỳ nữa của lớp 10 đi qua với bài kiểm tra chất lượng lần hai. Bất ngờ hơn nữa là thầy chủ nhiệm nói rằng lấy điểm thi lần đó để chọn đội tuyển huấn luyện kể từ hè năm đó. Lần nữa, may mắn lại mỉm cười với tôi. Chẳng hiểu thế nào mà điểm của tôi lại vọt lên đứng đầu. Tôi vui mừng và tự tin hơn nhiều. Lúc này tôi mới có thời gian để thả lỏng mình một chút để nhìn xung quanh, để cảm nhận những nét vui tươi sống động của học sinh nội trú. Đến lúc này việc học của tôi đã đi đúng quỹ đạo và phong độ gần như là ổn định cho cả ba môn Toán-Lý-Hóa. Tôi mừng lắm vì chẳng bao giờ nghĩ rằng mình lại có thể bước những bước dài như thế và ước mơ của tôi không còn là nhìn qua bên kia Sông Đà và mong được trở thành sinh viên trường sư phạm Hòa Bình nữa. Tôi lại mơ về những ngôi trường ở Hà nội. Cứ hè đến chúng tôi lại kháo nhau chuyện thi cử đại học của các anh khóa trên. Tin vui lúc nào cũng đến, tin anh này đỗ 4 trường 5 năm trường hun đúc cho chúng tôi rất nhiều về việc phấn đấu đỗ đại học.
Kể từ năm lớp 11 chúng tôi được học riêng đội tuyển nhiều hơn vào buổi tối. Tuần nào cũng hai tuối chúng tôi lên tầng 3 nhà A để học đội tuyển. Càng học tôi càng say mê với những bài toán hóa học. Tôi chẳng còn thích cái gì khác ngoài những bài hóa như vậy cả. Có thể sự tập trung đó làm cho tôi luôn năm ở top 2 của đội tuyển. Nghĩa là tôi luôn được có mặt trong đội hình thi chính thức năm sau nhưng chúng tôi không đủ giỏi để thầy cho thi cùng các anh lớp 12 như một số đội tuyển khác. Năm sau, thế hệ chúng tôi phải tiếp bước các anh để thi đấu trong kỳ thi học sinh giỏi năm 1996. Vòng thi tỉnh với chúng tôi không đến nỗi khó khăn vì kỳ thi được tổ chức tại sân nhà, hơn nữa chúng tôi được ôn luyện khá kỹ. Nhưng cũng nói thêm rằng chúng tôi không được tủ đề thi vòng tỉnh mặc dù có thể các thầy của chúng tôi là người ra đề. May mắn lại mỉm cười với tôi ở vòng thi này. Tôi lại là người dẫn đầu ở môn hóa vòng tỉnh năm đó. Cảm giác nhận được tin này thật là vui với tôi. Bởi cửa ải để vào thẳng đại học chỉ còn một cửa nữa thôi nếu tôi vượt qua. Lúc này tất cả chúng tôi trong đội tuyển đều mục tiêu phải được từ giải 3 trở lên để được vào thẳng đại học. Chúng tôi quyết tâm lắm, cày ngày cày đêm cho đến ngày thi chính thức. Nhưng có lẽ cái áp lực phải được giải làm cá nhân tôi không điều khiển tốt được tinh thần của mình. Đêm hôm trước của buổi thi đầu tiên tôi không sao ngủ được và đã làm đầu óc tôi quay cuồng ngay khi đến cửa phòng thi. Buổi thi đầu tiên, đọc bài nào tôi cũng thấy quen và không cảm thấy khó, thấy nó trong tầm kiểm soát của mình. Nhưng khi giải thì tôi luôn bị tắc lại mà không đi đến đích. Tôi cứ loay hoay như vậy và cuối cùng mọi bài toán đều chưa hoàn tất. Ra khỏi phòng thi tôi tuyệt vọng hoàn toàn. Tôi hiểu thế là cơ hội vào thẳng đại học không còn nữa. Chiều đó, tôi chẳng biết làm gì hơn là gọi bọn bạn cùng lớp đi uống bia và hát karaoke cho đỡ chán. Tôi đi chơi mải miết đến 10 giờ đêm về rồi lăn ra ngủ. Tôi ngủ sâu đến mức quên cả dậy đi thi vòng 2. Chắc vì có lẽ tôi tuyệt vọng rồi nên chẳng còn nghĩ nhiều đến cái buổi thi đó nữa. Đứa bạn cùng đội tuyển không thấy tôi lên phòng thi đã phải chạy xuống ký túc xá đập cửa phòng gọi tôi dậy đi thi (May mà tôi ở ký túc xá). Tôi dậy chỉ kịp lau qua cái mặt rồi chạy lên phòng là đúng giờ bóc đề thi. Đầu óc lại minh mẫn thế không biết. Đọc đến đâu làm được đến đó. Nhưng cũng chẳng vui nhiều vì tôi đã hết hy vọng với bài thi hôm trước.
Sau kỳ thi, chẳng bao giờ tôi nghĩ rằng mình sẽ có giải kể cả giải khuyến khích chứ đừng nói từ giải ba như đã đề ra lúc đầu. Lúc này mọi tâm trí tôi giành cho việc ôn thi đại học. Thời gian đó chưa có mạng như bây giờ nên mọi người thường hay lấy kinh nghiệm của những năm trước là vào thời điểm nào thì có kết quả. Tôi sốt ruột một chắc có người sốt ruột 10 nên họ có được cả số điện thoại của cán bộ sở hay đi họp trên bộ và là người nhận kết quả thi học sinh giỏi. Tôi cũng chẳng mặn mà gì vì kết quả thông báo chỉ làm mình thêm buồn. Thời gian tập trung cho ôn thi đại học tốn nhiều năng lượng nên đêm chúng tôi hay đi ăn đêm lắm. Cứ tối đến là ra cổng trường ăn bánh mình rán kẹp nem (ruột nem toàn mì miến và xu hào thôi ). Đang cầm chiếc bánh mỳ trên tay, thằng bạn cùng đội tuyển chạy hồng hộc tới nói có kết quả học sinh giỏi rồi. Nó còn không nói nên lời vì hình như nó chạy từ nhà của cô cán bộ sở về trường thì phải. Rồi nó cũng cất lên được lời để nói rằng tôi được giải 3!!!!!! Chiếc bánh mỳ quý giá với tôi mỗi đêm học khuya thời nghèo khó mà tôi đã nỡ vứt vèo nó qua bức tường khu công an tỉnh để ôm lấy thằng bạn. Chẳng còn nhớ là bao lâu nữa thì chúng tôi bình tĩnh trở lại, phải bao lâu chúng tôi mới nói về những đội tuyển khác. Chúng tôi chạy vòng vòng từ khu ký túc xá A đến khu B để loan tin cho các bạn ở đội tuyển khác. Với tôi nhiều lúc nhớ lại buổi đi uống bia ngày thất vọng tôi thấy nó có ý nghĩa thế. Nếu không có nó, tôi không có giấc ngủ ngon đêm đó thì chắc bài thi hôm sau (18/20 điểm) không thể cứu tôi và đưa cho tôi chiếc chìa khóa để vào đại học. Kết quả đó nó rất nhỏ nếu đem so sánh với các bạn khác trong đội tuyển hoặc các bạn khác ở đội tuyển khác. Nhưng nó lại có ý nghĩa rất lớn đối với tôi và mở ra rất nhiều cơ hội cho tôi sau này. Nó giúp tôi biết điều khiển tinh thần trước các kỳ thi căng thẳng.
Mặc dù không có nhiều điều kiện để trở về nơi mình đã học. Nhưng tôi cảm ơn lắm trường Hoàng và những người thầy nơi đây đã cho tôi tất cả. Nếu không được học trường Hoàng có lẽ ước mơ của tôi chẳng bao giờ vượt qua khỏi lũy tre nơi bản làng heo hút.
Re: Những kỷ niệm về kì thi QG
lâu rồi mới có người viết về kì thi HSG nhiều cảm xúc đến thế...
ngày xưa các anh thi có khí thế hơn hẳn, thật đáng khâm phục
ah...thì ra cái món bánh mì kẹp nem có từ hồi ấy cơ ah???
Re: Những kỷ niệm về kì thi QG
Trích dẫn:
Gửi bởi
transontung
lâu rồi mới có người viết về kì thi HSG nhiều cảm xúc đến thế...
ngày xưa các anh thi có khí thế hơn hẳn, thật đáng khâm phục
ah...thì ra cái món bánh mì kẹp nem có từ hồi ấy cơ ah???
mình cũng định nói vậy :"> .........
Trích dẫn:
Gửi bởi
transontung
lâu rồi mới có người viết về kì thi HSG nhiều cảm xúc đến thế...
ngày xưa các anh thi có khí thế hơn hẳn, thật đáng khâm phục
ah...thì ra cái món bánh mì kẹp nem có từ hồi ấy cơ ah???
mình cũng định nói vậy :"> .........
Cái topic mình lập từ hồi mới vào 4rum,giờ đọc lại tâm sự của mọi người mà thấy buồn quá.
Lớp 12 lớp mình cũng ko hào hứng thi lắm,chỉ có mấy đứa thi năm ngoái thì năm nay phải thi tiếp.Nếu bọn mình ko thi thì bọn cùng lớp chả ai muốn thi cả.
Đề năm đó không khó như hồi thi lớp 11,nhưng ko đứa nào làm được bài tổ hợp ngày đầu tiên.Thi xong mình vui lắm,ra gặp cô Nho,cô Lý ,cả cô Chung trưởng bộ môn Toán nữa:"Năm nay toàn giải Nhì thôi cô ạ :)) ".Về nhà là mình lên diễn đàn toán học ngay,post đề bảng B và lời giải tóm tắt của mình,gửi mail chia vui với bạn K09,với anh hatucdao ,... mấy sư huynh sư phụ của tôi trên diễn đàn :)
Nhưng mà kỳ thi đó lại là 1 kỷ niệm buồn,một người bạn của mình đã ra đi ít lâu sau kỳ thi.Có thể coi bạn ấy là người sáng tạo nhất trong nhóm bọn mình.Có lẽ lúc đợi kết quả là lúc hồi hộp nhất.Khoảng 1 tuần trước khi có kết quả chính thức là lúc những tin đồn thao túng.Tin cuối cùng là đội có 1 giải 2,1 giải 3 và 2 giải KK.Giải Nhì thuộc về người đã mất (sau này thì biết là ko phải :( ),còn 1 giải 3 thì mọi người nghĩ là mình hoặc 1 bạn nữa.
Nghĩ cũng buồn cười cho cái tuổi tôi khi ấy,cả tối tôi cứ băn khoăn,nếu mình dc tuyển thẳng thì sao,là bạn mình thì sao ? Mình với nó thì cũng đều học lệch như nhau cả,đứa nào trượt thì cũng là xui xẻo cho đứa đấy.Rồi cả về người đã khuất nữa,bạn tôi đi rồi,cái giải còn có ý nghĩa gì nữa ? Vì thế cho đến bây giờ,tôi ko thể có cảm tình được với đứa nào thi QG chỉ vì cái giải.chỉ chực chờ vào đứa khác.Nó khác nào bãi nước bọt vào sự hi sinh của bạn tôi.
Cuối cùng thì tôi đc giải KK ,một kết quả ko như ý muốn nhưng là nhẹ nhõm với tôi.Chí ít tôi cũng ko phải chịu cái mặc cảm mình kém hơn mà điểm cao hơn bạn.Thế là công cuộc ôn thi đại học bắt đầu.
Mấy năm đầu sau khi ra trường,tôi vẫn rình mò về cái tổ toán cũ.Vẫn là cái phòng bí rì rì ấy,vẫn là cái sân hiệu bộ chúng tôi thường đá cầu.Tôi cũng ko hiểu lắm sao mình tích cực với nó thế.Người ta bảo tình yêu dở dang là tình yêu còn mãi.Có lẽ vì ước mơ của tôi mãi dang dở ở nơi ấy nên tôi nó cứ thôi thúc tôi về.Có lẽ mọi chuyện là vậy chứ thực tôi cũng chả có ý định giúp đỡ ai cả.
Điều tiếc nhất là tôi đã ko thực hiện được lời hứa của mình với thầy Phú.Tôi cũng chưa nói được rằng tôi biết ơn thầy thế nào trong những năm mình học cấp 3.Tiếc là sau khóa tôi,thầy cũng không dạy ở trường Hoàng nhiều nữa mà đã chuyển xuống dạy ở trường Chu Văn An ở Hà Nội.
Re: Những kỷ niệm về kì thi QG
ui thế anh đã học trường nào? vui thật đấy nhỉ