-
Xuân muộn
Ngày vơi chầm chậm ngày vơi
Thu đông lá trút bồi hồi sang xuân
Ru em sóng bủa muôn trùng
Võng thanh xuân giữa lòng nhân gian
Ru da diết ru muộn màng
Hồng nghìn trước cúc vàng nghìn sau
Ru nhau đườm đượm ru nhau
Từ ban sơ áo chưa nhàu chiêm bao
Đến phai câu hát mận đào
Hình như lòng vẫn ngọt ngào hình như...
Ru mưa rồi vội ru mưa
Hạt thiếu muối mặn hạt thừa gừng cay
Hạt nào gối mộng khuya nay
Cho ta thắp lại chút ngày lãng quên.
MƯỜNG MÁN
-
"...Trái tim em có ước mơ...
Em vẫn nghĩ lấy chồng phải lấy người như anh...
Đêm đêm ngước nhìn trăng, mơ có anh bên cạnh...
Hoa trên mặt đất nở vì ai, uyên ương dưới nước thành đôi vì ai...
Thả chiếc khăn tay theo gió, bay đến bên anh..."
Hic, ko phải tự sáng tác nhưng thích, chắc ai đọc xong sẽ thấy kì cục, nhưng phải đọc truyện mới biết được cái hay của nó.
-
Viên xúc xắc mùa thu
Hoàng Nhuận Cầm
Tình yêu đến trong đời không báo động
Trái tim anh chưa lỗi hẹn bao giờ
Viên xúc xắc mùa thu ru trong cỏ
Mắt anh nhìn sáu mặt bão mưa giăng.
Anh đi qua những thành phố bọc vàng
Những thị trấn mẹ ôm con trên cỏ
Qua ánh nắng bảy màu, qua ngọn đèn hạt đỗ
Qua bao cuộc đời tan vỡ lại hồi sinh.
Anh đi qua những đôi mắt lặng thinh
Những đôi mắt nhìn anh như họng súng
Anh đi qua tổ chim non mới dựng
Qua tro tàn thành quách mấy triệu năm.
Anh đi qua tất cả mối tình câm
Mối tình nói rồi mối tình bỏ dở
Đôi tay kẻ ăn xin, đôi môi hồng trẻ nhỏ
Đất nước đau buồn chưa hết Mỵ Châu ơi!
Lông ngỗng bay như số phận giữa trời
Trọng Thuỷ đứng suốt đời không hết lạ
Vệt lông ngỗng con đường tình trắng xoá
Có ai hay thăm thẳm giếng không cùng.
Nhưng chính anh không hay số phận lại điệp trùng
Khi mở mắt Mỵ Châu em ngồi đó
Toa thứ ba ôm cặp ai nức nở
Suốt đời anh mang tội với con tàu.
Sẽ tan đi những thành phố bảy màu
Đôi trái cấm trong đời em, anh làm vỡ
Nhưng giọt mực thứ ba em ơi không thể lỡ
Xin trải lòng ta đón chấm xanh rơi.
Giọt mực em thong thả đến trong đời
Không giấu được lòng bàn tay nhỏ bé
Viên xúc xắc xoay tròn trong gió xé
Sáu mặt đời lắc cắc tiếng thơ anh.
Rút trong tập Xúc xắc mùa thu NXB Hội nhà văn, 1992
-
Nghệ thuật
Chàng gù phố tôi thầm yêu nàng cùng phố
Nhà có cây hoàng lan hương ngát buổi yêu đầu
Chàng làm thơ, vẽ tranh lặng thầm nhen lửa
Một thế giới lung linh, rực rỡ sắc màu.
Chàng hằng kể với người thân, giấc mơ ngọt ngào
Chàng dắt nàng đi trong phố thu dài rộng
Hai người đi, nắng đổ hoà một bóng
Chàng trở thành hoàng tử đẹp trai lộng lẫy nhất thế gian này.
Tan cơn mơ chàng lại viết như say
Chàng lại vẽ như điên, chân dung người tình xa cách
Trái tim yêu như ngọn lửa bùng lên qua thử thách
Hạnh phúc đến gần... hạnh phúc còn xa.
Chàng ngợi ca mắt nàng đẹp như mắt En-xa
Chàng vẽ nàng đôi môi dịu mềm thân thuộc
Ngỡ như hương hoàng lan phủ dày trên mái tóc
Ngỡ mối tình này trái đất chỉ một thôi.
Nhưng ô hay, một sớm xuân đẹp trời
Chiếc xe trắng kết hoa chạy về cuối phố
Người con gái hoàng lan trong trang phục cưới, tưng bừng hoa nở
Chàng rể lạ dắt tay nàng lên xe, đi vút về xa.
Dân phố kháo lao xao những chuyện về anh ta
Một tỉ phú vào nam ra bắc
Anh ta lắm nhà, anh ta nhiều đất
Nhiều thứ mà nhân thế hằng mơ.
Chàng gù vẫn vẽ tranh, chàng vẫn làm thơ
Chàng không tin chuyện này có thật
Chỉ ảo ảnh ngang qua rồi vụt mất
Chàng chỉ tin, trái tim không lầm chỗ bao giờ
Trong hạnh phúc âm thầm, chàng vẽ tranh, làm thơ...
Nguyễn Huy Dung
-
ĐÒ LÈN
Thuở nhỏ tôi ra cống Na câu cá
Níu váy bà đi chợ Bình Lâm
Bắt chim sẻ ở vành tai tượng Phật
Và đôi khi ăn trộm nhãn chùa Trần
Thuở nhỏ tôi lên chơi đền Cây Thị
Chân đất đi đêm xem lễ đền Sòng
Mùi huệ trắng quyện khói trầm thơm lắm
Điệu hát văn lảo đảo bóng cô đồng
Tôi đâu biết bà tôi cơ cực thế
Bà mò cua xúc tép ở Đồng Quan
Bà đi gánh chè xanh Ba Trại
Quán Cháo, Đồng Dao thập thững những đêm hàn
Tôi trong suốt giữa hai bờ hư thực
Giữa bà tôi và tiên, Phật, thánh, thần
Cái năm đói củ rong riềng luộc sượng
Cứ nghe thơm mùi huệ trắng hương trầm
Bom Mỹ dội, nhà bà tôi bay mất
Đền Sòng bay, bay tuốt cả chùa chiền
Thánh với Phật rủ nhau đi đâu hết
Bà tôi đi bán trứng ở ga Lèn
Tôi đi lính lâu không về quê ngoại
Dòng sông xưa vẫn bên lở bên bồi
Khi tôi biết thương bà thì đã muộn
Bà chỉ còn là một nấm cỏ thôi.
NGUYỄN DUY