PDA

View Full Version : NgƯỜi MÙ



HTC_1
02-06-2008, 04:18 PM
Tôi gặp anh ta ngồi bán chewing-gum ở gần một ngã tư CÓ ĐÈN ĐỎ . Anh ngồi lặng lẽ như một pho tượng , tay chìa cái khay nhỏ bày những phong chewing-gum. Hầu như không nhúc nhích . Và lặng câm .

Em có bao giờ nhìn kỹ một người mù ? Họ không câm nhưng luôn luôn lặng lẽ . Ngồi im cả giờ . Không mở lời . Chùng ta khó có thể ngồi im như vậy . Họ đã quen chịu đựng . Chịu đựng nỗi thống khổ giáng xuống cuộc đời họ , nỗi thống khổ đến từ số phận và từ đồng lọai . Chúng ta , nếu không rẻ rúng họ thì cũng quên lãng họ . Họ như một đống thịt xương bị vứt ở bên đời , chỉ còn biết nương dựa vào những trái tim thiện nguyện hoặc những người đồng cảnh ngộ . Điều đau khổ là họ cảm nhận được điều đó và trí óc trống vắng luôn ray rứt vì điều đó . Cho nên anh ta mới ngồi ở chỗ CÓ ĐÈN ĐỎ . Đèn đỏ sẽ níu chân đồng lọai lại , ngộ may có kẻ động tâm . Nếu chúng ta không quên lãng họ , họ có thể ngồi ở bất cứ nơi đâu .

-:--:- Có hôm anh ta có một người bạn . Người bạn cũng mù , dù anh ta quay lưng lại phía tôi . Cứ nhìn cách họ nói chuyện là biết . KHÔNG NHÌN NHAU . Mà ngỏanh tai về phía nhau . Một nụ cười mỉm nở ra , nụ cười KHÔNG ĐỢI AI TRÔNG THẤY . Tôi nhớ đến những kỳ trại , hầu như gặp mặt là các em chào nhau nụ cười , không chỉ trên môi mà còn trong ánh mắt . Nụ cười nào cũng tươi tắn , luôn tươi tắn vì chờ đợi sự đón nhận và luôn được đón nhận . Để người cho và kẻ nhận nụ cười , ai cũng thấy lòng trào dâng hạnh phúc . Vĩnh viễn họ không có được hạnh phúc ấy .

Tôi nhớ đến Thúy . Nó là một trong hai đứa học trò đặc biệt mà tôi không bao giờ quên . Chỉ mỗi ước mơ của chúng cũng đã đặc biệt rồi : " Giá mà ĐƯỢC liệt một tay , một chân "- nghe như một lời nguyền rủa , nhưng lại đích thực là mơ ước -" để đổi lấy MỘT CON MẮT SÁNG ." Ngay cả trong niềm mơ ước , chúng cũng rụt rè , hà tiện : chỉ dám xin MỘT con mắt sáng thôi . Vì cả cuộc đời , đất trời có bao giờ ưu đãi chúng đâu , có bao giờ Bụt hiện ra đâu . Nên phải biết thân biết phận : chỉ dám liệt một tay , một chân để mà còn tự đi lại được , tự làm lụng được và ĐƯỢC HỌC . Nghe chúng giải thích , nước mắt đã chảy tự bao giờ . Đám học trò của tôi chẳng thể nào hiểu được tại sao tôi đâm ra nóng nảy với sự lười biếng của chúng thế !

Tôi hỏi về Loan . " Nó có chồng , có con rồi thầy ." " Chồng nó...? ". Một nụ cười : " Cũng như tụi con vậy. ". Tôi bỏ lửng câu hỏi , vậy mà em vẫn trả lời đúng vào điều tôi muốn hỏi . Một câu trả lời như một sự cam chịu định mệnh . " Hai vợ chồng nó làm gì ? " " Ảnh đi bán chewing-gum , nó làm nghề đấm bóp ."

Sao bây giờ có nhiều người mù bán kẹo quá vậy ? -:--:-Mà phài thôi . Thời buổi này ai còn mua bàn chải xơ dừa làm bằng tay ? Còn bán vé số , bán đến mấy giờ đã phải lo lần mò đi trả vé ? Chưa kể có kẻ vô lương giựt vé số , giựt tiền ! Kẹo này có ế cũng chẳng bị chảy ,bị thiu , mà kẻ vô lương cũng KHÔNG THÈM GIỰT . Phải tìm những góc kẹt mà lòai hung hãn không nhòm ngó đến để mà ẩn thân , để mà tồn tại . Vì ngay cả công cụ tự vệ cơ bản nhất là đôi mắt còn không có nữa là .

Tôi không dám hỏi về đứa bé . Trong cái xã hội đầy cạm bẫy và cạnh tranh gay gắt này , đôi bàn tay quờ quạng ấy sẽ dẫn được con mình đi được đến đâu trên đường đời ? Lạy trời cho đứa bé lành lặn và là một đứa con hiếu thuận. Dù sao Loan cũng đã liều chọn một số phận . Còn Thúy ? " Đến đâu hay đến đó thầy ạ ! Mù như tụi con có nhiều việc không thể tự định đọat được. Phải biết chờ , thầy ạ ! "

-:--:- Người xưa thường nói : " Người ta GIÀU nhờ đôi mắt , CÓ nhờ hai bàn tay ". Có lẽ chúng ta đã ý thức được sự " giàu có " của mình . Chúng ta thường ý thức được hạnh phúc của mình qua sự bất hạnh của kẻ khác . Ngẫm thật nhẫn tâm . Chúng ta không chỉ " giàu có ", chúng ta còn là cánh chim vẫy vùng trong bể trời thương yêu , hạnh phúc . Chúng ta còn thấy được thế nào là long lanh sương sớm , thấy được môi ai mỉm cười , thấy cả môt thế giới đầy màu sắc xung quanh . Đừng bao giờ quên những người " nghèo khó " ấy , dù nỗi bất hạnh của họ chẵng phải do ta gây ra , vì như Antoine de Saint Exupéry đã nói : " Làm người , ấy là biết nhận trách nhiệm, ấy là biết sẻ chia với những khốn cùng , khổ lụy KHÔNG DO MÌNH MÀ RA ."

Hôm nay mình đi lang thang đọc được bài này của thầy Thắng.Thầy chỉ dạy mình môn tóan chỗ học thêm nhưng mình học với thầy tận 3 năm 7 8 9.Thầy không những dạy chúng mình những con số mà còn dạy mình cách làm ngừơi.

Blog thầy Thắng

Sukkie
02-06-2008, 04:27 PM
chuyện này thì dài quá nên em ko đọc /:)

HTC_1
02-06-2008, 04:43 PM
sao em lười thế?
đcọ đi,dài nhưng hơi bị hay;))

phuc_Peo_Sro
03-06-2008, 01:28 PM
chuyện này thì dài quá nên em ko đọc /:)

ông nay chăm mở hang nhj? nhưng mà toàn là dài qua/ ko đọc được ^_^:(( :(( :(( :(( :((