tinhtien_su
21-09-2007, 01:48 PM
Anh có còn nhớ quyển sách tuyển tập những câu chuyện Cà phê chiều thứ 7 anh tặng em năm 21 tuổi? cứ mỗi tối anh lại đọc cho em nghe 1 mẩu truyện mà em nhớ tới tận bây giờ.Em nhớ giọng ấm áp vang qua tai nghe điện thoại,em nhớ cả anh
Anh còn nhớ truyện Con yêu mẹ ko?Truyện về người mẹ giận đứa con mình đã viết lên chiếc tường mới, rồi sau đó bà rớt nước mắt khi thấy dòng chữ ấy là con yêu mẹ được viền bằng hình trái tim màu đỏ ấy,Mẩu truyện ấy em nhớ mãi tới hôm nay,em có thể kể lại từng chữ 1.Em nhớ ko phải chỉ vì anh đọc nó cho em nghe.Em nhớ vì có lần em đã viết rất nhiều,rất nhiều những dòng chữ " em yêu anh" lên giấy dán tường trong phòng ngủ của anh
Tình yêu em tặng cho anh ko nhiều chỉ bằng từng ấy những mẩu giấy thôi.Vậy mà sao tới bây giờ em cũng ko quên anh được.Thời gian ko phải là phương thuốc hũư hiệu cho em.Em quên anh cũng khó như chuyện yêu anh trọn vẹn vậy
Có lần em thất vọng kinh khủng vì màn trình diễn văn nghệ của lớp đã bị em làm hỏng.Em thất vọng vì chiếc vỏ hoàn hảo của em sẽ ko còn tồn tạ trong mắt các bạn nữa.Tối hôm ấy anh đọc cho em nghe mẩu truyện Vòng tròn hoàn hảo.Anh bảo rằng làm nguời hoàn hảo thì mệt lắm ,vì cái gì cũng phải giỏi và cái gì cũng phải biết.Anh bảo nếu em giống chiếc vòng tròn ấy cứ lăn thật nhanh qua cuộc sống thì em sẽ ko nhìn thấy được những cái xinh đẹp trọng vạn vật đang diên ra.
Vòng tròn đó chịu bỏ lại 1 góc của mình bện lề đường,chịu để mất cái tên hoàn hảo để tận hưởng cuộc sống trọn vẹn hơn.Nhưng mà em vẫn kiêu hãnh,em ko thích là 1 người bất toàn.Anh trở về đay tranh luận với em đi.Nếu em ko phải là vòn tròn nữa mà là hình vuông hoàn hảo thì sao?
Nhưng dù choem cs là vòng tròn hay là hình vuông thì em cũng đâu còn đuowcj gặp anh nữa.Một năm rồi em chỉ nghe thấy giọng nói ấm áp của anh trong máy ghi âm điẹn thoaij rằng" tôi đang bận và ko thể trả lời bạn được".Anh bận gì mà bận cả năm trời vậy?Bận đến mức ko trả lời nổi em 1 tiếng alô
Nhớ lần em nghe xong truyện " Ba chúc con đủ",em cũng đã nói " em chúc anh đủ"
Mỗi lần thăm anh,em lại đọc đoạn trích đó," ba chúc con đủ ánh mặt trời để giữ cho tâm hồn con trogn sáng.Ba chúc con đủ những cơn mưa để biết yêu quý ánh Mặt trời.ba chúc con đủ hạnh phúc để giữ cho tinh thần con luôn sống.ba chúc cho con đủ những nỗi đau để biết yêu quý cả những niềm vui nhỏ nhất,ba chúc con đủ những gì con đủ những gì con muốn để con có thể hài lòng.Ba chcú con đủ mất mát để con yêu quý những gì con có.Và ba chúc con đủ lời chào để có thể vượt qua được lời tạm biệt cuối cùng,"
Hình như em cẫn chưa có đủ lời chào để vượt qua được lời tạm biệt cuối cùng củ anh.Mà anh cũng có kịp nói lời tạm biệt cuói cùng với em đâu.Người ta chỉ để em kịp nhìn thấy anh mỉm cười với em.Rồi anh nhắm mát.bàn tay ko còn siết đwocj tay em nữa.Người ta phủ lên anh chiếc chăn trắng,còn em lặng người với trái tim vỡ dần.
Con người ta sao lạ quá,sao ko bao giờ người ta cảm thấy " đủ" với chính mình.Họ đi tìm những cái họ ko có mà sao ko chịu giữ gìn cái họ đang có.Họ đi tìm cả hạnh phúc của họ hiện tại.Ai cũng có cái hạnh phúc của riêng họ, vậy mà sao họ giấu nó trogn tận sâu thẳm tâm hồn để cứ mãi đi tìm kiếm tận nơi xa xôi.Có phải tại họ thấy họ chưa 'đủ"
Bây giờ thì em có thể cảm nhận cái " đủ" của em từng ngày.Em nhìn thấy những ánh nắng ấm áp của mùa xuân đang tới,nở nụ cười chào buổi sáng xua tan những cái lạnh mùa đông.Em chìm đắm trogn những hạnh phúc đủ đầy,từ những cái nắm chặt khi anh giữ lấy tay em.Cuộc sống quanh em tràn ngập những cái xinh đẹp từ những mẩu truyện của anh.
Em giúp đỡ những người xung quanh vì em tin rằng em thật giàu có.Em có đôi mắt đằng trước để nhìn thấy những gì đang mong đợi em.Em biết dùng đôi tai của mình để lắng nghe người khác.Em giàu có vì những kỉ niệm cùng anh.Em biết dùng trái tim của mình để trân trọgn những tình cảm cao quý và cho đi sự thương yêu từ sâu thẳm tâm hồn mình,giống như tình yêu cho anh đã cất kỹ trogn lồng ngực vậy.Nó vẫn sống và đập mạnh mỗi ngày,mỗi ngày.
Em tự tin và em biết các chấp nhận những rủi ro cho mình hơn.Em ko còn mang chiếc vỏ ốc nặng nề để giấu mình vào trogn đó nữa.Em bước vào thế giới thật vững vàng vì em ko còn là con bọ chét.Em biết tận dụng hết những khả năng của mình để nhảy cao hơn.Em sẽ nhảy lên ngọn cây cao nhất,nhảy lên ngọn núi cao nhất,nhảy lên cơn gió cao nhất,nhảy lên cơn gió cao nhất,nhảy lên cụm mây cao nhất,nhảy lên vì sao cao nhất.Và rồi em sẽ gặp anh ở thiên đường, để nói với anh rằng ' Em chúc anh đủ"
Mẩu cảm thức này mình đọc trên bao sv, và cảm thấy vô cùng xúc đông,hic.Muốn chia sẻ cùng mọi người và được mọi người chia sẻ, để thấy rằng cuộc sống này có quá nhiều điều ta cần phải học
Anh còn nhớ truyện Con yêu mẹ ko?Truyện về người mẹ giận đứa con mình đã viết lên chiếc tường mới, rồi sau đó bà rớt nước mắt khi thấy dòng chữ ấy là con yêu mẹ được viền bằng hình trái tim màu đỏ ấy,Mẩu truyện ấy em nhớ mãi tới hôm nay,em có thể kể lại từng chữ 1.Em nhớ ko phải chỉ vì anh đọc nó cho em nghe.Em nhớ vì có lần em đã viết rất nhiều,rất nhiều những dòng chữ " em yêu anh" lên giấy dán tường trong phòng ngủ của anh
Tình yêu em tặng cho anh ko nhiều chỉ bằng từng ấy những mẩu giấy thôi.Vậy mà sao tới bây giờ em cũng ko quên anh được.Thời gian ko phải là phương thuốc hũư hiệu cho em.Em quên anh cũng khó như chuyện yêu anh trọn vẹn vậy
Có lần em thất vọng kinh khủng vì màn trình diễn văn nghệ của lớp đã bị em làm hỏng.Em thất vọng vì chiếc vỏ hoàn hảo của em sẽ ko còn tồn tạ trong mắt các bạn nữa.Tối hôm ấy anh đọc cho em nghe mẩu truyện Vòng tròn hoàn hảo.Anh bảo rằng làm nguời hoàn hảo thì mệt lắm ,vì cái gì cũng phải giỏi và cái gì cũng phải biết.Anh bảo nếu em giống chiếc vòng tròn ấy cứ lăn thật nhanh qua cuộc sống thì em sẽ ko nhìn thấy được những cái xinh đẹp trọng vạn vật đang diên ra.
Vòng tròn đó chịu bỏ lại 1 góc của mình bện lề đường,chịu để mất cái tên hoàn hảo để tận hưởng cuộc sống trọn vẹn hơn.Nhưng mà em vẫn kiêu hãnh,em ko thích là 1 người bất toàn.Anh trở về đay tranh luận với em đi.Nếu em ko phải là vòn tròn nữa mà là hình vuông hoàn hảo thì sao?
Nhưng dù choem cs là vòng tròn hay là hình vuông thì em cũng đâu còn đuowcj gặp anh nữa.Một năm rồi em chỉ nghe thấy giọng nói ấm áp của anh trong máy ghi âm điẹn thoaij rằng" tôi đang bận và ko thể trả lời bạn được".Anh bận gì mà bận cả năm trời vậy?Bận đến mức ko trả lời nổi em 1 tiếng alô
Nhớ lần em nghe xong truyện " Ba chúc con đủ",em cũng đã nói " em chúc anh đủ"
Mỗi lần thăm anh,em lại đọc đoạn trích đó," ba chúc con đủ ánh mặt trời để giữ cho tâm hồn con trogn sáng.Ba chúc con đủ những cơn mưa để biết yêu quý ánh Mặt trời.ba chúc con đủ hạnh phúc để giữ cho tinh thần con luôn sống.ba chúc cho con đủ những nỗi đau để biết yêu quý cả những niềm vui nhỏ nhất,ba chúc con đủ những gì con đủ những gì con muốn để con có thể hài lòng.Ba chcú con đủ mất mát để con yêu quý những gì con có.Và ba chúc con đủ lời chào để có thể vượt qua được lời tạm biệt cuối cùng,"
Hình như em cẫn chưa có đủ lời chào để vượt qua được lời tạm biệt cuối cùng củ anh.Mà anh cũng có kịp nói lời tạm biệt cuói cùng với em đâu.Người ta chỉ để em kịp nhìn thấy anh mỉm cười với em.Rồi anh nhắm mát.bàn tay ko còn siết đwocj tay em nữa.Người ta phủ lên anh chiếc chăn trắng,còn em lặng người với trái tim vỡ dần.
Con người ta sao lạ quá,sao ko bao giờ người ta cảm thấy " đủ" với chính mình.Họ đi tìm những cái họ ko có mà sao ko chịu giữ gìn cái họ đang có.Họ đi tìm cả hạnh phúc của họ hiện tại.Ai cũng có cái hạnh phúc của riêng họ, vậy mà sao họ giấu nó trogn tận sâu thẳm tâm hồn để cứ mãi đi tìm kiếm tận nơi xa xôi.Có phải tại họ thấy họ chưa 'đủ"
Bây giờ thì em có thể cảm nhận cái " đủ" của em từng ngày.Em nhìn thấy những ánh nắng ấm áp của mùa xuân đang tới,nở nụ cười chào buổi sáng xua tan những cái lạnh mùa đông.Em chìm đắm trogn những hạnh phúc đủ đầy,từ những cái nắm chặt khi anh giữ lấy tay em.Cuộc sống quanh em tràn ngập những cái xinh đẹp từ những mẩu truyện của anh.
Em giúp đỡ những người xung quanh vì em tin rằng em thật giàu có.Em có đôi mắt đằng trước để nhìn thấy những gì đang mong đợi em.Em biết dùng đôi tai của mình để lắng nghe người khác.Em giàu có vì những kỉ niệm cùng anh.Em biết dùng trái tim của mình để trân trọgn những tình cảm cao quý và cho đi sự thương yêu từ sâu thẳm tâm hồn mình,giống như tình yêu cho anh đã cất kỹ trogn lồng ngực vậy.Nó vẫn sống và đập mạnh mỗi ngày,mỗi ngày.
Em tự tin và em biết các chấp nhận những rủi ro cho mình hơn.Em ko còn mang chiếc vỏ ốc nặng nề để giấu mình vào trogn đó nữa.Em bước vào thế giới thật vững vàng vì em ko còn là con bọ chét.Em biết tận dụng hết những khả năng của mình để nhảy cao hơn.Em sẽ nhảy lên ngọn cây cao nhất,nhảy lên ngọn núi cao nhất,nhảy lên cơn gió cao nhất,nhảy lên cơn gió cao nhất,nhảy lên cụm mây cao nhất,nhảy lên vì sao cao nhất.Và rồi em sẽ gặp anh ở thiên đường, để nói với anh rằng ' Em chúc anh đủ"
Mẩu cảm thức này mình đọc trên bao sv, và cảm thấy vô cùng xúc đông,hic.Muốn chia sẻ cùng mọi người và được mọi người chia sẻ, để thấy rằng cuộc sống này có quá nhiều điều ta cần phải học