Đăng nhập

View Full Version : Chỉ xin mọi người 5', hãy đọc và suy ngẫm



VjpProHB
15-12-2010, 05:46 PM
Việt Nam ơi, tại sao?

Tác giả: Nguyễn Quang Thạch

Nếu mỗi công dân chúng ta mơ về một Việt Nam được tôn trọng bởi tính trung thực, bởi lòng yêu thương con người, bởi những con tàu ra đại dương, bởi những tàu vũ trụ và chúng ta kiên trì hành động với tinh thần của ông thợ mộc và con cháu ông thì 50 năm sau một công dân của một đất nước nào sẽ gọi tên Việt Nam với sự thán phục và tôn trọng như chúng ta gọi tên Hàn Quốc và Nhật Bản như bây giờ.

LTS: "Ngồi trên núi vàng, sao Việt Nam vẫn nghèo?" trong khi Hàn Quốc, cũng xuất phát điểm như ta, nghèo tài nguyên như ta, giờ đã là cường quốc? Câu hỏi này đã đánh động đến tâm thức của nhiều bạn đọc. Bài viết dưới đây của độc giả Nguyễn Quang Thạch, cố gắng trả lời câu hỏi này từ quan điểm riêng của mình, thông qua những quan sát từ đời sống. Có thể những quan sát này của tác giả chưa hẳn đã bao quát và toàn diện, song cũng là một góc nhìn riêng đáng chú ý. Mời bạn đọc cùng tranh luận.

>> Tại sao, Hàn Quốc?
>> Ngồi trên núi vàng, sao Việt Nam vẫn nghèo?

Những câu hỏi mà Người quan sát đặt ra trong bài Tại sao, Hàn Quốc? tương tự những bậc đại trí của dân tộc cụ Phan Chu Trinh, Phan Bội Châu, Nguyễn Văn Vĩnh... đã đặt ra trong thế kỷ trước. Các cụ đã nhận diện ra những đặc tính xấu và yếu kém mà người Việt cần học người Nhật hay phương Tây để thay đổi nó.

Tiếc thay, lý thuyết khai trí phục quốc và kiến quốc của cụ Phan Chu Trinh đã không thể thành công khi một quốc gia nô lệ với trên 95% dân số mù chữ. Cụ Nguyễn Văn Vĩnh đã hiện thực hóa ý tưởng của cụ Phan Chu Trinh một cách khôn khéo và đồng tồn được với Pháp quốc gần 20 năm và đã tạo nền tảng khai trí cho người Việt bằng đơn giản hóa chữ quốc ngữ cũng như phổ biến tri thức cho nhân dân thời đó. Nỗ lực của cụ Vĩnh không "chết yểu" như cụ Phan và di nguyện của cụ đã được tiếp tục từ năm 1945 khi chính phủ Cụ Hồ ra đời.

Khởi nguồn từ phong trào bình dân học vụ với những trí thức được Pháp đào tạo, chỉ trong một thời gian ngắn đã giúp cho hàng triệu người biết chữ. Thành tựu to lớn từ phong trào bình dân học vụ và giáo dục đại chúng đã giúp cho những tá điền và con cái họ biết chữ, có cơ hội học hành lĩnh hội tri thức phục vụ kháng chiến sau này.

http://ca9.upanh.com/17.919.22314117.F0u0/vietnamoitaisao4.jpg


Cái được lớn nhất mà chế độ mới đã giành được là tạo ra nền giáo dục đại chúng, ai ai cũng được học hành. Con cháu của những tá điền làm việc cho gia đình tôi trước năm 1954 của thế kỷ trước bây giờ đã trở thành kỹ sư, thạc sỹ và có người là tiến sỹ.

Tôi đã đặt câu hỏi nhiều lần tại sao trong thời kỳ 9 năm kháng chiến chống Pháp và 20 năm chống Mỹ, mặc dầu dân trí rất thấp so với bây giờ nhưng lại có đủ trí tuệ để chiến thắng với những đế quốc hùng mạnh? Tại sao bây giờ số lượng kỹ sư, cử nhân và tiến sỹ nhiều gấp hàng chục lần ngày xưa lại chưa góp phần đưa đất nước ngang bằng những nước vốn thiếu điều kiện phát triển như Hàn Quốc, Singapore lúc trước...?

Thực tế trải nghiệm cuộc sống của một công dân sinh ra sau chiến tranh, tôi thấy rằng đất nước chúng ta đã vượt trước năm 1945 nhiều lần nhưng chưa thể bứt phá theo đúng tiềm năng sẵn có mà ít quốc gia khác có được với những nguyên nhân sau.

Chấp nhận sự dối trá và cổ vũ ăn cắp, tham nhũng?
Bức tranh đám cưới chuột và câu nói "quan tham dân gian" là những minh chứng phản ánh sự chấp nhận và thừa nhận thói dối trá và cổ vũ cho thói ăn cắp và tham nhũng đã nằm trong tâm thức dân chúng tự ngàn đời xưa.

Vậy còn thời nay thì sao? Bi kịch thay là nạn tham nhũng đang được nhiều người dân từ công chức cổ cồn trắng, quan chức lẫn người dân ngoài bộ máy hành chính, theo một cách nào đó, "cổ vũ" khắp nơi.

Xin đơn cử vài những hành động biểu thị sự cổ vũ đó:

- Các cán bộ cấp trên xuống làm việc với cấp dưới thường hoặc phải được đối đãi "tử tế" bằng tiệc tùng xa xỉ và phong bì mang về.

- Bạn bè gặp nhau bằng các bữa tiệc và kẻ chi tiền phần nhiều là những kẻ đục khoét tiền do dân đóng thuế thông qua các công việc đáng lẽ phải làm để phục vụ cộng đồng. Đám bạn bè được chiêu đãi đang tán dương và cổ vũ "tài ăn cắp" của ông bạn mình.

- Vào bệnh viện, ngoại trừ những người quá nghèo, đều chấp nhận cống nạp cho bác sỹ để mong được chăm sóc theo đúng quy định, vân vân và vân vân.

- Qua gặp cán bộ địa chính làm sổ đỏ cũng lại lót tay chút đỉnh cho việc mau chạy....

Hành vi lẫn thói quen cổ vũ tham nhũng đã tạo thành dây xích mà các móc xích vừa to lớn vừa bị ô xy hóa làm cho chúng ta khó thấy được những giá trị thuần kim loại. Thói quen chấp nhận hành vi cũng như cổ vũ tham nhũng đã và đang biến các sợi dây nhỏ mà chính chúng ta không nhận ra thành những sợi dây lớn mà chính chúng ta không thể phá bỏ nó.

Thực trạng tham nhũng của đất nước ta hiện nay là những siêu dây mà chỉ có thể phá bỏ nó khi mọi người dân coi trung thực là yếu tố nghiễm nhiên của đời sống.

Không dám đối mặt với chính mình, thích tô vẽ và háo danh
Giữa thế kỷ 19, người Nhật, một đất nước bị ảnh hưởng khá nặng bởi tư tưởng Khổng Giáo đã dám đối mặt với thực tế là nhìn nhận những khuyết thiếu của dân tộc họ để thay đổi. Người ta dám thừa nhận rằng người Nhật có thần dân chứ không quốc dân Nhật, nghĩa là người ta thừa nhận sự thiếu tinh thần dân tộc trong mỗi công dân. Khi đã nhận ra những khuyết thiếu của chính mình nghĩa là người ta dám thay đổi chính mình và người Nhật đã phi Hán hóa và thoát Á từ đó. Họ đã trở thành cường quốc.

Người Hàn Quốc từ thập kỷ 60 của thế kỷ trước cũng đã thừa nhận sự yếu kém của mình và tìm đường đi cho mình với sự đồng thuận trong phong trào Saemaul Undong, một phong trào đã đưa nông dân Hàn Quốc ra khỏi đói nghèo và là nền tảng cho cuộc cách mạng cộng nghiệp.

Chính phủ Hàn đã xuất khẩu con người để nhập khẩu tri thức, nghĩa là hàng trăm ngàn du học sinh, giáo sư đã sang Nhật, Mỹ và châu Âu để đi "ăn mày tri thức" trong hơn 20 năm trời.

Việt Nam chúng ta thì sao? Chúng ta vẫn còn nặng tâm lý và thói quen tô vẽ chính mình và không dám nhìn vào chính mình. Xin hỏi có bao nhiêu công dân chúng ta dám thừa nhận mình kém, bao nhiêu lãnh đạo chúng ta thừa nhận thực tế để thay đổi như anh hùng Kim Ngọc? Bao nhiêu người chỉ dám nhận danh khi danh đấy là chính danh? Bao nhiêu người được tán dương là chuyên gia hàng đầu trong ngành này ngành nọ nhưng xin hỏi cái hàng đầu kia có bán ra chợ thế giới được không?

Có ấn tượng, ở nhà cha mẹ con cái tô vẽ lẫn nhau; đến trường chúng ta tô vẽ những điều xa rời thực tế; đến cơ quan, sếp và nhân viên tô vẽ nịnh bợ lẫn nhau.

Quan niệm "tốt khoe, xấu che" là một thứ sai lầm vì cái xấu kia sẽ trở thành vô cùng xấu và lấn át hoặc giết chết cái tốt đẹp lúc nào không hay.

Thiếu đoàn kết, ghen ăn tức ở
Thói xấu "trâu buộc ghét trâu ăn" ngày càng phát triển. Câu chuyện 3 người Việt rơi xuống hố và cùng chết ở dưới hố là sự đúc kết đáng để chúng ta phải suy ngẫm.

Chúng ta thường tự hào chúng ta đoàn kết nhưng mỗi chúng ta còn ghen ăn tức ở, còn dối trá, còn thích tô vẽ và được tô vẽ, còn thích danh hão...thì đoàn kết ở chỗ nào? Khi mỗi cá nhân còn muốn vơ cho mình những thứ không chính danh thì làm sao chúng ta mong có được đoàn kết thực sự. Có chăng, đó chỉ là cái vỏ đoàn kết che đậy sự chia rẽ bên trong.

Nhiều lý thuyết, kém hành động, yếu thực hành
Những năm tháng làm công chức của tôi ở đâu cũng nghe thuyết giảng về điều hay lẽ phải, được nghe những thứ cao siêu về kỹ thuật cầu đường nhưng tiếc rằng các sản phẩm lại là những người công nhân và kỹ sư bám hiện trường.

Rồi có nhóm người nữa thì suốt ngày ngồi chỉ trích cái này cái kia nhưng bản thân chỉ có hành động nào để thay đổi thực trạng mà họ chỉ trích.

Cái sự học mà không hành đang nhan nhản khắp mọi nơi. Có kỹ sư cơ khi lên mặt dạy cho anh thợ hàn bậc 5 hàn dầm thép của cầu. Hãy hàn như thế này, hãy hàn như thế kia. Đến khi anh thợ cầu đưa que hàn cho hàn thì anh kỹ sư loay hoay cả tiếng đồng hồ không làm được..

Thiếu tiêu chuẩn sống
Thời phong kiến, người ta có tiêu chí sống rõ ràng gồm Nhân, Lễ, Nghĩa, Trí, Tín. Những tiêu chí này là giới hạn để mọi công dân khi sinh ra và lớn lên cần hướng tới tiêu chuẩn đó. Hiện nay có cảm giác hình như chúng ta đang thiếu vắng nhiều những tiêu chí đó. Nhiều khi, xã hội đánh đồng sự thành đạt đồng nghĩa với giàu có và chức vụ. Khi sự giàu có và danh vọng nằm ngoài giới hạn của đạo đức, lòng nhân ái và trách nhiệm làm người thì đừng mong đất nước đó được tôn trọng.

Một đất nước có nhiều điều khuyết thiếu như nêu trên liệu đất nước ta có thay đổi được không?

Tôi có đọc truyện "Người xây ngôi nhà trong giấc mơ", chuyện dài nhưng tôi xin tóm lược như thế này:

Có người đàn ông ly quê 11 năm và đã học được nghề mộc. Sau khi về làng, người thợ mộc lại tiếp tục hành trình 10 làm thuê nhưng hầu như ông không lấy công bằng tiền mặt mà chỉ xin chủ nhà cho mình một khúc gỗ dài ngắn khác nhau tùy theo công của mình. Đêm đêm, ông đục đẽo những khúc gỗ thành từng bộ phận của ngôi nhà theo giấc mơ của mình chính xác một cách tuyệt vời.

Mười năm sau ông dựng lên ngôi nhà mà người thường mơ thấy cả trong những năm tháng đói nghèo tha phương. Một ngôi nhà gỗ mái ngói bảy gian. Đó là một ngôi nhà rất lớn thời đó.

Khi khánh thành nhà, người anh thúc bá với ông thợ mộc cầm chiếc ba-toong khệnh khạng bước đến đập vào mái nhà ông và nói: "Chúng bay định xây nhà to hơn người khác à. Rồi chúng bay cũng bán nhà và đi ăn mày thôi. Thớ chúng bay không được ở nhà cao cửa rộng ". Ông thợ mộc không nói một câu gì mà chỉ cầm miếng ngói vỡ cài dưới mái nhà nơi ông tôi nằm ngủ. Ông thợ mộc làm vậy để đêm đêm mỗi khi đi ngủ nhìn thấy miếng ngói vỡ mà nhớ đến lời rủa độc của người anh thúc bá để dù chết cũng không bán ngôi nhà.

Theo di nguyện của ông, đến đời con và cháu của ông thợ mộc kể trên không những không bán ngôi nhà mà còn làm một ngôi nhà to hơn ở bên ngôi nhà trăm tuổi đó. Tư tưởng của ông thợ mộc đã giúp cho con cháu và dòng tộc trường tồn và hùng mạnh.

Nếu mỗi công dân chúng ta mơ về một Việt Nam được tôn trọng bởi tính trung thực, bởi lòng yêu thương con người, bởi những con tàu ra đại dương, bởi những tàu vũ trụ và chúng ta kiên trì hành động với tinh thần của ông thợ mộc và con cháu ông thì 50 năm sau một công dân của một đất nước nào sẽ gọi tên Việt Nam với sự thán phục và tôn trọng như chúng ta gọi tên Hàn Quốc và Nhật Bản như bây giờ.

snow_chan
15-12-2010, 07:34 PM
Không còn j để nói. Mong là với những tâm huyết, những con người chịu khó suy nghĩ và hành động tương lai, đất nước mình sẽ có 1 bộ mặt mới đẹp đẽ hơn

VjpProHB
15-12-2010, 09:11 PM
may quá cũng có người đọc. cảm ơn mọi người ^^!

lineker
20-12-2010, 07:21 PM
Một bài viết quá hay chân thành cảm ơn bạn vì mình cũng là một người yêu nước. Rất may cách đây 2 tháng mình cũng vừa mua và đọc qua cuốn Người Việt phẩm chất và thói hư tật xấu của nhà xuất bản tiền phong và thêm một vài hiểu biết hạn hẹp của bản thân để có vài lời bàn với bạn về vấn đề này.
Thứ nhất nói về nạn tham nhũng:
Bạn phải hiểu rằng không phải chúng ta cổ vũ cho thói quen tham nhũng mà thật ra tham nhũng đã tồn tại từ rất lâu với nền văn hóa của chúng ta rồi. Nếu như những người không "cổ vũ" nó Quý tin rằng họ sẽ bị bóp chết cả về nghĩa đen lẫn nghĩa bóng. Hãy dừng lại và kiềm chế một chút nếu ai đó định nói tôi là thiếu tinh thần đấu tranh và cam chịu nhé. Vấn đề ở đây là chúng ta muốn gì chúng ta muốn thể hiện mình là người chống tiêu cực và là anh hùng để rồi dừng ở đó hay thay đổi nó đi một cách thực sự. Nếu các bạn muốn chọn cách thứ nhất dễ lắm các bạn cố gắng học hành thành đạt và trở thành quan chức sau đó sống liêm khiết bạn sẽ có tiếng tăm nổi như cồn nhưng sẽ chết yểu mất thôi. Còn cách thứ hai khó hơn và dài hơn tùy vào ý niệm và cách thức người ta sẽ có phương hướng thực hiện nó nhưng là nhằm ngay gốc mà đốn, có đốn hơi lâu nhưng đổ cái là "ầm". Vậy gốc ở đâu, Hơn 4000 năm qua dựng nước và giữ nước trải qua rất nhiều triều đại phong kiến và cuối cùng tiến đến cột mốc huy hoàng nhất "Xã hội chủ nghĩa". Chúng ta sống và phát triển dựa theo ngành nông nghiệp lúa nước. Tư duy của ông cha vốn là "trông trời trông đất trông mây, trông mưa trông nắng trông ngày trông đêm". Con người phụ thuộc và gắn bó với thiên nhiên ra đường là gắn với con trâu đi trước cái cày theo sau. Nền nông nghiệp thì mang tính thời vụ và lâu dài cho nên những con người đi theo nó chịu ảnh hưởng của cái nền văn hóa ấy những mấy ngàn năm mang theo mình cái tính cách chậm rãi khoan thai vào công việc rồi vì tính vốn có của nền nông nghiệp là tự cung tự cấp là tư hữu tài sản cho đến khi có được quyền chức gặp phải thời kinh tế mở cửa chẳng khác nào cá gặp nước thì lòng tham ấy vô tình "đưa chân" con người ta đến tham nhũng với cái tư duy đã ăn mòn vào quyển triết học ngày xưa mà bố mẹ chúng ta được học "người đẹp như thần tiên, của cái nhiều như nước lã, làm theo năng lực hưởng theo nhu cầu". Làm gì có thứ huyễn hoặc như vậy tồn tại trên đời, vì thế nó khác ở các nước tư bản có nền kinh tế chủ yếu là công nghiệp họ có tư duy đơn giản thôi "Thingking and thingking more" có làm mới có ăn, ngừng tư duy là chết. Vậy để giải quyết vấn đề này Quý nghĩ nhất thiết cần phát triển con đường theo hướng công nghiệp hóa đất nước người dân và quản lý sẽ hiểu thế nào là "Lương" và "Công nhật" thực sự và khi họ cống hiến hết mình thì chưa hẳn nó là một khoản thu đáng thất vọng đâu. Nhanh mạnh và tương lai rực rỡ tôi tin 1 ngành công nghiệp sẽ thay đổi tư duy của chúng ta
Thứ hai Không dám đối mặt với chính mình, thích tô vẽ và háo danh:
Ngày nhỏ thời tôi còn xem bộ phim "Cô chủ nhỏ" tôi vẫn thường hay nghĩ rằng người da đen khổ quá đi đến đâu trên các quốc gia thế giới họ đều bị gọi là bọn mọi đen, bọn nhọ. Nhưng có biết đâu rằng sau này khi nghe chính những người cậu ruột, gì ruột mình đang sống và làm việc tại Varshaw (Ba Lan),Sofia (Bulgaria) hay LonDon của Anh nói rằng cư dân bản địa gọi chúng ta là "mọi vàng" các bạn ngạc nhiên phải không, có sock khi phát hiện ra một danh từ dành riêng cho chúng ta mà tất cả những người việt kiều bảnh bao sách valy đi ô tô sịn về nước không hề nói không đơn giản là họ giấu đó là "che đậy" mình xin dùng nguyên từ của VjpProHB và mình hoàn toàn đồng ý với bạn về vấn đề này. Chúng ta nói về chiến tranh và quá khứ hào hùng quá nhiều, chúng ta thường mang chiến tranh ra để nói đất nước bị tàn phá nặng nề và cần có thời gian (bao lâu vậy ?!) trong khi hãy nhìn người nhật với một mảnh đất "chó ăn đá gà ăn sỏi" và hai quả bomb nguyên tử xuống hiroshima và narashaky thì họ lại không hề than phiền, họ cũng không dừng lại để bước tiếp. Để giải quyết vấn đề này cũng chỉ bằng con đường như trên mà thôi (chúng ta phải giàu đi đã) khi chúng ta là mỹ và các nước như Mỹ, Anh, Pháp, Canada là chúng ta thì chúng ta có quyền gọi họ là "mọi trắng" lúc đấy anh muốn nói gì thì nói nào là quá khứ hào hùng, tương lai huy hoàn con rồng cháu tiên vv... và vv.. thì thế giới cũng chỉ biết dạ, vâng, gật đầu theo chúng ta mà thôi và đương nhiên khicos quyền để nói rồi thì chúng ta cũng khỏi cần khiêm tốn

VjpProHB
21-12-2010, 05:24 PM
đúng. Chúng ta không phủ nhận những phẩm chất tốt đẹp của dân tộc ta. Nhưng song song với những cái tốt đẹp đấy vẫn tồn tại những cái xấu như trên. Chúng ta phải nhìn thẳng vào thực tế. Các bạn cảm thấy thế nào khi đọc những dòng trên?

phuongyeu@
21-12-2010, 05:36 PM
Thiếu đoàn kết, ghen ăn tức ở[/SIZE]
Thói xấu "trâu buộc ghét trâu ăn" ngày càng phát triển. Câu chuyện 3 người Việt rơi xuống hố và cùng chết ở dưới hố là sự đúc kết đáng để chúng ta phải suy ngẫm.

Chúng ta thường tự hào chúng ta đoàn kết nhưng mỗi chúng ta còn ghen ăn tức ở, còn dối trá, còn thích tô vẽ và được tô vẽ, còn thích danh hão...thì đoàn kết ở chỗ nào? Khi mỗi cá nhân còn muốn vơ cho mình những thứ không chính danh thì làm sao chúng ta mong có được đoàn kết thực sự. Có chăng, đó chỉ là cái vỏ đoàn kết che đậy sự chia rẽ bên trong.

=> chính vì thế này nên mọi ng mới nói 1 ng việt nam có thể có khả năng hơn 1 ng trung quốc n 3 ng việt nam k thể thắng được 3 ng trung quốc

bephongtom
21-12-2010, 10:41 PM
Người việt nam có tư tưởng tiểu nông, ích kỉ. VD đơn giản nhất là thấy con mình học thua ai đấy thỳ lại khuyến khích con mình là phải ghen tức ác liệt thỳ mới phấn đấu được.

hai_bk
21-12-2010, 11:04 PM
1 người Việt Nam lấy đâu ra mà đòi hơn 1 người Nhật hay một người Tàu. Các cụ nhà ta chỉ giỏi chém =))
Tự hào dấn tộc là tốt nhưng chả có cái dẫn chứng gì mà đòi bảo 1 người Việt Nam hơn Trung Quốc với Nhật cả.
Đòi cũng là thói quen không tốt của Việt Nam đó, tự đi đánh giá cao khả năng của mình mà đôi khí không thực tế.
Ví như có học sinh đạt thành tích quốc tế gì đó hay ai đó nghĩ ra trò gì thì lại "đấy, người Việt Nam". Nói chung đấy cũng là tự hào dân tộc, rất tốt! inhưng mà nếu từ cái đây mà nói những câu "quá khích" đại loại như "người Việt Nam ta giỏi nhất hay là thông minh chả kém gì châu âu" thì lại thành ếch ngồi đáy giếng mất rồi. Được vài 3 cá nhân "ngang tầm" thế giới (chứ chưa nói hơn) mà đã "đòi" xếp trên hết người ta:-?

VjpProHB
23-12-2010, 07:29 AM
trong lúc mọi người phê phán như thế có ai nghĩ mình phải thế nào để sửa chữa những điều đấy khôg

ruyelfam
23-12-2010, 07:55 AM
oh
t thấy cô dạy sử lớp tớ bảo là "người VN có đầy đủ phẩm chất của người Nhật rồi, ko cần học tập nữa"
Và rằng lớp tớ rất nhiều đứa bị tụt điểm vì dám bảo người Việt Nam cần học tập người Nhật.
=))

lineker
23-12-2010, 08:51 AM
oh
t thấy cô dạy sử lớp tớ bảo là "người VN có đầy đủ phẩm chất của người Nhật rồi, ko cần học tập nữa"
Và rằng lớp tớ rất nhiều đứa bị tụt điểm vì dám bảo người Việt Nam cần học tập người Nhật.
=))
Không hoàn toàn là học theo ai, người nhật có những cái để cho chúng ta học tập và người việt cũng có những cái để người nhật học tập. Vấn đề là loại bỏ cái xấu để học cái tốt. Loại bỏ những cái lộn xộn để học hỏi những tác phong đàng hoàng hơn. Ngoài tính cần cù của người nhật chúng ta có thể học được cách tư duy của người Trung Quốc. Việc phát triển thị trường bằng cách bán thương hiệu và thương mại hóa thay cho sản xuất của người Mỹ, Người Đức. Có thể học hỏi văn minh và tính lịch sự của người Pháp. Sống trong một môi trường xanh, sạch, đẹp của người Singapor
Người Nhật chưa hẳn đã là giỏi nhất đâu bạn ạ bởi nếu thế họ đã không để cho trung quốc vượt mặt lên đứng thứ 2 thế giới về nền kinh tế rồi. Cô giáo bạn nói đúng đấy mình thấy rất nhiều người làm phiên dịch cho các công ty của nhật về đến nhà là mở đầu bằng "người nhật nói là", "người nhật thường làm là" ...


1 người Việt Nam lấy đâu ra mà đòi hơn 1 người Nhật hay một người Tàu. Các cụ nhà ta chỉ giỏi chém =))
Tự hào dấn tộc là tốt nhưng chả có cái dẫn chứng gì mà đòi bảo 1 người Việt Nam hơn Trung Quốc với Nhật cả.
Đòi cũng là thói quen không tốt của Việt Nam đó, tự đi đánh giá cao khả năng của mình mà đôi khí không thực tế.
Ví như có học sinh đạt thành tích quốc tế gì đó hay ai đó nghĩ ra trò gì thì lại "đấy, người Việt Nam". Nói chung đấy cũng là tự hào dân tộc, rất tốt! inhưng mà nếu từ cái đây mà nói những câu "quá khích" đại loại như "người Việt Nam ta giỏi nhất hay là thông minh chả kém gì châu âu" thì lại thành ếch ngồi đáy giếng mất rồi. Được vài 3 cá nhân "ngang tầm" thế giới (chứ chưa nói hơn) mà đã "đòi" xếp trên hết người ta:-?

Chuẩn không cần chỉnh mà thật ra mấy cái giải thế giới (toán, lý, hóa) được huy chương vàng ấy thực tế vì tây nó không chịu học. Tôi đố các bạn ra phương tây thấy có "Trường chuyên" và chuyện "Học thêm" như bên mình đấy. Chẳng qua là vì mình học chăm chú các môn đó còn châu âu thì học đồng đều tất cả các môn giống như là mang học sinh chuyên đi thi với học sinh đại trà vậy. Còn muốn thi để mà gáy thì hãy nhìn vào thực tế môn tin học ấy. Chúng ta đi thi bao nhiêu lần và đoạt được mấy huy chương rồi

VjpProHB
24-12-2010, 01:31 PM
thế mới nói chúng ta giỏi lý thuyết nhưng cực kém thực hành