PDA

View Full Version : Giả ăn mày cứu con gái khỏi địa ngục ở Móng Cái



Love geo
25-06-2010, 10:47 PM
Người thợ mỏ và cuộc truy tìm cô con gái mất tích
VTC News) - Hành trình đi tìm và giải cứu con gái của người thợ mỏ Lê Đăng Cừ, phường Quang Hanh, thị xã Cẩm Phả, tỉnh Quảng Ninh như những thước phim về sự bền bỉ, dám đấu tranh đến cùng với cái xấu, cái ác...



Với dòng tin nhắn ngủi: “Con đang ở miền Nam, 10 năm sau con sẽ về, bố mẹ đừng tìm con”. Chỉ vẻn vẹn có thế, nhưng linh cảm của người bố về một điều không lành đang ập đến, ông liên tục liên lạc lại theo số máy đã nhắn tin, nhưng đáp lại ông bằng những tiếng tút dài khô khốc…

Sự mất tích khó hiểu

Hôm cuối năm 2008, Lê Thị Thắm, con gái ông Lê Đăng Cừ, phường Quang Hanh, thị xã Cẩm Phả, tỉnh Quảng Ninh đột ngột mất tích, khi đó em đang học lớp 12, chuẩn bị ôn thi vào đại học.

Nhớ lại cái ngày định mệnh đó, ông Cừ chua chát kể lại: Hôm đó đúng vào cái ngày công ty than Dương Huy, nơi ông làm việc, tổ chức hội diễn nghệ thuật “Miền mỏ bất khuất”. Sáng hôm đó, trước khi đi học thêm, con gái còn ghé vào tai ông nói: “Hôm nay con nhất định sẽ ra xem công ty bố tổ chức hội diễn”. Ông xoa đầu con gái nói: "Con cứ đi học đi, đêm diễn cũng phải tối mới bắt đầu cơ mà".

Bình thường em đi học thêm, cứ khoảng 8h kém 15 phút là đã về đến nhà, nhưng hôm đó 8h30 rồi 9h cũng không thấy con đâu. Ông Cừ ra nơi tổ chức văn nghệ tìm, nhưng cũng không thấy. Linh tính mách bảo, có điều gì chẳng lành đang ập xuống gia đình.

Tìm ở công ty không thấy, ông tra cuốn sổ điện thoại lấy số của thầy giáo hỏi. Thầy giáo cháu khẳng định: "Hôm nay lớp em nghỉ sớm, các em đã về từ chiều bác ạ".
http://vtc.vn/media/vtcnews/2010/06/22/5_4.jpg
Công việc hàng ngày của vợ chồng ông Cừ gắn liền với than. Ảnh: Lê Thanh.

Khi đó tôi đã rất lo, liền gọi điện kêu vợ về nhà. Vợ chồng tôi tìm đến nhà bạn thân của cháu để hỏi han, nhưng đều không thấy tăm hơi cháu đâu cả. Những cô cậu bạn học đều khẳng định cháu Thắm đã về từ chiều" - câu chuyện của ông Cừ liên tục bị gián đoạn vì tiếng còi tầu về bến đổ than.

Khi gia đình ông vào nhà một em học ôn cùng Thắm thì được em này cho biết, hôm đó cả lớp được thầy cho nghỉ sớm. Khi cả đám học trò đang trên đường về thì Thắm gặp Hà Văn Dũng (Dũng là anh rể họ của Thắm). Dũng rủ cả nhóm đi ăn kem, nhưng chỉ có mình Thắm đi cùng anh ta.

Biết chuyện chẳng lành đang ập đến với con gái, trong đầu ông khi đó hàng trăm câu hỏi ùa về, rằng con gái bị tai nạn, rằng con gái bị bắt cóc... Điều đặc biệt là điện thoại của Dũng cũng không tài nào liên lạc được.

Khi đó, ông Cừ chỉ nghĩ con gái mình, có thể là Dũng nữa, đã gặp tai nạn. Ra khỏi nhà, trên đầu ông Cừ đeo chiếc đèn mỏ. Ông bắt đầu cuộc tìm kiếm trên đoạn đường từ chân đèo Bụt xuống tận cầu Bảy. Ông lần tìm từng đoạn đường xem có dấu hiệu của tai nạn, hay vết máu gì không, nhưng không thấy dấu hiệu gì cả.

Ông lần tìm vào hai bệnh viện hỏi thăm bác sỹ, nhưng ông chỉ nhận được những cái lắc đầu.

Thời gian cứ thế trôi đi, nhìn lại trời đã sáng, nhưng tăm tích của cô con gái vẫn bặt vô âm tín. “Lúc đó tôi xác định có điều không lành, nên trời vừa sáng tôi lập tức ra báo công an phường Quang Hanh. Thế nhưng, họ chỉ trả lời tôi rằng các cháu học lớp 12, lớn rồi nên chắc yêu đương gì đó thôi!”, ông Cừ nhớ lại.

22 người và 7 ngày tìm kiếm trong tuyệt vọng

Một mặt ông làm đơn báo công an, mặt khác ông thông báo sự việc cho những người trong họ biết. Ngay buổi sáng hôm đó, ông Cừ thông báo đến toàn thể những người trong họ. Hai cậu con trai của ông cũng từ Hà Nội về.

Tổng cộng có tới 22 người trong gia đình, chia thành ba mũi đi tìm kiếm Thắm. Một hướng tìm kiếm về phía Nam, hướng thứ hai lên cửa khẩu Móng Cái, hướng còn lại thì chia ra, người ở lại Cẩm Phả, người đi Hà Nội. Các mũi tìm kiếm tập trung vào những mối quan hệ của con gái ông.



Ngày tìm kiếm thứ nhất, vào lúc gần tối, chiếc điện thoại trên tay ông liên tục rung lên, nhưng tất cả những thông báo đều khiến ông thất vọng. Người vợ thì tí lại gọi điện khóc lóc.

Ngày thứ hai cũng trôi qua nặng nề như vậy, rồi ngày thứ ba, ngày thứ tư trôi đi... Thắm vẫn mất tích. Bao nhiêu hy vọng với ông giờ đây thành thất vọng. Đến ngày thứ 5 thì hầu như ai cũng nản. Gia đình nhà Dũng cũng thông báo Dũng đã mất tích, không thể liên lạc được.

Ngày thứ bảy là ngày mà ba hướng chia nhau đi tìm tập trung về nhà ông. Khi đó không ai nói câu gì. Trong thâm tâm ông đã nghĩ mình mất con rồi. Vợ ông thì cứ khóc chán lại ngất xỉu, tỉnh dậy lại khóc. Trong hoàn cảnh đó, ông Cừ đã nói: "Đã bảy ngày trôi đi, gia đình đã làm hết những điều có thể, nhưng vẫn không tìm được cháu, có thể chẳng bao giờ tìm được cháu nữa đâu”.

Mặc dù nói vậy, nhưng niềm hy vọng tìm lại được cô con gái vẫn le lói trong ông. Ông tin rằng, con gái ông đã bị bọn buôn người bắt cóc. Ông chỉ còn cầu giời chúng vẫn giam cầm con gái đâu đó ở Thành phố Móng Cái, chưa bị bán ra nước ngoài.


Tìm kiếm suốt một tuần, con gái của ông vẫn bặt vô âm tín. Không nản ông Cừ lại một mình lặn lội khắp nơi. Lúc ông cải trang thành người ăn mày, lúc cải trang thành người thu mua phế liệu. Có lúc trong vai dân có tiền len lỏi vào khắp các khu chợ, khu nhà trọ, điểm vui chơi vùng biên giới Quảng Ninh để tìm cô con gái.



Vất vả tìm con

Sau khi cuộc tìm kiếm của cả gia đình thất bại, ông Cừ nhét quần áo vào bao, phóng ảnh của con thành nhiều bản rồi tìm ra Móng Cái. Ông đến công an các phường thông báo việc con gái mình bị mất tích, nhờ sự trợ giúp của họ.

Ông hóa trang thành người đi nhặt rác, người lượm ve chai, lang thang ở TP. Móng Cái. Tối đến ông lại tựa lưng luôn vào gốc cây bên đường nghỉ ngơi. “Mệt nhưng tôi không tài nào ngủ được, tôi cứ nghĩ miên man về nó với hàng trăm câu hỏi đặt ra, không biết giờ này nó ở đâu, nó đang làm gì, hay là?”, ông Cừ nói.

Hễ thấy tụ điểm xe ôm, bà hàng nước nào ông đều ghé qua đưa cho họ tấm ảnh của con gái mình, kèm theo 50 nghìn đồng.

Rồi ông thay bộ quần áo lịch sự, đóng giả khách làng chơi la cà vào nhà thổ ngoài Móng Cái. Nhưng tất cả các nhà thổ ông qua, thông tin về cô con gái vẫn bặt vô âm tín.
Mỗi lần vào quán cơm, ông đưa tấm ảnh con gái ra hỏi chủ quán, họ thường nhìn ông từ đầu đến chân, rồi đuổi ra ngoài vì thấy ông rách rưới, bẩn thỉu làm ảnh hưởng đến việc kinh doanh của họ.

Hầu hết các khu nhà trọ ông Cừ đều đã hỏi thăm. Tuy nhiên, 10 ngày trôi đi mà thông tin về con gái vẫn là con số không.

Đêm tìm kiếm thứ 10, ông ốm nặng, nằm bẹp luôn, không ăn không uống được gì, mọi nỗ lực của ông vẫn dẫn đến ngõ cụt. Nghĩ đến hành trình tìm con gái quá khó nhọc mà không được thông tin gì, nước mắt ông cứ ứa ra.

“Lúc đó thâm tâm tôi nghĩ mọi hy vọng có thể tìm lại được đứa con không còn nữa. Tôi gắng gượng dậy đi tìm con một ngày nữa, dù không thấy thì cũng phải về. Liều thuốc tối hôm đó giúp tôi hạ được cơn sốt. Ngày thứ 11, tôi quyết định lang thang đến những khu chợ lớn nhất ở TP. Móng Cái. Tôi đi cả ngày, khắp các khu chợ, nhưng mọi hy vọng tìm được con đã tắt” - Ông kể lại mà nước mắt vẫn lăn dài trên má.

Người đàn bà bí hiểm

Ngày thứ 12, ông ra chợ Bốn ăn bữa cơm, lấy sức bắt xe về Cẩm Phả. Chủ quán vừa mang suất cơm ra thì một người phụ nữ chạc 40 tuổi bước vào. Như một thói quen, ông lần trong bao tải lấy ra một tấm ảnh con gái mình nhờ chị ta xem.
http://vtc.vn/media/vtcnews/2010/06/24/74.jpg
Khu nhà mà ông Cừ tìm thấy con gái.
Người phụ nữ lạ mặt cầm tấm ảnh cô con gái ông ngắm rất kỹ, quay sang nhìn ông từ đầu đến chân, rồi bỏ đi một cách khó hiểu. Linh tính của người làm cha mách bảo ông rằng, người đàn bà kia còn giấu điều gì đó. Để vội tờ tiền 20 nghìn xuống bàn, ông Cừ đi theo người phụ nữ.

Giữ khoảng cách 25m, người phụ nữ đi trước, ông đi sau. Ra khỏi chợ khoảng vài trăm mét, chị ta chui vào một bãi lau. “Khi chị ta biến vào bụi lau thì tôi núp vào một gốc cây. Họ là phụ nữ, còn tôi là đàn ông không thể theo sát người ta được. Nếu người ta đi vệ sinh thì sao? Nhưng tôi nhìn chằm chằm vào bụi lau vì sợ chị ta đi mất. Vài phút sau, chị ta nhìn thẳng về hướng tôi gật gật”, ông Cừ nói.

Lúc đó mọi hy vọng trong ông như được hồi sinh, ông lao nhanh về hướng người đàn bà trước mặt. Khi vừa đến nơi người phụ nữ lạ mặt cất lời: “Tôi biết con ông ở đâu, nhưng ông phải cho tôi tiền tôi mới nói”.

Khi đó ông Cừ đồng ý với bất cứ giá nào mà người phụ nữ lạ mặt kia đặt ra. “Tôi chỉ muốn biết con tôi đang ở đâu thôi, chị cần bao nhiêu tôi cũng đưa cho” – ông Cừ sốt ruột. Người đàn bà này bảo: “Ông đưa tôi 8 triệu và giao tiền tại địa điểm là một gốc cây ở gần khu chợ Bốn”.

Cứu con khỏi địa ngục

Ông Cừ quay về góc khu chợ Bốn như chị ta yêu cầu. Đầu giờ chiều hôm đó, lòng ông đang nóng như lửa đốt thì một người đàn ông đi xe viva, đầu đội mũ bảo hiểm kín mít đến. Vừa gặp ông Cừ, người lạ mặt hỏi: “Tiền đâu?”. Ông Cừ rút luôn 8 triệu đồng đưa cho anh ta không một chút ngần ngại. Anh ta ghé vào tai ông nói nhỏ: “Trong một nhà trọ thấp nhất ở phường Hải Hòa”. Chỉ nói có vậy, rồi anh ta phóng xe lao đi mất.
http://vtc.vn/media/vtcnews/2010/06/24/82.jpg
http://vtc.vn/media/vtcnews/2010/06/24/82.jpg

Hy vọng tìm được cô con gái lại chứa chan trong lòng ông bố tội nghiệp. Thay bộ quần áo rách vào, đội mũ cối, đeo kính đen, bịt khẩu trang, ông đến từng khu nhà trọ trên địa bàn phường Hải Hòa. “Tôi lại trong vai người gom nhặt ve chai, tôi lang thang hết khu nhà trọ này đến khu nhà trọ khác, đặc biệt là những khu nhà trọ thấp lè tè, gõ cửa từng phòng để hỏi mua ve chai”, ông Cừ nói.

Đến khu nhà trọ thứ 9, ông chợt nhận ra nó rất thấp. Khu nhà được xây và lợp bằng phi-brô-ximăng. Ông hồi hộp tiến vào từng phòng, gõ cửa hỏi mua phế liệu.

Phòng thứ nhất không thấy, phòng thứ hai cũng không thấy, phòng cuối cùng thì lại khóa cửa bên ngoài. “Tôi tiến sát lại, đưa mắt qua khe cửa, tôi suýt hét lên khi thấy con gái tôi đang bị giam lỏng trong đó. Tôi giật cửa đằng trước, cháu sợ nên lao ra cửa sau, vừa chạy vừa khóc. Tôi vòng ra chạy theo, vừa chạy vừa hô: “Con ơi bố đây! Con ơi bố đây!”. Nhưng khi đó cháu vẫn không nhận ra tôi nên cứ thế chạy thục mạng.

Một mặt tôi hô, một mặt tôi vứt khẩu trang, kính, mũ. Có lẽ cháu nhận ra tiếng tôi nên dừng lại. Cháu lao vào ôm chầm lấy tôi khóc nức nở” – ông Cừ nhớ lại giây phút xúc động đặc biệt.

Hai bố con tôi vừa khóc vừa chạy qua đường, rồi trèo lên taxi thẳng hướng Cẩm Phả. Ngồi trên xe, cô con gái không nói một câu nào mà chỉ khóc.

Con gái ông nghẹn ngào cho biết, trong những ngày bị Hà Văn Dũng đưa ra Móng Cái, hàng đêm cô đều bị hắn cưỡng ép quan hệ tình dục. “Nghe đến đây, tôi như rụng rời tay chân. Thương con gái, tôi ôm chặt lấy cháu, vậy mà cháu vẫn run lên bần bật vì sợ.” Ông Cừ kể lại.

Chinsu
25-06-2010, 11:39 PM
TC là đây, khâm phục
Cơ mà vụ này ko biết cái bạn Hà Văn Dũng ntn nhề :024:

thanh_ai
25-06-2010, 11:56 PM
đúng là kinh khủng.mấy thằng khốn nạn này rơi vào tay mình thì xong.......................................

Linkkid
26-06-2010, 12:40 AM
hic, đọc rụng rời hết cả chân tay :-ss

Love geo
26-06-2010, 07:33 AM
Cho nên là trẻ em và phụ nữ đến mấy chỗ cửa khẩu là cứ phải cẩn thận, có người đi kèm...ở đấy cái gì người ta cũng buôn hết..người bản xứ ở đấy còn bị bắt cóc nữa ...haizz. sợ wa

__Deep__
26-06-2010, 08:41 AM
nhưng phải công nhận là ông bố cũng giỏi, dũng cảm và liều
nếu là người khác thì chắc đã không được như thế

Love geo
26-06-2010, 10:38 PM
nhưng phải công nhận là ông bố cũng giỏi, dũng cảm và liều
nếu là người khác thì chắc đã không được như thế

Chuẩn...thì ông í làm cho cơ quan hình sự cũng phải thán phục mà @__Deep__:

tEa_Min_9x
27-06-2010, 09:45 PM
Hix2 trong lúc đọc mà cũng thấy hơi hơi rờn rợn ..........................

keongot[!]
27-06-2010, 10:31 PM
mie.
chém chis cái loại a rể đấy đi
12t rùi cũng bé bỏng gì nữa đâu, n cũng chẳng ngờ đc
haizzzzzzzzz
Mà ô bố nè cũng đáng khâm phục thât đấy, như conan ý

snow_chan
27-06-2010, 10:32 PM
Hay thật, 1 ông bố vĩ đại với tình cảm vô bờ dành cho con gái, thán phục!!!!!!!!!!!!

CuteKid_94
28-06-2010, 11:38 AM
Ông bố này quá tuyệt vời đấy. Số phận đàn bà hẩm hiu thế đấy