Đăng nhập

View Full Version : Em kể vể cuộc đời em - Một vị đắng :)



beboo_hb
05-07-2009, 09:05 PM
Xin lỗi mọi người
Chắc từ giờ sẽ không phạm sai lầm nữa đâu ạ :)

Mr.Pit
05-07-2009, 09:09 PM
đi chưa hết 1/3 cuộc đời
sao cứ phải làm khổ mình với những suy nghĩ thế này nhờ :stupid::stupid:

beboo_hb
05-07-2009, 09:10 PM
đi chưa hết 1/3 cuộc đời
sao cứ phải làm khổ mình với những suy nghĩ thế này nhờ :stupid::stupid:

Anh chưa đọc hết , mới đọc câu mở đầu thôi mà :-s
Chưa đọc hết thỳ làm sao biết nó khổ hả anh :D

Mr.Pit
05-07-2009, 09:16 PM
nó khổ trong từng dòng kia kìa em :stupid:

nhocbuong93
05-07-2009, 09:20 PM
Hey ngeh bi lụy quá!Thôi suy nghĩ thoáng ra 1 tị là đời nó tươi lên ngay! :grin: :grin:

nobita85uct
05-07-2009, 09:24 PM
Em cô đơn , em kô có lấy một người bạn chân thành

có nên cho một phát tát không nhờ :stupid:

lnhoa
05-07-2009, 09:26 PM
Khiếp wa' mọi ng ạ.
Có lẽ phải kiện công ty milk Hà Lan vì nó làm cho trẻ con phát triển nhanh hơn thánh gióng.

Hôm wa mình bị 1 đứa lớp 7.5 attack ,nó rủ ăn AFC với xem bóng đá cùng nó.Bây giờ ko dám sáng nick :shock:

Mr.Pit
05-07-2009, 09:26 PM
tát mạnh là đằng khác :stupid::stupid::stupid:

nhocbuong93
05-07-2009, 09:26 PM
Phải đánh nó 1 trận vì tí tuổi mà buồn nhiều anh ạ! :zan: :zan::grin::grin:

Mr.Tinh
05-07-2009, 09:29 PM
cuộc đời của 1 kon người so với đất trời thỳ có là gì

lnhoa
05-07-2009, 09:30 PM
Nói thật mình thấy tâm sự nó cứ giả giả thế nào ấy,kiểu thêm thắt cho lâm ly giống phim ảnh. :question:

Tâm sự thật nhìn là nhận ra ngay :uplook:

beboo_hb
05-07-2009, 09:44 PM
Nói thật mình thấy tâm sự nó cứ giả giả thế nào ấy,kiểu thêm thắt cho lâm ly giống phim ảnh. :question:

Tâm sự thật nhìn là nhận ra ngay :uplook:

Ý kiến khác thì mình kô phản đối
Kòn ý kiến kủa đằng ấy thỳ kực kỳ phản đối
Có chân thành hay kô thỳ người chân thành sẽ hiểu được thôi bạn ak :)


có nên cho một phát tát không nhờ :stupid:

Sao lại tát em :(
Tát thỳ tát nhẹ nhẹ thôi nhá
Kô em ngã ra đấy thỳ mẹ em lại thương :">

beboo_hb
05-07-2009, 09:46 PM
có nên cho một phát tát không nhờ :stupid:

Sao lại tát em :(
Tát thỳ tát nhẹ nhẹ thôi nhá
Kô em ngã ra đấy thỳ mẹ em lại thương :">

lnhoa
05-07-2009, 10:10 PM
anh thấy trẻ con thích vui thì vui,thích buồn thì buồn.
Lời lẽ có âu sầu nhưng chả có % nào có lý do reasonable cả.

Anh thấy ấy mà,nên dành thời gian hoàn thiện kiến thức,góp ích cho cộng đồng.... blah blah blah
Chứ mà,buồn vì ko ai khen mình xinh,vì ko ai chơi với mình,không ai nghe mình kể chyện,ko ai bao bọc thương yêu mình .... blah blah blah.

Chả có gì để nghe đâu em ạ.

Bạn anh có đứa mất bố từ hồi lớp 3,ừ,cũng con gái đấy,nhưng nó chả bao giờ nói theo kiểu như em cả.Đứa nữa suốt cấp 1 đến hết cấp 2 phải đi bơm xe lấy tiền học đấy.Chả có thời gian mà ngồi than vãn không ai chân thành với tôi đâu ... blah blah

Anh xin lỗi nếu em không thích thì đừng đọc nhưng tình cảm của em nó "quý tộc" anh ko hiểu được.

Thay vì lang thang,than vãn về sự cô độc của mình trên mạng,chờ mong những lời có cánh từ những người ko quen biết.Anh nghĩ em nên đi nhặt rau,nấu cơm cho mẹ,rửa xe cho bố,đến thư viện mà đọc sách và nói chuyện với những người lớn tuổi.

Anh thấy em là học sinh mới vào nên có nhiều thời gian.Anh khuyên em như vậy.Con người khác nhau không phải chỉ xuất phát điểm,mà cả suy nghĩ và tầm nhìn nữa em ạ.

Mr.Pit
05-07-2009, 10:28 PM
bắt đầu chọc đến chõ ngứa của nhau rùi đấy
chả đồng ý với quan điểm bên nào cả:stupid::stupid::stupid:

cUcUmbEr_19
06-07-2009, 12:54 AM
anh thấy trẻ con thích vui thì vui,thích buồn thì buồn.
Lời lẽ có âu sầu nhưng chả có % nào có lý do reasonable cả.

Anh thấy ấy mà,nên dành thời gian hoàn thiện kiến thức,góp ích cho cộng đồng.... blah blah blah
Chứ mà,buồn vì ko ai khen mình xinh,vì ko ai chơi với mình,không ai nghe mình kể chyện,ko ai bao bọc thương yêu mình .... blah blah blah.

Chả có gì để nghe đâu em ạ.

Bạn anh có đứa mất bố từ hồi lớp 3,ừ,cũng con gái đấy,nhưng nó chả bao giờ nói theo kiểu như em cả.Đứa nữa suốt cấp 1 đến hết cấp 2 phải đi bơm xe lấy tiền học đấy.Chả có thời gian mà ngồi than vãn không ai chân thành với tôi đâu ... blah blah

Anh xin lỗi nếu em không thích thì đừng đọc nhưng tình cảm của em nó "quý tộc" anh ko hiểu được.

Thay vì lang thang,than vãn về sự cô độc của mình trên mạng,chờ mong những lời có cánh từ những người ko quen biết.Anh nghĩ em nên đi nhặt rau,nấu cơm cho mẹ,rửa xe cho bố,đến thư viện mà đọc sách và nói chuyện với những người lớn tuổi.

Anh thấy em là học sinh mới vào nên có nhiều thời gian.Anh khuyên em như vậy.Con người khác nhau không phải chỉ xuất phát điểm,mà cả suy nghĩ và tầm nhìn nữa em ạ.

nhất trí..........nhưng k phải là tất cả :zsweat:
@ beboo: có thể anh Inhoa hơi nặng lời, nhưng anh ấy nói có lý e ạ
nhiều lúc đọc bài e viết chị cứ có cảm giác như e bị nhiễm kiểu viết blog mọi người dạo này hay viết ý
chị k rơi vào hòan cảnh như e chị k hiểu, nhưng thực tế cs có rất nhiều, ngay bên cạnh mjk cũng k ít. E
Trườg hợp của e k phải khó khăn nhất, nhưg mọi ng # vẫn k suy ngĩ tiêu cực như e
Dường như e hơi bi luỵ hoá vấn đề thì phải
Chỉ cần nhìn theo 1 hướng # e sẽ thấy nó k đáng để e phải khổ sở như vậy đâu
mà cũng chẳng rõ e có khổ sở như thế thật k nữa, đúng là chuyên Văn:hamarneh::hamarneh:

LonelySoul
06-07-2009, 12:58 AM
In Hoa cơ mà =))

Em có thể tìm trong box, khéo có mấy topic đồng cảm đấy ;))

Coboncanh
06-07-2009, 01:09 AM
:zcry::zcry::zcry::zcry:
vợ lắm tâm sự wúa vợ ui
cười lên cho đời nó trẻ
mà mới chưa hít 1/3 đời người
suy nghĩ nhìu già thêm
@anh nô:em ủng hộ anh
nhưng mà giơ cao đánh iu nha anh
xót lắm
vợ em tức em dâu anh nó còn trẻ con

titi_toto
06-07-2009, 01:27 AM
@ bé boo: sao em nghĩ về cuộc sống tiêu cực thế vậy
em đang sống mà ko tin ai bởi có lẽ ko có ai trò chuyện
thay ví oán trách cuộc đời thì em hãy làm nh~ công việc khác thú vị hơn hay đơn giản là tụ tập bạn bè nói chuyện đi chơi ............
còn nhiều việc để làm 5' :zok:
đừng bi quan và cứ nghĩ thoáng 1 chút chắc cũng ổn thôi :shy::shy:
@ anh Hòa: nghe anh kể thời mấy đứa bạn của anh khổ thế
khổ nhưng chắc vẫn vui anh nhỉ :grin::grin:

mèo
06-07-2009, 11:35 AM
Hầu hết những dòng viết của em trên 4rum đều mang quá nhiều nỗi đau yêu thương. Em ạ, nếu đã thấy được cuộc đời này không phải màu hồng nữa thì chấp nhận mà cười với nó, vượt lên nó đi, sao phải ám ảnh nhiều thế? Có một chị đã nói thế này trong bl0g này: Em rất cảm ơn cuộc đời vì đã cho em gặp được cả người xấu lẫn người tốt, để biết được thực sự ai là ai, để biết trân trọng hơn những người tốt em đã may mắn gặp được. Đối với mỗi con người em đã gặp, em đều thấy thật thú vị, bất kể họ tốt hay xấu."
Chị nghĩ nó đã rất phù hợp với chị, và giờ nó thích hợp với em khi này.
Vui lên nhé, em chưa đi hết 1/3 cuộc đời mà, đừng để 1 ai đó phá hỏng cả tương lai mình...

nhocbuong93
06-07-2009, 09:14 PM
Hihi đời còn dài còn nhiều niềm vui lắm! :zsmile: :zsmile: :zsmile:

Sapphire
06-07-2009, 09:44 PM
đồng ý cả 2 tay với anh in hoa lun
thực sự còn n` việc để làm hơn đấy em ạ :uplook::uplook:

titi_toto
07-07-2009, 12:34 AM
mà cho anh hỏi là sao lại là 1/3 cuộc đời
bây h có 15 --> 15x3=45 -->:shuai::shuai::shuai:

beboo_hb
07-07-2009, 11:34 AM
anh thấy trẻ con thích vui thì vui,thích buồn thì buồn.
Lời lẽ có âu sầu nhưng chả có % nào có lý do reasonable cả.

Anh thấy ấy mà,nên dành thời gian hoàn thiện kiến thức,góp ích cho cộng đồng.... blah blah blah
Chứ mà,buồn vì ko ai khen mình xinh,vì ko ai chơi với mình,không ai nghe mình kể chyện,ko ai bao bọc thương yêu mình .... blah blah blah.

Chả có gì để nghe đâu em ạ.

Bạn anh có đứa mất bố từ hồi lớp 3,ừ,cũng con gái đấy,nhưng nó chả bao giờ nói theo kiểu như em cả.Đứa nữa suốt cấp 1 đến hết cấp 2 phải đi bơm xe lấy tiền học đấy.Chả có thời gian mà ngồi than vãn không ai chân thành với tôi đâu ... blah blah

Anh xin lỗi nếu em không thích thì đừng đọc nhưng tình cảm của em nó "quý tộc" anh ko hiểu được.

Thay vì lang thang,than vãn về sự cô độc của mình trên mạng,chờ mong những lời có cánh từ những người ko quen biết.Anh nghĩ em nên đi nhặt rau,nấu cơm cho mẹ,rửa xe cho bố,đến thư viện mà đọc sách và nói chuyện với những người lớn tuổi.

Anh thấy em là học sinh mới vào nên có nhiều thời gian.Anh khuyên em như vậy.Con người khác nhau không phải chỉ xuất phát điểm,mà cả suy nghĩ và tầm nhìn nữa em ạ.

Vâng!
Em không nói là ý kiến kủa anh sai
Em cũng không phản đối
Nhưng khi để nhìn nhận về một vấn đề hay một câu chuyện nào đó kủa một người thỳ em nghĩ là anh nên nhìn nhận lại và một kách kỹ càng hơn. Em mong thế.
Trong cuộc sống không phải ai cũng giống ai , không ai cũng có thể mạnh mẽ như bạn anh nói...
Khi một người chưa có nhiều suy nghĩ chín chắn , khi mà có những thứ người khác chẳng bao giờ hiểu được , thỳ khi đó người ta cảm thấy một cái rỳ đó trong lòng , có thể là anh không hiểu.
Suy nghĩ và tầm nhìn của em kòn không bằng ai kả , em khẳng định điều đó , và mong anh cũng đừng nói kiểu tình cảm " quý tộc " với em . Anh thử đặt địa vị kủa mình vào địa vị một người khác , khi đó có thể không hiểu nhiều nhưng anh cũng có thể hiểu được phần nào kái cảm nhận khi mà đang mong muốn có một người bạn , sẻ chia và tâm sự , dù là ảo thì nhận được những lời lẽ như thế.
Với em , chẳng có gì gọi là " quý tộc " cả thưa anh . Nếu là địa vị của em , và là con người em , có lẽ anh sẽ hiểu hơn phần nào . Mỗi người một tính cách , mỗi người một hoàn cảnh , có thể anh sẽ kô hiểu được kái cảm nhận của em . Thế nào gọi là tâm sự kô chân thành ? Em kô biết là anh nghĩ về em như thế nào kả. Nhưng mà với em thỳ những rỳ em nói , những rỳ em viết , chưa bao giờ là giả cả.
Người ta an ủi nhau kô bằng những lời nói ngọt ngào , và em cũng hi vọng là anh như thế. Em kô đủ can đảm để mạnh mẽ , để sống như bạn anh . Mặc dù hoàn cảnh của em kô bằng bạn anh. Cứ coi như là như vậy. À mà kô ! phải nói là đúng như vậy. Nhưng em đã nói với anh rồi , con người chẳng ai là giống ai cả . Em cũng thế . Mọi người cũng thế . Có thể suy nghĩ của anh không đòng tình với suy nghĩ của em. Nhưng đừng nhìn nhận một cách phiến diện như thế. Thế nào là lang thang trên mạng than vãn về sự cô đơn , cô độc của mình ? Anh sẽ làm gì khi mà xung quanh anh toàn những người bạn giả dối , không có ai là chân thành với anh. Ngay như em với anh thôi , em kô biết gì về anh , anh cũng không biết gì về em , thỳ làm sao có thể nhận xét về nhau ngay lập tức. Và thế nào là kô có rỳ đáng nghe? Em cũng kô kần ai nghe kả. Đấy chỷ là một kảm xúc em viết ra , thế thôi. Anh có cách sống của anh , bạn anh có cách sống của bạn anh , và em thỳ em có cáhc sống của riêng bản thân em . Hi vọng là anh sẽ không nhìn nhận người khác phiến diện như thế. Đôi khi cũng kần phải hiểu có chiều sâu hơn một chút. Em nghĩ thế. Dù sao cũng cảm ơn

Mr.][GIN][
07-07-2009, 11:38 AM
mà cho anh hỏi là sao lại là 1/3 cuộc đời
bây h có 15 --> 15x3=45 -->
kái này hay đấy :hamarneh::hamarneh::hamarneh:

beboo_hb
07-07-2009, 11:39 AM
Hầu hết những dòng viết của em trên 4rum đều mang quá nhiều nỗi đau yêu thương. Em ạ, nếu đã thấy được cuộc đời này không phải màu hồng nữa thì chấp nhận mà cười với nó, vượt lên nó đi, sao phải ám ảnh nhiều thế? Có một chị đã nói thế này trong bl0g này: Em rất cảm ơn cuộc đời vì đã cho em gặp được cả người xấu lẫn người tốt, để biết được thực sự ai là ai, để biết trân trọng hơn những người tốt em đã may mắn gặp được. Đối với mỗi con người em đã gặp, em đều thấy thật thú vị, bất kể họ tốt hay xấu."
Chị nghĩ nó đã rất phù hợp với chị, và giờ nó thích hợp với em khi này.
Vui lên nhé, em chưa đi hết 1/3 cuộc đời mà, đừng để 1 ai đó phá hỏng cả tương lai mình...

Mỗi người một yêu thương , mỗi người đều có một cảm nhận về cuộc sống khác nhau có phải không chị ? Khi cuộc sống không kòn màu hồng mà chỉ toàn màu đen ? Đôi khi thì em có thể làm thế , có thể chấp nhận và cười với nó. Em cũng chấp nhận những gì em có . Nhưng có đôi khi cảm thấy quá mệt mỏi , cảm thấy không thể đấu tranh và cười với nó , thỳ khi đó em mới cần có sự cảm thông từ người khác. Và em cảm ơn từ câu nói của chị , nó giúp em nhiều hơn . Có những con người đi quanh cuộc đời kủa mình , và đô khi họ mang đến cho mình những cảm giác...Nhưng dù sao thỳ cũng vẫn phải chấp nhận thôi , phải không chị :)

Mr.Kenny
07-07-2009, 06:06 PM
Tâm sự của em lúc nào cũng buồn nhỉ. Có đôi khi hụt hẵng, mất cân bằng trong cuộc sống hoặc mất niềm tin vào 1 cái gì đó, nhưng đó không phải là màu đen của cuộc sống em ạh........đó là màu xám.......để đạt được màu hồng của cuộc sống khó lắm em ạh. Anh dám cá rằng không 1 ai có thể đạt đến màu hồng như em muốn đâu. Cuộc sống không bao h là hoàn hảo cả, càng không có chỗ cho người mộng mơ đâu. Em hãy thực dụng 1 tý, thực tế 1 tý. Cuộc sống muôn màu thật đấy, nhưng rồi cũng lại chỉ bó gọn trong vấn đề cơm áo gạo tiền thôi em ạh. Hãy biết yêu chính bản thân mình rồi hãy nhỳn ra những xung quanh sau. Có ích kỉ 1 tý cũng được, không sao cả. Hãy trân trọng những gì đang có, nắm lấy mọi cơ hội không thuộc về ai. Vui lên em nhá.
Vì cuộc sống là không chờ đợi !!! (Câu này anh thích nhất đấy. :grin: :grin: )

Hiền lành
07-07-2009, 06:59 PM
Em này
K có sự thương cảm thì vẫn sống tốt mà em:)
Cái đắng ấy khi nuốt vào cũng như Cafe,
rồi sẽ thấy rất ngọt
Em có quyền đc nhìn cs của em theo bất kì chiều hướng nào
Nhưng Bố, hay cái nhìn của ng khác
Rồi cũng chỉ là quá khứ:)
Chỉ như là khói sương sẽ nhạt nhòa khi nắng lên:)
Dũng cảm mà sống
Chả việc gì fải nghĩ xem ai thương mình đâu
Yêu thương tất cả, tin tưởng một vài, không làm đau ai cả:-j
CHỉ thế thôi

nhocbuong93
07-07-2009, 07:48 PM
Dù sao thế giới này cũng không chỉ có mình em đâu....Ai cũng có những khó khăn của riêng mình.....Nếu như ai cũng lấy 4rum làm chỗ than phiền thì sẽ ra sao đây..........:shock:

Mr.Kenny
08-07-2009, 05:50 AM
Dù sao thế giới này cũng không chỉ có mình em đâu....Ai cũng có những khó khăn của riêng mình.....Nếu như ai cũng lấy 4rum làm chỗ than phiền thì sẽ ra sao đây..........:shock:

Cái nầy anh biết..........thỳ 4rum sẽ bị toét tòe loe............ :hamarneh: :hamarneh:

Mr.TS
08-07-2009, 06:26 AM
Giờ mới chỉ là bắt đầu cho 1 cuộc sống đầy khó khăn sau này, mà em đã như này thì sau này em sống sao đây. Cuộc đời còn dài lắm, đây cũng không thể cô là em kể về cuộc đời em, vị đắng ư.......... Anh hiểu tâm trạng với em là mất bố, nhưng không phải vì thế mà em lấy cớ đó để em kể hết nỗi buồn này, lỗi buồn nọ, em cũng phải vươn lên chứ, đừng mặc cảm thế. Những người xung quanh em làm em thât vọng....... thì em phải sống thế nào để họ yêu quý mình chứ. Anh cũng nói thật, có nhiều điều hội em có những cái lớn, nhưng anh thấy suy nghĩ thì vẫn còn trẻ con lắm. Sau này đi học xa, xa gia đình, quen với nhiều người bạn đủ loại tính cách trên đời này, còn làm em nhiều bức xuc hơn mà chẳng làm gì đc, những lúc đó anh nghĩ chắc em gục luôn nếu em giữ tâm trạng này.Em bảo em không yếu đuối, nhưg anh thấy em quá yêu đuối đấy,đừng tự làm yếu mình đi như thế chứ, sống là phải biết tự tìm niềm vui cho mình. Em tìm người chia sẽ tình cảm với em là đúng, nhưng đừng có mà lúc nào cũng chia sẻ, cũng buồn bã vậy, lúc nào cũng như vậy thì thử hỏi em đc cái gì không? Sao không để dành thời gian đó cho những việc có ích hơn với em. Chia sẻ lỗi buồn là để mình lấy lại tinh thần đẻ vượt qua nó, chứ đừng lạm dụng nó mà quá chìm vào trong những lời chỉa sẻ mà quên đi cuộc sống còn nhiều điều phải làm.............. Mọi người nhìn em như ghét bỏ em......... trước hết phải nhìn nhận lại mình, sống đối sử với mọi người như nào, cách sống của mình đc chưa, có thể có điều em thể hiện họ không đồng tình, và họ cũng chẳng nói, em phải biết mà sửa, và nhớ đừng soi lại người ta (phải xem lại mình trước).
.................................................. ................
Đừng buồn nữa nhé, hay luôn cười cho cuộc sống của em vui vẻ, thoải mái hơn!!!!!!!!!

Mr.Pit
08-07-2009, 08:58 AM
cứ thế này sẽ kòn đắng nhiều :stupid::stupid::stupid::stupid:

nhocbuong93
08-07-2009, 01:12 PM
Dạo này thấy BOo mất hút.............Anh chị :kill: :kill: kinh quá em nó sợ chạy mất rồy......:zsweat:

saxsaxsax
08-07-2009, 05:11 PM
life so toughie, ppl know that not only u,my little gal:) all we hav to do is just trying, trying so hard, as hard as u can, as hard as possible to survive, to stay alive.Though iam not a so-called experienced person, to be honest, i myself tasted what you call " bitterness" of life.However, i couldnt be beaten, iam alive through all ups and downs cuz i always bear in mind that GOD, he never betray my faith in life.I , a 19 year old gal, usually believe that life is so beautiful and that i was born is a miracle.So i hav to live to enjoy it with my beloved family, my friends:) Plz, dunt ever let something, someone beat you cuz its a dog-eat-dog world, only the best will survive. I strongly believe that some day and somehow you will absolutely find ur biggest love, ur Mr.Right who will invariably stand by u, support u even when all the world lets u down or rejects u:) hope u always love and to be loved cuz u deserve it, my dear:)

titi_toto
08-07-2009, 08:58 PM
life so toughie, ppl know that not only u,my little gal:) all we hav to do is just trying, trying so hard, as hard as u can, as hard as possible to survive, to stay alive.Though iam not a so-called experienced person, to be honest, i myself tasted what you call " bitterness" of life.However, i couldnt be beaten, iam alive through all ups and downs cuz i always bear in mind that GOD, he never betray my faith in life.I , a 19 year old gal, usually believe that life is so beautiful and that which i was born is a miracle.So i hav to live to enjoy it with my beloved family, my friends:) Plz, dunt ever let something, someone beat you cuz its a dog-eat-dog world, only the best will survive. I strongly believe that some day and somehow you will absolutely find ur biggest love, ur Mr.Right who will invariably stand by u, support u even when all the world lets u down or rejects u:) hope u always love and to be loved cuz u deserve it, my dear:)
:shuai::shuai::shuai::shuai::shuai:
bó tay
ko hiểu ji` luôn :fear::fear::fear:

cUcUmbEr_19
08-07-2009, 09:25 PM
có cần dịch k? :hamarneh::hamarneh:

l.chloe
08-07-2009, 09:30 PM
em mà ko tự tin á :stupid:
chị lại thấy còn tự tin thái qá í chứ =))

nhờn tí thôi =))
mới có mười mấy tuổi đầu sao phải suy nghĩ những cái lan man thế :-j
và sao k thay vì việc than vãn bằng học cách nhăn nhở như bọn chỉ nhỉ :-"

titi_toto
08-07-2009, 09:31 PM
dịch đi xem nào
để anh kiểm tra luôn có sai chỗ nòa ko :hamarneh::hamarneh::hamarneh::hamarneh::hamarneh:

cUcUmbEr_19
08-07-2009, 09:37 PM
dịch đi xem nào
để anh kiểm tra luôn có sai chỗ nòa ko :hamarneh::hamarneh::hamarneh::hamarneh::hamarneh:

:question::question:mày em với ai đấy?
tát vuông a lô h:anger::anger:

Mr.Pit
08-07-2009, 09:45 PM
life so toughie, ppl know that not only u,my little gal:) all we hav to do is just trying, trying so hard, as hard as u can, as hard as possible to survive, to stay alive.Though iam not a so-called experienced person, to be honest, i myself tasted what you call " bitterness" of life.However, i couldnt be beaten, iam alive through all ups and downs cuz i always bear in mind that GOD, he never betray my faith in life.I , a 19 year old gal, usually believe that life is so beautiful and that which i was born is a miracle.So i hav to live to enjoy it with my beloved family, my friends:) Plz, dunt ever let something, someone beat you cuz its a dog-eat-dog world, only the best will survive. I strongly believe that some day and somehow you will absolutely find ur biggest love, ur Mr.Right who will invariably stand by u, support u even when all the world lets u down or rejects u:) hope u always love and to be loved cuz u deserve it, my dear:)
để tháng sau đi học Eng rùi về dịch xem sao :stupid::stupid::stupid:

lnhoa
09-07-2009, 10:12 AM
Đứa nào trên kia rủa em nó không còn bố thế :hamarneh: ,em nó chỉ bảo là "cảm thấy bố không còn trong em nữa" thôi mà.

Thế này em ramboo nhá.Thực ra anh cũng chẳng phải khắt khe gì với em đâu.Nhưng mà anh thấy có nghĩa vụ phải ngăn chặn trước khi em lại sa đà vào chốn này :hamarneh:

4rum rất vui khi có thêm một thành viên mới,thêm một người bạn nhỏ vào chia sẻ niềm vui,nỗi buồn để tất cả mọi người cùng nhớ lại tuổi thơ dữ dội của mình :hamarneh:

Nhưng mà 4rum không muốn biến em thành người hoang tưởng vào Internet.Internet không thể giải quyết mọi vấn đề cho em được nếu không muốn nói sẽ làm mọi vấn đề trầm trọng hơn.

Em hãy xem lại những gì em đã viết ra ở trên,rút cuộc vấn đề của em là gì ? Nếu em không trả lời được thì chỉ chứng tỏ em thích than vãn thôi ramboo ạ.

Với những lời than vãn,những anh thanh thanh,chị tâm tâm,cô tâm thanh,gì thương tâm sẽ nhảy vào an ủi như đúng rồi :hamarneh:i,hãy lạc quan lên,hãy yêu đời lên em,có anh nè,chat với anh đi :hamarneh:

Người vô nhân đạo như anh sẽ nhảy vào chém cho tan tác rồi bỏ đi luôn :hamarneh:

Còn bậc thánh hiền như min,mod ở đây chỉ vào lắc đầu mấy cái rồi cũng bỏ đi không thèm nói gì :hamarneh:

Vậy vấn đề của em là gì nào ?
Em bị bạn lừa,em không nói chuyện được với bố mẹ ...

Anh cũng hay bị bạn lừa,hồi lớp 7 anh bị một đứa lừa là con xyz nó thích mày đấy.Thế là anh tưởng thật,ngồi tương tư mấy ngày,suýt nữa định tỏ tình.Đến bây giờ anh vấn rất hay bị lừa,nhất là kiểu có đứa nào nói con #@$ nó thích mày đấy :KhiCon072:

Hồi bằng tuổi em,anh cũng chẳng nói chuyện với bố mẹ bao giờ.Anh thấy người lớn toàn bắt phải thế này,thế kia,toàn ngăn trở anh :baifu018: Hôi đấy anh thấy mình là khôn nhất thiên hạ rôi ,cái gì không biết anh tự tìm hiểu,nói chung,anh chả phải hỏi ai cái gì cả :baifu058:

Anh kể thêm để em thấy hồi bằng tuổi em (tức là lớp 9.5) anh thực ra có rất ít bạn.Anh chỉ có duy nhất một thằng bạn thân là thằng chuyên kể chuyện Đông Chu,Tam Quốc,toán học tuổi trẻ cho mình nghe.Tất nhiên anh cũng có những tâm tình kiểu như em mà không nói chuyện được với bố,mẹ,không nói chuyện được với thằng tam quốc toán tuổi trẻ kia, Anh giải toả bằng cách đến thư viện đọc sách. Lúc đầu anh chọn những quyển truyện mà đã từng xem phim gần đây là Thép đã tôi thế đấy. Đúng là cuốn sách đầu tiên mình đọc có ảnh hưởng rất quan trọng. Anh thần tượng Andrey đến nỗi bất cứ trang vở nào,bìa cuốn sách nào anh cũng ghi đoạn điệp khúc blah blah blah của anh này vào.

Vấn đề với anh lúc đó chắc cũng như em,tức là chả có gì nghiêm trọng cả :hamarneh: nhưng qua con mắt phóng đại của tuổi trẻ,nỗi niềm bỗng dưng thành khổng lồ khiến anh đã ngốn hết toàn bộ số văn học Nga,văn học Pháp của phòng đọc :baifu061: Trong lúc đọc sách sẽ có những khoảnh khắc em nhìn lại mình,tự hỏi,rút cục vấn đề của mình là cái gì ?,Vì sao mình lại dính vào vấn đề đó ? Mình phải giải quyết thế nào ? Vậy là trong lúc trốn chạy để không phải suy nghĩ nhiều về những nỗi niềm đó,anh lại tìm ra cho mình giải pháp để có được lối thoát,đo là tìm cho mình một niềm đam mê mới,một mục tiêu để chinh phục.

Bài học thứ nhất: đặt ra mục tiêu để chinh phục

Cho đến bây giờ anh vẫn không thể khẳng định mình có phải người đam mê Toán học không,nhưng với anh lúc đó,đông sách toán ở thư viện là mục tiêu anh muốn chinh phục. Anh có 1 cuốn sổ nhỏ để ghi lại những gì mình thích khi đọc ở thư viện.Cuốn này khó đọc quá thì vứt lại đọc cuốn khác nhưng gần như anh không bao giờ đụng đến mấy quyển kiểu như 500 bài toán,phương pháp giải .... blah blah ...

Anh chỉ đọc sách giáo trình đại học trở lên.Tất nhiên hồi đấy anh chưa biết nó khó đọc đến mức nào,chỉ suy nghĩ đơn giản,bọn học văn nó đọc được tiểu thuyết do nhà văn viết ra,mình học toán sao lại không đọc được những gì các nhà toán học viết ra.Vô tình 1 điều,thư viện toàn sách về giải tích,và thế là anh hầu như chỉ chuyên tâm đọc về giải tích.Bắt đâu bằng 1 cuốn dễ thở củâ mấy tác giả người Đức : Phép tính vi phân và tích phân,anh bắt đầu hiểu sâu sắc hơn về giải tích,về các khái niệm cơ bản như giới hạn,tính liên tục,tính khả vi ...,sau đó đọc 1 quyển về không gian Bacnach,bắt đầu biết thế nào là ánh xạ co,hiểu thêm bản chất việc chứng minh giới hạn bằng định nghĩa. Sau đó là bộ giải tích hiện đại củâ jean diedon,1 tác giả trong nhóm boubarki nổi tiếng (tất nhiên hồi đấy chưa biết boubarki là ai).Cuốn này quá khó để đọc vì nó vốn là dành cho sinh viên cao học,nghiên cứu sinh.Tuy nhiên anh cũng bắt đầu hiểu được những khái niệm sơ đẳng diễn tả bằng thứ ngôn ngữ epsilon,delta ấy,nó cũng là 1 thói quen khiên cho mình có thể đủ kiên nhẫn để đọc được những thứ tỉ mỉ như thế.Có 1 cuốn nữa của artin viết về đại số,làm quen với lí thuyết nhóm,xem 1 vài ví dụ về các nhóm biến hình bảo giác... tuy hầu hết là không hiểu gì nhưng nó lại cung cấp thêm cho mình cách nhìn về sự phổ quát của toán học ...

Bây giờ ngẫm lại,tất cả những cuốn sách đó không khiến mình thực sự giỏi hơn bạn bè cùng lớp,thậm chí nó lại càng tô điểm cái danh tiếng gàn dở,nay lại gàn dở hơn.Nhưng nó mang lại 1 niềm vui của kẻ chiến thắng bản thân mình.Ít ra sau này khi kể về bản thân,cũng thấy mình thực sự cũng là 1 cái gì đó.Khi bạn bè nhặt được cái thư trong cặp mình,xé ra xem thằng gàn này có em nào và nhanh chóng thất vọng khi thấy toàn là bất đẳng thức,đồ thị ramsey ... mình cũng thấy đôi chút tự hào,cảm giác như những nhà toán học thế kỉ 17 viết thư tay trao đổi với nhau mà lũ người trần tục không hiểu được :hamarneh:

Trong các bài luận nộp vào các trường đại học Mĩ,người ta luôn đánh giá cao những người kể về niềm đam mê thủa nhỏ như chơi đàn,thi đấu trong 1 đội thể thao.Không phải ai cũng đều hi vọng khi cho con học đàn từ nhỏ,sau này nó sẽ trở thành nghệ sĩ piano chuyên nghiệp,nhưng ngay cả khi không bao giờ trở thành nghệ sĩ chuyên nghiệp,người đó cũng có 1 niềm đam mê để theo đuổi từ bé,biết tự đặt cho mình mục tiêu,biết vượt qua bản thân để chinh phục mục tiêu.Đó là những đức tính cần thiết cho bất cứ người trưởng thành nào.

Bài học thứ hai: hãy chia sẻ những gì mình có

Hối tiếc nhất với anh trong những năm tháng cấp 3 là không sớm kiếm được 1 người trao đổi với anh về toán học.Mãi sau này đến lớp 12,biết đến diễn đàn toán học,anh mới quen được vài bạn hợp cạ để trao đổi thư từ.

Khổng tử từng nói:thực ra tôi không có gì uyên bác cả,tôi hơn người khác vì tôi lấy kiến thức của người này để dạy cho người kia. (đại ý thế). Anh thấy thực sự đúng như thế,mình học được từ cái mình đọc rất ít,mình chỉ học được khi mình dạy cho người khác về một vấn đề gì đó.Khi bạn bè có bài toán nào khó,mình thường đề nghị được giúp đỡ,chính trong lúc mình giải bài cho người đó,cũng chính là lúc mình ôn lại và nắm lại kiến thức vững vàng hơn.Mặc dù biết điều đó là không tốt cho người đó khi bắt họ phụ thuộc vào mình,nhưng đó là cách học của mình,không thay đổi được.

Tương tự như vậy,khi em chia sẻ những suy nghĩ của mình,cũng là lúc em suy nghĩ sâu hơn về nó.Và khi đã hiểu rõ vấn đề của mình,thực ra em thấy,lại chẳng cần viết gì cả.Tất nhiên,khi em chia sẻ ,em phải biết cái mình đang có là gì ? Em phải ý thức được em đang viết ra cái gì ? Tức là hãy đọc bài học 1 đi đã. Chứ không phải chỉ là 1 vài lời than vãn,rồi em cũng chỉ nhận được những lời chia sẻ vô thưởng,vô phạt chứ không hiểu tại sao mình lại như thế,mình phải giải quyết thế nào.Than vãn chỉ là sự vô trách nhiệm với bản thân mà thôi.
(tất nhiên,con người ko tránh đc lúc cần than phiền,nhưng ngay sau đó phải xem xét lí do tại sao,chứ cứ ngồi đó thì may ra có ông bụt đi taxi đến an ủi)

Vì thế thay vì chờ người khác đến an ủi,hãy học cách an ủi và lắng nghe người khác,giúp người khác giải quyết vấn đề của họ.Rồi em sẽ thấy,vấn đề của họ và mình cũng giống y như nhau thôi,nhưng khi mình là người ngoài cuộc mình sẽ tìm ra giải pháp dễ dàng hơn.Lắng nghe người khác cũng chính là lắng nghe mình thôi (Not for me,I'm so strong :hamarneh: )

Bài học thứ ba:Nói chuyẹn với những người lớn tuôi

Cái này rất tiếc,anh ko có kinh nghiệm gì.Hôi bé anh luôn chơi 1 mình,hồi nhỡ,anh luôn cho mình là khôn nhất nên học đuợc tù những người xung quanh không đáng kể.Đây là kinh nghiệm từ bạn anh,1 người xinh đẹp,thông minh nhiều anh em min mod trong này mến mộ :hamarneh:

Người lớn tuổi (tầm tuổi bố mẹ,ông bà em ấy chứ không phải lít nhít như anh) không bao giờ khuyên trẻ con nhảy cầu cả nên em yên tâm sẽ nhận được những lời bổ ích.Lẽ ra,những điều này,anh trai em,hoặc cha mẹ em phải nói cho em.Nhưng vì em khó khăn khi nói chuyện với bố,thì hãy nói chuyện với hàng xóm vậy.Rủ đánh cầu lông là 1 giải pháp,bạn anh hay rủ mấy người đó bóng bàn với cầu lông :hamarneh:

Bài học thứ tư: tập thể thao

Nếu em thấy không thể chia sẻ với người xung quanh và em nghĩ,có thể tìm thấy điều đó trên internet thì thật sai lầm.Em bắt đầu than vãn (1 cách văn vẻ) và những người khác vào khuyên mấy câu vô thưởng vô phạt.Anh nghĩ em sẽ nhanh chóng lại vui tươi nhí nhảnh thôi vì trên mạng này nhiểu trò lắm. Nhưng rồi em sẽ bị cuốn đi theo nhịp sống trên này mà quên mất vấn đề của mình.Lần sau,lại có vấn đề,lại than vãn.Mà ở tuổi em,dính vào internet rồi khó dứt ra lắm,suốt ngày tâm sự rồi đọc tâm sư. Phần lớn tâm sự trên internet này là bịa ra đấy,gần giống như 1 hình thức sáng tác truyên.Đấy là đặc sản của internet,những chuyện tình lâm li,cây si,cây táo ... Nếu em đủ cứng cựa để điên trên mạng và tỉnh táo ngoài đời thì OK thôi,em sẽ nhanh chóng nổi tiếng ở nơi vô hình vô ảnh này :hamarneh: Nhưng ở tuổi em cần những thứ khác chứ không phải cái đấy.

Muốn kết bạn,hay nhất là tham gia 1 môn thể thao đồng đội,hoặc tham gia 1 CLB nào đó kể cả online như dịch truỵen ở acc chẳng hạn :hamarneh:
Còn nếu em là người ưa sống 1 mình như anh,em có thể chạy bộ,Không cần phải năng khiếu gì cả,không cần sân tập như bóng đá hay cầu lông.Khi chạy bộ,đối thủ của em không phải là thủ môn đội bạn,không phải là người bên kia lưới mà chỉ là bản thân mình.Em sẽ học được kiên nhẫn hơn với chính mình,sẽ hiểu cơ thể mình hơn,biết khi nào ta cần nghỉ ngơi,biết khi nào cần tự động viên mình chạy tiếp.Người chạy marathon nếu bắt đầu quá vội vàng sẽ nhanh nản chí,biết tiến từ từ và không bao giờ từ bỏ mục tiêu.


Kết lại anh khuyên em hãy biết đặt mục tiêu cho mình,khi đó em sẽ thấy đáng sống,thấy có ý nghĩa,ngay cả khi hoàn toàn không có ai đồng hành (như anh là 1 ví dụ).

Hãy chia sẻ với mọi ngừoi những gì em học được,họ sẽ dạy lại em những gì họ học được và chính em cũng hiểu hơn chính bản thân mình.Nếu em ném cho họ 1 lời than vãn,họ sẽ ném lại em những thứ tương tư.

Hãy nói chuyện với những người lớn tuổi,em sẽ nhanh chóng trưởng thành,sẽ hiểu bố mẹ em hợn.Không thể nói chuyện với ba mẹ về mong muốn của mình là 1 điều đáng tiếc.

Chơi thể thao và làm quen với những người bạn mới .Có sức khỏe tốt thì không bao giờ nghĩ đến những chuyện tiêu cực cả .

Anh viết cũng hơi dài và không hi vọng em đọc nó (tất cả những gì viết quá 50 chữ thì anh biết chỉ mình tự đọc là nhiều).Anh không biết em là ai,và cũng không quan tâm lắm.Anh viết cũng không phải để show off gì ,vì em chả biết a là ai cả :)) .Động lực để anh viết là mỗi lần mình inspire người khác,cũng là lúc mình inspire bản thân mình,để biết rằng hôm qua mình như thế và ngày hôm nay mình phải thế nào.Những gì anh nói với em,anh nói với bản thân y như vậy kể cả những lời lúc đầu tiên mà em cho là quá nặng lợi

Những gì anh kể hoàn toàn mang tính cá nhân có thể không áp dụng được cho em nhưng những nguyên tắc cơ bản thì em có thể áp dụng được.Anh hi vọng em đọc và ngấm được chút nào thì ngấm .
Mong là em sẽ không phải reg nick khác để vào đây,hay đi lang thang chỗ khác thủ thỉ tâm tình rồi lại nhìn màn hình vi tính cười hềnh hệch.Cũng không mong em phải quá ưu tư vì những gì anh nói,mà phải chứng tỏ nọ kia . Thời gian đó,em dành để thực hiện mục tiêu của mình thì hơn.


Chúc em may mắn.

saxsaxsax
09-07-2009, 10:15 AM
Đứa nào trên kia rủa em nó không còn bố thế :hamarneh: ,em nó chỉ bảo là "cảm thấy bố không còn trong em nữa" thôi mà.

Thế này em ramboo nhá.Thực ra anh cũng chẳng phải khắt khe gì với em đâu.Nhưng mà anh thấy có nghĩa vụ phải ngăn chặn trước khi em lại sa đà vào chốn này :hamarneh:

4rum rất vui khi có thêm một thành viên mới,thêm một người bạn nhỏ vào chia sẻ niềm vui,nỗi buồn để tất cả mọi người cùng nhớ lại tuổi thơ dữ dội của mình :hamarneh:

Nhưng mà 4rum không muốn biến em thành người hoang tưởng vào Internet.Internet không thể giải quyết mọi vấn đề cho em được nếu không muốn nói sẽ làm mọi vấn đề trầm trọng hơn.

Em hãy xem lại những gì em đã viết ra ở trên,rút cuộc vấn đề của em là gì ? Nếu em không trả lời được thì chỉ chứng tỏ em thích than vãn thôi ramboo ạ.

Với những lời than vãn,những anh thanh thanh,chị tâm tâm,cô tâm thanh,gì thương tâm sẽ nhảy vào an ủi như đúng rồi :hamarneh:i,hãy lạc quan lên,hãy yêu đời lên em,có anh nè,chat với anh đi :hamarneh:

Người vô nhân đạo như anh sẽ nhảy vào chém cho tan tác rồi bỏ đi luôn :hamarneh:

Còn bậc thánh hiền như min,mod ở đây chỉ vào lắc đầu mấy cái rồi cũng bỏ đi không thèm nói gì :hamarneh:

Vậy vấn đề của em là gì nào ?
Em bị bạn lừa,em không nói chuyện được với bố mẹ ...

Anh cũng hay bị bạn lừa,hồi lớp 7 anh bị một đứa lừa là con xyz nó thích mày đấy.Thế là anh tưởng thật,ngồi tương tư mấy ngày,suýt nữa định tỏ tình.Đến bây giờ anh vấn rất hay bị lừa,nhất là kiểu có đứa nào nói con #@$ nó thích mày đấy :KhiCon072:

Hồi bằng tuổi em,anh cũng chẳng nói chuyện với bố mẹ bao giờ.Anh thấy người lớn toàn bắt phải thế này,thế kia,toàn ngăn trở anh :baifu018: Hôi đấy anh thấy mình là khôn nhất thiên hạ rôi ,cái gì không biết anh tự tìm hiểu,nói chung,anh chả phải hỏi ai cái gì cả :baifu058:

Anh kể thêm để em thấy hồi bằng tuổi em (tức là lớp 9.5) anh thực ra có rất ít bạn.Anh chỉ có duy nhất một thằng bạn thân là thằng chuyên kể chuyện Đông Chu,Tam Quốc,toán học tuổi trẻ cho mình nghe.Tất nhiên anh cũng có những tâm tình kiểu như em mà không nói chuyện được với bố,mẹ,không nói chuyện được với thằng tam quốc toán tuổi trẻ kia, Anh giải toả bằng cách đến thư viện đọc sách. Lúc đầu anh chọn những quyển truyện mà đã từng xem phim gần đây là Thép đã tôi thế đấy. Đúng là cuốn sách đầu tiên mình đọc có ảnh hưởng rất quan trọng. Anh thần tượng Andrey đến nỗi bất cứ trang vở nào,bìa cuốn sách nào anh cũng ghi đoạn điệp khúc blah blah blah của anh này vào.

Vấn đề với anh lúc đó chắc cũng như em,tức là chả có gì nghiêm trọng cả :hamarneh: nhưng qua con mắt phóng đại của tuổi trẻ,nỗi niềm bỗng dưng thành khổng lồ khiến anh đã ngốn hết toàn bộ số văn học Nga,văn học Pháp của phòng đọc :baifu061: Trong lúc đọc sách sẽ có những khoảnh khắc em nhìn lại mình,tự hỏi,rút cục vấn đề của mình là cái gì ?,Vì sao mình lại dính vào vấn đề đó ? Mình phải giải quyết thế nào ? Vậy là trong lúc trốn chạy để không phải suy nghĩ nhiều về những nỗi niềm đó,anh lại tìm ra cho mình giải pháp để có được lối thoát,đo là tìm cho mình một niềm đam mê mới,một mục tiêu để chinh phục.

Bài học thứ nhất: đặt ra mục tiêu để chinh phục

Cho đến bây giờ anh vẫn không thể khẳng định mình có phải người đam mê Toán học không,nhưng với anh lúc đó,đông sách toán ở thư viện là mục tiêu anh muốn chinh phục. Anh có 1 cuốn sổ nhỏ để ghi lại những gì mình thích khi đọc ở thư viện.Cuốn này khó đọc quá thì vứt lại đọc cuốn khác nhưng gần như anh không bao giờ đụng đến mấy quyển kiểu như 500 bài toán,phương pháp giải .... blah blah ...

Anh chỉ đọc sách giáo trình đại học trở lên.Tất nhiên hồi đấy anh chưa biết nó khó đọc đến mức nào,chỉ suy nghĩ đơn giản,bọn học văn nó đọc được tiểu thuyết do nhà văn viết ra,mình học toán sao lại không đọc được những gì các nhà toán học viết ra.Vô tình 1 điều,thư viện toàn sách về giải tích,và thế là anh hầu như chỉ chuyên tâm đọc về giải tích.Bắt đâu bằng 1 cuốn dễ thở củâ mấy tác giả người Đức : Phép tính vi phân và tích phân,anh bắt đầu hiểu sâu sắc hơn về giải tích,về các khái niệm cơ bản như giới hạn,tính liên tục,tính khả vi ...,sau đó đọc 1 quyển về không gian Bacnach,bắt đầu biết thế nào là ánh xạ co,hiểu thêm bản chất việc chứng minh giới hạn bằng định nghĩa. Sau đó là bộ giải tích hiện đại củâ jean diedon,1 tác giả trong nhóm boubarki nổi tiếng (tất nhiên hồi đấy chưa biết boubarki là ai).Cuốn này quá khó để đọc vì nó vốn là dành cho sinh viên cao học,nghiên cứu sinh.Tuy nhiên anh cũng bắt đầu hiểu được những khái niệm sơ đẳng diễn tả bằng thứ ngôn ngữ epsilon,delta ấy,nó cũng là 1 thói quen khiên cho mình có thể đủ kiên nhẫn để đọc được những thứ tỉ mỉ như thế.Có 1 cuốn nữa của artin viết về đại số,làm quen với lí thuyết nhóm,xem 1 vài ví dụ về các nhóm biến hình bảo giác... tuy hầu hết là không hiểu gì nhưng nó lại cung cấp thêm cho mình cách nhìn về sự phổ quát của toán học ...

Bây giờ ngẫm lại,tất cả những cuốn sách đó không khiến mình thực sự giỏi hơn bạn bè cùng lớp,thậm chí nó lại càng tô điểm cái danh tiếng gàn dở,nay lại gàn dở hơn.Nhưng nó mang lại 1 niềm vui của kẻ chiến thắng bản thân mình.Ít ra sau này khi kể về bản thân,cũng thấy mình thực sự cũng là 1 cái gì đó.Khi bạn bè nhặt được cái thư trong cặp mình,xé ra xem thằng gàn này có em nào và nhanh chóng thất vọng khi thấy toàn là bất đẳng thức,đồ thị ramsey ... mình cũng thấy đôi chút tự hào,cảm giác như những nhà toán học thế kỉ 17 viết thư tay trao đổi với nhau mà lũ người trần tục không hiểu được :hamarneh:

Trong các bài luận nộp vào các trường đại học Mĩ,người ta luôn đánh giá cao những người kể về niềm đam mê thủa nhỏ như chơi đàn,thi đấu trong 1 đội thể thao.Không phải ai cũng đều hi vọng khi cho con học đàn từ nhỏ,sau này nó sẽ trở thành nghệ sĩ piano chuyên nghiệp,nhưng ngay cả khi không bao giờ trở thành nghệ sĩ chuyên nghiệp,người đó cũng có 1 niềm đam mê để theo đuổi từ bé,biết tự đặt cho mình mục tiêu,biết vượt qua bản thân để chinh phục mục tiêu.Đó là những đức tính cần thiết cho bất cứ người trưởng thành nào.

Bài học thứ hai: hãy chia sẻ những gì mình có

Hối tiếc nhất với anh trong những năm tháng cấp 3 là không sớm kiếm được 1 người trao đổi với anh về toán học.Mãi sau này đến lớp 12,biết đến diễn đàn toán học,anh mới quen được vài bạn hợp cạ để trao đổi thư từ.

Khổng tử từng nói:thực ra tôi không có gì uyên bác cả,tôi hơn người khác vì tôi lấy kiến thức của người này để dạy cho người kia. (đại ý thế). Anh thấy thực sự đúng như thế,mình học được từ cái mình đọc rất ít,mình chỉ học được khi mình dạy cho người khác về một vấn đề gì đó.Khi bạn bè có bài toán nào khó,mình thường đề nghị được giúp đỡ,chính trong lúc mình giải bài cho người đó,cũng chính là lúc mình ôn lại và nắm lại kiến thức vững vàng hơn.Mặc dù biết điều đó là không tốt cho người đó khi bắt họ phụ thuộc vào mình,nhưng đó là cách học của mình,không thay đổi được.

Tương tự như vậy,khi em chia sẻ những suy nghĩ của mình,cũng là lúc em suy nghĩ sâu hơn về nó.Và khi đã hiểu rõ vấn đề của mình,thực ra em thấy,lại chẳng cần viết gì cả.Tất nhiên,khi em chia sẻ ,em phải biết cái mình đang có là gì ? Em phải ý thức được em đang viết ra cái gì ? Tức là hãy đọc bài học 1 đi đã. Chứ không phải chỉ là 1 vài lời than vãn,rồi em cũng chỉ nhận được những lời chia sẻ vô thưởng,vô phạt chứ không hiểu tại sao mình lại như thế,mình phải giải quyết thế nào.Than vãn chỉ là sự vô trách nhiệm với bản thân mà thôi.
(tất nhiên,con người ko tránh đc lúc cần than phiền,nhưng ngay sau đó phải xem xét lí do tại sao,chứ cứ ngồi đó thì may ra có ông bụt đi taxi đến an ủi)

Vì thế thay vì chờ người khác đến an ủi,hãy học cách an ủi và lắng nghe người khác,giúp người khác giải quyết vấn đề của họ.Rồi em sẽ thấy,vấn đề của họ và mình cũng giống y như nhau thôi,nhưng khi mình là người ngoài cuộc mình sẽ tìm ra giải pháp dễ dàng hơn.Lắng nghe người khác cũng chính là lắng nghe mình thôi (Not for me,I'm so strong :hamarneh: )

Bài học thứ ba:Nói chuyẹn với những người lớn tuôi

Cái này rất tiếc,anh ko có kinh nghiệm gì.Hôi bé anh luôn chơi 1 mình,hồi nhỡ,anh luôn cho mình là khôn nhất nên học đuợc tù những người xung quanh không đáng kể.Đây là kinh nghiệm từ bạn anh,1 người xinh đẹp,thông minh nhiều anh em min mod trong này mến mộ :hamarneh:

Người lớn tuổi (tầm tuổi bố mẹ,ông bà em ấy chứ không phải lít nhít như anh) không bao giờ khuyên trẻ con nhảy cầu cả nên em yên tâm sẽ nhận được những lời bổ ích.Lẽ ra,những điều này,anh trai em,hoặc cha mẹ em phải nói cho em.Nhưng vì em khó khăn khi nói chuyện với bố,thì hãy nói chuyện với hàng xóm vậy.Rủ đánh cầu lông là 1 giải pháp,bạn anh hay rủ mấy người đó bóng bàn với cầu lông :hamarneh:

Bài học thứ tư: tập thể thao

Nếu em thấy không thể chia sẻ với người xung quanh và em nghĩ,có thể tìm thấy điều đó trên internet thì thật sai lầm.Em bắt đầu than vãn (1 cách văn vẻ) và những người khác vào khuyên mấy câu vô thưởng vô phạt.Anh nghĩ em sẽ nhanh chóng lại vui tươi nhí nhảnh thôi vì trên mạng này nhiểu trò lắm. Nhưng rồi em sẽ bị cuốn đi theo nhịp sống trên này mà quên mất vấn đề của mình.Lần sau,lại có vấn đề,lại than vãn.Mà ở tuổi em,dính vào internet rồi khó dứt ra lắm,suốt ngày tâm sự rồi đọc tâm sư. Phần lớn tâm sự trên internet này là bịa ra đấy,gần giống như 1 hình thức sáng tác truyên.Đấy là đặc sản của internet,những chuyện tình lâm li,cây si,cây táo ... Nếu em đủ cứng cựa để điên trên mạng và tỉnh táo ngoài đời thì OK thôi,em sẽ nhanh chóng nổi tiếng ở nơi vô hình vô ảnh này :hamarneh: Nhưng ở tuổi em cần những thứ khác chứ không phải cái đấy.

Muốn kết bạn,hay nhất là tham gia 1 môn thể thao đồng đội,hoặc tham gia 1 CLB nào đó kể cả online như dịch truỵen ở acc chẳng hạn :hamarneh:
Còn nếu em là người ưa sống 1 mình như anh,em có thể chạy bộ,Không cần phải năng khiếu gì cả,không cần sân tập như bóng đá hay cầu lông.Khi chạy bộ,đối thủ của em không phải là thủ môn đội bạn,không phải là người bên kia lưới mà chỉ là bản thân mình.Em sẽ học được kiên nhẫn hơn với chính mình,sẽ hiểu cơ thể mình hơn,biết khi nào ta cần nghỉ ngơi,biết khi nào cần tự động viên mình chạy tiếp.Người chạy marathon nếu bắt đầu quá vội vàng sẽ nhanh nản chí,biết tiến từ từ và không bao giờ từ bỏ mục tiêu.


Kết lại anh khuyên em hãy biết đặt mục tiêu cho mình,khi đó em sẽ thấy đáng sống,thấy có ý nghĩa,ngay cả khi hoàn toàn không có ai đồng hành (như anh là 1 ví dụ).

Hãy chia sẻ với mọi ngừoi những gì em học được,họ sẽ dạy lại em những gì họ học được và chính em cũng hiểu hơn chính bản thân mình.Nếu em ném cho họ 1 lời than vãn,họ sẽ ném lại em những thứ tương tư.

Hãy nói chuyện với những người lớn tuổi,em sẽ nhanh chóng trưởng thành,sẽ hiểu bố mẹ em hợn.Không thể nói chuyện với ba mẹ về mong muốn của mình là 1 điều đáng tiếc.

Chơi thể thao và làm quen với những người bạn mới .Có sức khỏe tốt thì không bao giờ nghĩ đến những chuyện tiêu cực cả .

Anh viết cũng hơi dài và không hi vọng em đọc nó (tất cả những gì viết quá 50 chữ thì anh biết chỉ mình tự đọc là nhiều).Anh không biết em là ai,và cũng không quan tâm lắm.Động lực để anh viết là mỗi lần mình inspire người khác,cũng là lúc mình inspire bản thân mình,để biết rằng hôm qua mình như thế và ngày hôm nay mình phải thế nào.Những gì anh nói với em,anh nói với bản thân y như vậy kể cả những lời lúc đầu tiên mà em cho là quá nặng lợi

Những gì anh kể hoàn toàn mang tính cá nhân có thể không áp dụng được cho em nhưng những nguyên tắc cơ bản thì em có thể áp dụng được.Anh hi vọng em đọc và ngấm được chút nào thì ngấm .
Mong là em sẽ không phải reg nick khác để vào đây,hay đi lang thang chỗ khác thủ thỉ tâm tình rồi lại nhìn màn hình vi tính cười hềnh hệch.Cũng không mong em phải quá ưu tư vì những gì anh nói,mà phải chứng tỏ nọ kia . Thời gian đó,em dành để thực hiện mục tiêu của mình thì hơn.


Chúc em may mắn.

đây nà những cái khó có thể rút trích đc vì nó quá phức hợp:| dài quá, anh ngồi viết chắc lâu lắm:))

Mr.Pit
09-07-2009, 10:19 AM
kái này chắc là nằm trong bộ bí kíp anh đã dày công ghi chép lại :stupid::stupid::stupid:
mình thì chịu chẳng thâm hậu nên chả dám lĩnh ngộ :stupid::stupid:

Mr.Cò
09-07-2009, 10:21 AM
life so toughie, ppl know that not only u,my little gal:) all we hav to do is just trying, trying so hard, as hard as u can, as hard as possible to survive, to stay alive.Though iam not a so-called experienced person, to be honest, i myself tasted what you call " bitterness" of life.However, i couldnt be beaten, iam alive through all ups and downs cuz i always bear in mind that GOD, he never betray my faith in life.I , a 19 year old gal, usually believe that life is so beautiful and that which i was born is a miracle.So i hav to live to enjoy it with my beloved family, my friends:) Plz, dunt ever let something, someone beat you cuz its a dog-eat-dog world, only the best will survive. I strongly believe that some day and somehow you will absolutely find ur biggest love, ur Mr.Right who will invariably stand by u, support u even when all the world lets u down or rejects u:) hope u always love and to be loved cuz u deserve it, my dear:)


oh Ms elephant, special way to say! :grin:

but, a few people can udstand! :grin:

not me :">

lnhoa
09-07-2009, 10:31 AM
đây nà những cái khó có thể rút trích đc vì nó quá phức hợp:| dài quá, anh ngồi viết chắc lâu lắm:))

ừ,type xong mà tay vẫn còn run :024:

nhocbuong93
09-07-2009, 11:21 AM
Bài của anh là sự suy ngẫm quả không nhanh chóng.Chứng tỏ anh rất tha thiết mong muốn Boo tiến bộ.Lần đầu tiên em đọc một comment dài thế..................:shuai::shuai:

Mr.][GIN][
09-07-2009, 11:25 AM
Bài của anh là sự suy ngẫm quả không nhanh chóng.Chứng tỏ anh rất tha thiết mong muốn Boo tiến bộ.Lần đầu tiên em đọc một comment dài thế..................:shuai::shuai:
đấy là copy đấy e ạk:zsweat::zsweat::zsweat::grin::grin::grin:

nhocbuong93
09-07-2009, 11:32 AM
:shuai: :shuai: :shuai: :shuai:

saxsaxsax
09-07-2009, 11:34 AM
oh Ms elephant, special way to say! :grin:

but, a few people can udstand! :grin:

not me :">

cò ơi cò kô hiểu mà cò lại thanks à:|=))

Mr.Cò
09-07-2009, 11:36 AM
oh Ms elephant, special way to say! :grin:

but, a few people can udstand! :grin:

not me :">


not me mà :">

hiểu chứ sao k? :grin:

a cũng học đc 500 tóp phò rồi mà! hị hị :">

titi_toto
09-07-2009, 11:51 AM
Đứa nào trên kia rủa em nó không còn bố thế :hamarneh: ,em nó chỉ bảo là "cảm thấy bố không còn trong em nữa" thôi mà.

Thế này em ramboo nhá.Thực ra anh cũng chẳng phải khắt khe gì với em đâu.Nhưng mà anh thấy có nghĩa vụ phải ngăn chặn trước khi em lại sa đà vào chốn này :hamarneh:

4rum rất vui khi có thêm một thành viên mới,thêm một người bạn nhỏ vào chia sẻ niềm vui,nỗi buồn để tất cả mọi người cùng nhớ lại tuổi thơ dữ dội của mình :hamarneh:

Nhưng mà 4rum không muốn biến em thành người hoang tưởng vào Internet.Internet không thể giải quyết mọi vấn đề cho em được nếu không muốn nói sẽ làm mọi vấn đề trầm trọng hơn.

Em hãy xem lại những gì em đã viết ra ở trên,rút cuộc vấn đề của em là gì ? Nếu em không trả lời được thì chỉ chứng tỏ em thích than vãn thôi ramboo ạ.

Với những lời than vãn,những anh thanh thanh,chị tâm tâm,cô tâm thanh,gì thương tâm sẽ nhảy vào an ủi như đúng rồi :hamarneh:i,hãy lạc quan lên,hãy yêu đời lên em,có anh nè,chat với anh đi :hamarneh:

Người vô nhân đạo như anh sẽ nhảy vào chém cho tan tác rồi bỏ đi luôn :hamarneh:

Còn bậc thánh hiền như min,mod ở đây chỉ vào lắc đầu mấy cái rồi cũng bỏ đi không thèm nói gì :hamarneh:

Vậy vấn đề của em là gì nào ?
Em bị bạn lừa,em không nói chuyện được với bố mẹ ...

Anh cũng hay bị bạn lừa,hồi lớp 7 anh bị một đứa lừa là con xyz nó thích mày đấy.Thế là anh tưởng thật,ngồi tương tư mấy ngày,suýt nữa định tỏ tình.Đến bây giờ anh vấn rất hay bị lừa,nhất là kiểu có đứa nào nói con #@$ nó thích mày đấy :KhiCon072:

Hồi bằng tuổi em,anh cũng chẳng nói chuyện với bố mẹ bao giờ.Anh thấy người lớn toàn bắt phải thế này,thế kia,toàn ngăn trở anh :baifu018: Hôi đấy anh thấy mình là khôn nhất thiên hạ rôi ,cái gì không biết anh tự tìm hiểu,nói chung,anh chả phải hỏi ai cái gì cả :baifu058:

Anh kể thêm để em thấy hồi bằng tuổi em (tức là lớp 9.5) anh thực ra có rất ít bạn.Anh chỉ có duy nhất một thằng bạn thân là thằng chuyên kể chuyện Đông Chu,Tam Quốc,toán học tuổi trẻ cho mình nghe.Tất nhiên anh cũng có những tâm tình kiểu như em mà không nói chuyện được với bố,mẹ,không nói chuyện được với thằng tam quốc toán tuổi trẻ kia, Anh giải toả bằng cách đến thư viện đọc sách. Lúc đầu anh chọn những quyển truyện mà đã từng xem phim gần đây là Thép đã tôi thế đấy. Đúng là cuốn sách đầu tiên mình đọc có ảnh hưởng rất quan trọng. Anh thần tượng Andrey đến nỗi bất cứ trang vở nào,bìa cuốn sách nào anh cũng ghi đoạn điệp khúc blah blah blah của anh này vào.

Vấn đề với anh lúc đó chắc cũng như em,tức là chả có gì nghiêm trọng cả :hamarneh: nhưng qua con mắt phóng đại của tuổi trẻ,nỗi niềm bỗng dưng thành khổng lồ khiến anh đã ngốn hết toàn bộ số văn học Nga,văn học Pháp của phòng đọc :baifu061: Trong lúc đọc sách sẽ có những khoảnh khắc em nhìn lại mình,tự hỏi,rút cục vấn đề của mình là cái gì ?,Vì sao mình lại dính vào vấn đề đó ? Mình phải giải quyết thế nào ? Vậy là trong lúc trốn chạy để không phải suy nghĩ nhiều về những nỗi niềm đó,anh lại tìm ra cho mình giải pháp để có được lối thoát,đo là tìm cho mình một niềm đam mê mới,một mục tiêu để chinh phục.

Bài học thứ nhất: đặt ra mục tiêu để chinh phục

Cho đến bây giờ anh vẫn không thể khẳng định mình có phải người đam mê Toán học không,nhưng với anh lúc đó,đông sách toán ở thư viện là mục tiêu anh muốn chinh phục. Anh có 1 cuốn sổ nhỏ để ghi lại những gì mình thích khi đọc ở thư viện.Cuốn này khó đọc quá thì vứt lại đọc cuốn khác nhưng gần như anh không bao giờ đụng đến mấy quyển kiểu như 500 bài toán,phương pháp giải .... blah blah ...

Anh chỉ đọc sách giáo trình đại học trở lên.Tất nhiên hồi đấy anh chưa biết nó khó đọc đến mức nào,chỉ suy nghĩ đơn giản,bọn học văn nó đọc được tiểu thuyết do nhà văn viết ra,mình học toán sao lại không đọc được những gì các nhà toán học viết ra.Vô tình 1 điều,thư viện toàn sách về giải tích,và thế là anh hầu như chỉ chuyên tâm đọc về giải tích.Bắt đâu bằng 1 cuốn dễ thở củâ mấy tác giả người Đức : Phép tính vi phân và tích phân,anh bắt đầu hiểu sâu sắc hơn về giải tích,về các khái niệm cơ bản như giới hạn,tính liên tục,tính khả vi ...,sau đó đọc 1 quyển về không gian Bacnach,bắt đầu biết thế nào là ánh xạ co,hiểu thêm bản chất việc chứng minh giới hạn bằng định nghĩa. Sau đó là bộ giải tích hiện đại củâ jean diedon,1 tác giả trong nhóm boubarki nổi tiếng (tất nhiên hồi đấy chưa biết boubarki là ai).Cuốn này quá khó để đọc vì nó vốn là dành cho sinh viên cao học,nghiên cứu sinh.Tuy nhiên anh cũng bắt đầu hiểu được những khái niệm sơ đẳng diễn tả bằng thứ ngôn ngữ epsilon,delta ấy,nó cũng là 1 thói quen khiên cho mình có thể đủ kiên nhẫn để đọc được những thứ tỉ mỉ như thế.Có 1 cuốn nữa của artin viết về đại số,làm quen với lí thuyết nhóm,xem 1 vài ví dụ về các nhóm biến hình bảo giác... tuy hầu hết là không hiểu gì nhưng nó lại cung cấp thêm cho mình cách nhìn về sự phổ quát của toán học ...

Bây giờ ngẫm lại,tất cả những cuốn sách đó không khiến mình thực sự giỏi hơn bạn bè cùng lớp,thậm chí nó lại càng tô điểm cái danh tiếng gàn dở,nay lại gàn dở hơn.Nhưng nó mang lại 1 niềm vui của kẻ chiến thắng bản thân mình.Ít ra sau này khi kể về bản thân,cũng thấy mình thực sự cũng là 1 cái gì đó.Khi bạn bè nhặt được cái thư trong cặp mình,xé ra xem thằng gàn này có em nào và nhanh chóng thất vọng khi thấy toàn là bất đẳng thức,đồ thị ramsey ... mình cũng thấy đôi chút tự hào,cảm giác như những nhà toán học thế kỉ 17 viết thư tay trao đổi với nhau mà lũ người trần tục không hiểu được :hamarneh:

Trong các bài luận nộp vào các trường đại học Mĩ,người ta luôn đánh giá cao những người kể về niềm đam mê thủa nhỏ như chơi đàn,thi đấu trong 1 đội thể thao.Không phải ai cũng đều hi vọng khi cho con học đàn từ nhỏ,sau này nó sẽ trở thành nghệ sĩ piano chuyên nghiệp,nhưng ngay cả khi không bao giờ trở thành nghệ sĩ chuyên nghiệp,người đó cũng có 1 niềm đam mê để theo đuổi từ bé,biết tự đặt cho mình mục tiêu,biết vượt qua bản thân để chinh phục mục tiêu.Đó là những đức tính cần thiết cho bất cứ người trưởng thành nào.

Bài học thứ hai: hãy chia sẻ những gì mình có

Hối tiếc nhất với anh trong những năm tháng cấp 3 là không sớm kiếm được 1 người trao đổi với anh về toán học.Mãi sau này đến lớp 12,biết đến diễn đàn toán học,anh mới quen được vài bạn hợp cạ để trao đổi thư từ.

Khổng tử từng nói:thực ra tôi không có gì uyên bác cả,tôi hơn người khác vì tôi lấy kiến thức của người này để dạy cho người kia. (đại ý thế). Anh thấy thực sự đúng như thế,mình học được từ cái mình đọc rất ít,mình chỉ học được khi mình dạy cho người khác về một vấn đề gì đó.Khi bạn bè có bài toán nào khó,mình thường đề nghị được giúp đỡ,chính trong lúc mình giải bài cho người đó,cũng chính là lúc mình ôn lại và nắm lại kiến thức vững vàng hơn.Mặc dù biết điều đó là không tốt cho người đó khi bắt họ phụ thuộc vào mình,nhưng đó là cách học của mình,không thay đổi được.

Tương tự như vậy,khi em chia sẻ những suy nghĩ của mình,cũng là lúc em suy nghĩ sâu hơn về nó.Và khi đã hiểu rõ vấn đề của mình,thực ra em thấy,lại chẳng cần viết gì cả.Tất nhiên,khi em chia sẻ ,em phải biết cái mình đang có là gì ? Em phải ý thức được em đang viết ra cái gì ? Tức là hãy đọc bài học 1 đi đã. Chứ không phải chỉ là 1 vài lời than vãn,rồi em cũng chỉ nhận được những lời chia sẻ vô thưởng,vô phạt chứ không hiểu tại sao mình lại như thế,mình phải giải quyết thế nào.Than vãn chỉ là sự vô trách nhiệm với bản thân mà thôi.
(tất nhiên,con người ko tránh đc lúc cần than phiền,nhưng ngay sau đó phải xem xét lí do tại sao,chứ cứ ngồi đó thì may ra có ông bụt đi taxi đến an ủi)

Vì thế thay vì chờ người khác đến an ủi,hãy học cách an ủi và lắng nghe người khác,giúp người khác giải quyết vấn đề của họ.Rồi em sẽ thấy,vấn đề của họ và mình cũng giống y như nhau thôi,nhưng khi mình là người ngoài cuộc mình sẽ tìm ra giải pháp dễ dàng hơn.Lắng nghe người khác cũng chính là lắng nghe mình thôi (Not for me,I'm so strong :hamarneh: )

Bài học thứ ba:Nói chuyẹn với những người lớn tuôi

Cái này rất tiếc,anh ko có kinh nghiệm gì.Hôi bé anh luôn chơi 1 mình,hồi nhỡ,anh luôn cho mình là khôn nhất nên học đuợc tù những người xung quanh không đáng kể.Đây là kinh nghiệm từ bạn anh,1 người xinh đẹp,thông minh nhiều anh em min mod trong này mến mộ :hamarneh:

Người lớn tuổi (tầm tuổi bố mẹ,ông bà em ấy chứ không phải lít nhít như anh) không bao giờ khuyên trẻ con nhảy cầu cả nên em yên tâm sẽ nhận được những lời bổ ích.Lẽ ra,những điều này,anh trai em,hoặc cha mẹ em phải nói cho em.Nhưng vì em khó khăn khi nói chuyện với bố,thì hãy nói chuyện với hàng xóm vậy.Rủ đánh cầu lông là 1 giải pháp,bạn anh hay rủ mấy người đó bóng bàn với cầu lông :hamarneh:

Bài học thứ tư: tập thể thao

Nếu em thấy không thể chia sẻ với người xung quanh và em nghĩ,có thể tìm thấy điều đó trên internet thì thật sai lầm.Em bắt đầu than vãn (1 cách văn vẻ) và những người khác vào khuyên mấy câu vô thưởng vô phạt.Anh nghĩ em sẽ nhanh chóng lại vui tươi nhí nhảnh thôi vì trên mạng này nhiểu trò lắm. Nhưng rồi em sẽ bị cuốn đi theo nhịp sống trên này mà quên mất vấn đề của mình.Lần sau,lại có vấn đề,lại than vãn.Mà ở tuổi em,dính vào internet rồi khó dứt ra lắm,suốt ngày tâm sự rồi đọc tâm sư. Phần lớn tâm sự trên internet này là bịa ra đấy,gần giống như 1 hình thức sáng tác truyên.Đấy là đặc sản của internet,những chuyện tình lâm li,cây si,cây táo ... Nếu em đủ cứng cựa để điên trên mạng và tỉnh táo ngoài đời thì OK thôi,em sẽ nhanh chóng nổi tiếng ở nơi vô hình vô ảnh này :hamarneh: Nhưng ở tuổi em cần những thứ khác chứ không phải cái đấy.

Muốn kết bạn,hay nhất là tham gia 1 môn thể thao đồng đội,hoặc tham gia 1 CLB nào đó kể cả online như dịch truỵen ở acc chẳng hạn :hamarneh:
Còn nếu em là người ưa sống 1 mình như anh,em có thể chạy bộ,Không cần phải năng khiếu gì cả,không cần sân tập như bóng đá hay cầu lông.Khi chạy bộ,đối thủ của em không phải là thủ môn đội bạn,không phải là người bên kia lưới mà chỉ là bản thân mình.Em sẽ học được kiên nhẫn hơn với chính mình,sẽ hiểu cơ thể mình hơn,biết khi nào ta cần nghỉ ngơi,biết khi nào cần tự động viên mình chạy tiếp.Người chạy marathon nếu bắt đầu quá vội vàng sẽ nhanh nản chí,biết tiến từ từ và không bao giờ từ bỏ mục tiêu.


Kết lại anh khuyên em hãy biết đặt mục tiêu cho mình,khi đó em sẽ thấy đáng sống,thấy có ý nghĩa,ngay cả khi hoàn toàn không có ai đồng hành (như anh là 1 ví dụ).

Hãy chia sẻ với mọi ngừoi những gì em học được,họ sẽ dạy lại em những gì họ học được và chính em cũng hiểu hơn chính bản thân mình.Nếu em ném cho họ 1 lời than vãn,họ sẽ ném lại em những thứ tương tư.

Hãy nói chuyện với những người lớn tuổi,em sẽ nhanh chóng trưởng thành,sẽ hiểu bố mẹ em hợn.Không thể nói chuyện với ba mẹ về mong muốn của mình là 1 điều đáng tiếc.

Chơi thể thao và làm quen với những người bạn mới .Có sức khỏe tốt thì không bao giờ nghĩ đến những chuyện tiêu cực cả .

Anh viết cũng hơi dài và không hi vọng em đọc nó (tất cả những gì viết quá 50 chữ thì anh biết chỉ mình tự đọc là nhiều).Anh không biết em là ai,và cũng không quan tâm lắm.Anh viết cũng không phải để show off gì ,vì em chả biết a là ai cả :)) .Động lực để anh viết là mỗi lần mình inspire người khác,cũng là lúc mình inspire bản thân mình,để biết rằng hôm qua mình như thế và ngày hôm nay mình phải thế nào.Những gì anh nói với em,anh nói với bản thân y như vậy kể cả những lời lúc đầu tiên mà em cho là quá nặng lợi

Những gì anh kể hoàn toàn mang tính cá nhân có thể không áp dụng được cho em nhưng những nguyên tắc cơ bản thì em có thể áp dụng được.Anh hi vọng em đọc và ngấm được chút nào thì ngấm .
Mong là em sẽ không phải reg nick khác để vào đây,hay đi lang thang chỗ khác thủ thỉ tâm tình rồi lại nhìn màn hình vi tính cười hềnh hệch.Cũng không mong em phải quá ưu tư vì những gì anh nói,mà phải chứng tỏ nọ kia . Thời gian đó,em dành để thực hiện mục tiêu của mình thì hơn.


Chúc em may mắn.
anh Hòa nhiệt tình ghê
chưa thấy cái nào dài như cái này :zan::zan::zan:

Wind
09-07-2009, 11:55 AM
Anh Hòa viết hay lắm,cũng gàn dở bth :hamarneh::hamarneh:
Diễn đạt hay dư này mà ko cưa đc em nào đúng là fi' :hamarneh::hamarneh:
Em wind nhá :hamarneh:

OMG
12-07-2009, 03:03 PM
đọc cái này có cảm giác
nói tử tế thì gọi là khơi gợi sự đồng cảm
còn toẹt ra là kể lể kêu gọi lòng thương hại :zpuke:
ps all:đây là ý kiến cá nhân em :shy:

titi_toto
12-07-2009, 03:06 PM
đọc cái này có cảm giác
nói tử tế thì gọi là khơi gợi sự đồng cảm
còn toẹt ra là kể lể kêu gọi lòng thương hại :zpuke:
ps all:đây là ý kiến cá nhân em :shy:
thương hại là thế nào hả em :uplook::uplook::uplook:
nếu mà bài này mà tác giả ko phải là ng` post thì ng` ta post lên cho vui thôi
còn ngc. lại thì ng` ta ko cần lòng thương hại của em đâu :zan::zan::zan:

[C2]H0angHa
12-07-2009, 03:09 PM
ôi mìh chưa đọc đã xóa rồi àh :shuai:

lang_tu
12-07-2009, 03:51 PM
:zok::zok: ngủ cho đã đi đừng suy nghĩ nhìu naz! ngày mai sẽ tươi sáng hơn đey !!! hj hj hj:shy:

cUcUmbEr_19
12-07-2009, 04:48 PM
trời ơi có ai cho e sđt + địa chỉ + YM anh Inhoa không?
Thật là hâm mộ anh ý :love::love::love:
Cái j` anh ý nói ra cũng đều thâm nho :hamarneh::hamarneh:

Butterfly
12-07-2009, 04:51 PM
Ơ đã kịp xóa ùi à
Mới tý tuổi mà đã khẳng định cuộc đời đắng là sao:shock:

BUBABY
12-07-2009, 04:55 PM
đời ko baoh đắng
chỉ có mình coi nó là đắng thỳ mới đắng thui em ạk
kể cả gia đình hay là bạn bè ntn thỳ cứ coi như ko có gì xảy ra đi
như anh đây này
luôn vui...........khi tất cả những chuyện xấu đã xảy ra :zan:

Butterfly
12-07-2009, 04:56 PM
đời ko baoh đắng
chỉ có mình coi nó là đắng thỳ mới đắng thui em ạk
kể cả gia đình hay là bạn bè ntn thỳ cứ coi như ko có gì xảy ra đi
như anh đây này
luôn vui...........khi tất cả những chuyện xấu đã xảy ra :zan:

Hôm nay anh tiên văn vẻ thế:zan::zan:

titi_toto
12-07-2009, 04:58 PM
chả mấy khi thấy BU nói đc câu hay thế này :grin::grin::zan::zan:

Butterfly
12-07-2009, 05:05 PM
Ở gần BU thì cũng nghe thấy nhiều thôi BU nhỉ:shy:

Sapphire
13-07-2009, 12:12 PM
anh In hoa thật là hoành tráng
:zan::zan:

titi_toto
13-07-2009, 07:03 PM
anh In hoa thật là hoành tráng
:zan::zan:
ko phải thế
mà là lnhoa (Lưu Như Hòa thì phải)

Sagi
13-07-2009, 10:02 PM
anh In Hoa chồng của Mi Chil hả :hamarneh:

kembong
13-07-2009, 10:04 PM
kinh quá :zsweat: :zsweat: :zsweat:
mặc dù sửa bài rồi nhưng đọc cái tên vẫn hic hic , giới trẹ bi h đa sầu quá :shuai:
http://static.mp3.zing.vn/skins/gentle/flash/mp3playlist.swf?xmlURL=http://mp3.zing.vn/play/?pid=IWZFW87U||4&songID=0&autoplay=false&wmode=transparent

http://i204.photobucket.com/albums/bb150/kembongxjnh/SDC10674.jpg