Đăng nhập

View Full Version : dành cho những em sắp thi Y...



transontung
15-05-2009, 01:29 AM
Bài này trích từ blog con bạn cùng tổ
Cho những em sẽ thi y, đã từng có ý nghĩ thi y
Cố lên...

"...
]Đã từng đọc entry của 1 bạn thik Ngoại nên mượn tên entry như thế.

Nhưng với mình Ngoại chưa bao giờ là một ước mơ, có lẽ thế. Với mình, ngoại giống như một sở thích, Trở thành 1 bs ngoại jống như 1 đứa trẻ học hết lớp 1 sẽ lên lớp 2. Cũng chẳng hiểu tại sao lại thế. Có thể Ngoại với mình ko xa vời mà ước mơ thì cứ như 1 cái j đó rất xa. Có thể Ngoại sát sườn với mình quá. Mình từ khi biết đến trường Y, quyết định thi Y thì cũng là chỉ biết có Ngoại. Chỉ là hồi đó gọi tên nó hơi nhầm :"> Suốt từng đấy năm chỉ biết có Ngoại.

Mình cũng giống bạn đó, bị cái không khí khẩn trương khi cấp cứu bệnh nhân, cái không khí trong phòng mổ làm mê mẩn. Nhưng bạn ấy đã bị thất vọng khi nhìn thấy sự thật trong những phòng khám Ngoại, cũng may bạn ấy vẫn muốn "Giữ mãi 1 ước mơ". Mình thì chưa từng dành nhiều thời gian để nghĩ nhiều đến thế.

Nhớ lại tất cả những gì được gọi là Ngoại mà mình đã trải qua, chỉ thấy 1 đứa con gái lúc nào cũng vội vội rảo bước cho nhanh đến phòng cấp cứu, rảo bước cho nhanh kịp các bs có khi chân gấp dài đôi mình (Có lẽ vì thế đi với bạn lúc nào cũng nhanh chân hơn :P ), rồi kiễng kiễng rửa tay, rồi kiễng kiễng nhìn lấp ló những gì đang diễn ra trên bàn mổ, rồi cả những lúc cứ phải thập thò ngoài phòng thay đồ vì dù ở Xanh Pôn hay Việt Đức thì con gái muốn thay vẫn cứ fải đi qua fòng nam, ngại lắm mà chả biết làm sao. Những lúc các ông ấy thik đứng buôn thì thôi rồi. Sốt ruột sợ bs ko thấy mình lại bực, mà ngại chết luôn ko dám vào, dù nói thẳng ra là chả có cái j. Nếu không muốn thế thì fải nhanh chân chui vào trước các anh nhưng thay xong mà gặp các ông thik buôn thì vẫn thảm tương tự.

Nhớ những ngày đầu tiên đi Ngoại, lần đầu tiên vào fòng mổ, đi cùng 2 đứa bạn. 3 đứa con gái thập thò chả biết mô tê gì, nhìn ngó khắp nơi. Đấy là một ca nội soi, mà mãi sau này mới hiểu là cắt túi mật. Ngày đó thấy trò j mà tỉ mẩn thế, có vẻ ko hấp dẫn lắm (Tội lỗi :">) mà đâu có ngờ suốt những ngày tháng trực XP thì mình gắn chặt với nội soi và sau này mới biết cũng là chính a bs đó luôn. Những đêm 2, 3 giờ cầm máy quay chả dám gật gù, chỉ chăm chăm căng mắt xem bs mổ đến chỗ nào, rồi xoay cần sag trái hay fải trong khi mình vốn khá kém khoản fân biệt trái fải. Nhưng mê mẩn lắm, cảm giác được mặc áo mổ, được cùng trải toan, được nhìn cách a ấy mổ (cho đến giờ vẫn thấy đấy là người jỏi nhất :D ) rồi cảm giác mình nắm bắt được đúng ý bs, cảm giác đôi khi có thể júp a ấy tìm đúng chỗ đang cần... rất hạnh phúc. Cảm giác ấy đến giờ vẫn ko đổi. Có những lúc mệt lắm ấy, nghĩ đến cảnh fải đứng vài tiếng, mà có mỗi việc cầm van thôi ngại lắm, nhưng cứ dấn bước vào, mặc áo, đi găng và cầm cái van, lại vui. Thật ra cứ được đứng trong fòng mổ cũng đã sướng lắm rồi :P

Mình thik những đêm trực Ngoại, thích đến fát điên. Chạy ra chạy vào, khám bn, thử tự chẩn đoán, rồi lên fụ mổ, "mè nheo" xin khâu 1 tí, buộc 1 tí... cứ thế suốt đêm. Lúc đầu còn ko dám ngủ vì sợ bị lỡ ca hay, sợ lỡ ca mổ, may lớn rồi cũng khôn ra, chọn đc thời điểm ngủ :)) Thik khi được nhìn những lý thuyết phẫu thuật thực hành trở thành thực tế, và thậm chí còn đẹp hơn. Đi XP thì có Chúc xinh, có a Hưng, a Kiên, đi VĐ thì có a Hùng 7, 8. Đến giờ nghĩ lại vẫn chưa hết ngỡ ngàng vì những đường mổ ko chỉ đúng như sách mà còn đẹp như mơ.

Mình thik là 1 bs Ngoại, từ rất lâu rồi, có lẽ vì thế chả bao giờ mình nghĩ ước mơ của mình là trở thành 1 bs Ngoại. Nếu ai hỏi mình ước mơ là gì, chắc là trở thành 1 bs mang lại sự yên bình cho các bệnh nhân. Sự yên bình dường như rất thiếu ở bệnh viện. Các bn vào đây đủ loại đau đớn, khổ sở và còn tăng lên khi nhìn thấy bs, mình muốn họ cảm thấy yên bình hơn khi gặp mình. Có lẽ vì thế chẳng bao giờ xưng tôi được với bn, cho nên các a nhiều khi coi mình còn trẻ con :P

Nhưng học Ngoại ko chỉ có vui. Chuyện ở fòng thay đồ chỉ là vặt vãnh, còn có rất nhiều cái khác. Là con gái, lúc đầu các a sẽ ko muốn cho đi mổ, nếu mình tranh với 1 thằng con trai, nó sẽ đc, những lúc nthế ức lắm. Chưa kể các chị y tá cũng hùa vào bảo mình con gái vào làm gì, và bọn con trai thì cứ thế sung sướng vì mình cứ cố mà có đc vào đâu.Vì thế, mình sẽ mất 1 thời gian đầu để khiến các a thấy mình cũng có thể fụ mổ. Đấy là lý do mình cứ luôn cố gắng thức đến 2, 3 h ság khi bọn con trai fụ mãi mệt lắm rồi thì các a mới gọi đến mình. Rồi, cũng mất nhiều thời gian để các a gọi mình đi fụ mổ khi cần. Thấy thèm khi các a có thể nhanh chóng nói chuyện với bọn con trai cực kì thân thiết, gọi chúng nó đi fụ mổ, rồi chỉ cho chúng nó này nọ. Với con gái thì khác, các a ngại hơn, ngại vì là con gái, ngại sợ mình ko đủ sức theo đến cuối, ngại mình mệt nên cũng ko chỉ cho nhiều kĩ thuật mổ đến thế... Rồi cái cảm giác như là đứa thừa khi ngồi 1 mình trong 1 hội con trai, cảm giác họ thấy khó chịu lắm khi ko thể nói chuyện thoải mái. Là con gái, khi mình nói mình thik Ngoại, 1 số sẽ cười khẩy kiểu cứ nghĩ thế đi, sau này thể nào cũng thay đổi, 1 số sẽ cười nhẹ nhàng "Thế à?" và nghĩ rằng con gái thì làm đc mấy, 1 số ít ỏi tử tế hơn hết sức nhiệt tình...khuyên can mình. Rồi chưa kể khi vào fòng mổ có những cái bàn tip, bàn mổ cao ngang ngực mình và to tổ chảng, làm mỗi khi lấy dụng cụ là fải chay quanh quanh, cầm dụng cụ thì với với, có khi ko chính xác vì chả nhìn thấy. Nhiều khi người ở ngoài còn nhìn rõ hơn mình đứng ở trong.

Tuy nhiên, mình chưa bao giờ và sẽ chẳng bao giờ tủi thân vì mình là con gái. Mặc dù lúc đầu có lúc cũng ấm ức nhưng lần duy nhất suýt bật khóc là khi bị chê fụ kém. Tuy mình đi fụ rất nhiều và cũng đc khen rất nhiều nhưng đấy cũng là kiểu phẫu thuật đầu tiên mình được làm (Ghét những thằng trc đây đã tranh mất của mình khiến mãi đến lúc đấy cũng chưa từng đc mổ nthế) chê nhẹ nhàng thôi nhưng cảm giác cứ nghèn nghẹn, cảm giác thất vọng về bản thân lắm, thấy mình tự nhiên kém cỏi và ngốc nghếch, thất vọng hơn cả khi điểm thi Ngoại kém vì những lý do lãng nhách.

Nhưng rồi sau tất cả, mình đã nhận được những phần thưởng. Khi lên fòng mổ ở XP ai cũng biết, ai cũng cười chào mình, và cô Hoa, chị Nga nói đến là lại khen, và a Kiên khen mình fụ mổ chuyên nghiệp, cả a Hưng, chú Hùng :))... Và vui lắm khi Chúc xinh vốn khó tính cũng nhớ đến mình. Rồi khi sag VĐ, khi a Cương, a Cường vào tiểu fẫu là đi tìm mình gọi vào bằng đc, a Hoà2 gần như ko bao giờ nói ch với mình nhưng cũng biết mình thik Ngoại và a Hùng 7, 8 lạnh tanh thế mà cũng biết và nhớ mình là ai. Giữa hàng trăm lượt sinh viên đi qua khoa Ngoại, mình cuối cùng cũng là 1 cái j đó khiến ngta ấn tượng và nhớ đến.

Và trong số những người biết mình thik Ngoại, cũng có 1 người khác tất cả, lần đầu tiên đã động viên mình học Ngoại. Thấy cảm ơn sư fụ lắm vì đã thật sự chỉ bảo cho mình, ít khen mà toàn chê, nghiêm khắc chứ ko "dung túng" cho mình như 1 số người chiều vì mình là con gái, giúp mình nhìn nhận rõ ràng và tin tưởng hơn vào con đường phía trước.

Chẹp, cứ nói đến Ngoại lại nhớ quá. Nhìn sang quyển sách Nhi lại ngán ngẩm. Sắp thi rồi mà vừa giở ra đọc đã thấy ngán, lôi blog ra kể về ngoại :)), chưa kể trước mắt là 1 ngày thứ 2 sóg jó vì cô dặn hnay fải đi Hội nghị khoa học về Nhi mà ko chịu đi :)) May là còn 1 tia sáng cuối đường hầm khi đợt trực tăng cường Ngoại gần đến rồi :D Chỉ tiếc là sau đó sẽ có cả 1n Y5 mịt mù ko có Ngoại >.< nhưng cứ kệ đã, lúc đó tính sau, nhỉ :P
...."[/I]

lnhoa
15-05-2009, 02:55 AM
Bài này hay lắm thanks Tùng nhá :D
Không biết có ai học ở HMU nữa không nhỉ :D
Rất thích mấy bạn học Y :P

transontung
15-05-2009, 03:30 PM
tiếp...(sau khi năn nỉ ỉ ôi xin phép nó)

"Hôm nay có 1 anh bị tai nạn, người ko xây xát gì mấy nhưng bị cắt mất 1 ngón út. Lúc đầu mới vào a ấy nói chuyện nhiều lắm, dù ko thú vị gì nhưng mình cũng cố gắng tiếp chuyện, tại cũng thương, thích đá bóng với bóng chuyền mà. Nhưng cũng tưởng a ấy cũng sợ bình thương thôi, cho đến khi nhìn lại bàn chân a ấy nói "Không làm gì mà cũng phải trả giá"... Thế đấy! Thực ra cũng ko ai biết rõ mình đã làm gì sai mà để bị đến mức này, đúng không nhỉ? 2 tuần trước cũng thế, cả 1 khoa toàn ung thư, ko ung thư chỗ này thì ung thư chỗ kia, người trẻ, người già, bố, mẹ, và con cái...Mình cũng cứ mãi hỏi liệu họ nghĩ gì? Ko dám hỏi bệnh nhiều dù họ cũng dễ tính, vẫn sẵn sàng nói chuyện, vẫn cười nói vui vẻ. Có thật vui vẻ? Người ta biết hay không biết? Cuộc sống chỉ còn tính bằng tuần, bằng tháng. Biết hay không biết?

Có 1 người mẹ với 2 đứa con nhỏ...chị ấy không biết chỉ vài tuần nữa 2 đứa bé đó sẽ mất mẹ, cứ tưởng rằng mình lên đây phẫu thuật là xong. Chồng chị ấy là bác sĩ, không biết làm sao anh ấy phải làm sao nói cho chị ấy biết?

Cứ tưởng học y sẽ che chở được cho mọi người...

Cảm giác con người ta mong manh lắm. Nhiều khi cũng sợ, nhỡ có ngày mình bị giống một trong những bệnh nhân bị tai nạn đấy...mất đi tất cả ước mơ...

Sẽ có người đứng lên được, nhưng sẽ mãi mãi ko bao giờ vươn tới được ước mơ của mình. Còn trẻ là còn nhiều thời gian để làm lại nhưng mà trẻ nghĩa là còn nhiều ước mơ, còn nhiều điều muốn làm và chưa làm được.

Trời lạnh và gió to thế, con người lại càng mong manh..."

transontung
15-05-2009, 03:35 PM
...

"...Lại trở lại C8...Nhớ năm ngoái trực ở đây thế nào...giờ còn đáng sợ hơn

Đã đi học ở đây được 1 tuần rồi nhưng mình vẫn chưa 1 lần đặt chân lên C8 cho đến ngày phải đi trực. Cũng ko nghĩ gì nhiều lắm vì bạn bè cũng bảo ở đấy sửa lại rồi, thoáng hơn. Nhưng...có lẽ là lần đầu tiên mình ko thể kìm được cái nhăn mặt khi bước vào khu bệnh phòng. Cái không khí ấy, trời ko nóng lắm nhưng dường như từng ấy người bệnh, người nhà, với thức ăn, thuốc thang, dịch truyền...quyện đủ vào không khí...ko chỉ là 1 mùi khó chịu mà nó cứ ngồn ngộn, cứ dày đặc...Mình chạy vội làm cho xong việc rồi ra ngoài, còn từng ấy người ở lại...

Hôm qua có 1 chị vào viện, mới 24 tuổi, người Nùng nhưng tên rất hay: Phan Lục Anh Thư, cũng xinh xắn nữa. Chị ấy đang mang thai, 38 tuần rồi, là con trai, khoảng 3,1 kg. Chắc nó sinh ra đáng yêu lắm, bố mẹ ông bà sẽ rất yêu thương nó. Là con đầu nó sẽ được biết mặt mẹ, được mẹ cưng, sẽ kịp nhớ mặt mẹ...Vì sao ư? Vì mẹ nó sẽ chết trong nhiều nhất là 10 năm nữa.

Thực ra cho đến lúc anh bsĩ giải thích vời người chồng, mình không có cảm giác gì lắm. Uh thì thực tế nhân viên cũng ko fải quá buồn, cũng chả trách được vì họ quen quá rồi. Là mình chắc cũng thế. Nhưng khi mọi người đi ngủ rồi, còn lại 1 mình mới thấy...

Lúc mình khám, chị ấy cứ nói là các bsĩ ở tỉnh nói là mình bị bệnh về máu. Uh, bệnh về máu đấy là bệnh ung thư máu nhưng chị ấy không biết. Chị ấy còn khoẻ lắm, giống như người bình thường. Lúc được đưa vào khoa này, chắc chị ấy chỉ nghĩ "Uh, thì vào viện điều trị 1 thời gian để sinh con cho khoẻ mạnh", có khi nhìn những bệnh nhân khác chị ấy còn thấy mình hạnh phúc vì còn khoẻ hơn, không như họ... Chị ấy không biết rằng rồi mình cũng thế thôi, rằng ngta đang đưa chị vào chỗ để chết.

Khi bsĩ giải thích với người chồng. Không như phim Hàn đâu, ko có cái kiểu sững sờ, kinh ngạc...ko có khóc lóc kêu gào, ko túm áo túm cổ bsĩ kêu họ nói dối...Điều duy nhất mình cảm nhận được là anh ấy cứ nói mãi, nói mãi rằng lúc ở nhà cũng hơi nghi rồi, cũng cảm thấy rồi, rồi các bsĩ có phương pháp điều trị gì thì cứ thực hiện...nhưng bsĩ bảo anh ấy rằng "Thôi, chúng tôi giải thích xong rồi, anh ra ngoài đi"...Chắc cũng chẳng có cảnh dựa tường khóc lóc đau đớn vì ra khỏi phòng bsĩ là nhìn thấy giường bệnh của chị ấy rồi. Chị ấy mới 24, họ đang chờ ngày đứa con trai đầu lòng ra đời, giờ chờ thêm ngày chị ấy ra đi.

Lúc trước khi đi trực nghe nói phải ngủ cùng các chị y tá mình hơi ko thích vì sẽ ko học được nhưng rút cuộc được 1 mình 1 phòng. Thế nhưng, suýt chút nữa ko dám tắt đèn đi ngủ. Lần đầu tiên, cảm thấy sợ. Cứ nằm xuống trong 1 căn phòng lạ lẫm là cảm giác mình sẽ nhìn thấy 1 người đứng ngay bên cạnh ghế. Người đấy là ai thì ko biết nhưng cảm giác khuôn mặt rất đáng sợ. Mình sợ nếu nửa đêm có người nhà bnhân vào gọi, mình sẽ sợ phát khiếp nếu nhìn thấy mặt họ mất. Cả đêm trằn trọc, ko dám ngủ, cũng ko dám thức. Nói 1 cách văn hoa là giống như thần chết đi lại ngay bên cạnh.

Rồi 5h bị gọi dậy đi khám bệnh nhân. Chị ấy nhìn thật đáng sợ. Chị ấy gầy đét, đen xạm vì hoá chất. Bụng chị ấy chướng to, giống như những đứa trẻ chết đói ở châu Phi ấy. Chị ấy kêu choáng, huyết áp thì bình thường thôi. Bsĩ ra cũng chỉ biết nhìn, hỏi chị ấy có muốn thở Oxy ko, chị ấy ko thích, thế là thôi. Ai về chỗ mình ngủ tiếp, chẳng biết làm gì nữa.

Mình thấy chị 24 tuổi mang thai mới vào nằm cùng giường đấy, quay mặt vào tường, cố ngủ, chắc vì đứa con.

Sáng ra anh bsĩ bảo chị ấy vào đây nhiều lần lắm rồi. Ra vào như cơm bữa. Bệnh cũng chục năm nay rồi. Mình hỏi liệu những bnhân khi fát hiện bệnh, khi ko fải năm viện có sống như bình thường được ko. A ấy bảo khoảng 2,3-5n đầu thì khám định kì hàng tháng, còn lại thì ko thể. Tuỳ từng người sống được đến chục năm là cùng, ko thì 5-7n. Theo thế mà cuộc sống bình thường của họ ít dần đi.

Rồi 7h kém, chị y tá báo chị vừa nãy kêu choáng giờ lại khó thở. Mình sang khám, nhưng ngta vừa dịu chị ấy vào giường bệnh, đặt xuống là mình cảm giác ko ổn, đo HA ko đo được. Mình cũng cố, cố, nghĩ chắc mình đặt ống nghe chưa được nhưng nhìn sag thì đã thấy chị ấy ngáp cá. Rồi thì ngta cố gắng đưa chị ấy vào phòng cấp cứu. Lần đầu tiên thấy bsĩ bế bnhân vì chẳng thấy người nhà đâu.

Mình đứng đấy chờ xem có sai gì ko thì bị sai đi đưa xét nghiệm, bảo mình cứ đi đi, ko có gì đâu. Lúc về mình thay 1 anh ép tim. Thế là 2 a e đứng ng bóp bóng, ng ép tim nói chuyện về bệnh nhân, cùng chờ ng nhà đến để dừng lại...

Lúc a bsĩ ra ngoài 1 tí để mình lại 1 mình. Lần thứ 2 cảm thấy sợ. Đây ko fải lần đầu mình đứng 1mình ngay sát 1 ng đã chết, lần này còn là giữa ban ngày, bao nhiêu bnhân và ng nhà xung quanh. Nhưng sợ. Ko biết sợ gì nữa, nhưng ko dám nhìn chị ấy, lại càng mong anh bsĩ quay lại. Lúc kể lại, mẹ bảo hay là chị ấy cứ nhìn à? Vâng, thì đúng thế, nhưng những bênh nhân trước mình cấp cứu có ai nhắm mắt đâu, và vì mình đứng ngay gần đầu nên ai cũng nhìn mình, có ai vuốt mắt cho họ đâu mà nhắm. Nhưgn mình ko sợ. Còn lần này thì khác. Mình chẳng tự tưởng tượng ra cái gì để tự doạ mình cả, chỉ đơn giản là sợ.

Lúc đấy nghe loáng thoáng đâu đó có ng nói hình như thằng bé con chị ấy chạy về nhà báo ông bà rồi,...rồi thì chắc hôm nay Trung thu nên ông bà đi vắng hết, ko gọi được... Thằng bé đó...nó mấy tuổi ko biết nữa nhưng nó có sợ ko, có biết ch gì đagn xảy ra để sợ ko...nó có khóc ko...nó có về được đến nhà ko...Hôm nay trung thu nó ko đi chơi đón trăng, nó về nhà đón mẹ nó...đón cái chết của mẹ nó...Mẹ nó mới 29 tuổi, mẹ nó vào viện đợt này được 1 tháng rồi, hôm nay Trung thu mẹ nó về nhà...

Chồng chị ấy lúc 5h sáng còn đứng cạnh đỡ vợ mình...chắc về nhà sớm chút chuẩn bị gì đó...hoặc đang đi ăn sáng...như bao ngày...tất nhiên ko thể như bao ngày của mọi người nhưng là bao ngày bình thường vợ nằm viện...Giá như nó cứ như bao ngày thế...Giá như những ngày ko bình thường thế cứ dài mãi...ko kết thúc như hôm nay...Ngta có mong thế ko nhỉ? Hay ngta mong được chấm dứt cuộc sống khổ sở ấy, mong được chấm dứt chuỗi ngày chờ đợi cái chết ấy...10 năm rồi, ngta quen chờ đợi như thế hay mãi vẫn ko thể quen được, hay vẫn luôn được chấm dứt?

Rồi chị Thư...sẽ có 1 câu chuyện giống thế đúng ko?

Những nhân viên ở đây đã quá quen rồi. Trong cái lạnh lùng chai sạn đấy họ có thể bình tĩnh làm những việc cần làm. Mình chẳng muốn quen như thế. Mình chẳng muốn hàng ngày nhìn bệnh nhân ra đi. Lúc tối khi thấy a bsĩ sau khi giải thích xong cho ng chồng liền mời a ấy ra ngoài luôn, cảm giác hơi khó chịu. Nhưng giờ mình nghĩ họ dũng cảm. Vì mình ko dám như thế..."

transontung
15-05-2009, 03:39 PM
có nhiều em hỏi tớ học y thì như thế nào, cũng không biết nói sao.
Xin phép con bạn để đưa lên những dòng này vì tớ nghĩ nó là những dòng chân thực nhất cả về thực tế và cảm xúc
Nếu post nhầm box thì nhờ mod chuyển hộ nhé. thank...

overand_over
18-07-2009, 11:04 AM
học Y là thế :zok::zok::zok: làm bác sĩ là thế dẽ là sung sướng khi làm đc điều j` đó cho bệnh nhân nhưng cũng chắc là rất buồn chán khi pải bất lực:zcry::zcry::zcry:

HuyToan
24-07-2009, 11:33 AM
năm nay em cũng thi Y,dang chờ kết quả đây.......em mong sẽ được gặp các anh chị ở trường Y..........hehe.........anh Tùng ơi......anh hoc năm mấy rồi....ngày xưa anh học là Thầy Sung,Hay cô Hạnh chủ nhiệm????????????????

lnhoa
24-07-2009, 09:05 PM
Nick của anh Sơn Tung Trần (Sinh 02-05) đây này :hamarneh:
YIM: pine19882004

Có 1 chị học Toán 05-08 cũng học Y Hà Nội là kiều oanh,nick hình như là :hamarneh:
YIM: kieuoanh.hb

Huy với Đức thi Y Hà Nội làm tốt chứ :D

HuyToan
24-07-2009, 09:09 PM
Trời ơi!!!!!!!con đỗ Y rồi……Aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa!!!!chết mất……hạnh phúc wa’’’’mong tất cả nhà đều được như Ý!!!

cả ưu tiên em được 28d,đức được 29d,một đứa thư 50,1 đứa thứ 130........chỉ tiêu 550 Đa khoa ạ,mà chị là Hoa nào,

transontung
04-08-2009, 01:23 AM
chúc mừng! hy vọng sớm gặp các em

transontung
05-09-2009, 11:10 PM
học Y là thế :zok::zok::zok: làm bác sĩ là thế dẽ là sung sướng khi làm đc điều j` đó cho bệnh nhân nhưng cũng chắc là rất buồn chán khi pải bất lực:zcry::zcry::zcry:
không đến mức sung sướng bạn ạ, chỉ là niềm vui nho nhỏ đủ để có động lực để tiếp tục thôi, cũng không đến mức buồn chán vì...còn bao nhiêu bệnh nhân đang chờ mà, họ chờ...nụ cười của người bác sĩ

HuyToan
06-09-2009, 09:51 AM
hé hé............dù em được nhiều anh chị gọi là các con thiêu thân mới..........nhưng thực sự,vẫn yêu Nghanh Y lăm....................

HuyToan
06-09-2009, 10:10 AM
những cái dòng nay ít ai học Y mà nói được thế,...................không biết đây là ai nhỉ..........hôm nào anh Tùng cho em gặp chị í nhá...................ok