Linkkid
12-05-2009, 09:05 PM
Vậy là 2 người thân của nó ra đi vĩnh viễn...
Có buồn ko? Nó im lặng,cái im lặng đáng sợ của chứng trầm cảm ngắn hạn. Nó sợ..sợ lắm chứ,không phải trước đây nó cũng đã từng mắc chứng trầm cảm rồi mà...Những khoảng lặng vô cảm...những cái nhìn chết chóc lạnh lẽo...
Một người đi...
Man mác...Nó bận học không về đc. Ông ngoại cũng điện lên an ủi nó:" Bố mẹ con về viếng ông trẻ con là được rồi,cố gắng mà học con ạ"
Thêm người nữa...Một mình nó phóng xe về quê nội...13km...đầy nắng..gió..bụi...và mưa !
13 km nước mắt và mưa quyện cùng nhau làm mờ mắt...
13 km bụi phủ mờ kính lấp đi tiếng gào xé lòng "Ông ơi đừng đi...đợi con về"
13 km nắng gió hòa cùng dòng người vô tình lướt qua...
Nó phóng xe như điên...suyt mất lần tông vào ô tô...Nó mặc kệ...Đèn đỏ càng làm nó nóng lòng hơn...
....
Nó sợ...nó tưởng tượng cái cảnh nó gào lên điên loạn...cảnh nó nhìn thấy khuôn mặt của ông...Ông ko còn mỉm cười với nó được nữa rồi :((
...Khi nó còn là một cô nhóc...Ấn tượng về ông trong nó là 1 người cao lớn,da dẻ hồng hào,mặc áo măng tô,đội mũ lông màu nâu,nụ cười ấm áp...Vậy mà đã bn năm,từ ngày ông bệnh...Nó chỉ mới gặp ông 1 lần Tết ấy. Và cái sáng nó thức dậy,bố mẹ nó tức tốc về quê "Ông hấp hối"...Và sáng hôm qua...ông trút hơi thở mãn nguyện cuối cùng bên con cháu...:(( :(( :(( "Ông ơi...con muốn đc 1 lần cuối nhìn thấy ông...ông ơi chờ con..ông đừng đi...ông ơi...:(( "
..................
Về phòng với cái đầu đau như búa bổ...muốn được yên tĩnh kinh khủng...Người lờ đờ như vừa qua cơn bạo bệnh.
Lâu lắm rồi ko khóc nhiều như thế...Phóng xe máy mà tâm hồn buông xuôi...Bay về nơi xa ấy..có ông đứng giang tay ôm nó vào lòng,vỗ về như hồi bé xíu...
Lần đầu tiên từ khi biết nhận thức,khóc vì 1 người..và khóc thật nhiều. Đủ biết nó yêu ông như thế nào dù ông không phải thân sinh ra bố nó,nhưng ông vẫn là ông ruột nó mà...
Không nghĩ là lại khóc nhiều đến thế và thực sự muốn khóc,muốn gào lên đến ghê gớm như thế...
Tối online,thực sự muốn bình yên...Muốn trà hoa ! Và thèm bên cạnh có 1 người ,chỉ cần ngồi cùng và ko nói j hết...
Nghiện trà hoa rồi...
Thực sự hết hẳn đau đầu khi thưởng thức cốc trà ngân cúc ấm thơm dịu và được trò chuyện cùng cô bạn tri kỉ !
Và sang ngày hôm nay thì tâm trạng khá hơn nếu ko nghĩ nhiều nữa,nghĩ đến lại muốn òa khóc...
Cứ tự an ủi "Người lạnh lùng như tôi chỉ có thể đau buồn ngày hôm qua và ngày hôm nay tôi lại trở lại là chính tôi"
P/S: Những dòng tâm sự trong "12 tiếng yếu đuối của Linkkid". Rất ít khi khóc,khóc chỉ rỏ dc vài giọt rồi thôi. Chưa bao h lại khóc nhiều và lại vì 1 người khác như thế...Chỉ 1 tuần..Mất đi những 2 người ông thân yêu ruột thịt...QUẪN !
Có buồn ko? Nó im lặng,cái im lặng đáng sợ của chứng trầm cảm ngắn hạn. Nó sợ..sợ lắm chứ,không phải trước đây nó cũng đã từng mắc chứng trầm cảm rồi mà...Những khoảng lặng vô cảm...những cái nhìn chết chóc lạnh lẽo...
Một người đi...
Man mác...Nó bận học không về đc. Ông ngoại cũng điện lên an ủi nó:" Bố mẹ con về viếng ông trẻ con là được rồi,cố gắng mà học con ạ"
Thêm người nữa...Một mình nó phóng xe về quê nội...13km...đầy nắng..gió..bụi...và mưa !
13 km nước mắt và mưa quyện cùng nhau làm mờ mắt...
13 km bụi phủ mờ kính lấp đi tiếng gào xé lòng "Ông ơi đừng đi...đợi con về"
13 km nắng gió hòa cùng dòng người vô tình lướt qua...
Nó phóng xe như điên...suyt mất lần tông vào ô tô...Nó mặc kệ...Đèn đỏ càng làm nó nóng lòng hơn...
....
Nó sợ...nó tưởng tượng cái cảnh nó gào lên điên loạn...cảnh nó nhìn thấy khuôn mặt của ông...Ông ko còn mỉm cười với nó được nữa rồi :((
...Khi nó còn là một cô nhóc...Ấn tượng về ông trong nó là 1 người cao lớn,da dẻ hồng hào,mặc áo măng tô,đội mũ lông màu nâu,nụ cười ấm áp...Vậy mà đã bn năm,từ ngày ông bệnh...Nó chỉ mới gặp ông 1 lần Tết ấy. Và cái sáng nó thức dậy,bố mẹ nó tức tốc về quê "Ông hấp hối"...Và sáng hôm qua...ông trút hơi thở mãn nguyện cuối cùng bên con cháu...:(( :(( :(( "Ông ơi...con muốn đc 1 lần cuối nhìn thấy ông...ông ơi chờ con..ông đừng đi...ông ơi...:(( "
..................
Về phòng với cái đầu đau như búa bổ...muốn được yên tĩnh kinh khủng...Người lờ đờ như vừa qua cơn bạo bệnh.
Lâu lắm rồi ko khóc nhiều như thế...Phóng xe máy mà tâm hồn buông xuôi...Bay về nơi xa ấy..có ông đứng giang tay ôm nó vào lòng,vỗ về như hồi bé xíu...
Lần đầu tiên từ khi biết nhận thức,khóc vì 1 người..và khóc thật nhiều. Đủ biết nó yêu ông như thế nào dù ông không phải thân sinh ra bố nó,nhưng ông vẫn là ông ruột nó mà...
Không nghĩ là lại khóc nhiều đến thế và thực sự muốn khóc,muốn gào lên đến ghê gớm như thế...
Tối online,thực sự muốn bình yên...Muốn trà hoa ! Và thèm bên cạnh có 1 người ,chỉ cần ngồi cùng và ko nói j hết...
Nghiện trà hoa rồi...
Thực sự hết hẳn đau đầu khi thưởng thức cốc trà ngân cúc ấm thơm dịu và được trò chuyện cùng cô bạn tri kỉ !
Và sang ngày hôm nay thì tâm trạng khá hơn nếu ko nghĩ nhiều nữa,nghĩ đến lại muốn òa khóc...
Cứ tự an ủi "Người lạnh lùng như tôi chỉ có thể đau buồn ngày hôm qua và ngày hôm nay tôi lại trở lại là chính tôi"
P/S: Những dòng tâm sự trong "12 tiếng yếu đuối của Linkkid". Rất ít khi khóc,khóc chỉ rỏ dc vài giọt rồi thôi. Chưa bao h lại khóc nhiều và lại vì 1 người khác như thế...Chỉ 1 tuần..Mất đi những 2 người ông thân yêu ruột thịt...QUẪN !