Anything is fine
13-09-2006, 08:00 PM
Vào diễn đàn của lớp tìm lại chút không khí nhiệt huyết ngày nào.
Chẳng biết là nên bắt đầu từ đâu nữa. Bắt đầu cầm vợt từ lớp 3 hay lớp 4 gì đó, chỉ còn nhớ hồi đó chơi ở cái bàn đá có 1 lỗ thủng ở trường cấp I Sông Đà, còn kê gạch lên để làm lưới, đôi khi những chiếc bảng đen được dùng để làm vợt, cộng với quả bóng hiệu "Con Mèo". Ngày đó thật vui! Ai biết đâu được từ những hình ảnh mộc mạc như vậy, sau này lại tạo nên được hình ảnh những cầu thủ thiếu niên, nhi đồng cho đội tuyển tỉnh nhà. Tôi không bao giờ quên được những hình ảnh trong sáng đó, bên những người bạn nhí. Chẳng thể nào quên được đâu, dù cho đã cả 10 năm rồi, dù trong số đó, người theo đuổi chuyên nghiệp, người chơi nghiệp dư, người coi như để rèn luyện sức khỏe và có cả những người đã đi xa thật, không về nữa..
Năm lớp 4, được giải nhất bóng bàn nhi đồng toàn tỉnh, chiếc huy chương đầu tiên trong cuộc đời thật ý nghĩa. Được thầy cô khen và tặng thưởng cho rất nhiều vở ôli; có cảm giác đã đem lại chút gì cho trường lớp, thầy cô và bạn bè, tôi vô cùng hạnh phúc. Sau lần đó, vì điều kiện khó khăn về kinh tế lúc bấy giờ, tôi tạm "gác Kiếm" 4 năm.
Điểm nhấn khiến tôi muốn gắn bó với bóng bàn là sự kiện hồi lớp 9. Cùng một thời điểm, trận chung kết bóng bàn TX và trận bán kết bóng đá giữa lớp tôi và lớp 9A3 xảy ra. Tôi biết mình hoàn toàn có thể điều chỉnh lại lịch thi đấu trận bóng đó, nhưng tôi đã dễ dàng bị thuyết phục bởi suy nghĩ:" Mình thi đấu bóng bàn là đại diện cho cả trường, còn đội tuyển lớp thì còn quá nhiều bạn đá hay và chắc chắn". Suy nghĩ này xem ra thì có vẻ đúng và rất tự nhiên, nhưng đối với một người trong vai trò đội trưởng được anh em trong đội rất tin tưởng thì sự suy nghĩ như trên thật non nớt ! Sự thiếu vắng của tôi chắc chắn đã ảnh hưởng đến tinh thần chung của anh em. Quả thật vậy, lớp tôi đã thua trong loạt đá cân não. Đây có thể là sự vô tâm lớn nhất đối với tập thể của tôi trong thời học sinh. Sau này, tôi còn buồn hơn khi biết được thất bại đó cũng đến đúng lúc tôi vừa chiến thắng trận chung kết bóng bàn. Có thể ai đó coi rằng, chuyện này cũng chẳng có gì ghê ghớm, chỉ thoáng qua rồi sẽ quên mau. Không biết những người bạn 9A1 ngày nào, có ai còn nhớ? Còn đối với riêng cá nhân tôi thì :" This is my Waterloo" ! Việc không duy trì được truyền thống vô địch của lớp A1 là một điều khá tiếc nuối và day dứt trong khi tất cả gần như trong tầm tay. Nhưng, hình ảnh mà khiến tôi suy nghĩ mãi là những giọt nước mắt của cô giáo CN và các bạn trong lớp, tất cả đã khóc vì thất bại đó. Tôi không thể quên được!
Từ đó đến hết cấp III, tôi chơi bóng bàn, có tham gia một số giải khu vực và toàn Quốc, nhưng không tiến bộ nhiều. Vì có lẽ, tôi chỉ chơi như là trách nhiệm khi nhìn lại quá khứ. Cho đến khi lên Đại học, tôi bắt đầu gọi chính xác là " Học bóng bàn" _ rèn luyện kĩ thuật; tư duy thi đấu và liên hệ cuộc sống. Tôi đam mê từ đây, và bây giờ thì thật sự :" Bóng bàn là niềm say mê". Tôi sẽ tiếp tục chơi bóng bàn. Đây sẽ là một cách để tôi tự xứng đáng và nhớ mãi những người bạn năm nào.
Xin lỗi vì tôi vào diễn đàn của lớp chuyên Toán mà nói quá nhiều về mình. Thực ra, thì điều gần tương tự cũng đã xảy ra trong tập thể lớp 12T của tôi, nhưng là thất bại trên đấu trường HSG QG. Thành thật xin lỗi thầy cô, các bạn và các anh chị chuyên Toán vì em và các bạn trong lớp đã không thể tiếp nối được truyền thống. Thành tích của lớp đã là điểm thấp nhất trong đồ thị thành tích của lớp Toán: 3 giải kk. Không biết anh em, còn ai trăn trở với điều đó không? Còn tôi không buồn vì cho rằng thực tế đã phản ánh đúng khả năng của chúng tôi. Các bạn cũng đừng buồn nhé, vì lớp mình còn rất nhiều điểm mạnh: đoàn kết, chân thành, nhiệt tình, và cũng có những cá nhân xuất sắc về mặt Xã hội... Chúng ta sẽ tiếp tục xây dựng và đóng góp cho tập thể nhiều hơn nhé!
Chẳng biết là nên bắt đầu từ đâu nữa. Bắt đầu cầm vợt từ lớp 3 hay lớp 4 gì đó, chỉ còn nhớ hồi đó chơi ở cái bàn đá có 1 lỗ thủng ở trường cấp I Sông Đà, còn kê gạch lên để làm lưới, đôi khi những chiếc bảng đen được dùng để làm vợt, cộng với quả bóng hiệu "Con Mèo". Ngày đó thật vui! Ai biết đâu được từ những hình ảnh mộc mạc như vậy, sau này lại tạo nên được hình ảnh những cầu thủ thiếu niên, nhi đồng cho đội tuyển tỉnh nhà. Tôi không bao giờ quên được những hình ảnh trong sáng đó, bên những người bạn nhí. Chẳng thể nào quên được đâu, dù cho đã cả 10 năm rồi, dù trong số đó, người theo đuổi chuyên nghiệp, người chơi nghiệp dư, người coi như để rèn luyện sức khỏe và có cả những người đã đi xa thật, không về nữa..
Năm lớp 4, được giải nhất bóng bàn nhi đồng toàn tỉnh, chiếc huy chương đầu tiên trong cuộc đời thật ý nghĩa. Được thầy cô khen và tặng thưởng cho rất nhiều vở ôli; có cảm giác đã đem lại chút gì cho trường lớp, thầy cô và bạn bè, tôi vô cùng hạnh phúc. Sau lần đó, vì điều kiện khó khăn về kinh tế lúc bấy giờ, tôi tạm "gác Kiếm" 4 năm.
Điểm nhấn khiến tôi muốn gắn bó với bóng bàn là sự kiện hồi lớp 9. Cùng một thời điểm, trận chung kết bóng bàn TX và trận bán kết bóng đá giữa lớp tôi và lớp 9A3 xảy ra. Tôi biết mình hoàn toàn có thể điều chỉnh lại lịch thi đấu trận bóng đó, nhưng tôi đã dễ dàng bị thuyết phục bởi suy nghĩ:" Mình thi đấu bóng bàn là đại diện cho cả trường, còn đội tuyển lớp thì còn quá nhiều bạn đá hay và chắc chắn". Suy nghĩ này xem ra thì có vẻ đúng và rất tự nhiên, nhưng đối với một người trong vai trò đội trưởng được anh em trong đội rất tin tưởng thì sự suy nghĩ như trên thật non nớt ! Sự thiếu vắng của tôi chắc chắn đã ảnh hưởng đến tinh thần chung của anh em. Quả thật vậy, lớp tôi đã thua trong loạt đá cân não. Đây có thể là sự vô tâm lớn nhất đối với tập thể của tôi trong thời học sinh. Sau này, tôi còn buồn hơn khi biết được thất bại đó cũng đến đúng lúc tôi vừa chiến thắng trận chung kết bóng bàn. Có thể ai đó coi rằng, chuyện này cũng chẳng có gì ghê ghớm, chỉ thoáng qua rồi sẽ quên mau. Không biết những người bạn 9A1 ngày nào, có ai còn nhớ? Còn đối với riêng cá nhân tôi thì :" This is my Waterloo" ! Việc không duy trì được truyền thống vô địch của lớp A1 là một điều khá tiếc nuối và day dứt trong khi tất cả gần như trong tầm tay. Nhưng, hình ảnh mà khiến tôi suy nghĩ mãi là những giọt nước mắt của cô giáo CN và các bạn trong lớp, tất cả đã khóc vì thất bại đó. Tôi không thể quên được!
Từ đó đến hết cấp III, tôi chơi bóng bàn, có tham gia một số giải khu vực và toàn Quốc, nhưng không tiến bộ nhiều. Vì có lẽ, tôi chỉ chơi như là trách nhiệm khi nhìn lại quá khứ. Cho đến khi lên Đại học, tôi bắt đầu gọi chính xác là " Học bóng bàn" _ rèn luyện kĩ thuật; tư duy thi đấu và liên hệ cuộc sống. Tôi đam mê từ đây, và bây giờ thì thật sự :" Bóng bàn là niềm say mê". Tôi sẽ tiếp tục chơi bóng bàn. Đây sẽ là một cách để tôi tự xứng đáng và nhớ mãi những người bạn năm nào.
Xin lỗi vì tôi vào diễn đàn của lớp chuyên Toán mà nói quá nhiều về mình. Thực ra, thì điều gần tương tự cũng đã xảy ra trong tập thể lớp 12T của tôi, nhưng là thất bại trên đấu trường HSG QG. Thành thật xin lỗi thầy cô, các bạn và các anh chị chuyên Toán vì em và các bạn trong lớp đã không thể tiếp nối được truyền thống. Thành tích của lớp đã là điểm thấp nhất trong đồ thị thành tích của lớp Toán: 3 giải kk. Không biết anh em, còn ai trăn trở với điều đó không? Còn tôi không buồn vì cho rằng thực tế đã phản ánh đúng khả năng của chúng tôi. Các bạn cũng đừng buồn nhé, vì lớp mình còn rất nhiều điểm mạnh: đoàn kết, chân thành, nhiệt tình, và cũng có những cá nhân xuất sắc về mặt Xã hội... Chúng ta sẽ tiếp tục xây dựng và đóng góp cho tập thể nhiều hơn nhé!