Chào các bạn,

ChuyenHVT.net thành lập 2005 - Nơi lưu trữ rất nhiều kỉ niệm của các thế hệ học sinh trong hơn 15 năm qua. Tuy chúng mình đã dừng hoạt động được nhiều năm rồi. Và hiện nay diễn đàn chỉ đăng nhập và post bài từ các tài khoản cũ (không cho phép các tài khoản mới đăng ký mới hoạc động). Nhưng chúng mình mong ChuyenHVT.net sẽ là nơi lưu giữ một phần kỉ niệm thanh xuân đẹp nhất của các bạn.


M.

Trang 9 của 9 Đầu tiênĐầu tiên ... 56789
Kết quả 121 đến 134 của 134

Chủ đề: Sau tất cả.

  1. #121
    Thành viên tích cực
    Ngày tham gia
    05-09-2009
    Bài viết
    141
    Cảm ơn
    0
    Đã được cảm ơn 6 lần ở 6 bài viết

    Mặc định

    https://www.youtube.com/watch?v=eXupJvK7D_k

    Như tôi đã từng nói ở một post nào đó, tôi sẽ hoàn toàn quên đi cái ngày mà tôi đã bắt đầu viết ở đây. Mặc dù những khi bị overstanding trí óc tôi tạo ra một phản ứng tự vệ bằng việc xuất hiện những giấc mơ có mặt cậu - người đầu tiên cho tôi cảm giác an toàn trên thế giới này. Đó luôn là giấc mơ cuối trong chu trình giấc ngủ và tôi sẽ đột ngột mở mắt, hiểu rõ rằng giấc mơ đó chỉ là một phản ứng của cơ thể chống lại những căng thẳng mà nó đang phải chịu đựng. Đó chỉ đơn giản là một hiện tượng sinh học bình thường, không có ý nghĩa gì cả. Vậy mà những năm 2008, 2009 tôi lại nghĩ đó là tín hiệu của vũ trụ.


    Chào mừng đến với những câu chuyện dành cho tôi thì tương lai. Hôm nay tôi sẽ nói câu chuyện về áp lực.

    Tôi bắt đầu cảm nhận được áp lực là khi học lớp 7, đó là một buổi tối khi những tiếng tranh cãi ầm ĩ trong không khí nồng mùi rượu. Và có thể đó chính là khoảnh khắc mỗi người nhận ra m bắt đầu biết suy nghĩ. Sau đó, áp lực đến với tôi là những lo lắng về việc học, việc hoàn thành các công việc nhà đúng ý người khác, là việc gia cảnh mình không khá giả gì, việc không nên có bạn bè đến nhà mình chơi.

    Khi học cấp 3, áp lực tiếp tục liên quan đến việc học hành và thi cử. Việc đỗ hay không đỗ đại học như một cục đá treo lơ lửng hàng ngày trên đầu. Và vẫn như vậy, chẳng có bạn bè nào đến chơi nhà tôi cả, vì tôi không muốn như thế.

    Khi tôi phải ở nhà một năm ôn thi lại (chính xác là khoảng 6 tháng) là một năm đen tối nhất, nhưng đổi lại tôi thu được nhiều thứ, tôi đã hiểu rõ bản thân nhất sau 17 năm.

    Khi học đại học, vẫn chỉ là áp lực học tập và điểm số. Việc đi làm thêm chỉ giúp tôi mua được những thứ tôi muốn mà không phải xin thêm tiền từ mẹ. Tôi vẫn không hiểu gì về áp lực của đồng tiền (một điều mà học sinh tôi vừa đến chơi dịp tết cũng nói y như vậy)

    Năm đầu đi làm, tôi đã được biết về áp lực đồng tiền, hóa ra đó là cảm giác trói buộc, bất lực, bực bội, chán nản như vậy. Hai năm, tôi đã dùng chính xác sức trâu một cách đen đúng nghĩa để đi dạy. Ngày bước chân ra khỏi nhà đi HN học cao học, mẹ đưa cho tôi 3 triệu và tôi tự hiểu, đó là số tiền tôi sẽ sống đến khi tôi kiếm được những đồng tiền mới. Nhờ nhà nước, nhờ bạn bè tôi có vài mối đi gia sư và đi làm thêm dịch thuật nên đủ sống tằn tiện và dư ra một chút để dành đóng học phí.

    Khi tốt nghiệp cao học, tôi xác định không thể ở lại HN. Tôi quay về và áp lực kiếm tiền tiếp tục xuất hiện, tôi chấp nhận dạy các lớp nhỏ lẻ, dạy miễn phí cho hs. Khi bắt đầu vào guồng, cơ hội mở ra cho tôi, thì tôi bị bệnh.

    Và đến giờ áp lực về bệnh tật vẫn tiếp tục đeo đuổi tôi, suốt 12 năm. Có những lúc tôi phải ngừng dạy, tôi phải đi nhập viện ở HN hai lần, thuốc uống 5-6 năm chưa dừng. Và khi phát hiện ra một bệnh tật mới, tôi muốn gục ngã. Tôi luôn tự hỏi vì sao tôi lại gặp phải vấn đề như vậy. Nhưng tôi chẳng thể tìm được câu trả lời. Bản chất cơ địa đã yếu sẵn từ trước, lịch làm việc khác người, không có thời gian đi thể dục, chế độ ăn uống. Có thể tất cả đó là câu trả lời. Nhưng rồi tôi thấy vua Charles nước Anh bị ung thư và tôi nghĩ, có trời biết được. Hãy chấp nhận đó như một thực tế như những thực tế khác. Có quá nhiều thứ mà con người không thể hiểu được. Mỗi cơ thể lại là một trường hợp riêng có một lịch sử và diễn tiến khác nhau. Tôi đã nhờ hs kiếm cho hai quyển sinh lí học giải phẫu để đọc nhưng rồi tôi lại nghĩ tôi sẽ chỉ có thể hiểu ở mức độ cơ bản nhất của vấn đề. Xử lí vấn đề lại là một chuyện hoàn toàn khác.

    Và giờ tôi nghĩ mình đang ở mức độ cao nhất từ trước đến giờ của áp lực, áp lực từ mọi phía bủa vây. Tôi có thể nghe lời phàn nàn, than vãn hàng ngày từ người khác còn tôi thì chẳng thể nói gì. Tôi cố tìm kiếm những thứ xoa dịu trí óc căng thẳng của tôi, hoặc khi cảm thấy quá sức chịu đựng tôi nhắc nhủ mình hãy đi ngủ. Áp lực từ công việc - tôi đã quen dần, áp lực từ việc kiếm tiền - nếu tôi còn sống chắc vẫn kham được, áp lực từ bệnh tật - tôi vẫn đang giải quyết, áp lực từ những người xung quanh, về việc họ chưa ổn - tôi chẳng thể làm gì, áp lực từ những lo lắng cho tương lai...

    Tôi chắc chắn rằng mỗi người đều có những lo lắng, áp lực dù họ ở trong hoàn cảnh có gia đình hay độc thân. Thứ cứu rỗi chúng ta là những gì tốt đẹp đã xảy ra trong quá khứ hoặc đang sở hữu ở hiện tại. Và tôi hiểu rất rõ khái niệm thời gian. Tôi muốn tất cả thời gian của tôi phục vụ cho mong muốn của tôi, tôi chấp nhận mất thời gian để đổi lại tiền bạc để làm những việc cần dùng đến tiền, tôi muốn dành thời gian với gia đình vì nó sẽ không ở cùng tôi đến cuối cuộc đời tôi. Cảm giác mất mát như chặt tay, chặt chân đó sẽ không bao giờ quen nổi, việc cố gắng vượt qua sẽ càng ngày càng khó khăn hơn.

    Và có những lúc tôi để nước mắt rơi trong im lặng vài phút, tôi chấp nhận để các phản ứng sinh học xảy ra để cho những áp lực tâm lí được giải tỏa, dù sau đó luôn là cảm giác vô cảm. Tôi chẳng thể bám víu vào những kí ức tốt đẹp khi nhỏ để ôm ấp cho cả cuộc đời, tôi cũng không có ý định đi học những khóa học chữa lành đang hot trend trên mạng, tôi chỉ nhìn vào cuộc đời nhỏ bé của mình, một cuộc đời vô định không mong đợi nhiều. Tôi chỉ băn khoăn về cảm giác lúc cuối cùng, liệu những cố gắng của mình suốt từng ấy năm qua có là vô ích?

    https://www.youtube.com/watch?v=sMseGNG54sw
    Nguồn từ: http://chuyenhvt.net
    Lần sửa cuối bởi thuytro, ngày 27-02-2024 lúc 10:45 PM.

  2. #122
    Thành viên tích cực
    Ngày tham gia
    05-09-2009
    Bài viết
    141
    Cảm ơn
    0
    Đã được cảm ơn 6 lần ở 6 bài viết

    Mặc định

    https://youtu.be/fi5isD3FdGU?feature=shares



    Sau khi tháng tôi ghét nhất năm trôi qua thì tháng tôi thích nhất năm đã tới

    Chào mừng đến với những câu chuyện dành cho tôi thì tương lai.

    Tháng 3/2022, tôi nhập viện lần 2 trong lúc nước sôi lửa bỏng covid. Lúc nồng độ virus ở viện đang cao, bác sĩ kêu tôi đừng xuống thì tôi vẫn phải vác cái thân tàn tạ vì bệnh xuống. Tháng 3/2022: Đen to mất do viêm phổi.
    Tháng 3/2023: Habu mất, lúc này tôi lại đang ở viện, không thể về để đưa xác nó về. Video camera an ninh tôi vẫn lưu ở điện thoại để nhắc nhở mình phải luôn chú ý mọi thứ.

    Đó chính là tháng tôi ghét nhất trong năm. Thời tiết mưa phùn, nồm ẩm ướt. Những kỉ niệm buồn diễn ra trong cái tiết trời khó chịu đó.

    Và tháng tôi thích nhất, tháng 4 - tiết trời bắt đầu chuyển sang mùa hè. Không khí thoáng đãng, cái giường sẽ không còn bùng nhùng một đống đệm chăn màn, không khí không còn ẩm ướt mà mát mẻ, dễ chịu. Nắng lên tôi có thể tắm chó đều đặn hơn, cho Bư đi chơi mà k lo ngại trời mưa. Là mùa hoa bắt đầu, đặc biệt là hoa loa kèn và hoa dâu da xoan.

    Tháng 4/2024 mọi chỉ số đã về trở lại bình thường, tôi cũng không còn bị thiếu máu, tôi sẽ cần phải hết sức chú ý chuyện ăn uống, sinh hoạt, tập thể dục bất kể lúc nào, kể cả khi nằm trên giường đi ngủ.

    Tôi ý thức và luôn nhớ rằng thời gian của mình với những thứ đang hiện hữu không là mãi mãi. Cái cây hoa phượng đỏ trước cửa sổ phòng tôi khi tôi chụp cái đầu nấm màu đỏ của nó năm ngoái giờ đã bị cưa đi. Buổi tối mùa hè tháng 6, tháng 7 khi tôi đi dạy về không còn nhìn thấy chùm phượng rủ xuống cái bóng đèn đường ngõ nhỏ nhà tôi như một cảnh phim xưa cũ nữa. Thay vào đó là một dãy nhà 3 tầng đang sắp hoàn thiện, chắn hết cả một bầu trời view xanh mát của bốn cây bàng to, giờ này mọi năm đang ra lá xanh non để tôi nhìn mỗi khi cảm thấy stress. Mỗi sáng trên đường đi làm qua chợ mía, một hàng dài cây dâu da xoan cũng bắt đầu ra hoa trắng xoá, tôi sẽ bỏ khẩu trang hít lấy mùi hoa nở thơm mát lẫn tí bụi đường. Nhưng năm nay hàng cây cũng đã bị chặt trụi mất một nửa. Con chó trắng béo lông xù vẫn nằm xoè hai chân sau, mông chổng ra ngoài đường vẫn ở đó. Mà tôi cũng không biết mình còn có thể nhìn thấy cảnh tượng đó ở mùa này năm sau hay không.

    https://www.youtube.com/watch?v=yk4pxKss5hI
    Nguồn từ: http://chuyenhvt.net
    Lần sửa cuối bởi thuytro, ngày 24-04-2024 lúc 11:01 PM.

  3. #123
    Thành viên tích cực
    Ngày tham gia
    05-09-2009
    Bài viết
    141
    Cảm ơn
    0
    Đã được cảm ơn 6 lần ở 6 bài viết

    Mặc định

    Https://youtu.be/L2OR9XoFFWw?feature=shared

    Theo dòng kỉ niệm mà Facebook nhắc lại, 30/4 là ngày để tôi đi săn ảnh. Đúng chuẩn một ngày nghỉ lễ hoàn hảo: ăn một món ngon, làm một việc có ích, đi săn ảnh và đi thể dục.

    Xin chào đến với những câu chuyện dành cho tôi thì tương lai. Hôm nay là một bonus daily vacation blog.

    Sáng 30/4/2024 trời rất nóng, tôi dậy như thường lệ giờ đi làm. Giờ tôi đã hiểu vì sao người già không thể ngủ nướng. Sau khi ăn sáng tôi bắt đầu công cuộc làm một mẻ trà sữa đúng kiểu tôi thích: thật đậm vị trà và ít ngọt. Đầu tiên là nấu trà đen cùng với hồng trà sôi lên xong ủ nóng để trà ra hết nước. Sau đó, lấy hai cục bột hôm qua làm bánh canh hải sản còn dư ra nặn trân châu, luộc trân châu xong thì để lại chút nước cho đường đen Hàn quốc vào để rim trân châu cho có màu nâu nhẹ. Lọc nước trà ra xong bắt đầu cho đường đỏ và rót từ từ sữa tươi vào. Màu trà yêu thích của tôi đó là nâu cafe khi đó vị trà sẽ đậm đà và thơm phức. Giờ thì mọi trà sữa thương hiệu đều không đọ lại công thức riêng vừa miệng tôi được.

    Chiều thời tiết siêu nóng, thấy lũ chó ngồi thở hồng hộc, thế là đi lôi hết xô chậu vào nhà tắm, bơm nước giếng mát lạnh lên tắm cho cả ba con, tắm xong thì cạo lông bụng cho chúng nó mát. Xong thì người cũng phải tắm vì mồ hôi nhễ nhại, đổi lại ba con chó mát quá không thấy thè lưỡi tí nào.

    Chờ đến golden time, tôi phi xe ra đập để săn sunset. Đi được nửa đường thấy mặt trời như cái trứng gà đang lòng đào phi vội ra không lại mất cơ hội. View ở đập vẫn hết sẩy, đối lập với thảm lúa xanh rì là cái mặt trời ảo diệu đỏ neon hút mắt. Chụp choẹt xong thì đi xuống chỗ mặt đập xem người ta kéo vó được mẻ tép tươi roi rói. Có mấy nhà đưa trẻ con đi nướng thịt, xa xa bên bờ kia mấy thanh niên picnic đang cởi trần quẩy theo nhạc.

    Ngắm nghía thế đủ rồi, tôi quay về sân vận động, đi ở làn số 6 và mồ hôi lại túa ra như tắm. Đó là điều tôi mong đợi khi rời xa lịch làm việc hàng ngày. Tôi không phải liên tục nhìn đồng hồ điện thoại mà yên tâm đi bộ đến khi mỏi nhừ chân thì tạm nghỉ. Sân vận động khá vắng, chỉ có 3 người đi bộ, cảnh vật thì cũng buồn tẻ nhưng không làm tôi mất hứng, hôm nay tôi không đeo tai nghe nên cứ vừa đi vừa ngó nghiêng hoa cỏ. Đến khi trời sẩm tối, lũ ve kéo đàn kêu inh ỏi, gió bắt đầu thổi mát thì tôi đi về.

    Dù nhạt nhẽo nhưng tính đến thời điểm này tôi chắc chắn đây là chương mà tôi hài lòng nhất. Gần như mọi thứ tôi cần đều có, tôi đang control được cuộc sống của mình và không kì vọng gì quá nhiều vào tương lai. Thôi thì cứ tận hưởng cảm giác dễ chịu này đã. Cho đến khi cơn bão mới đến.
    Nguồn từ: http://chuyenhvt.net
    Lần sửa cuối bởi thuytro, ngày 01-05-2024 lúc 07:00 PM.

  4. #124
    Thành viên tích cực
    Ngày tham gia
    05-09-2009
    Bài viết
    141
    Cảm ơn
    0
    Đã được cảm ơn 6 lần ở 6 bài viết

    Mặc định

    Hey, xin chào. Blog này được bắt đầu tại Phú Yên.

    Tháng năm rực rỡ và chuyến bụi ở Phú Yên.

    Trong lúc ngồi chờ bay, m chui vào một quán cafe gần Vincom Phú Yên, một quán cafe xanh mát, m chợt nhớ ra cần viết nốt cho cái blog này. Năm 2024 bổ sung tháng m yêu thích đó là tháng năm.

    Như thường lệ tháng năm ngập trong công việc cuối năm, m phải hoàn thiện điểm và học bạ. Năm nay lớp chủ nhiệm là lớp cuối cấp nên cũng là lần cuối m phê học bạ cho 2K6. Cảm giác cũng đặc biệt nhưng m không cảm thấy hối tiếc gì, mình đã cống hiến hết mình cho 2K6.

    Sau khi hoàn thành công việc, lại bù đầu trong lịch dạy và các dự án cuối. Dự án đầu tiên, ngoại khoá Hạ Cuối - buổi ngoại khoá cuối cùng cho học sinh. Kịch bản được hoàn thiện sát với giờ tiến hành, đó cũng là cách để phát huy hết sức sự sáng tạo. Phần 1: siêu sao check in, phần 2: 4 minigame, phần 3: xem clip tổng kết 3 năm, những kỉ niệm các cháu kể lại và những lời nhắn các cháu đã gửi lên google biểu mẫu. Một ngoại khoá hoành tráng nhất từng làm. Và mình phải hi sinh sức khoẻ thức đến 2am để làm.

    Dự án tiếp theo là làm truyền thông cho fanpage, làm clip cho chương trình Tri ân, quay và dựng clip dự thi Đại sứ văn hoá đọc 2024. Những kế hoạch không định trước và m đã cố gắng hoàn thành. Chương trình tổng kết diễn ra xong và BST ảnh và clip lên nốt, học sinh phản hồi tích cực.

    Và tổng kết xong m dạy nốt một buổi ôn, trưa chạy về ra sb bắt đầu chuyến phượt Phú Yên. Đây cũng là một kế hoạch khá ngẫu hứng cùng với mấy chị em. Mình đã tìm hiểu mọi thứ và lên kế hoạch lịch trình. Đến giờ này mọi thứ đã đi đúng như ý mình, Phú Yên 10 điểm.

    Ngày 1 bọn m khám phá cung bắc, bãi Xép nơi quay phim Tôi thấy hoa vàng trên cỏ xanh, chụp ảnh view biển, tắm biển và nằm hưởng ở bãi biển sạch vắng hoe. Trưa ăn dê và nghỉ. Chiều xuống gành Đá Đĩa, hải đăng. Thời tiết mát mẻ dễ chịu.

    Ngày 2, khám phá cung nam: mũi Điện, Vũng Rô ăn hải sản trên bè, thuê Cano đi ngắm san hô, tắm ở hòn Nưa. Lúc về vào thăm di tích tàu không số, ngắm cảnh đêm biển, hải đăng chiếu sáng ở cung đường ven biển đẹp nhất Việt Nam.

    Ngày 3: khám phá TP Tuy Hoà, chùa Bảo Lâm, núi Chóp Chài, trưa về ăn cơm gà đặc sản Phú Yên, ngủ trưa, chiều đi tháp Nhạn, hồ điều hoà và về tắm biển, tối ăn cá ngừ đại dương.

    Ngày 4: đi chợ Tuy Hoà, khám phá ẩm thực và mua đồ về.

    Điểm 10 dành cho ẩm thực Phú Yên, mọi thứ ngon và rẻ bất ngờ. Cảnh vật hoang sơ đẹp đẽ, chưa bị xây dựng nhiều. Thời tiết không nắng, phượt bằng xe máy hết sẩy.

    Giờ m phải đi ăn nốt bát bánh canh hẹ khỏi về thèm vật vã. Hi vọng chuyến phượt sau cũng đẹp đẽ như Phú Yên.
    Nguồn từ: http://chuyenhvt.net
    Lần sửa cuối bởi thuytro, ngày 01-06-2024 lúc 03:43 PM.

  5. #125
    Thành viên tích cực
    Ngày tham gia
    05-09-2009
    Bài viết
    141
    Cảm ơn
    0
    Đã được cảm ơn 6 lần ở 6 bài viết

    Mặc định

    Https://youtu.be/iWy4W5JLcNo?feature=shared

    Hey, xin chào.
    Sau khi đi Phú Yên về được 2 ngày, m lại pack đồ vào vali đi làm nhiệm vụ 3 ngày.

    Như thường lệ đầu các tháng 6, đội m có một công việc đặc thù: đi coi thi vào 10. Lúc đầu cứ tưởng năm nay thoát nạn coi thi vào 10, ở nhà nghỉ ngơi sau chuyến đi, chuẩn bị tài liệu dạy và dạy ôn 12. Nào ngờ ngay trước ngày đi có danh sách, tâm trạng chán nản khi đóng đồ từ a đến z, lộ từ miếng ăn sợ cảnh bị chết đói vì không có chỗ để mua, lại tha lôi cả gian hàng tạp hoá theo.

    Đi coi lần này, lại được ở giường tầng, thời tiết mưa nhiều nên lại có cảnh treo quần áo hong dưới quạt làm m lại nhớ cảnh hồi xưa ở ktx. Rồi m nhận ra m đã bỏ lỡ mùa lúa vàng đầu tiên năm 2024. Vì lịch kín liên tục nên m chẳng có thời gian vác máy ra đập để chụp.

    Sau khi đi coi thi về thì lao vào dạy dỗ, lịch lại kín và m lại cảm thấy kiệt sức. Nhưng m tự nhủ, đây là thời gian m phải chấp nhận sự bận bịu kiệt sức này, đó là giai đoạn phải có trong đời, như một quy luật tất yếu.

    Thứ năm ngày 13 tháng 6. Buổi sáng m k có lịch dạy, tranh thủ được buổi trống phải tận hưởng ngày thảnh thơi, làm những việc để tạo ra khoảng thời gian chất lượng. Ăn sáng xong thì đi rút tiền, mua 2 cốc bạc sỉu về nhâm nhi, xong tắm 3 chó sau đợt mưa dài và m bận không tắm được. Ba con chó sảng khoái nhảy càng vui sướng vì được tắm mát. Ăn bát cơm trưa xong thì lăn ra ngủ vì mệt. Chiều dạy ca chiều xong chạy lên chợ mua ít nem tai về tối quấn lá sung và lá húng quế xanh mướt tốt mập ở nhà. Cuối cùng là phi xe đi thể dục ở sân vận động. Cả tháng trời mới ra sân vận động và đây là cảnh tượng m mong chờ: không khí mùa hè. M đi xe cạnh con đường phía sau trường cấp 2, hai bên là hàng dài hoa xuyến chi nở trắng. Khi phi xe qua cái cầu sắt cũ kĩ, m nhìn thấy nước suối đã dâng cao hơn, dưới tác dụng của những cơn mưa to nước bị đục chứ không xanh ngắt. Qua cây cầu là đi vào ngõ nhỏ có ba bốn nhà dân, cây mít năm ngoái đã bị chặt sau khi họ xây nhà mới, không còn mùi mít chín thoang thoảng nữa. Đoạn cuối trước khi tới sân vận động là qua mấy bụi tre, không khí chỗ đó mát rượi bất ngờ, đối lập với cái nắng vẫn đang gay gắt ở sân vận động. M cố gắng đi lâu nhất có thể tranh thủ những buổi được nghỉ như thế này để vận động thể chất. Trời nóng, m phải nghỉ tiếp nước hai lần, lúc nào mỏi quá thì đi giật lùi cho đỡ cảm giác khó chịu lên đầu gối.

    Sau khi trời sẩm tối, m quyết định vòng ra khu đô thị để kiếm tí gió mát. Trong khung cảnh mờ mờ tối, m thấy nhiều người dân vẫn đang thu lúa vào bao hoặc gom vào vải bạt để mai phơi tiếp. Chỉ những điều đơn giản, nhỏ nhặt thế thôi nhưng cho m cảm giác được nhìn ngắm mọi thứ, tạm xa căn phòng học chật hẹp, nhiều lúc chẳng biết mặt trời lặn lúc nào, m cứ ở đó ngày này qua ngày khác, cảm thấy thời gian trôi vùn vụt mà không đọng lại cảm giác gì.

    Nhưng m chấp nhận sự đánh đổi đó, vì đó là việc m cần làm. Một năm học nữa lại trôi qua, nhìn lại những thứ m đã làm, những kết quả m nhận được, cũng tạm cảm thấy xứng đáng. M cũng đã làm những việc hướng ngoại để xây dựng giá trị, nhưng m cũng cảm thấy cần phải quay lại hướng nội một thời gian, để m được sống ở plan A nhiều hơn, để làm những việc nhỏ nhoi trong gia đình, hướng về người thân, hướng về lũ chó, cảm nhận sự hiện diện m mong muốn này, vì thời gian không cho mình cơ hội thứ hai.
    Nguồn từ: http://chuyenhvt.net

  6. #126
    Thành viên tích cực
    Ngày tham gia
    05-09-2009
    Bài viết
    141
    Cảm ơn
    0
    Đã được cảm ơn 6 lần ở 6 bài viết

    Mặc định

    Https://www.youtube.com/watch?v=thiVituksBE

    Hey, xin chào. Chào mừng đến với những câu chuyện dành cho tôi thì tương lai.

    Nếu ở đây đủ lâu sẽ biết hôm nay là ngày tôi luôn luôn có mặt ở đây. Là ngày dành cho chính tôi, chứng nhận tôi là một phần của thế giới, của kiếp sống thứ bao nhiêu tôi không hề biết.

    Vẫn như thường lệ, ngay sau khi làm thi về tôi sẽ có một ngày vất vả. Tôi thức dậy và nghĩ là đã muộn lắm rồi, mặt trời chắc đã lên đến đỉnh đầu, thì thực ra mới chỉ 6h30 sáng. Vệ sinh cá nhân xong tôi ăn một chút bánh mì và uống một cốc sữa hạt tự làm. Việc top 1 sẽ làm ngay sau tháng 6 tập trung ôn thi đó là dọn phòng, bới tung cái phòng lên, bê hết đồ ra ngoài, du cái tủ quần áo ra giữa, tôi bắt đầu gỡ màn, bê chiếu trúc, bê dát giường ra giặt, tiếp đến là quét mạng nhện, bơm nước rửa phòng... Tôi cần clean đầu óc bắt đầu từ những việc physical như vậy.

    Trời nắng to, tôi bắt đầu cảm thấy khó chịu và mệt mỏi, những khi như thế tôi rất ghét phải nghe bảo phải làm như nào, tôi dần mất kiên nhẫn và cáu. Và tôi đã phá hỏng bầu không khí vốn đã rất nhạy cảm như này.

    Và tôi nhận ra mình vẫn chỉ là một "đứa trẻ" già, to xác, dễ bị bất ổn dù tôi đã biết kiểm soát mọi thứ. Tôi nhận ra tôi đã từng bất ổn như thế nào, tôi lang thang trên mạng, tôi vào youtube để tìm kiếm nhạc để nghe mà không hài lòng với bất cứ bài nào. Và tôi lại gặp LINKIN PARK. Như một định mệnh cứu rỗi tôi, những điều cơ bản, sẽ tưới mát tâm hồn, xoa dịu cảm giác bức bối.

    Sau khi ăn nửa bát cơm chan canh, tôi đi ngủ một mạch bù lại ba ngày coi thi bị thiếu ngủ. Lẽ ra tôi sẽ về HVT làm thi, lúc nghe thông tin tôi nghĩ, à hóa ra mình lại về cái nơi kỉ niệm ấy với một vai trò hoàn toàn mới chưa từng trải nghiệm, khác với lần đưa học sinh đi thi HSG lần trước, được đứng chào cờ dưới sân trường ấy. Lần này, tôi sẽ là người coi thi. Tôi sẽ nhớ cảm giác của những năm về trước khi tôi đi thi TN dưới mái trường này, tôi cắm đầu làm các môn tự nhiên, còn Sử tôi đã có ba cục ph**, môn Anh tôi chẳng phải làm gì cả vì các bạn chuyên Anh ngồi đầy ở phòng tôi. Lòng tôi sẽ gợn lên một chút như thế, chỉ là những kỉ niệm xa xôi ngày tháng sáu đó.

    Nhưng cuối cùng, vì một số lí do tôi lại đi nơi khác. Uhm thì cũng chẳng sao, mọi chuyện cứ thuận theo tự nhiên thôi.

    Sau khi ngủ dậy, tôi lại tiếp tục hoàn thiện việc dọn phòng. Trời đổ cơn mưa dông và tôi không thể đi thể dục. Tôi ra plan B để chuẩn bị lắp điều hòa cho lớp học, sức chịu đựng của tôi đã giảm sút theo thời gian. Lúc về vì quên mang áo mưa nên tôi quyết định lao về trong cơn mưa mùa hạ.

    Tối tôi có lịch đi ăn chia tay với 2K6, là bữa cơm các thầy cô nhóm ôn thi mời các bạn học sinh, sau khi ăn uống các bạn hs sang chúc rất nhiều, có bạn bảo: em hâm mộ sự tự do của cô. Nghe cũng ấn tượng đấy, nhưng tôi là người một khi đã suy nghĩ kĩ thì ít khi bị ảnh hưởng bởi quan điểm của người khác. Ăn uống, chụp ảnh, chia tay nhau, nói những lời chúc tốt đẹp. Thế là cái kết tạm chấp nhận cho ngày sinh nhật của tôi. Dù còn có điều làm tôi cảm thấy bất cần, nhưng như hình ảnh Shuichi Akai, nụ cười nửa miệng của tôi chấp nhận mọi thứ của kiếp sống này, tôi sẽ đi đến bước cuối cùng, dù tôi chẳng phải người dũng cảm, thậm chí là người hèn nhát về một số mặt.

    Trận bóng đá đầu tiên vòng 1/8 đã điểm. Tôi sẽ kết thúc ngày hôm nay của tôi như vậy: những tiếng ồn ào, giây phút kịch tính, bất ngờ.

    https://www.youtube.com/watch?v=b1So5RbtNIE
    Nguồn từ: http://chuyenhvt.net

  7. #127
    Thành viên tích cực
    Ngày tham gia
    05-09-2009
    Bài viết
    141
    Cảm ơn
    0
    Đã được cảm ơn 6 lần ở 6 bài viết

    Mặc định

    Https://www.youtube.com/watch?v=klYX3aoX8EA

    Hey, xin chào đến với những câu chuyện dành cho tôi thì tương lai.

    Trong lúc mình đang ngồi gõ những dòng này, Haden, Thỏ, Habư đang mỗi đứa một góc ngủ yên bình trong căn phòng 10m2. Mình chỉ cần nghe bài nhạc này, tận hưởng chính giây phút này. Mình không đòi hỏi gì hơn từ vũ trụ.

    Ngày cuối cùng tháng 7 năm 2024. Sáng m có lịch dạy 8h, dạo này m lại bị khó ngủ, sáng dậy luôn ở trạng thái lờ đờ, nhưng được cái chưa phải đi làm chính thức nên cứ lừ đừ mà làm mọi việc. Chỉ cần 2 phút m sẽ có mặt ở plan B để bắt đầu buổi dạy. Dạy xong lúc 10h30 lại thảnh thơi về nhà ăn hoa quả, ăn cơm, rửa bát rồi ngủ trưa. Chiều m có lịch dạy từ 14h30 đến 17h. Sau khi lắp điều hòa cho lớp học, m đã mất sức ít hơn, m lại nhận ra sự chần chừ, chịu đựng và lo lắng quá nhiều.

    Sau nhiều ngày mưa cộng với lịch dạy, m lại tranh thủ 1h ngắn ngủi để đi thể dục, vì trời vừa mưa nên không mang Bư theo. Con suối nhỏ nước đục, con đường ngõ bẩn hơn thường lệ, sân vận động cũng tốt cỏ hơn trước trông thấy. Ai đó vừa dùng máy cắt cỏ được 1/3 sân vận động, mùi lá vẫn còn đọng. Nhìn đoạn sân được dọn cỏ gọn ghẽ với một kẻ OCD như mình thấy thật dễ chịu. Mình lại đi trên làn số 6, được 6 vòng thì phải ngồi nghỉ vì mỏi chân. Học sinh nhận ra cô chạy lại buôn bán mấy câu. Thế là 2K3 cũng chuẩn bị tốt nghiệp.

    Trời rất mát, tạnh ráo, mình thật không muốn về sớm giữa tiết trời như vậy, lẽ ra nếu không có lịch thì mình sẽ đi đến khi trời tối mịt, khi bọn trẻ con không còn đá bóng nữa, thì mình mới xách bình nước cá nhân và là người rời sân cuối cùng. Nhưng tối nay mình có hẹn đi ăn, con bạn học cùng mình cấp ba, chính xác hơn là nó học lớp Sinh, bố nó chơi với bố mình nên nó biết mình từ trước. Lúc vào ở kí túc nhà A, phòng số 2 thì nó ở cùng mình một năm, nó luôn bị mọi người trêu chọc vì hơi ngốc nghếch. Sau đó, lớp 11 mình ra ngoài ở với hai bạn khác, nó cũng chuyển qua bên thị ở với bố nó gần ngã ba tỉnh ủy nên mình chẳng chơi nhiều với nó nữa. Ở trường có gặp nhau cũng chỉ cười chào nhau cái. Rồi bọn mình đi học chuyên nghiệp, đến khi mình về đi làm, lúc đi đại hội đoàn ở ngân hàng thì gặp lại nó, ngồi buôn cả buổi, sau đó mình lại bỏ xứ đi học cao học và mọi chuyện trôi đến tận bây giờ. Bây giờ, con nó học lớp 11 xin vào học lớp mình dạy, và bọn mình gặp lại.

    Rủ thêm một bạn học chuyên Hóa, nhà gần nhà mình, ba đứa có buổi ăn cơm riêng tư tại quán nhà vườn anh trai nó, một gian phòng riêng trông thẳng ra cái hồ rộng nuôi cá, xung quanh là đồi bưởi bao bọc, nếu là ban ngày chắc mình đã chộp được vô số ảnh. Bọn mình ngồi ăn và ngồi buôn khoảng 2h thì về. Ai cũng có gia đình riêng, không thể tụ tập quá muộn.

    Tháng bảy đã qua, mình đã quay trở lại công việc dạy dỗ được 15 ngày, mỗi ngày hai buổi dạy. Vì mình là cá nhân duy nhất còn đang lao động nên mình vẫn làm việc bình thưởng. 15 ngày đầu tiên của tháng 7 mình chẳng muốn đi du lịch ở đâu cả, mình chỉ muốn ở yên một chỗ. Ngày đầu mình đi HN khám bệnh, lấy thuốc về uống. Mình chấp nhận quay lại những cơn đau vật lí, vì hiện tại mình nghĩ như thế sẽ tốt hơn. Sau đó, mình sống hơn 10 ngày chỉ tập trung nghỉ ngơi, nghiên cứu tài liệu dạy và mình đi thể dục hàng ngày, ngày nào đẹp sẽ đưa Bư đi cùng, có những ngày sân vận động không có ai, chỉ có mình và Bư, sau khi đi bộ mệt sẽ ngồi yên lặng giữa cái sân cỏ rộng, bốn bề gió lộng, bốn bề mây trôi, yên tĩnh tuyệt đối ngắm trời đất, ngắm ánh sáng cuối chiều vàng vọt nhẹ nhàng chiếu xiên góc qua xóm làng, qua dãy núi đá vôi, ngắm đám mây ngũ sắc khi áng nắng cuối xuyên qua rìa đám mây.

    Mình thực sự thích sống như thế, cảm nhận rõ từng giây phút trong ngày đi qua, làm những công việc bình thường, không so sánh thành tựu cuộc đời mình với thành tựu của bất kì ai, không phải lo chạy theo những kế hoạch công việc. Nhưng đó là điều không tưởng. Hàng tối, mình vẫn bị khó ngủ vì overthinking, vì những lo nghĩ cho những điều không thể giải quyết được, khi quá căng thẳng, mình vẫn mơ về những ngày tháng còn đi học, về bóng dáng người mình biết lúc đó, cảm giác sự hiện diện chân thật hết mức có thể. Vì đã hiểu rõ, mình biết đó chỉ là những biểu hiện của triệu chứng hối tiếc quá khứ, trốn tránh thực tại, tương lai khó đoán. Hiểu biết sẽ giúp mình dễ chấp nhận những điều này hơn. Trí óc mình đi giải thích những điều nó đang cảm thấy, suy nghĩ. Thật kì lạ.

    Kì lạ như chính chỗ này, nơi mình đã ở đây 8 năm.

    https://www.youtube.com/watch?v=Nr9WUyasb2E
    Nguồn từ: http://chuyenhvt.net
    Lần sửa cuối bởi thuytro, ngày 31-07-2024 lúc 11:29 PM.

  8. #128
    Thành viên tích cực
    Ngày tham gia
    05-09-2009
    Bài viết
    141
    Cảm ơn
    0
    Đã được cảm ơn 6 lần ở 6 bài viết

    Mặc định

    Https://youtu.be/itH_ez_h8fE?feature=shared

    Hey, xin chào. Chào mừng đến với câu chuyện tháng 8 năm 2024 dành cho tôi thì tương lai.

    Thứ 7, ngày 17 tháng 8 năm 2024. Theo lịch 17h Bộ bắt đầu đóng lọc ảo và các trường sẽ lên điểm chuẩn, như thường lệ chúng tôi những người dạy ôn thi lại cùng học sinh đón "năm mới" theo cách gọi vui của chúng tôi. Bắt đầu có những học sinh báo đỗ.

    18h30 tôi vẫn đang trong cơn đau vật lí từ 13h chưa dứt. Thân thể cực kì mệt mỏi, paracetamol không có tác dụng, tôi đã nói chuyện với bác sĩ, đó là một bác sĩ hiền từ có cách nói chuyện nhẹ nhàng, chậm rãi. Tôi cố kìm nén nhưng cuối cùng tiếng nấc vẫn phải cất lên, tôi để tiếng nấc hoàn thành nhiệm vụ xoa dịu cảm xúc bùng nổ đó, tôi vẫn luôn lí trí như vậy trong tất cả những hoàn cảnh đã xảy ra.

    Tôi không thích phải lựa chọn với bất kì điều gì, tôi luôn muốn làm cả hai, ba, hay bốn... Vì tôi thích như thế. Sự lựa chọn này nằm ngoài sự kiểm soát của lí trí của tôi. Tôi đã luôn tự hỏi, tại sao mình k thể có một thể chất tốt để có thể thực hiện tất cả những điều tôi muốn làm. Từ nhỏ tôi đã bệnh tật nhiều hơn các bạn, lúc đầu là những bệnh nhỏ, đến lớp 10 tôi xin nghỉ học nhiều đến nỗi cô chủ nhiệm tưởng tôi trốn học, lên tận ktx kiếm tra. Việc ốm đau cũng ảnh hưởng đến sự tập trung trong học tập. Và sau này, bệnh tật vẫn tiếp tục tiếp diễn.

    Trong cơn đau vật lí đó, học sinh tâm huyết lớp chủ nhiệm báo tôi cháu nó bị thiếu 0,09 điểm vào một học viện quân đội. Đây là học sinh tôi đã dạy dỗ và định hướng rất kĩ, tôi đã tính toán và ra mục tiêu điểm số đủ để an toàn cho em có thể đỗ. Vậy mà, tôi chỉ thấy cay đắng, nó lại xảy ra vào lúc tôi kiệt quệ sức khoẻ, tâm trạng đang đi xuống cùng cực. Mẹ em gọi điện cho tôi nói cháu nó đang ngồi khóc trong phòng, không động viên nổi, nhờ tôi nói chuyện với học sinh. Dù rất buồn, tôi vẫn phải động viên cháu thôi làm thầy cũng được, âu cũng là số phận. Phụ huynh nhắn, tâm trạng em đã đỡ hơn rồi, cảm ơn cô giáo. Mặc dù học sinh lớp học ngoài liên tục nhắn tin mừng, nhưng nốt trầm này tôi nuốt không trôi, tôi luôn muốn làm tốt nhiều thứ, vì tôi cáng đáng được.

    Thứ 2, ngày 19 tháng 8 năm 2024. Tôi có lịch tập huấn, sau buổi tối bão táp ngày chủ nhật tôi tưởng mình không thể dậy nổi để đi tập huấn. Nhưng tỉnh giấc tôi thấy mình có thể đi được. Chuẩn bị mọi thứ cho vào balo, tôi bắt bus tới địa điểm. Ngồi nghe chán quá, tôi bật 4G lướt fb. Đập vào mắt tin đầu tiên, hs cuối cùng nhóm 1 nhắn: Cô ơi iiiiiiii, em đỗ học viện cảnh sát rồi. Và tin nhắn thứ hai, đứa học sinh khóc lóc đó nhắn cho tôi, Cô ơi em đỗ học viện quân y rồi, họ có nhầm không nhỉ. Tôi vội vàng bảo nó gọi ngay cho ban tuyển sinh quân sự, phụ huynh gọi và báo lại tôi: con đã có tên trong danh sách đỗ gửi về. Ôi thế là cục đá tảng đã lăn lông lốc ra khỏi đầu tôi, mọi cay đắng tan biến. Thế là tính toán của tôi đã đi đúng như tôi mong muốn. Hoá ra học sinh có chút nhầm lẫn về cơ chế xét tuyển. Thế là những cố gắng chạy chương trình và định hướng của tôi đã có kết quả. Tôi vui hơn bản thân mình đỗ đại học.

    Cuối ngày, tôi về nhà sau cơn say vật vã trên xe, nghỉ ngơi một tẹo rồi đưa Bư đi chơi sân vận động. Đã gần 20 ngày tôi không được đi thể dục. Đã hết hè và lịch làm việc của tôi lại xấu khủng khiếp. Tôi không thể xếp được lịch đi thể dục.

    Đó là điều tôi đã nói, chỉ cần một số cảnh để đời, tôi sẽ nhìn vào ánh sáng đó để soi rọi cuộc đời tối tăm này!
    Nguồn từ: http://chuyenhvt.net
    Lần sửa cuối bởi thuytro, ngày 19-08-2024 lúc 11:03 PM.

  9. #129
    Thành viên tích cực
    Ngày tham gia
    05-09-2009
    Bài viết
    141
    Cảm ơn
    0
    Đã được cảm ơn 6 lần ở 6 bài viết

    Mặc định

    Https://youtu.be/DtZY0qhBx0s?feature=shared

    Tôi hoàn toàn không thể nhớ được vì sao mình có thể vượt qua những khoảng thời gian khó khăn. Hôm nay, ở đây, tôi viết những dòng này để ghi nhớ việc tôi phải lựa chọn. Sau hai tháng thử nghiệm, tôi không còn cách nào khác, tôi chọn phương án này để những cơn đau có thể buông tha tôi. Tôi chọn tôi sẽ làm việc, đến chết hay không tôi không biết. Tôi có được hưởng thành quả lao động của tôi hay không, tôi không biết. Tôi có được sống những ngày tháng ngày cuối cùng thảnh thơi, không tiếc nuối hay không, tôi không biết. Tôi chỉ biết, giờ tôi phải làm việc, tôi luôn chọn tôi phải làm việc. Tôi phải cố gắng hết sức có thể. Vì làm gì còn một tương lai nào khả dĩ hơn.

    Thật cay đắng khi tôi không thể chia sẻ mọi thứ với bất kì ai, không ai có thể giải quyết vấn đề cùng tôi. Tôi nhìn vào tất cả thực tế này, mọi chuyện đã xảy ra. Chấp nhận là điều duy nhất tôi có thể có.

    Càng ngày những cơn đau càng dễ đánh gục tôi, mọi mạnh mẽ đang dần dần biến mất.Tôi chẳng còn muốn cất lời, chẳng muốn cảm thấy buồn chán hay tuyệt vọng.
    Nguồn từ: http://chuyenhvt.net
    Lần sửa cuối bởi thuytro, ngày 12-09-2024 lúc 12:32 AM.

  10. #130
    Thành viên tích cực
    Ngày tham gia
    05-09-2009
    Bài viết
    141
    Cảm ơn
    0
    Đã được cảm ơn 6 lần ở 6 bài viết

    Mặc định

    Https://youtu.be/jzAxf1t9b-k?feature=shared

    Sau khi cảm nhận rõ áp lực, tôi bắt đầu hiểu về hai chữ Gánh nặng. Ai cũng có một gánh nặng, đằng sau vẻ thờ ơ, hay vui vẻ, vô tư thường ngày.

    Đó là câu chuyện tôi sẽ kể.
    Nguồn từ: http://chuyenhvt.net
    Lần sửa cuối bởi thuytro, ngày 29-09-2024 lúc 11:50 AM.

  11. #131
    Thành viên tích cực
    Ngày tham gia
    05-09-2009
    Bài viết
    141
    Cảm ơn
    0
    Đã được cảm ơn 6 lần ở 6 bài viết

    Mặc định

    Https://www.youtube.com/watch?v=-221CykxBXg

    Hai mươi năm trôi qua, giờ đây tôi mới thấu hiểu được lời bài hát.

    Ngày 1 tháng 10 năm 2024.

    Buổi sáng tôi đi dạy, không thể tập trung hoàn toàn vào công việc dạy dỗ vì phải nghĩ đến công việc ở lớp chủ nhiệm. Tôi đã nhận một khóa học sinh mới, tôi đang bắt đầu xây dựng những viên gạch đầu tiên của một công trình mới mang dấu ấn của tôi, mang triết lí giáo dục của riêng tôi, theo ý muốn của tôi một cách tốt nhất phiên bản của các cháu 2K9.

    Trưa về ăn cơm xong thì đổi lịch ca 57 lên chiều. Trời chuyển lạnh, cơn gió lạnh đầu mùa, mưa dông và hơi lạnh tràn về, gió ào ạt thổi tung lá cây đang rụng. 16h45 tôi kết thúc ca dạy, phi vội xe về xách đồ đạc lên, đi taxi đi đón Habư. Là ngày thứ ba tôi phải để nó ở phòng khám.

    Ba ngày trước đó, sáng chủ nhật tôi quyết định nghỉ một ca dạy lớp 12 để thuê xe đưa Bư đi khám. Anh bác sĩ bảo em phải để nó lại để anh còn theo dõi, đó là điều tôi lo lắng nhất, nó rất khó ăn, ở PK nhiều chó mèo có thể sẽ bị nhiễm bệnh khác. Nhưng không còn cách nào khác. Chiều về tôi dạy 3 ca liên tục đến 10h đêm. Công việc sẽ làm tôi tạm quên đi nỗi lo lắng cho Bư. Đêm chủ nhật thật ác mộng khi nghìn, vạn câu hỏi xuất hiện trong đầu tôi: nó có ăn không, nó có sợ ở nơi lạ lại còn bị nhốt như thế không, nó có ngủ được không, điều trị có ổn không.

    Tôi không còn muốn quan tâm đến bất cứ ai, lúc này gia đình và lũ chó là tối quan trọng với tôi, mọi thứ trên nhóm trường không còn vào đầu tôi tí nào. Chiều ngủ dậy tôi đi ra PK thăm nó, mẹ nấu cho một hộp cháo yến cho thêm ruốc, tôi phi con xe máy 17 năm tuổi đi, nhìn về phía Bắc mây giông đen kín. Nhưng đi ra đến HB thì trời đẹp, chỗ ở của nó cũng làm tôi khá yên tâm, sạch sẽ, mát mẻ. Tôi đã dặn anh bác sĩ quen chăm sóc nó cẩn thận. Nhưng tôi k thể yên tâm. Nó mừng ư ử khi thấy tôi, ăn hết bát cháo thì tôi dắt nó đi dạo xung quanh, tìm bãi cỏ đi vệ sinh, thấy có ghế đá của khu dân cư nên ngồi đó cho nó uống nước. Tôi vẫn phải để nó lại PK hết ngày thứ ba.

    Ngày thứ ba, xe đi về giữa trời mưa lạnh, Bư nằm trên ghế, gác mặt lên đùi tôi, lúc thì nó nhỏm dậy hai chân trước gác lên chân tôi nhòm qua cửa sổ xe. Lúc ra đón, nó mừng quá kêu suốt đòi về. Thế là ba ngày đằng đẵng đã qua, về tôi lau người nước nóng lại cho nó, mẹ đã mua cháo ngon ở quán quen về, nó xơi hết 1 bát to, tung tăng chạy quanh nhà.

    Lúc nhìn nó nằm ở cái chỗ quen thuộc của nó, tôi biết rằng chính xác giây phút như này là điều tôi mong muốn, tôi không muốn phung phí thời gian còn lại (trừ thời gian bắt buộc tôi phải đi dạy kiếm tiền) dành cho những điều không đáng với cuộc sống của tôi. Họ luôn là những người ích kỉ, chỉ mong tôi nghe câu chuyện của họ để họ giải tỏa cảm xúc. Họ chỉ mong tôi giúp giải quyết vấn đề của họ, vì theo họ tôi có nhiều ý tưởng. Nhưng tất cả thứ đó, không có ý nghĩa gì với tôi. Tôi chỉ muốn sống trong không gian, sử dụng thời gian vào những việc tôi mong muốn làm, những thứ làm tôi cảm thấy yên bình, hạnh phúc, những thứ mà tôi biết khi mất nó đi tôi không thể quay lại kiếp này để tận hưởng. Tất nhiên tôi biết đó là nhân duyên, tôi không thể mong cầu những điều này tồn tại mãi mãi. Vì thế tôi chỉ có thể dành trọn tâm trí và thời gian còn lại này cho nó.

    Tôi không thể một mình làm được mọi thứ, với tôi kiếm tiền là để có phương tiện làm thứ mình muốn, và vì thế tôi phải đánh đổi bằng thời gian, sức lực. Đó là cách để tôi tận hiến và hưởng thụ cuộc sống của mình. Tất cả những điều đã xảy ra đều có ý nghĩa, nhưng không ý nghĩa bằng hiện tại lúc này.

    Nếu có thể ước, tôi chỉ ước chiếc đồng hồ thời gian có thể dừng lại, với một người học Vật lí điều ước này làm tôi tự cười mình. Nhưng đó là điều tôi thực sự mong muốn, để tôi có thêm một ngày thảnh thơi, được làm tất cả những điều tôi mong muốn của một ngày bình thường.

    https://www.youtube.com/watch?v=j6nevGNYTkA
    Nguồn từ: http://chuyenhvt.net

  12. #132
    Thành viên tích cực
    Ngày tham gia
    05-09-2009
    Bài viết
    141
    Cảm ơn
    0
    Đã được cảm ơn 6 lần ở 6 bài viết

    Mặc định

    Https://www.youtube.com/watch?v=U7BuOi1rDZE

    Khi tôi không ngừng cố gắng, kết thúc sẽ tốt đẹp nhỉ?

    Xin chào đến với những câu chuyện dành cho tôi thì tương lai.

    Sau khi đón Habư về, ba ngày liên tiếp nó không đi tiểu được, tôi đưa nó ra sân vận động, nó liên tục đi tiểu nhưng không đi được, bụng nó căng tròn như quả bóng vào ngày thứ ba. Vẫn là sân vận động nhưng đó là những buổi chiều không phải là kí ức đẹp, lòng tôi tràn ngập lo lắng. Tôi quyết định lại thuê xe đưa nó đi HB khám lại, đó là buổi chiều thứ bảy, một ngày tháng 10 cực đẹp, lúc xe đi cũng là lúc hoàng hôn cuối chiều, ánh nắng vàng ruộm chiếu sáng từ hướng Tây qua cửa xe, nhưng lòng tôi thì không vui nổi.

    Xe đi qua cầu 2, ánh nắng vàng mịn trên mặt sông yên lặng, mặt trời đỏ tròn ngay trên mặt đập, tôi vẫn có thói quen quan sát chi tiết như vậy trong lúc khó khăn. Tới phòng khám, bác sĩ siêu âm, gây mê và đưa nó vào phòng phẫu thuật. Sau khi hút hết nước tiểu thì tiến hành thông tiểu vì nghi có sỏi chui vào đường tiết niệu. Thao tác xong xuôi, Habư vẫn còn mê, bác sĩ và nhân viên giúp tôi đưa nó lên xe và đi về. Xe tối om và tôi cũng k muốn bảo lái xe bật đèn, tôi muốn để cho Habư ngủ nốt và liên tục kiểm tra xem nó còn thở không. Người nó mềm oặt, đầu gác lên đùi tôi, đến tận lúc gần về đến nhà nó mới lơ mơ tỉnh. Đêm hôm đó, Haden và Habư cùng ngủ trong phòng, tôi ngó xuống vẫn thấy nó nằm ngủ trong yên lặng. Chưa bao giờ nó như vậy.

    Sáng dậy, tôi nhẹ nhàng bước xuống giường, mở cửa để Haden ra ngoài còn Bư nó vẫn say ngủ, chắc do chưa hết tác dụng thuốc mê và thuốc ngủ. Đó là điều tôi luôn thán phục ở lũ chó: chúng không kêu ca, luôn vui vẻ và trung thành một cách thành thật, yên lặng chịu đựng cơn đau và cực kì kiên nhẫn. Cũng có thể một phần là do nuôi dạy.

    Đầu tôi không muốn nghĩ đến bất cứ chuyện gì ngoài việc dạy dỗ lớp học plan B và theo dõi Habư. Kể cả trường đang chuẩn bị cho sự kiện lớn, tôi vẫn cảm thấy mình ngoài cuộc. Tôi biết mình chỉ muốn quan tâm đến thứ quan trọng với cuộc sống của mình, thứ mà tôi dành thời gian chất lượng chứ không phải để thời gian trôi qua tôi cảm thấy nuối tiếc vì đã dành thời gian cho những việc vô nghĩa.

    Sáng đi dạy, chiều đi dạy, tối 10h về tôi mới có thò đầu vào chỗ ngủ lũ chó ngó nghiêng xem chúng như nào. Mặc dù lịch mới có hai buổi sáng được nghỉ nhưng tôi không có thời gian rảnh, công việc và nhiệm vụ cứ cuốn tôi đi. Tôi phải cân nhắc lựa chọn làm việc nào quan trọng nhất với mình trước. Không hiểu vì ma xui quỷ khiến hay do tôi bị quá tải, tôi luôn cảm thấy có ai đó nhắc nhở cần phải chú ý về thời gian, không thể sử dụng phung phí, tùy tiện như trước. Kể cả xem phim hay xem youtube tôi cũng cân đo đong đếm.

    Và sự kiện cũng đã diễn ra, tôi gặp lại nhiều người sau một cơ số năm. Có những người tôi nhớ, có những người tôi hoàn toàn mất kí ức, nhưng sự kiện không có nhiều ý nghĩa với tôi, tôi không cảm thấy xúc động hay háo hức, chờ đợi. Có thể, đó là ý nghĩa của chúng chỉ như vậy với tôi. Học sinh tặng tôi một cây kim ngân nhỏ, được nhìn thấy các em hs mình chủ nhiệm, có em đã có công việc tốt, đó là điều vui mừng lớn nhất.

    Về vấn đề sức khỏe, tôi đã quay lại phương án cũ, tôi cũng không biết cái giá phải trả là gì, cũng có thể tôi đã hình dung ra cái giá (chỉ là chưa có xác nhận rõ ràng) nhưng tôi đã bảo với Huyền: coi như nó cứu ca một mạng, nếu không có nó ca không thể làm việc. Có quá nhiều thứ cần phải làm việc mới có thể thực hiện được. Một trong số đó là áp lực, tôi phải làm việc để giải tỏa bớt áp lực cho ngôi nhà này, tôi cần tạo ra những điều tích cực để cứu vớt những thứ tệ hại đã xảy ra và cả một tương lai mờ mịt.

    Sau khi Bư đã ngủ, tôi lướt facebook, tôi nhìn thấy cảnh đoàn tụ của các bạn, lúc các bạn đang tận hưởng ánh hoàng hôn mượt mà bên dòng sông cũng là lúc tôi đi qua chiếc cầu trong khung cảnh đó, các bạn đang vui vẻ tận hưởng cuộc sống, tận hưởng niềm vui hội ngộ. Còn tôi cũng nhìn ánh sáng đó, trong lòng toàn lo lắng. Như một bộ phim quay chậm khi nghĩ về hai khung cảnh đó, vì tôi là người thích chụp ảnh, quay video và dựng, dần dần tôi cũng đã có kinh nghiệm về kịch bản, đường hình. Nhưng tôi không hề so sánh bản thân, tôi hoàn toàn hài lòng với thứ mình lựa chọn, kể cả trong lúc cảnh đẹp đó, tôi đang phải giữ Bư để bác sĩ siêu âm, trong đêm đen tối tôi đang đưa Bư về còn bên kia là cảnh tụ họp dưới áng sáng lấp lánh của dòng sông. Thì tôi cũng không bao giờ hối tiếc sự lựa chọn này. Mọi thứ đều có ý nghĩa, nhưng lúc này với tôi mới là quan trọng. Thứ đang ở cạnh tôi, vẫn thở từng nhịp, vẫn sống và tôi vẫn nhìn thấy hàng ngày mới là động lực để tôi cố gắng tiếp.
    Nguồn từ: http://chuyenhvt.net

  13. #133
    Thành viên tích cực
    Ngày tham gia
    05-09-2009
    Bài viết
    141
    Cảm ơn
    0
    Đã được cảm ơn 6 lần ở 6 bài viết

    Mặc định

    Https://www.youtube.com/watch?v=TK7cEb365xg

    Tôi làm gì có sự lựa chọn nào? Ngoài việc nở một nụ cười, nụ cười mong mỏi kiếp sống này trôi qua.
    Nguồn từ: http://chuyenhvt.net

  14. #134
    Thành viên tích cực
    Ngày tham gia
    05-09-2009
    Bài viết
    141
    Cảm ơn
    0
    Đã được cảm ơn 6 lần ở 6 bài viết

    Mặc định

    Https://www.youtube.com/watch?v=U7BuOi1rDZE

    Khi ra ngoài gặp gỡ nhiều người, nghe câu chuyện của họ, nhìn cách họ sống tôi biết rằng: Tôi có lí tưởng riêng của mình và tôi sẽ không từ bỏ nó.

    Ngày 20/11/2024.

    Từ mấy ngày trước tôi đã bàn với nhóm gv ôn thi từ năm nay sẽ không nhận quà tặng từ học sinh, ngoại trừ những lời chúc mừng trong nhóm mess của các thầy cô và học sinh. Và tôi đã có hai ngày 19/11, 20/11 yên bình đúng như tôi mong muốn.

    Ngày 19/11, tôi đi dạy bình thường, học sinh lớp chủ nhiệm trang trí lớp, đợi cô đến thì nổ pháo giấy từ cửa, chúng mua hai cái bánh kem, bắt tôi thổi nến và hát chúc mừng sinh nhật thay cho 20/11, rồi chúng nhảy hai tiết mục tóp tóp tặng cô. Giữa tiết 2 thì đi kéo co trận ba giải kéo co công đoàn viên trong nhà trường, chiến thắng thứ hai sau 3 hiệp kéo phờ râu.

    Chiều tôi đi họp, cuộc họp kết thúc cũng là lúc trời bắt đầu đổ cơn mưa không khí lạnh về. Chúng tôi tiếp tục kéo trận kéo co thứ tư, một trận kéo co nhàn hết sức nhưng quá nhiều tiếng cười. Sau đó tôi chạy về để dạy lớp 11. Tối về xem nốt 2 tập Độc đạo và làm một clip tổng hợp những pha kéo co hài hước.

    Ngày 20/11/2024.

    Tôi rảnh rang dậy ăn sáng, uống thuốc xong xuôi rồi mới vào trường mít tinh. Mít tinh xong các tổ chuyên môn kéo nhau xuống quán nhà vườn mà tôi đã đặt mâm, không gian riêng tư yên lặng, view ao hồ rộng rãi mát mắt. Bụng cũng đang đói nên đánh bay các món trong vài nốt nhạc.

    Sau đó tôi về nhà đánh một giấc không mộng mị, dậy đi chợ, đưa Bư đi chơi sân vận động, tối đi tụ tập với nhóm anh em chơi thân trong trường. Việc nhận được những lời chúc thật lòng thực sự xúc động, vì có những người đâ nhớ tới mình, nhớ rằng mình đã từng giúp họ, rằng họ đã từng tin tưởng mình.

    Tháng 11 đã diễn ra như vậy, tôi đã đi tái khám, tôi biết sức khỏe mình không được như những người khác, tôi cần phải tiết kiệm thời gian và sức lực. Tình cờ tôi biết được cách nhà 1 phút di chuyển có hàng dã quỳ đã nở, thế là tôi kiếm được mớ ảnh đúng mùa mà không phải tốn công đi xa. Tôi đã đưa mẹ đi tiêm hai loại vaccin, tôi cố gắng dành nhiều thời gian nhất có thể cho lũ chó.

    Nếu có điều nuối tiếc trong cuộc đời này, thì đó sẽ là tôi đã không thể làm tốt hơn những thứ tôi đã làm, vì mỗi khoảng thời gian trước tôi không có được suy nghĩ thấu đáo như sau này, vì tôi đã không có nhiều thời gian lẫn sức khỏe.

    Nếu có thể quay trở lại, tôi muốn tự đặt bàn tay lên vai động viên chính mình. Tôi đã cố gắng hết sức rồi, lúc đó tôi không hề biết tương lai đã đón chờ tôi như thế, một mình tôi đi qua những ngày tháng này khi cố gắng suy nghĩ tìm lấy điều tốt nhất, điều tôi muốn làm nhất.

    Mọi thứ chắc chắn sẽ đến hồi kết. Tôi chỉ cần cố đến lúc đó.
    Nguồn từ: http://chuyenhvt.net
    Lần sửa cuối bởi thuytro, ngày 20-11-2024 lúc 11:42 PM.

Trang 9 của 9 Đầu tiênĐầu tiên ... 56789

Thông tin về chủ đề này

Users Browsing this Thread

Có 1 người đang xem chủ đề. (0 thành viên và 1 khách)

Đánh dấu

Quyền viết bài

  • Bạn Không thể gửi Chủ đề mới
  • Bạn Không thể Gửi trả lời
  • Bạn Không thể Gửi file đính kèm
  • Bạn Không thể Sửa bài viết của mình
  •