Mình học "rốt" nên chẳng bít gì cả ! hôm nào phải hỏi trực tiếp xem cảm xúc của mọi người xem thi ntn
Mình học "rốt" nên chẳng bít gì cả ! hôm nào phải hỏi trực tiếp xem cảm xúc của mọi người xem thi ntn
Mình nhớ năm học lớp 11 hôm đó thi HSGQG ! mình để sách trên lớp(tầng 2) buổi chiều sau khi ngủ dậy lên lớp lấy sách về(ko nhớ để làm gì) vừa hay sinh các anh lớp 12Nga thi HSGQG xong! thế là mình cùng các anh chị ấy đi về KTX !
Trên đường về gặp ai cũng hỏi mình làm bái thế nào rùi ui..... oai lém 1 nhưng đc 1 lúc thấy xí hổ vô cùng lúc đầu cười tươi sau cụp mặt chẳng nói năng gì ! ai cũng tưởng ko làm đc bài lại an ủi(bó tay) nói là còn năm sau..... trong khi mình ở top kém nhất lớp !
Đáng tiếc! nhưng dù sao đó cũng là 1 kỉ niệm để mình cố gắng !
^^ Học ĐH sau khi tuyển thẳng............Mệtttttttttttttttt. Nghĩ lại thấy học mà thi Qg còn sướng hơn học thi HK ở trường ĐH mình đang học bi h !
Cảm giác chờ KQ mới gọi là khủng hoảng.
Tớ nói dối ai cũng tin, đến lúc nói thật chẳng ai tin
chuyên trung bon mình la khóa sinh sau đẻ muộn nhât truong .lại không có đội tuyên quốc gia.nho năm đo các anh chị 12 nga -trung ai cũng nghĩ có đội tuyển QG thì mừng lam .nhưng đến luc không có ai cũng khoc.phải không các chị .trương mình cũng giỏi lăm mà .lop 12 trung bon minh 24 đưa thì cũng co 21 đua đỗ Ng vọng một ,con laịtoan nguyện vọng hai đô hêt .vay cũng đáng tư hào lăm lăm .
tôi cũng thi QG năm tôi hoc lơp 11.có lẽ điều mà tôi muốn nói nhất bây giờ là lới CÁM ƠN lớn nhất tới thầy SUNG.THẦY SUNG là ngườ rât nghiêm khắc nhưng ai cũng phải công nhận thầy rất thương hoc sinh.toi muốn cám ơn các anh chị học cùng đội tuyển với tôi, các anh chị hoc chuyên sinh khóa 03_06, luôn coi tôi là em giúp đỡ tôi rât nhiều,có lẽ tôi là đứa may mắn nhất vì là 1 trong số những người cuối cung được tuyển thẳng vào đại học.em muốn cám ơn rất nhiều tới các thầy cô và mọi người
Lần sửa cuối bởi iwillwin, ngày 14-08-2007 lúc 10:49 AM.
chả biết sau khi mình viết bài này có thấy tội lỗi k.nhưng mình thấy thi QG chắc là sai lầm của mình.tuy rằng mình đc vào đội tuyển thì đc ưu ái hơn hẳn.cảm tưởng nhé.từ lớp 1 đến lớp 9 mình chỉ đc học sinh khá.có nhưng năm còn suýt bị TB.nhưng lớp 9 đi thi HSG hóa thì đc ưu ái lên làm học sinh zoi lần đầu tiên trong đời.rồi lên lớp 10 và 11 lại về vị trí ban đầu thôi.đến lớp 12 thi đc các thầy cô nâng lấy nâng để mới đc học sinh zoi.nhớ hồi cuối năm đọc điểm để tính phẩy thi đc cô Yến nâng mãi mới đc 6,6.đủ đk để làm học sinh giỏi.
nói về ưu đãi là thế.nhưng vào đội tuyển QG(đội mình năm 03-06) thì mình bị bỏ lỡ bao nhiêu chuyện.như là
k đc tập quân sự(mà độ lười học của mình thì vô đối rồi.lúc ng ta đang chơi đùa thì mình phải học thì cảm thấy khó chịu lắm)![]()
ko đc tham gia đội bóng(mà bóng đá là cuộc sống của mình mà)
đợt đấy mình còn vừa mới biết yêu nữa chứ.thế là k đc gặp ng mình yêu thường xuyên hơn chứ.ghét thế![]()
lý do cuối cùng nữa là:mình là người học kém nhất đội mới điên chứ.đã k thích học rồi mà còn phải cố học để theo kip bạn bè nữa chứ![]()
![]()
![]()
tuy là k thích nhưng vẫn có nhiều kỉ niệm vui.và cũng có phần may mắn nữa chứ.mình là người có điểm kém nhất đội.hình như là vừa đủ điẻm để đc giải 3 vậy.chỉ cần thấp hơn nửa điểm là KK ngay.lúc nghe tin đc giải 3 mình vui lắm.vui vi lớp mình đc giải cao hết.mà năm đấy lớp mình đoạt nhiều giải nhất mà.lại còn vui cho cô Lan nữa.vì cô đã dậy dỗ bọn e từ lớp 10 mà.nhắc đến cô Lan lại nhớ wa.:20: :20: :20:
tuy là HSG QG đấy nhưng lên đại học thì cũng chẳng bằng ai cả.thế nên cũng ngại khi khoe thành tích lắm
mà bây h cũng tiếc thật đấy.thi HSG QG ko đc xét tuyển thẳng nữa thì buồn thật đấy.ko còn động lực j để đi thi nữa.vừa tốn kém mà lại mạo hiểm nữa chứ.k biết năm nay tỉ lệ đoạt giải của trường mình ntn nhỉ.nhất là đội tuyển hóa ntn nhỉ
khong được xét tuyển thẳng nhưng chưa phải là hết mọi quyền lợi
Không dc thi QG vì mình gà quá
Nhìn họ mà ngưỡng mộ quá
ước gì mình được như anh ấy
học dốt nhu mình ! kiếm đâu ra thi quốc giaaa! hic
Tớ cũng thấy bùn khi mờ đạt HSGQG mà hok được tuyển thẳng
Nhớ ngày xưa học ĐT của cô Hạnh, sướng lém :orismi2: . Cuối tuần lại được đến nhà cô ăn uống < Cái nì là do bố Lạng nghĩ ra đấy :orismi1
hí hí...
Đến lúc thi thì mới hùng hục học :orismi2:
Giờ nhớ cô wa', nhớ cả bố nữa... Hok bit thầy cô thế nào ...
Không biết bây giờ thầy Oanh còn dạy đổi tuyển Hóa nữa không. Thời của mình toàn ôn đội tuyển vào buổi tối. Thầy tận tụy thật đấy (mỗi tội khó tính) và thương sinh viên. Có một hôm thầy thấy mình đói quá bảo là để thầy mua bánh mỳ và sau đó mang lọ đường ra để ăn bánh mỳ kẹp đường. Học đội tuyển cũng có ý nghĩa nhất định. Nhưng theo mình thì khi lên đại học môi trường khác. Ai không tận tụy với việc học thì sẽ mất phong độ là chuyện thường tình. Điểm khác lớn nhất tôi thấy đó là thời cấp ba chúng ta được học một môn nào đó trong vòng 3 năm nên có nhiều thời gian hơn. Còn ở đại học bọn thì mỗi môn học chỉ trong vòng 15 tuần, rồi nhiều khi chỉ thi đúng một lần cuối để lấy điểm. Nhưng về cơn bản thì mình luôn có cảm tình với sinh viên của mình là những người đã từng học chuyên và là thành viên đội tuyển quốc gia. Vì ít nhất họ ít ngại những bài toán khó và thông minh.
Anh trước học chuyên Hóa ạ
Nói chung em thấy các khóa sau này học đội tuyển không còn được vui vẻ như trước kia nữa
Có lẽ ngày xưa cuộc sống khó khăn,mọi người tình cảm hơn chăng.Có mấy bài viết trong kỷ yếu của trường đọc mà gần khóc.Nào là chuyện học sinh cùng thấy giáo cùng trồng cây xyz gì đấy để tăng gia
,đến lúc gần thu hoạch thì nó cháy mất
...
Bây giờ học sinh có nhiều thông tin hơn nhưng độ bản lĩnh chắc thua các anh nhiều quá
Em thấy tụi bạn học sinh QG của em cũng ngại khó,ngại khổ lắm ạ.
Em chỉ thấy duy nhất 1 điều là tính tài tử thì đời nào cũng giống nhau
À,mà anh dậy trường gị vậy ạ
Em thấy chuyện sinh viên hay học sinh lựa chọn khoa học làm sự nghiệp ngày càng ít anh ạ
Em thấy là ở đại học ở VN nhiều khi làm mình phân tâm quá.
Có những chuyện ngoài chuyên môn làm mình lấn cấn
Sự công bằng trong đánh giá con người ...
Nhiều khi cũng muốn xây đắp 1 lý tưởng cao đẹp,nhưng càng học nhiều,càng đọc nhiều càng thấy mất niềm tin vào xã hội,mất niềm tin vào con người nói chung
Thấy xã hội mình trọng đồng tiền nhiều quá
Sức ép phải kiếm tiền nó kinh khủng quá
Nhất là với những ng gia đình cũng chỉ thường thường bậc trung.
Mà xã hội như thế thì con người làm gì có động lực làm những điều lớn lao.
Chỉ có động lực túc tắc làm thuê nuôi vợ con,nuôi gia đình.
Sống tầm thường như vậy thì bức bối lắm,nhưng mình lại không sống có 1 mình,còn cha mẹ,chị em ... đủ thứ
Nhưng mà rồi cũng phải chọn thôi
"Người đi ? Ừ nhỉ, người đi thật
Mẹ thà coi như chiếc lá bay
Chị thà coi như là hạt bụi
Em thà coi như hơi rượu cay"
Có lẽ muốn làm khoa học thì con đường duy nhất là phải thật giỏi TA và phải ra nước ngoài càng sớm càng tốt.
Xã hội VN không coi trọng những người làm khoa học.
Nhưng mà ibt= 100 và gre>=1200 thì khó ngang lên giời ,huhuhuhu
Lần sửa cuối bởi mahler, ngày 12-01-2009 lúc 01:09 PM.
Em thì rất thắc mắc bác là ai!
Tuy em là hậu sinh khả ố! (học ngu - ham chơi - hay nghỉ học) nhưng em thấy bác là 1 người vừa lạ mà lại quen! thế mới hay! sao bác ko giao lưu với anh em chút nhỉ? bác có đồng ý ko ? em nghĩ bây h sẽ có rất nhiều điều để bác nói với các em và cũng để có thể lôi kéo đc nhiều hơn các thành viên thuộc thời của bác nữa chứ nhỉ? hihihi!
nếu ok thì bác PM cho em qua yahoo : loveactually0806 or mail : quangvinh@dulichviet.com.vn nhé!
chúc bác năm mới thành công hạnh phúc!
Cá nhân mình rất bình thường nên cũng không có gì phải tò mò lắm đâu. Mình rất vui vì có diễn đàn để chia sẻ cùng các bạn đi sau mình những gì mình đã trải qua.
Chuyện sinh viên bản lĩnh hay không thì do môi trường thôi em ạ. Trước đây mọi người hay kêu sinh viên thụ động và không có kỹ năng trình bày. Nhưng khi đi dạy, nếu môn có 45 tiết mình chỉ dạy 10 tiết đầu để nói về những cái cần thiết của môn học. Sau đó, chia nhóm và giao cho sinh viên chuẩn bị bài giảng để lên giảng cho thầy và các bạn nghe. Mình chỉ còn lại vai trò của trọng tài và tổng kết lại ý của bài học thôi. Qua đó, mình thấy sinh viên của mình năng động hẳn. Nhóm nào cũng xin gặp thầy ít nhất hai lần trước khi lên giảng. Nhiều khi đêm vẫn qua nhà mình để trao đổi. Có lẽ môi trường mới là quan trọng chứ các bạn ấy bản lĩnh lắm. Một số bạn dạy tốt, mình nhờ xuống giảng cho sinh viên cao đẳng họ vẫn okies.
Làm khoa học thì đúng là ở hiện nay một số ngành ở Việt nam đang gặp khó khăn. Mình nghĩ hãy sống và làm theo những gì mình muốn. Bởi so sánh thì rất khó em ạ. Mỗi người một cuộc đời, cuộc đời mình chỉ có mình mới biết nó thế nào thôi. Nhiều người sẽ hạnh phúc nếu họ có nhà đẹp xe đắt tiền. Có những người lại thích một cuộc sống bình lặng nhưng được tận hưởng và tận dụng hết những giá trị của bản thân. Làm khoa học nhiều khi chẳng thấy tiền đâu mà chỉ thấy các bài báo mới lại viết lách thôi. Nhưng cái được lớn nhất đó là có cơ hội gặp được những chuyên gia hàng đầu về lĩnh vực của mình. Mình trích một bài báo mình viết về Viterbi ở đây để các bạn thấy nếu nghèo nhưngg được gặp gỡ với người như thế này có thích không nhé?
**********************************************
Andrew Viterbi, người phát minh thuật toán giải mã được sử dụng hầu hết trong các hệ thống thông tin trên các con tàu vũ trụ, tên lửa dẫn đường và các hệ thống thông tin di động tế bào, đồng sáng lập rất nhiều công ty viễn thông như Linkabit, Qualcomm. Nhưng ít ai biết được ông đã phải chạy trốn khỏi Bergamo, Italia cùng cha mẹ khi mới hơn 4 tuổi để sang định cư ở Mỹ với đôi bàn tay trắng năm ngày trước khi xảy ra thế chiến thứ 2. Những thành công ở các cương vị khác nhau kỹ sư thiết kế hệ thống, nhà kinh doanh, con đường khoa học với ông tất cả đều gói gọn trong bốn chữ “Đúng nơi đúng lúc”.
Những thời khắc quan trọng trong cuộc đời của Viterbi
Thời nhỏ cuộc sống của Viterbi rất khó khăn, chạy trốn khỏi phát xít Italia năm 1939, đến New York, Mỹ khi mới bốn tuổi, nhưng nội lực để vượt qua khó khăn, để vươn đến thành công của Viterbi là rất lớn. Mới 10 tuổi, khi ngắm nhìn ngôi trường đại học công nghệ hàng đầu nước Mỹ, Viện công nghệ Massachusetts MIT từ bên này sông Charles, Viterbi luôn ao ước rằng mình sẽ phải là một sinh viên của trường khi tốt nghiệp trung học. Để thực hiện ước mơ đó, ông đã chọn cho mình một còn đường duy nhất đó là làm việc và học tập chăm chỉ. Quyết tâm học tập của ông đã mang lại cho ông một cơ hội trở thành sinh viên trường MIT khi ông là một trong bốn học sinh có số điểm cao nhất khi tốt nghiệp trung học trên tổng số 225 sinh viên. Mặc dù được nhận vào học tại khoa kỹ thuật điện tại đại học MIT, nhưng Andrew Viterbi vẫn không thể tập trung toàn bộ thời gian cho học tập, thay vào đó ông đã phải đăng ký học bán thời gian để có thời gian đi làm việc để kiếm sống. Sau năm năm ông đã có trong tay bằng đại học và thạc sỹ khoa học cùng một lúc vào năm 1957. Ngay sau khi tốt nghiệp, ông đã được mời tham gia vào nhóm nghiên cứu về thông tin liên lạc tại trung tâm nghiên cứu JPL (Jet Propulsion Laboratory) tại California. Ông lựa chọn công việc tại JPL một phần vì công việc ở đó sẽ cho ông nhiều cơ hội học hỏi nhưng cũng một phần ông muốn đưa cha mẹ đã già yếu của mình đến vùng ấm áp hơn ở South California.
--------
Ngoài cùng với JPL tham gia những dự án tiên phong trong hệ thống thông tin vũ trụ và tên lửa, Viterbi còn tham gia vào chương trình nghiên cứu sinh bán thời gian tại khoa kỹ thuật điện của trường đại học South California, đây có lẽ là một trong số ít các trường đại học tư của Mỹ lúc bấy giờ cho các nghiên cứu sinh ngoài làm nghiên cứu còn có thể đi làm việc cho các hãng. Vào năm 1962, khi nhận được tấm bằng tiến sỹ ông đã được mời làm trợ giảng tại trường Đại học California, Los Angeles. Đối với ông, đam mê nghiên cứu bao nhiêu thì ao ước được giảng dạy cũng nhiều bấy nhiêu. Vì vậy, ông quyết định về giảng dạy chuyên ngành lý thuyết thông tin và thông tin số tại trường đại học California. Khi giảng dạy chuyên đề về tách tín hiệu ra khỏi nhiễu, ông thấy rằng nếu giảng dạy cho sinh viên bằng cách thông thường thì quá phức tạp và khó hiểu. Lúc đó, ông nảy ra ý định tìm một cách nào đó để có thể giúp sinh viên của ông tiếp cận vấn đề một cách đơn giản nhất. Theo như ông nói [2], công trình nghiên cứu sinh của ông thì không có gì đáng bàn nhưng nó lại mang lại cho ông một nền tảng vững chắc cho những thành công sau này. Những nền tảng kiến thức cũng như kinh nghiệm làm việc ở nhiều dự án lớn tại JPL đã giúp Viterbi tìm ra lời giải cho vấn đề của mình chỉ trong vòng 3 tháng. Lời giải đó sau này được mang tên ông "Thuật toán Viterbi".
-------
Gần 50 năm trên con đường sự nghiệp của mình, Viterbi luôn để lại dấu ấn và có những đóng góp quan trọng trong sự phát triển công nghệ viễn thông trên thế giới. Bên cạnh rất nhiều giải thưởng khác, năm 1998, nhân dịp kỷ niệm 50 thành lập của tạp chí Information Theory, ông là một trong số 17 nhà khoa học đã vinh dự nhận được giải thưởng Golden Jubilee giành cho các nhà khoa học đã có những khám phá, phát minh khoa học làm thay đổi nền khoa học công nghệ thông tin của thế giới. [4]. Đóng vai trong nhiều cương vị khác nhau với trải nghiệm của mình ông mong mỏi các thế hệ đi sau mình hãy làm những gì mà mình thích, mình có thể làm được nhiều nhất vì đơn giản cơ hội chỉ đến một lần. Trên chặng đường sự nghiệp của ông, ông đã phải rất nhiều lần đưa ra quyết định và quyết định khó khăn nhất vẫn là rời bỏ công việc hàn lâm để tham gia vào thương trường. Nhưng rồi, ông lại rời bỏ thương trường để về với công việc hàn lâm trước đây với mục đích tạo cơ hội cho thế hệ trẻ sau ông tiếp tục xây dựng nền công nghệ thông tin thế giới. Với Viterbi, ra đi hay trở về đều là những lựa chọn “Đúng nơi đúng lúc”
************************************************** ********
Có 1 người đang xem chủ đề. (0 thành viên và 1 khách)
Đánh dấu