bắt đầu như thế nào nhỉ? cũng chẳng nhớ nữa......chỉ nhớ đã khóc rất nhiều..nước mắt rơi cũng nhiều như hạnh phúc......đây là 1 cây chuyện...1 câu chuyện của chính tôi.
Trong menu ăn uống của A, A thích nhấT lÀ uống cafe nâu nóng..Cafe nâu, đắng và ngọt....Khi uống, vừa chạm đầu lưỡi vào, ta sẽ thấy 1 vị đắng, vị đắng này có thể có người hiểu hoặc kô. Nhưng A tin chắc rằng ai đang jêu cũng sẽ hiểu..Cảm nhận vị đắng xong, ta sẽ lại đc cảm thấy 1 vị ngọt ngào, ấm áp. Nghe thỳ có vẻ đơn giản thế thôi, nhưng thực ra đối với A lại rất có ý nghĩa... Kưng àk! Cafe nâu.Cũng giống như E và A. Đắng trước ngọt sau....2 ta cũng vậy, trải qua quá nhiều chuyện buồn. Xa nhau để rồi mãi gần nhau..................................
E đã từng bỏ A. A buồn lắm, trong suốt thời gian đó, A chỉ có 1 điều ước đó là E quay về!~ Dường như là kô thể. Tối nào, A cũng ra chỗ chúng mình hẹn nhau, để làm gì ư, để tìm thấy hình bóng E, để tìm thấy 1 chút cảm giác đc jêu thương, quan tâm, ấm áp vô cùng mặc dù ngoài trời rất lạnh. Đêm nào, A cũng về suy nghĩ, thật nhiều....thật nhiều. Rồi đêm nào A cũng thức đến 2,3h sáng để viết thư cho E. Những lá thư kô bao giờ đến tay E. Trong A lúc đó, biết rằng E bỏ A...jêu 1 người khác...đành chấp nhận mọi thứ đang diễn ra trước mắt. Lời nói của E, hình bóng, vòng tay,..... sẽ xa A mãi.........
Có fải đó là lỗi của A, rằng A trẻ kon, hay là A mải chơi kô quan tâm đến E. Nhưng đâu fải thế. E jêu người khác rồi...E jêu 1 cách mù quáng, quên A....Rồi E kô còn nhớ gì nữa. Tất cả những ngày vui, tất cả mọi chuyện, giờ thỳ chỉ có 1 người nhớ và cất nó ở 1 nơi kô ai biết. A....E chẳng thể...Chờ mong, nhớ nhung,...tất cả chỉ có A....MỘT MÌNH....A đã nói rằng A rất ghét cái cảm jác một mình.........A ghét màu đỏ. Và A ghét cả thằng E jêu. Chính nó đã cướp mất E trong tay A. A đã khóc rất nhiều, nghĩ cũng rất nhiều, máu cũng chảy rất nhiều,.... đó cũng là lý do A ghét màu đỏ..
Rồi thời gian qua đi. A chưa thể nào quên E đi............
Có fải tôi ngu.....?
Có fải tôi quá ngang bướng? Kô chấp nhận thực tại........
Ngày e nói lời chia tay, Mưa to lắm. A đi trong mưa, bởi vì như thế sẽ kô ai biết rằng A đang khóc. Có fải như thế là yếu đuối? Kô, như thế kô fải là yếu đuối bởi vì A tin chắc rằng ai giống như A cũng sẽ khóc, dù người đó có mạnh mẽ đến đâu. Thỉnh thoảng, nhìn thấy E, định gọi E lại, nhưng gọi để làm gì? Đành để E đi, trong vòng tay người đó.....!
Rồi A cũng chấp nhận.... chấp nhận rằng cuộc sống A đang sống, con đường A đang đi sẽ mãi mãi kô baoh có E đi cùng. Bởi vì A nghĩ rằng, jêu E....chỉ có 1 ước muốn, đó là E đc VUI VẺ và HẠNH PHÚC ! Mong ước đó, lúc trước A đã nghĩ A sẽ là người làm cho E vui và hạnh fúc. Nhưng tiếc rằng đó kô fải là A. Nhìn thấy E cười nói, A cảm thấy rất vui, rồi cuối cùng lại buồn. Chưa 1 lần nào nhÌn thấy E trong thời gian đó A lại kô khóc. Khóc vì E đang đc vui vẻ và hạnh phúc. Nhưng A tin rằng, sẽ có 1 ngày E quay về với A vì A tin rằng trên thế gian này kô ai jêu E như A.......!
Sau 1 thời gian dài, điều A mong ước cũng thành hiện thực. E quay về, cùng A, đi nốt quãng đường con lại. Quay về, như chưa bao h chia xa. Có đôi khi A làm E khÓc, A xin lỗi.......................!
Trên đời này, A chỉ luôn mong E đc vui vẻ cười nói, luôn có cảm jác hạnh fúc và ấm áp trong những ngày lạnh thế này. Nếu E khóc, A sẽ là khăn giấy. Nếu E lạnh, A sẽ là vòng tay ấm áp ôm E. Nếu E đói, A sẽ là cái bánh mỳ. Nếu E thích đi chơi, A sẽ là người đưa E đi. Và nếu E làm vợ, A sẽ là chồng E..luôn bên nhau cho dù khó khăn. E nhé!
jêu E nhiều lắm!!!!!!!!!!!!!!!!!!
Đánh dấu