Đêm xuống...không gian của Nó...chìm trong bóng tối....Nó tính bật khóc...thật to...thật nhìu...mún
Khóc cho hả lòng....nhưng sao Nó cứ bị nghẹn lại...nước mát rơi xuống gối...ướt...nhưng lại ko...bật ra
được tiếng nấc...cho nhẹ lòng...Có 1 câu...khóc thật nhìu rồi sẽ được bao nhiu...vậy mà...vẫn khóc đấy
Chứ...tiếng nấc cứ nghẹn lại...Nó mệt...chỉ mún nằm 1 chỗ.....
Trước đây...Nó đã nghĩ rằng Nó rất cứng rắn...rất mạnh mẽ...Nó sẽ ko gục ngã trước bất cứ việc gì...giờ thì sao...Nó đang bùn...đang nản...Nó nhận ra Nó chẳng mạnh mẽ như Nó nghĩ...bởi vì trước đây Nó chẳng hề vướng bận vào chuyện tình cảm ....bế tắt...khó nói nhờ...???....bùn cười...vậy mà giờ Nó ...chỉ bít nhìn...mà chẳng bít làm thế nào...để lòng Nó được nhẹ nhõm hơn...1 cuộc tình ko phận....1 dấu chấm hết... để lại trong lòng Nó 1 vết thương khó lành...có lẽ điều tốt nhất Nó nên làm cho anh lúc này là Nó nên tránh xa anh ra nhường lại cho anh quyền lựa chọn...con đường mà anh mún đi...ko có Nó bên cạnh...
Các bài viết cùng chuyên mục:
Đánh dấu