Hinata ư?
Cô bé dễ thương của tôi...
Thật khó hiểu nhỉ khi tôi lại chú ý đến em...
Một cô bé nhút nhát, ngại đối đầu và không có gì nổi bật...
Trong khi những Sakura, Ino... lại thừa cá tính, mạnh mẽ, nổi bật và tài năng hơn em.
Đúng là ban đầu tôi đã nghĩ thế...
Nhưng tôi đã nhanh chóng thay đổi suy nghĩ của mình vì tôi nhận ra mình giống em.
Tông gia và phân gia, định mệnh khiến em phải chịu đau khổ khi em đau đớn nhận ra rằng mình không có tài năng, đau đớn nhận ra rằng cái mà gia tộc Hyuga cần ở em lại chính là tài năng...
Em đau, đau lắm, rất đau...
Có ai an ủi em không?
Có ai ở cạnh em không?
Có ai cho em dựa vào để khóc không?
Hay tất cả chỉ là những bức tường lạnh lẽo, những ánh mắt nhìn em như thể khinh thường em rằng " người của tông gia là thế đấy!"?
Em yếu đuối lắm, mỏng manh lắm... Lại còn nhút nhát nữa chứ khi em yêu Naruto mà không dám ngỏ lời^^, lúc nào cũng đứng nhìn cậu ấy từ xa và tim thì đập rộn lên không ngừng khi cậu ấy đến gần.
"[i] Mỗi lần nhìn thấy Naruto là tớ lại thấy mình mạnh mẽ hơn rất nhiều, tớ tự nhủ mình phải luôn cố gắng..."
Đúng, Hinata của tôi lúc nào cũng cố gắng, tập luyện không ngừng...
Để làm gì?
" Em muốn thay đổi."
Dứt khóat vậy đấy, cô bé yếu đuối của tôi...
Muốn thay đổi ư?
Thay đổi vì cái gì?
Vì " phế vật không phải mãi mãi là phế vật ".
Em đứng lên để bảo vệ cho những gì em tin tưởng, cho ước mơ của em, hi vọng của em, tình yêu của em, cho những người em yêu quý...
Tôi nhận ra rằng em yếu đuối nhưng cũng thật mạnh mẽ.
Vì sao à?
Vì em chiến đấu và chiến thắng nỗi sợ hãi của chính bản thân mình chứ sao!
Vùng đất mặt trời thanh lịch...
Tâm hồn em ấm áp, trong sáng, dịu dàng như cái tên em vậy...
Không biết em đã yêu Naruto từ bao giờ, chỉ biết là lúc nào tôi cũng thấy em dõi theo Naruto, lo lắng cho Naruto.
Em quyết tâm và em sẽ không thay đổi...
Thay đổi chính mình ư?
Nghe thì dễ lắm...
Em đã phải đánh đổi cái gì để thay đổi bản thân mình?
Nhiều lắm, nhiều không thể kể hết...
Nhưng sao em vẫn chấp nhận đánh đổi?
Vì có những người ở bên cạnh em...
Đồng đội của em, Kurenai- sensei, và cả hình bóng Naruto nữa...
Máu em chảy, tâm hồn em còn đau hơn nỗi đau thể xác nhiều...
Cười...
Tôi bàng hoàng khi nhận ra em đang cười...
Không phải một nụ cười đau khổ...
Lại càng không phải là một nụ cười muốn vứt bỏ tất cả để ra đi, ra đi thoát khỏi thực tại phũ phàng khiến em đau đớn...
Nụ cười hạnh phúc...
Vì em nhận ra rằng mình có thể thay đổi...
Haha, vậy tại sao tôi vẫn nhìn thấy một Hinata nhút nhát, đến nỗi không dám đi tiễn Naruto, không dám ra chúc mừng khi Naruto trở về?
Bởi vì dù thay đổi thế nào thì em vẫn là em thôi, Hinata vẫn là Hinata.
Vẫn cô bé ấy, cái cô bé dễ thương, cái cô bé mà với cô, tình yêu là cho đi chứ không cần đền đáp.'
Tôi vẫn còn nhớ có một nhân vật trong manga nào đó đã nói: " Nếu được chọn giữa hiện thực và giấc mơ thì tôi sẽ chọn hiện thực. Vì hiện thực đủ tàn nhẫn để nghiền nát một giấc mơ, phải chinh phục hiện thực để vươn tới giấc mơ của chính mình".
[i]Đột nhiên nhớ tới Hinata...
Có lẽ em cũng vậy nhỉ?
Không có tài năng gì đặc biệt nhưng cái mà em thay đổi đâu phải là nhỏ nhỉ?
Mối quan hệ giữa tông gia và phân gia bao đời nay vẫn căng thẳng như vậy...
Sự hiểu lầm kinh khủng ấy đã khiến tâm hồn Neji không tin tưởng vào bất cứ cái gì...
Khiến cho gia tộc Hyuuga chìm trong biển hận thù...
Và rồi em thay đổi tất cả...
Nào phải chỉ riêng bản thân em đâu, Hinata?
Chí ít thì em cũng để lại trong Naruto và Neji một cái gì đó chứ?
Mưa...
Sau cơn mưa trời lại sáng.
Em là mặt trời sau cơn mưa đó Hinata ah!
Không có đau khổ thì ai biết đâu được là hạnh phúc?
Không có bóng tối thì ai biết đâu được là ánh sáng?
Không có mưa thì ai biết quý trọng ánh mặt trời?
Ánh mặt trời trong em là như thế đấy...
Các bài viết cùng chuyên mục:
- Một số hình ảnh đẹp của truyện tranh
- Ảnh Sưu Tầm
- Thiên Tử Truyền Kỳ V - Như Lai Thần Chưởng -...
- Truyện vui nho nhỏ !
- Truyền thuyết các vị thần cổ đại
- Tổng hợp các bộ truyện tranh nổi tiếng thế...
- Thử giày ^^!
- Quà tặng mẹ (Truyện tranh ngắn)
- Phần kết của truyện ĐÔRÊMON
- Cuộc thi vẽ truyện tranh mừng đại lẽ 1000...
Đánh dấu