CÁNH BUỒM ĐỎ THẮM
Trong những cái gì đọng lại của tuổi thơ, nổi bật lên trong tôi vẫn là Cánh buồm đỏ thắm. Đó còn hơn là một bài ca, còn hơn là một chuyện cổ tích, còn hơn là những ước mơ.
Tôi vẫn nhớ như in hình ảnh hầm rượu tối tăm của toà lâu đài cổ. Vẫn nhìn thấy rõ ràng một chú bé dùng bút dạ xanh xoá đi những vệt máu của chúa Jesu bị câu rút.
Và cô bé Axon hàng ngày đi dạo trên bãi biển, chờ đợi cánh buồm đỏ thắm của mình. Cô bé thả xuống nước những con tàu đồ chơi nhỏ bé. Những con tàu nhỏ ấy trôi theo dòng nước và mang theo ước mơ của Axon. Cô bé tin rằng một ngày kia ước mơ sẽ quay trở lại, trên một con tàu thật sự, một con tàu với cánh buồm đỏ thắm như tình yêu mà chàng hoàng tử sẽ dành cho cô.
Tình yêu!
Tại sao chúng ta ít nói về nó đến thế? Chúng ta nói quá nhiều về cuộc sống, về những tư tưởng còn quá chật hẹp và ngắn ngủi của mình. Trong khi chính tình yêu mới là thứ chiếm nhiều chỗ hơn trong trái tim nóng bỏng của bọn ranh con chung nhau ở cái tuổi hai mươi.
Axon thì hàng ngày đi dạo trên bãi biển. Còn cái thằng Tequila lại lênh đênh trên cái bè gỗ còn thảm hại hơn bè của Tôm và Hấc. Chỉ khác một điều là trên bè có một cánh buồm màu đỏ. Rách rưới và đôi khi chắp vá, nhưng cái màu thắm đỏ thì chẳng đời nào có thể phai đi. Lúc nào cũng phải đỏ, để cho Axon còn có thể nhận ra.
Vừa nghe Egoist kêu ca thật nhiều, hắn nói đến những vết thương và cách thức chữa trị nó. Tình yêu và cuộc sống cứ thay phiên nhau để làm vết thương và thuốc đắp? Xin nâng một ly về những vết rách và đám bông băng.
Axôn bé bỏng và cánh buồm đỏ thắm, trong tớ, sẽ mãi mãi là hình ảnh về niềm tin vào 1 tình yêu trong sáng như pha lê, tinh khiết như con suối nhỏ chảy róc rách trong rừng sâu...
Thui kô biết nói gì thì tớ post vài cái sưu tầm của tớ về Cánh buồm đỏ thắm vậy
"Trên đời này có biết bao nhiêu chuyện tình. Có những câu chuyện kết thúc và để lại đêm tối. Có những câu chuyện kết thúc và để lại ánh dương. Có những câu chuyện kết thúc và để lại hư không...
Thế nhưng, chúng mình biết có những câu chuyện mà mãi không kết thúc, trong đó có câu chuyện rực lên mầu đỏ thắm của một cánh buồm. Nó khiến cho mọi người khi đã hiểu về nó thì sẽ phải suy nghĩ về niềm tin, hạnh phúc và ngày mai. Bạn có biết "Cánh buồm đỏ thắm" của Grin chứ? Ở đó, có những mảnh đất đang nở hoa rì rào đâu đó trên những hòn đảo giữa đại dương, và những miền đất ấy ngát hương trong ký ức chúng mình cũng như cánh buồm đỏ thắm rực cháy trong tim Grây và Axôn đến trọn đời.
Đó là thuyền trưởng Grây và cô gái làng chài Axôn. Họ đã từng ở rất xa nhau, nhưng bây giờ thì không.
Thủa nhỏ, cậu bé Grây đã lấy sơn mầu xanh để xoá đi những cái đinh trên bức tranh chúa Kito bị hành hình bởi cậu không thể chịu được nỗi đau đớn, dù là nỗi đau của bất kỳ ai.
Thủa nhỏ và cả khi lớn lên, cô bé Axôn hầu như bị làng Capecna chối bỏ. Mặc kệ những người ấy, cô vẫn tin rằng khi người thợ đốt than xếp than lên xe, chúng sẽ đâm chồi nảy lộc nở ra những đoá hoa và rồi một ngày kia, chàng hoàng tử tuấn tú sẽ theo một cánh buồm đỏ thắm tới đón cô đi.
Hai con người như thế sẽ yêu nhau, sẽ hiểu nhau bởi họ sinh ra trên đời là để hội ngộ bằng cổ tích. Bạn có cho rằng chúng mình viển vông khi tin vào những giấc mơ không? Có cho rằng "cánh buồm đỏ thắm" chỉ là "trò chơi vô nghĩa của trí tuệ", cùng lắm là sự "sưu tầm thú vị về từ ngữ và hình ảnh" không? Nếu thế, chúng mình sẽ rất buồn. Với chúng mình, đó không chỉ đơn giản là hình ảnh xán lạn của một mối tình theo kiểu hoàng tử - công chúa đâu. Bởi vì cánh buồm mơ ước ấy không chỉ là dấu hiệu nhận ra nhau của Axôn và Grây. Mầu đỏ như nắng hồng buổi sớm ấy toả ra niềm vui cao quí rộn ràng giúp cho tâm hồn Axôn không bị hoen ố bởi sự hắt hủi, coi khinh ấy; đã kéo Grây ra khỏi nỗi buồn không biết mình phải đi tìm điều gì trong cuộc đời bao la...
Thế còn chúng mình? Vẫn biết là khoảng trống giữa cuộc đời và cổ tích là mênh mang, vẫn biết là câu chuyện đầy nắng, hoa và gió biển của Grây và Axôn không thể xoá nhoà khoảng trống ấy nhưng chúng mình đã biết tin rằng một nơi nào đó trên trái đất của chúng mình, vẫn có những chàng trai và cô gái như họ, và mãi mãi, sắc thắm của cánh buồm ngày xưa sẽ lung linh trong tim chúng mình. Em có tin không?"
Các bài viết cùng chuyên mục:
Đánh dấu