PDA

View Full Version : Xin mọi người trả lại box Văn Học



EddyViet
01-02-2008, 02:18 PM
Tuy là box văn học nhưng tôi thấy toàn thơ vui là thế nào.Phải chăng ADmin cần lập thêm box thơ vui nữa à.Toàn tán gẫu thì nhiều mà đàm đạo văn học thì ít.

Đúng là việc đọc sách của học sinh bi jo` đáng báo động.Tác phẩm văn học đọc thì ít mà chuyện tranh thơ vớ vẩn thì nhiều.

Xin mọi người đừng lập topic thơ vui nữa.


Tiện thể mong mọi người để chữ ký nhỏ thôi đọc bài trả lời cho dễ.

kembong
01-02-2008, 02:52 PM
anh ơi , trong văn còn có thơ nữa mà .anh ko thấy sách giáo khoa văn nào cũng có in cả thơ nữa ah .văn đâu phải là văn xuôi ko .thơ cũng là văn anh ạ.
hơn nữa theo anh thì thế nào là thơ vớ vẩn .để các bạn ấy tự thể hiện tự sáng tác .ko phải là hay sao
biết đâu đấy lại có thêm 1 thể loại thơ mới hehe

EddyViet
01-02-2008, 03:46 PM
anh ơi , trong văn còn có thơ nữa mà .anh ko thấy sách giáo khoa văn nào cũng có in cả thơ nữa ah .văn đâu phải là văn xuôi ko .thơ cũng là văn anh ạ.
hơn nữa theo anh thì thế nào là thơ vớ vẩn .để các bạn ấy tự thể hiện tự sáng tác .ko phải là hay sao
biết đâu đấy lại có thêm 1 thể loại thơ mới hehe


Thơ thì ít nhất cũng như trong Thi nhân việt nam.Thơ thì cung như xônê chọn lọc,hainơ chứ.

Mấy bài con cóc con ếch kia Vui còn đc chứ van học nỗi j`.Đáng buồn Đáng buồn.

Mà yêu cầu thế thôi chứ có quyền j` mà "để" :))

kevin kern
02-02-2008, 12:18 AM
Thơ thì ít nhất cũng như trong Thi nhân việt nam.Thơ thì cung như xônê chọn lọc,hainơ chứ.

Mấy bài con cóc con ếch kia Vui còn đc chứ van học nỗi j`.Đáng buồn Đáng buồn.

Mà yêu cầu thế thôi chứ có quyền j` mà "để" :))

Mình thấy cậu nói có vẻ hiểu biết,chắc cậu đã đọc rất nhiều thơ,nhiều văn.Vậy mình cùng xin hỏi cậu 1 câu:"Theo cậu thơ là gì ?","Thế nào thì được gọi là 1 tác phẩm văn học".Mình thành thực mong cậu cho mình câu trả lời thấu đáo,vì từ trước đến nay,mình đọc "không ít" nhưng không biết đã "chọn đúng" được "tác phẩm văn học" để đọc chưa.

Cám ơn cậu.

EddyViet
02-02-2008, 11:53 AM
Ừm câu này khó đó.Để từ từ tôi kiếm thông tin đã.

Nhưng chắc chán ko phải như Thơ vui trong này.

EddyViet
15-02-2008, 07:35 PM
Mình thấy cậu nói có vẻ hiểu biết,chắc cậu đã đọc rất nhiều thơ,nhiều văn.Vậy mình cùng xin hỏi cậu 1 câu:"Theo cậu thơ là gì ?","Thế nào thì được gọi là 1 tác phẩm văn học".Mình thành thực mong cậu cho mình câu trả lời thấu đáo,vì từ trước đến nay,mình đọc "không ít" nhưng không biết đã "chọn đúng" được "tác phẩm văn học" để đọc chưa.

Cám ơn cậu.

Xin trả lời ông bác thế này.

Theo tôi VH đích thực là tác phẩm có giá trị hiên thực giá trị nội dung giá trị nhân đạo.Giúp nâng cao tâm hồn của người đọc.

Tôi có phỏng vấn nhà văn kiêm nhà báo kiêm phó tổng biên tập báo VIETNAMNET ông có nói rằng.
"Thơ là hình thức giao tiếp với thương đế.
VH đích thực là tác phẩm nói chuyện đc với thượng đế.

Tuy nhiên cung ko đc coi khinh Kiếm hiệp,trinh thám,tình cảm, vì cái đó dành cho đa số.Ví Dụ như:Đứa trẻ chưa biết đi thì ko ai khinh nó đang BÒ cả. "

Đấy còn hiểu thế nào là tùy ông.

keongot[!]
15-02-2008, 08:21 PM
Tuy là box văn học nhưng tôi thấy toàn thơ vui là thế nào.Phải chăng ADmin cần lập thêm box thơ vui nữa à.Toàn tán gẫu thì nhiều mà đàm đạo văn học thì ít.

Đúng là việc đọc sách của học sinh bi jo` đáng báo động.Tác phẩm văn học đọc thì ít mà chuyện tranh thơ vớ vẩn thì nhiều.

Xin mọi người đừng lập topic thơ vui nữa.


Tiện thể mong mọi người để chữ ký nhỏ thôi đọc bài trả lời cho dễ.

nhưng mừ do ko có box thơ
mừ thơ kũng thuộc trong pạm trù của văn mừ
ko post ở văn thì thơ post chỗ nào

kevin kern
19-02-2008, 07:59 PM
Xin trả lời ông bác thế này.

Theo tôi VH đích thực là tác phẩm có giá trị hiên thực giá trị nội dung giá trị nhân đạo.Giúp nâng cao tâm hồn của người đọc.

Tôi có phỏng vấn nhà văn kiêm nhà báo kiêm phó tổng biên tập báo VIETNAMNET ông có nói rằng.
"Thơ là hình thức giao tiếp với thương đế.
VH đích thực là tác phẩm nói chuyện đc với thượng đế.

Tuy nhiên cung ko đc coi khinh Kiếm hiệp,trinh thám,tình cảm, vì cái đó dành cho đa số.Ví Dụ như:Đứa trẻ chưa biết đi thì ko ai khinh nó đang BÒ cả. "

Đấy còn hiểu thế nào là tùy ông.

Ừ,cám ơn bạn,nhưng tôi đọc rồi mà vẫn không thể biết Doremon với cả Songoku có phải văn học không :D
Mình nghĩ bạn là một người yêu văn học,mình giới thiệu với bạn quyển này,hy vọng bạn thấy nó có ích
Suối Nguồn - Ayn Rand (http://www3.tuoitre.com.vn/Tusach/BookContent.aspx?topicid=942&BookID=181&ComponentID=2)

kevin kern
19-02-2008, 08:40 PM
Có 1 đoạn được người ta trích nhiều:

----------------------------
Thế nào là một người sống thứ sinh? Đấy là người sống với mục đích gây ấn tượng với người khác, lấy sự đánh giá của người khác làm thước đo bản thân.

Mục đích cuộc đời anh ta là gì? Là sự vĩ đại trong mắt người khác. Là danh vọng, sự ngưỡng mộ, sự ghen tị của người khác, của công chúng. Công chúng quyết định giá trị của anh ta và anh ta hài lòng với những gì người ta nghĩ là anh ta có. Công chúng là động lực sống của anh ta, là mối quan tâm lớn nhất của anh ta. Anh ta không muốn giỏi, mà muốn được nghĩ là giỏi. Anh ta không muốn lao động, mà muốn tỏ vẻ lao động và được người ta nghĩ là lao động giỏi. Anh ta vay mượn giá trị và ảnh hưởng của người khác để gây ấn tượng với những người khác nữa. Chính anh ta mới thực sự là kẻ không vị kỷ bởi vì anh ta hoàn toàn không quan tâm tới mình muốn gì hay nghĩ gì, mà chỉ quan tâm đến người khác nghĩ gì về anh ta và hành động theo ảo tưởng đó.

Chúng ta thường hỏi nguồn gốc của mọi hành vi ti tiện, xấu xa trong xã hội là gì? Thực ra không phải là sự vị kỷ, ích kỷ như người ta vẫn nghĩ. Trái lại, nó thủ tiêu hoàn toàn sự vị kỉ, như trường hợp của những kẻ sống thứ sinh. Hãy nhìn vào những kẻ sống thứ sinh. Họ tự biết là mình dối trá nhưng bằng lòng với việc người khác nghĩ là họ chân thật và họ tạo lập lòng tự trọng cho bản thân trên nền tảng đó. Họ tự ảo tưởng bản thân dựa vào những gì họ cho là người khác nghĩ về họ và hoàn toàn không đếm xỉa tới việc họ thực sự nghĩ gì. Họ nhận về mình những thành quả mà họ không tạo ra. Họ tự biết mình là tầm thường, kém cỏi, nhưng hài lòng với việc đã tạo được cho mọi người ấn tượng rằng họ giỏi giang.

Những kẻ sống thứ sinh không hề quan tâm tới sự thật, tới dữ kiện, tới ý tưởng, tới sự sáng tạo hay lao động. Họ không hỏi “Điều đó có đúng không nhỉ?” Họ hỏi “Không biết mọi người có nghĩ điều này là đúng không nhỉ?” Họ không bao giờ tự đánh giá, phán xét mà chỉ lặp lại những gì người khác đánh giá, phán xét. Họ không lao động mà chỉ muốn làm ra vẻ lao động. Họ không sáng tạo, mà chỉ muốn khoe khoang và gọi tên những thứ trang sức phù phiếm có thể đánh bóng cho tên tuổi họ. Họ không quan tâm tới năng lực, mà chỉ quan tâm tới quan hệ. Họ không nghĩ giá trị, mà chỉ quan tâm tới ảnh hưởng. Thế giới sẽ ra sao nếu chỉ có toàn những kẻ sống thứ sinh, những kẻ không lao động, không tư duy, không sản xuất, không sáng tạo?

Người ta không thể tư duy bằng não của người khác, cũng như không thể lao động bằng tay của người khác. Nếu một người tự nguyện chối bỏ khả năng đánh giá và tư duy độc lập của mình, anh ta đã chối bỏ sự nhận biết, sự tỉnh thức, tức là sự tồn tại của anh ta như một thực thể riêing biệt, độc lập. Anh ta chỉ còn tồn tại thông qua người khác như mọt thực thể phản ánh, sống thứ yếu. Những kẻ sống thứ sinh, vì thé, không hề có được cảm nhận đúng đắn, xác thực về thực tại. Thực tại đối với họ không nằm trong nhận thức của họ, do họ xác định, mà nằm đâu đó trong cái khoảng không gian phân cách các cá thể khác ở bên ngoài họ. Thực tại với họ không phải là một thực thể khách quan, mà chỉ là một hệ thống các quan hệ - tức là một thứ không được neo vào đâu cả. Nói cách khác, nó là một sự trống rỗng, vô hình và vô nghĩa thực sự.

Thảm hoạ của thế giới là gì? Là sự đầy rẫy những kẻ không có cái tôi độc lập của mình. Là sự đầy rẫy những ý kiến được phát biểu không thông qua quá trình tư duy độc lập. Là sự tràn ngập các hành vi thiếu động cơ và cân nhắc. Là việc quyền lực không đi kèm với trách nhiệm. Những kẻ sống thứ sinh hành động, nhưng động lực hành động của họ lại nằm rải rác ở trong các cá thể khác. Chúng ở khắp nơi mà lại không ở đâu. Bạn không thể nói lí với một kẻ sống thứ sinh. Anh ta không hề biết tới lí lẽ. Anh ta không bao giờ có thể hiểu bạn đang nói gì vì anh ta có cơ chế tư duy hoàn toàn thứ sinh. Nói lí với anh ta cũng giống như là bị đấu tố bởi một toà án khống vậy. Một đám đông vô hình và mù quáng hậu thuẫn anh ta và sẽ đè bẹp bạn không thương tiếc bằng sự vô hướng trong hành vi.

Những kẻ sống thứ sinh sợ hãi một thứ duy nhất: những người tư duy độc lập. Họ có thể tha thứ cho bọn tội phạm, ngưỡng mộ những kẻ độc tài, nhưng họ không thể dung thứ cho những người tư duy độc lập. Bởi vì với những người tư duy độc lập, họ không thể tồn tại; mà đó lại là thứ tồn tại duy nhất họ biết tới – tồn tại trong người khác và bằng sự công nhận của người khác. Cứ nhìn vào thế giới này, có thể thấy dấu hiện của sự thù ghét đó ở việc những kẻ sống thứ sinh nhạo báng và cố gắng chối bỏ bất cứ tư tưởng nào biểu hiện sự độc lập. Họ phỉ báng, bôi nhọ, và cố gắng vùi dập những người tư duy độc lập, những người sống với sự nhất quán trong tư tưởng.

Chính việc con người tìm kiếm sự công nhận của người khác như thước đo giá trị, như nền tảng của lòng tự tin và tự tôn đã mở đường cho những sợ hãi, hoảng loạn trong đời sống. Người ta phàn nàn rằng người ta cố gắng tìm kiến hạnh phúc mà không bao giờ thấy. Giá như họ chỉ cần nghĩ một chút xem họ đã từng bao giờ có một mong muốn thực sự nào của mình chưa, họ sẽ biết câu trả ời cho sự khốn khổ của họ. Họ sẽ nhận thấy rằng những ước muốn, nỗ lực, ước mơ, tham vọng của họ đều có động lực là người khác. Họ thậm chí không muốn làm giàu và kiếm tiền như một mục đích rốt ráo, tự thân và chân chính; mà chỉ muốn kiếm tiền như công cụ để có danh vọng và gây ấn tượng với người khác. Họ coi thanh thế như một thứ huân chương. Do đó họ không cảm thấy niềm vui trong những gì họ làm và họ cũng không thể cảm thấy niềm vui trong những gì họ làm và họ cũng không thể vui vẻ hưởng thụ thành quả của mình. Họ hầu như không thể tự nhủ “Đây là điều tôi muốn bởi vì tôi muốn, chứ không phải vì điều đó làm cho người khác ghen tị, ngưỡng mộ tôi”. Và sau đó, họ lại băn khoăn vì sao họ không thực sự cảm thấy hạnh phúc.

Tất cả các dạng thức của hạnh phúc đều có tính riêng tư. Những giây phút hạnh phúc nhất là những giây phút thực sự riêng tư, tự tạo, và về bản chất là không thể chia sẻ. Những thứ mà chúng ta thực sự coi là thiêng liêng là những thứ chúng ta sẽ không mang ra trước thị phi. Thế mà bây giờ đa số chúng ta có ý nghĩ rằng hạnh phúc là phải ở giữa mọi người; và chúng ta tìm kiếm hạnh phúc trong đám đông, các phòng tiệc ồn ào. Chúng ta không biết rằng chúng ta thiếu cái phẩm chất duy nhất để có hạnh phúc thực sự: đó là sống tự thân (về tư tưởng). Không có sự sống tự thân, mọi thứ khác đều chỉ là ước lệ và ảo ảnh.

EddyViet
02-03-2008, 06:54 AM
Ừ,cám ơn bạn,nhưng tôi đọc rồi mà vẫn không thể biết Doremon với cả Songoku có phải văn học không :D
Mình nghĩ bạn là một người yêu văn học,mình giới thiệu với bạn quyển này,hy vọng bạn thấy nó có ích
Suối Nguồn - Ayn Rand (http://www3.tuoitre.com.vn/Tusach/BookContent.aspx?topicid=942&BookID=181&ComponentID=2)

Ăn nói lủng củng." Ko bít có phải là văn học ko " nhưng lại " giới thiệu cho bạn yêu văn học".Ê học khối tự nhiên à.

Cái đó người ta gọi là truyện tranh chứ ko ai gọi là văn học cả.

2 truyện này tôi đọc mòn đít rồi.

Edit by troinangto

kembong
02-03-2008, 08:42 AM
Ăn nói lủng củng." Ko bít có phải là văn học ko " nhưng lại " giới thiệu cho bạn yêu văn học".Ê học khối tự nhiên à.

Cái đó người ta gọi là truyện tranh chứ ko ai gọi là văn học cả.

2 truyện này tôi đọc mòn đít rồi.

À tiện thể địt mẹ thằng admin

đề nghị bạn ăn nói có văn hóa hơn 1 chút
Theo tôi VH đích thực là tác phẩm có giá trị hiên thực giá trị nội dung giá trị nhân đạo.Giúp nâng cao tâm hồn của người đọc
sogoku và đoremom đều có nhưng điều kiện trên nhưng tại sao nó vẫn ko phải tác phẩm văn học .định nghĩa của bạn có vấn đề rồi đấy
theo như bạn nói : Đứa trẻ chưa biết đi thì ko ai khinh nó đang BÒ cả. "

thể nên dẫu chẳng thành thơ thì cũng ngày càng gần thơ .ngọc thô còn cần mài dũa nữa là đá sỏi .