PDA

View Full Version : Phải nghe...



Wind
15-11-2007, 11:55 PM
Âm nhạc là thứ chuyển chở cảm xúc tuyệt vời nhất, trọn vẹn nhất, giúp chúng ta cảm nhận được tới từng ngõ ngách sâu thẳm nhất của tâm hồn.

Âm nhạc có thể làm cho những vết thương lòng hàn gắn và cũng có thể làm cho những vết thương trở nên sâu hơn, dai dẳng hơn. Âm nhạc khơi dậy miền xúc cảm và kỷ niệm, tô màu cho ký ức, vẽ lên cho nó những bức họa với đủ những gam màu của cuộc sống.

Âm nhạc là chất lãng mạn, thi vị, khuấy động xúc cảm. Thử hình dung những thước phim lãng mạn sẽ buồn tẻ, vô hôn như thế nào nếu không có giai điệu, âm thanh. Cũng tương tự, những đọan phim hồi hộp, gây cấn sẽ kém hẳn sức hấp dẫn và hiệu quả nếu không có nhạc đệm xen vào.Chúng ta có thể nhận thấy các nhà làm phim Hàn Quốc đã sử dụng âm nhạc hiệu quả như thế nào trong các thước phim lãng mạn như Hoa cúc dại, Chuyện tình Harvard hay Hương mùa hè và người Mỹ thì tuyệt vời trong các phim hành động, các tác phẩm điện ảnh lớn như MI, King Kong, The Lord of the ring,etc.

Mơ mộng một chút, tôi thích hình ảnh đạp xe trên những con dốc vắng vẻ vào một chiều hòang hôn ở một vùng núi với thật nhiều hoa màu trắng , và sau đó chạy ào ra biển xanh trong vắt phẳng lặng, hoang sơ với bầu trời cao vút. Tuyệt vời hơn nữa là khung cảnh được lồng vào những giai điệu cổ điển " Serenade" , " Fur Elise" hay bán cổ điển như " Marriage de amour" hoặc "Canon"...

Theo tôi nghĩ, nhạc cổ điển nghe trong lúc vui, lúc buồn đều tuyệt diệu cả. Lúc buồn, nó là liều thuốc xoa dịu nỗi buồn, làm tâm hồn nhẹ nhàng, thanh thản hơn..; lúc vui, nó lại là chất xúc tác màu hồng tô vẽ cảm xúc, giúp người nghe cảm nhận sâu sắc hơn vẻ đẹp của cuộc sống.

Còn với nhạc trẻ, nhạc hiện đại thì cũng tùy. Nhạc pop, blue, jazz, country, v.v..thì chỉ nghe lúc tâm trạng tốt thôi chứ cũng chả thể nào nghe được khi buồn. Còn nếu để tinh thần phấn chấn, hăng hái, "động" hơn thì cứ việc mở dance, techno, hiphop là có tác dụng ngay tức thì.

Hãy cùng chia sẻ những cảm nhận của mình về âm nhạc nhé...
Có bao giờ các bạn hiểu hết về những bài hát mình yêu thích chưa,hoặc muốn biết cảm nhận của người khác về bài hát đó...hãy chia sẻ:j5:.Cũng có thể chỉ là tình cờ bạn nghe đc 1 bài hát,1 bản nhạc gợi cho bạn cảm giác j` j` đó:vui,hao hứng,phấn khởi hoặc buồn da diết,nhớ 1 ai đó...:36:Tất cả sẽ có ở đây:n3:,hãy cùng lắng nghe,cảm nhận và...hâm nóng cái box music này lên nhá,ko nó sắp mốc meo rồi:D.Nhìn thấy mấy box hàng xóm đông khách tớ ngứa tay ngứa chân lắm rồi :orismi1:

Chú ý nhớ,các bài viết của các bạn phải thật đúng chủ đề,léng phéng là tớ del thẳng tay đấy.

À mà cái tên topic nghe hơi bị "đầu gấu" nhể,kệ,thế mới câu đc khách chứ:orismi1:


:83:Let's go:27:

:33::25::36::13::1::2:

Wind
16-11-2007, 12:01 AM
Purest of pain

http://magpie.nghenhac.info/anhso/pmmusic.info/np/Purest%20of%20pain%20-%20Son%20by%20four.mp3

Anh đã cố không gọi điện cho em, nhưng anh không thể cưỡng lại được. Chắc là anh yếu mềm và thậm chí không che dấu nổi điều đó, vì thế anh đã đầu hàng chỉ để được nghe giọng nói của em.


Purest Of Pain - Thông tin bằng tiếng Anh về ca khúc này trên wikipedia chỉ vỏn vẹn mấy dòng sau : "Son By Four là ban nhạc latin của Puerto Rico, thành lập bởi nhạc sĩ kì cựu Ormar Alfano, gồm các thành viên Angel Lopez, Pedro Quiles và anh em Javier, Jorge Montes. Ca khúc The Purest of Pain (tựa gốc là A Puro Dolor) là sáng tác của Ormar Alfano, đựơc thu âm bằng tiếng Anh và tiếng La tinh".

Lần đầu tiên nghe bài này là khỏang 4 năm trước, do Coco Lee hát, có tựa là Baby I'm sorry. Tiết tấu cuốn hút người nghe ngay từ những giây đầu tiên. Bài hát đã giúp Son By Four trở thành ban nhạc one-hit wonder (chỉ nổi nhờ một bài) khi lọt vào Billboard Hot 100 ở vị trí 26 vào tháng 8, năm 2000. Purest of Pain là câu chuyện về một chàng trai không thể tự lừa dối lòng mình: "Xin lỗi anh không định gọi em, nhưng rồi không thể nào cưỡng được. Anh biết mình yếu đuối, và thậm chí chẳng che giấu được niềm đau. Thế rồi anh buông xuôi tất cả, để được nghe giọng nói của em". Từng "giọt" guitar thả tong tong vào câu hát, kiến tạo nên cái không gian trầm mặc, mà nơi đó có một con tim đang thổn thức "Hãy trả lại cho anh niềm vui sống,trả dũng khí để anh tiếp tục sinh tồn, và cả khí trời để cho anh hít thở. Thế giới trở thành nơi hoang tàn trống trải. Ngày dài thì lạnh lẽo cô liêu. Và đêm về, chỉ còn đó nỗi đau tinh khiết nhất "

"Sorry I didn't mean to call you but I couldn't fight it
I guess I was weak and couldn't even hide it
and so I surrender just to hear your voice"

Không biết đã bao lần anh tự nhủ rằng mình có thể sống thiếu em, và có thể là đã có một ai đó bên cạnh em. Nhưng em ơi có điều này anh muốn em biết.

Rằng sâu thẳm trong anh, anh cảm thấy như anh đang chết dần chết mòn, anh chỉ muốn được nhìn thấy em và đó là tất cả những gì anh mong muốn

Hãy trả lại cho anh những ước mơ, dũng khí để anh có thể sống, không khí cho anh hít thở.

"Vida, give me back my fantasy the courage that I need to live the air that I breathe
Carino mio, my world becomes so empty my days are so cold and lonely
and each night I taste the purest of pain."

Người yêu hỡi, thế giới của anh trở nên trống rỗng, ngày cô đơn và lạnh lẽo, mỗi đêm anh nếm phần tinh khiết nhất của nỗi đau.

Ước gì anh có thể nói với em rằng anh thấy đỡ hơn nhiều khi mỗi ngày trôi qua và rằng anh không đau khổ khi em bước đi nhưng, sự thật là anh không thể tìm ra con đường của mình

Và sâu thẳm trong anh, anh đang chết dần, tất cả những gì anh muốn chỉ là được nhìn thấy em
"...Wish I could tell you I'm feeling better every day
that it didn't hurt me when you walked away
but to tell you the truth I can't find my way

And deep inside me I feel like I'm dying
I have to see you it's all that I'm asking."

Vida, give me back... Lời bài hát thật đúng với tâm trạng, cũng cố không gọi điện thoại cho người đó nhưng cuối cùng vẫn chịu không nổi và gọi, chỉ để nói vài câu vớ vẩn. Cũng nhiều lần tự nhủ là "chẳng cần, người ta có thích mình đâu, chắc là người ta thích ai đó rồi, mà yêu làm gì cho mệt cứ một mình cho khỏe". Nhưng cuối cùng vẫn cảm thấy buồn, vẫn muốn gặp người đó, hoặc là nhìn thấy người đó thôi cũng được.Thế rồi cố quên, cố nghĩ đến những chuyện khác, tập trung vào làm việc. Cũng mang lại một số kết quả, cảm thấy đỡ buồn phần nào, nhưng không hiểu sao vẫn nghĩ về người đó.

Ngoài mặt thì tỏ ra bình thường nhưng sâu trong lòng thì lại chứa một nỗi đau .Tất cả những nỗi buồn đó chẳng ai biết, kể cả người đó, vì khả năng che đậy rất giỏi, chỉ một mình biết, một mình buồn, nhưng có gì xấu đâu mà phải che đậy nhỉ? Dẹp quách cái thể diện đi, ai cũng có những lúc yếu mềm mà, tại sao lại phải che dấu chứ? tại sao lại phải cố ra vẻ như không có gì chứ? Nói thẳng ra là rất thích người ấy và rất buồn khi không được chấp nhận tình cảm đó thì sao? Yếu mềm đó thì sao?

Mà thôi, phải đứng lên thôi. Không thể giống như đoạn cuối bài hát này được, không thể "Can't find my way" được. Mặc dù thích người đó nhiều, nhưng nếu người đó không thích lại thì cũng vẫn phải sống bình thường chứ. Nhưng mà sẽ vẫn đợi người đó, biết đâu nếu kiên trì thì một ngày nào đó sẽ được chấp nhận.


Purest of Pain
Sáng tác: Ormar Alfano
Thể hiện: Son By Four

I'm sorry I didn't mean to call
but I couldn't fight it
I guess I was weak and couldn't even hide it
and so I surrender just to hear your voice
I know how many times I said I'm gonna to live with out you
and maybe someone else is standing there beside you
but there's something baby that you need to know
that deep inside me I feel like I'm dying
I have to see you it's all that I'm asking.
Vida, give me back my fantasies
the courage that I need to live
the air that I breathe
carino mio, my world becomes so empty
my day's are so cold and lonely
and each night I taste
the purest of pain.
I wish I could tell you I'm feeling better every day
that it didn't hurt me when you walked away
but to tell you the truth I can't find my way
and deep inside me I feel like I'm dying
I have to see you it's all that I'm asking.
Vida, give me back...


( Nguồn: Vietnamcayda)

Wind
16-11-2007, 11:09 PM
mms://nhacvietplus.com.vn/nhacvietplus/media/1phainghe/motminh_thanhtung.wma

Sau một ngày, đêm đến là khoảng thời gian chúng ta cảm thấy yên bình nhất, nhẹ nhàng nhất. Có phải chăng, khi mà mọi thanh âm của cuộc sống "cơm áo gạo tiền" tạm lắng xuống thì những tiếng nói từ trái tim khẽ khàng cất lên.

Một mình trong khuya vắng, đối diện với chính lòng mình, có biết bao nỗi niềm cứ ào ạt đổ về, có cảm xúc tưởng chừng đã lãng quên bỗng sao tự dưng nối gót tìm lại... trong những giây phút thinh lặng quý giá, tâm hồn chợt xuyến xao khi bắt gặp khúc tình ca du dương, day dứt - "Một mình".

"Gió nhớ gì ngẩn ngơ ngoài hiên
Mưa nhớ gì thì thầm ngoài hiên
Bao đêm tôi đã một mình nhớ em
Đêm nay tôi lại một mình"
Khi mang tâm sự thì hình như ta luôn nhìn tất cả mọi vật bằng cảm xúc đang ngự trị trong lòng mình. Một cơn gió cũng có dáng có hình, hạt mưa cũng lồng vào chút thầm thì vu vơ. Cái khó khăn nhất của con người là phải quên những gì mình luôn mong nhớ. Càng gạt bỏ nỗi nhớ càng trào dâng, nhất là khi chỉ có mình với chính mình. Nó như một vết dao cứa lòng đau nhói...

Thanh Tùng đã nói hộ chúng ta một tâm sự rất chân thành, rất hay gặp phải trong tình cảm qua ngôn ngữ trầm bổng của thanh âm. Không cầu kỳ, không nói gần nói xa, bản nhạc đã trực tiếp diễn đạt tâm trạng của người trong cuộc một cách cụ thể, từ cái cụ thể đã lay động biết bao trái tim đồng cảnh ngộ.

"Nhớ em vội vàng trong nắng trưa
Áo phơi trời đổ cơn mưa
Bâng khuâng khi con đang còn nhỏ
Tan ca bố có đón đưa

Nhớ em giọt mồ hôi tóc mai
Gió sương mòn cả hai vai
Đôi chân chênh vênh con đường nhỏ
Nghiêng nghiêng bóng em gầy"

Ai trong chúng ta cũng đôi lần mang trong mình nỗi nhớ, mà khó khăn nhất là nỗi nhớ trong tình yêu. Tình yêu và nỗi nhớ luôn song hành như hình với bóng, nỗi nhớ ấy không phải là những gì xa xôi viễn vông, nó có thể chỉ là nụ cười, cái nheo mắt, dáng đi, tiếng cười... Nhân vật trữ tình cũng thế, nhớ về em với những hình ảnh rất đời thường nhưng cũng rất sâu sắc - đó là những hình ảnh vất vả, lo toan mà em lặng lẽ trải qua bao tháng ngày.

Tôi thấy xúc động nhất khi được thả hồn vào khúc nhạc với giai điệu chầm chậm, réo rắt và từ từ nó chuyển đến người nghe chút tư lự, lắng nghẹn cùng hình ảnh "Đôi chân chênh vênh con đường nhỏ. Nghiêng nghiêng bóng em gầy". Không hiểu sao khi giai điệu qua rồi mà bóng hình ấy cứ ẩn hiện mãi trong tâm trí tôi, tôi bắt gặp ở đấy một bóng dáng chung của biết bao người phụ nữ, của biết bao thân phận cả đời chỉ biết sống để cho, một bóng hình "nghiêng nghiêng" mờ nhạt nhưng làm nên điểm nhấn cho bức tranh cuộc đời...


"Vắng em còn lại tôi với tôi
Lá khô mùa này lại rơi
Thương em mênh mông chân trời lạ
Bơ vơ chốn xa xôi

Vắng em đời còn ai với ai
Ngất ngây men rượu say
Đêm đêm liêu xiêu con đường nhỏ
Cô đơn, cùng với tôi về..."

Rồi những giây phút trào dâng cũng qua đi, chúng ta lại sẽ quay về với thực tại, Đêm tàn rồi ánh ban mai lại đến, quay quắt trong yêu thương lại nhường chỗ cho lo toan vất vả, nhớ nhung lại thay thế bởi những tất bật của cuộc sống. Song, từ sâu thẳm, tôi tin những trái tim luôn hướng về nhau sẽ có ngày hội ngộ trong một nhịp đập chung rộn rã.

Wind
17-11-2007, 11:29 PM
mms://nhacvietplus.com.vn/nhacvietplus/media/1phainghe/liverpool_uneverwalkalone.wma

Sẽ chẳng có CLB nào có một ca khúc truyển thống tuyệt vời như thế. You’ll never walk alone - Bạn sẽ không bao giờ đơn độc.

Đó là một ca khúc được viết cho một vở kịch mang tên Carousel tại sân khấu kịch Broadway vào năm 1945. Người soạn nhạc cho ca khúc là Richard Rodgers và phần lời là của Oscar Hammertein. Ngay khi xuất hiện, ca khúc đã tạo một âm hưởng đặc biệt, mà ý nghĩa của nó vượt qua khỏi khuôn khổ của vở kịch Carousel. Khi sân khấu Broadway đang diễn vở kịch, chiến tranh thế giới thứ hai vẫn chưa chấm dứt. Trong số những khán giả tới xem, nhiếu người có chồng, cha, con trai hay người yêu ngoài mặt trận – ca khúc đó đã giúp họ khuây khoả được phần nào

Một ca khúc làm chấn động giới âm nhạc thời đó. You’ll never walk alone được trình diễn và thu băng đĩa bởi những ban nhạc, những ca sĩ nổi tiếng nhất thuộc đủ mọi thể loại pop, rock, nhạc Gospel, jazz, nhạc Country và cả nhạc Opera. Có thể kể ra đây những ngôi sao, những ban nhạc ít nhất một lần say sưa trình diễn ca khúc này: Louis Armstrong, ChetAtkins, Shirley Bassey, Glen Campbell, Ray Charles, Perry Como, Michael Crawford, Placido Domingo, Aretha Franklin, Judy Garrland, Gerry and the Pacemakers, Marilyn Horne, Mahalia Jackson, Patti Labelle, Cleo Laine, Mario Lanza, Darlene Love, Jim Nabors, Olivia Newton John, Pink Floyd, Evils Presley, The Righteous Brothers, Nina Simone, Frank Sinatra, Kiri TeKanawa, Conway Twitty và Dionne Warwick.

Trong một thế giới đầy những hiểm hoạ, sự bất hạnh có thể tới bất cứ lúc nào, ca khúc You’ll never walk alone như một lời động viên, khích lệ con người ta vững tâm tiến lên phía trước: “Khi bạn đi qua dông bão, hãy ngẩng cao đầu, đừng lo sợ trước màn đêm u tối, sau cơn bão sẽ là bầu trời rực rỡ, và tiếng hót ngọt ngào của con chim chiền chiện… Hãy tiến lên vượt qua mưa gió, với niềm hy vọng trong trái tim mình, bạn sẽ không bao giờ đơn độc.”

Và ca khúc đã trở thành bài hát truyền thống của Liverpool, cùng đội bóng được mệnh danh là “The Kop” chinh chiến khắp nước Anh, khắp châu Âu. Trong những ngày bi đát nhất là thảm hoạ Heysel và Hillsborough, những người còn sống sót hát you’ll never walk alone trong nước mắt, cầu cho linh hồn những người xấu số không đơn côi ở bên kia thế giới. Từ đó, trong những đám tang của người dân thành Liverpool, người ta thấy vang vọng khúc ca “You’ll never walk alone” – khúc ca làm những người thân nguôi đi nỗI buồn.

Với lời ca đầy lạc quan, You’ll never walk alone trở thành ca khúc số một trong những đợt quyên góp cho các nạn nhân của chiến tranh, thảm hoạ thiên nhiên hay bệnh tật. Năm 1985, một chương trình ca nhạc quyên tiền ủng hộ các nạn nhân của thảm hoạ tại sân vận động Bradford đã được mang tên “You’ll Never Walk Alone”. Tại Mỹ, ca khúc này cũng xuất hiện trong những đợt vận động phòng chống bệnh AIDS.

Với mỗi người dân Liverpool, You’ll Never Walk Alone đã trở thành ca khúc không thể thiếu trong cuộc sống thường nhật. Mỗi khi bước vào Anfield, họ lại được chiêm ngưỡng dòng chữ You’ll Never Walk Alone trên cổng Shankly Gates và được đắm mình trong không khí âm nhạc tuyệt vời trên khán đài. Ca khúc thường được một người xướng và cả vạn người đồng thanh hát theo.

Những người không có duyên vớI Liverpool, phải rời sân Anfield để thi đấu ở một nơi nào đó, đều sẽ được chia tay bằng một câu: “Với niềm hy vọng trong tim mình, bạn sẽ không bao giờ đơn độc…”


You''ll never walk alone
Singer: Gerry and The Pacemakers

When you walk through the storm
Hold your head up high
And don't be afraid of the dark
At the end of the storm
There's a golden sky
And the sweet silver song of the lark
Walk on, through the wind
Walk on, through the rain
Though your dreams be tossed and blown
Walk on, walk on, with hope in your heart
And you'll never walk alone
You'll never walk alone
Walk on, walk on, with hope in your heart
And you'll never walk alone
You'll never walk alone

Crazy BaBy
17-11-2007, 11:42 PM
sao mà e này co1 tâm hồn nghe nhạc lạ thật,toàn cảm xúc buồn thôi!!ko hiểu có gặp chuyện gì trong tình cảm ko nhỉ

Wind
08-12-2007, 03:31 AM
Chỉ là mong ai đó đang có tâm trạng mà nghe cái này sẽ đỡ đi thôi anh ạ,niềm vui thì có thể dễ dàng chia sẻ nhưng nhiều khi nỗi buồn lại khó có thể nói ra.Khi ngôn ngữ bất lực hãy để âm nhạc lên tiếng..
Cảm ơn ông anh đã quan tâm:D.

Wind
08-12-2007, 03:37 AM
mms://nhacvietplus.com.vn/nhacvietplus/media/2007/12/phainghe/My December.wma

Mệt mỏi, hai từ dường như đã trở nên quá quen thuộc đến nổi không buồn nói ra nữa . Cứ như một vết thương lâu ngày âm ỉ không chịu lành. Đã từ bao giờ mình trở nên như thế này nhỉ? Cũng chằng nhớ và để ý nữa. Ngày tháng như một guồng máy cuốn ta vào hố đen trống rỗng,cứ bước đi, nhưng không mục đích.

This is my December
this is my time of the year
this is my December
this is all so clear
this is my snow covered home
this is my December
this is me alone....

Dù giờ đang có là mùa xuân hay mùa hạ, dù quanh ta mọi người đều vui vẻ và hạnh phúc với những gì đang có. Nhưng sao ta lại cảm thấy cái lạnh giá và cô đơn của tháng mười hai băng giá. Có lẽ đó là khoảng thời gian của mình trong năm, và mãi là vậy. Điều đó bỗng sao quá rõ ràng, đường về nhà chỉ một màu tuyết phủ. Những ai quanh ta cũng chẳng còn nữa, chỉ mình ta lẻ loi lê bước.

And i
just wish that i didnt feel
like there was something i missed
and i
take back all the things i said
to make you feel like that
and i
just wish that i didnt feel
like there was something i missed
and i
take back all the things i said to you

Bất giác mình chỉ ước gì mình không cảm thấy hụt hẫng như đang lỡ mất điều gì đó, như đang trễ mất chuyến tàu khuya. Mình cứ chơi vơi trong khoảng lặng giữa hai đầu ngọn sóng, thả mình cho sóng muốn cuốn đi đâu thì đi. Lại một cảm giác trống rỗng. Những điều mình đã nói ra, những việc mình đã làm, nếu có thể lấy lại được thì hay biết mấy. Như vậy thì mình đâu phải cảm thấy như vậy, vẫn biết làm người ai lại không có lúc sai lầm. Nhưng sao, mình không thể tha thứ cho bản thân. Có lẽ cuộc sống là vậy, " bắt mình cười khi mình không muốn, bắt mình vui khi lòng buồn rười rượi ". Lại nhớ có câu: " Đời người như một vì sao ", một vì sao tắt thì cũng chẳng làm lu mờ được bầu trời sao.

And i give it all away
just to have somewhere to go to
give it all away
to have someone to come home to

Mình sao muốn vứt bỏ tất cả, tất cả. Chỉ để có một nơi chốn nương tựa dừng chân. Bỏ đi tất cả chỉ để có một ai đó đi bên mình, để cảm giác cô đơn, trống rỗng này không gặm nhấm hồn mình đến vậy. Nhưng, thực tại vẫn là thực tại. This is my December, quanh ta vẫn chỉ một màu băng giá của tháng mười hai.

This is my december
these are my snow covered dreams
this is me pretending
this is all i need

Những giấc mơ của mình, tuyết phủ trắng. Mình đang ra sức đào bới trên đống tuyết mà hình như, càng ngày càng phủ dày trên ước mơ ảo vọng của mình. Lại cô đơn và thất vọng. Nhưng không đau như trước nữa, có lẽ mình đã quá quen rồi chăng? Giống như một vỏ bọc ngụy trang bao ngày, "mình chỉ giả vờ tự lừa dối bản thân rằng, đây là tất cả những gì mình cần ". Nhưng không phải vậy, mình đã quá mệt mỏi chỉ muốn vỡ vụn ra...

Ôi, tháng mười hai, buốt giá và lạnh lẽo, mình cần một ngọn lửa nhỏ để sưởi ấm tâm hồn.

Sagi
02-04-2009, 02:57 PM
Tell me why
Hãy nói cho tôi biết tại sao?
Tôi đang chờ một câu trả lời thỏa đáng...

Khi giọng ca thiên thần của Delclan galbraith cất lên khúc ca Tell me why cũng là lúc cả thế giới như bừng tỉnh sau giấc ngủ vùi hàng ngàn năm trong sự quên lãng. Nỗi đau của hàng vạn sinh vật trên trái đất được cất thành lời. Tell me why thực sự trở thành một ca khúc mang đậm tinh thần nhân bản, là lời kêu cứu làm rung động triệu triệu trái tim con người, có thể sánh ngang với Earth song về phương diện này.

Có hàng ngàn câu hỏi cần phải trả lời. Bởi thực tế mọi điều đã diễn ra không như mong muốn. Chiến tranh kéo theo sự tàn phá hàng ngàn cánh rừng, đại dương đang kêu cứu, hàng vạn sinh vật đang lâm nguy. Tất cả đang kêu khóc thảm thương trước sự hủy diệt. Tại sao? câu hỏi chất vấn đầy nhức nhối bởi chính chúng ta cũng không bao giờ có câu trả lời thỏa đáng.

Bài hát kết thúc nhưng những trăn trở vẫn còn vang vọng, những điệp khúc Tell me why tiếp tục xoáy sâu vào tâm hồn tôi. Tôi đã thực sự được thức tỉnh, để hiểu và không bao giờ muốn lặp lại những đau thương, muốn được sẻ chia và hàn gắn... Và trên hết đó là mong muốn được hạnh phúc và bình yên. tôi. Tôi đã thực sự được thức tỉnh, để hiểu và không bao giờ muốn lặp lại những đau thương, muốn được sẻ chia và hàn gắn... Và trên hết đó là mong muốn được hạnh phúc và bình yên.


Tớ đang tự hỏi mình là tại sao bây giờ mới được nghe ca khúc này. Ngay từ lần đầu tiên tiếp xúc với nó, đã có 1 cảm xúc tuyệt với rồi. Từng giai điệu, ca từ như ngấm vào từng lỗ chân lông. Và thật sự là....

những điệp khúc Tell me why tiếp tục xoáy sâu vào tâm hồn..

http://mp3.zing.vn/mp3/nghe-bai-hat/Tell-Me-Why-Declan-Galbraith.IWZCZIZE.html


In my dreams, Children sing
A song of love for every boy and girl
The sky is blue, the fields are green
And laughter is the language of the world
Then I wake and all I see is a world full of people in need

Tell me why,(why) does it have to be like this
Tell me why, (why) is there something I have missed
Tell me why, (why) cause I don't understand
When so many need somebody
We don't give a helping hand
Tell me why

Every day, I ask myself
what will I have to do to be a man
Do I have, to stand and fight
To prove to everybody who I am
Is that what my life is for?
To waste in a world full of war

Tell me why, (why) does it have to be like this
Tell me why, (why) is there something I have missed
Tell me why,(why) cause I don't understand
When so many need somebody
We don't give a helping hand
Tell me why (Tell me why)
Tell me why (Tell me why)
Tell me why (Tell me why)
Just tell me why (why, why, why)

Tell me why, (why) does it have to be like this
Tell me why, (why) is there something I have missed
Tell me why, (why) cause I don't understand
When so many need somebody
We don't give a helping hand
Tell me why (Why why, does the tigers run?)
Tell me why (Why why, do we shoot the gun?)
Tell me why (Why why, do we never learn?)
Can someone tell us why we let the forests burn

(why why do we say we care?) tell me why
(why why do we stand and stare?) tell me why
(why why do the dolphins cry?) tell me why
Can someone tell us why we let the ocean die

(why why if we're all the same?) tell me why
(why why do we pass the blame?) tell me why
(why why does it never end?)
Can someone tell us why we cannot just be friends (x2)

Why why?





:chuyenhvt:

BUBABY
02-04-2009, 02:58 PM
hay hay hay,...I LOVE MUSIC ,...............................

Sagi
03-04-2009, 01:07 PM
Up :D

Quynhchemistry
03-04-2009, 01:22 PM
Em ưi, vào đây mà nghe típ ná :">, I love Declan Galbraith! :"> http://chuyenhvt.net/forum/showthread.php?t=9113&highlight=declan+galbraith
@Sagi: Tớ cũng rất thích bài đó! (Mà sao lại thích pót bài đó ở đây? Mún gây chú ý à? ;)))

Rains Quỷ
03-04-2009, 01:32 PM
Nghe buồn quá :-<