PDA

View Full Version : Tình yêu là một lần cảm cúm - Đào Tử Hạ



_[nhắt xù]_
13-07-2011, 05:11 PM
"Trên thế gian này không thiếu trai anh hùng, gái thuyền quyên, nếu thiếu chỉ là cơ hội để cho họ gặp nhau"



Chap 1: MƯA BỤI


Trời se lạnh, tiếng mưa rơi tí tách làm không khí mùa xuân thêm ẩm ướt.
Chiếc rèm thủy tinh thoáng lay động, một chàng trai vén tấm rèm lên và bước chân vào cửa hàng tạp hóa "7-11", những giọt nước mưa theo chân anh bước vào. Trong gian hàng nhỏ bé, người tránh mưa đứng chen chúc với nhau. Mọi người đều không ai quen ai, người thì đọc báo, người thì nghịch điện thoại, không ai để ý đến một chàng trai cũng đang trú mưa như họ. Ánh mắt của chàng trai đó tìm kiếm trong đám đông, cuối cùng dừng lại trên người cô gái đang xem tạp chí ở một góc cuối gian hàng. Giống như đi qua một ngõ ngỏ tối tăm dài hàng kilomet, cuối cùng cũng nhìn thấy ánh mặt trời rực rỡ nơi đầu đường, anh nheo mắt lại, nhìn cô chăm chú, trong mắt anh như có một tia lửa.
Cô gái đó khoảng chừng 18,19 tuổi, nước da trắng trẻo như một quả vải đã được bóc vỏ. Cô đứng ở góc đặt tạp hcis của cửa hàng, kinh ngạc nhìn bức ảnh trên trang bìa. Cô bạn Ngải Linh Linh kéo tờ tạp chí lại, nhìn kỹ:
- Đây k phải Jason sao? Bảo Lam, cậu chia tay với anh ấy rồi hả?
An Bảo Lam chưa bao giờ nghĩ tới việc có một ngày sẽ được nhìn thấy bạn trai mình trên trang bìa của tạp chí. Anh cùng một ngôi sao nữ đang nổi " thân mật" nắm tay nhau xuất hiện ở một nhà hàng sang trọng. Bảo Lam day day 2 mắt, nhìn chằm chằm vào người đàn ông đeo kính râm bên cạnh cô nàng xinh đẹp, những đường nét, độ cong của đôi môi, thân hình gầy gầy ... Ngoài cái kính râm che mất nửa khuôn mặt, mọi thứ ở người con trai đó đều giống vs Jason.
Cảm giác lạnh lẽo như rơi vào một cơn mơ, càng lạnh càng không tỉnh lai được. Không phải là thật, đây k phải là thật! Cô tự lừa dối mình, gấp quyển tạp chí lại, để nó lên kệ rồi quay đầu nhìn ra bầu trời nặng nề ngoài cửa sổ. Những hạt mưa rào ban nãy đã dần nhỏ lại, giờ chỉ còn lắc rắc vài hạt như mưa bụi. Chú én nhỏ trú mưa bên hiên nhà bị không khí ồn áo làm cho swj hãi, dang rộng đôi cánh bay vào trong cửa hàng.
- Này, có chim én bay vào kìa
- Chán quá, bắt nó chơi xem.
Trong vòng vây của những cánh tay, con chim én bé nhỏ nháo nhác bay từ góc này sang góc khác, cố nấp vào một góc nào đó thật kín, cho tới khi bị dồn tới tận khung cửa sổ bằng kính. cánh cửa sổ đóng chặt. Nhìn ra ngoài bầu trời tự do mà mình không thể với tới, con chim én lao mạnh vào cửa kính, hết làn này tới lần khác.
Thân hình nhỏ bé của nó lao vào lớp của kính dày và lạnh lẽo, phát ra những tiếng xé lòng. Bảo Lam len tới gần định mở của thả nó ra nhưng lại có người tới trước cô một bước, nhanh nhẹn mở cánh cửa sổ nặng nề. Con chim én bay ra ngoài cửa sổ, để lại một cái bóng nhỏ bé nhưng vui vẻ. Bảo Lam quay đầu lại nhìn, mặt đối mặt với người đang đứng sau lưng.
Một chàng trai tẻ khoảng chừng 23, 24 tuổi, người cao gầy, mái tóc màu hạt dẻ, đôi mắt nhỏ dài và sắc bén, đúng kiểu con trai mà nữ sinh vẫn thix. Bảo Lam đối mặt với anh, khoảng cách giữa 2 chóp mũi chỉ chỉ khoảng mười mấy centimet. Gần quá. Gần tới mức có thể cảm nhận được hơi thở của người đối diện. Từng hơi thở nhịp nhàng như những cơn sóng thủy triều, nhè nhẹ "vỗ về" lên làn da của cả hai.
Cô đỏ mặt, lùi về phía sau một bước. Đúng lúc đó điện thợi trong túi vang lên. Vừa mới ấn nút trả lời, giọng nói cáu gắt của Jason đã vang lên từ đầu dây bên kia:
- Sao giờ e mới nghe máy? Thời gian của anh quý giá lắm, e biết k?
- Đang trú mưa, ồn áo quá nên k nghe thấy - Bảo Lam tránh khỏi người lạ, đi về phía cửa để nghe điện thoại.
- Lần này anh từ Bắc Kinh tới thăm e, làm lỡ rất nhiều việc.
- Ừ, em biết ... - Cô cắn nhẹ môi - nhưng mà anh yêu, đã bốn tháng nay chúng ta k gặp nhau rồi.
- Được rồi, được rồi, đừng nói nhiều nữa - cho e nửa tiếng, anh đang ở khách sạn Hilton, tòa nhà giữa, số phòng là 1xx. E tới mau đi.
- Nửa tiếng không đủ ... - Bảo Lam còn chưa nói xong, điện thoại đã vang lên những tiếng tút tút dài.
Anh cúp điện thoại rồi. Năm mười lăm tuổi cô yêu anh. Hơn cô 8 tuổi, anh luôn tỏ ra có kinh nghiệm trong tình trường. Anh luôn nângniu, chăm sóc cô từng tí một, vậy mà nửa năm gần đây, Jason thường xuyên phải đi công tác và ngày càng tỏ ra lạnh nhạt với cô.

<to be continue>

Tuân_se7en
13-07-2011, 05:14 PM
My daring :-j i need u , i love U

_[nhắt xù]_
13-07-2011, 05:31 PM
vừa mới ra lò đã có người bóc tem:zsweat::zsweat:
kinh thật:shock::shock: kkungr bố thật

Tuân_se7en
13-07-2011, 05:32 PM
anh mà lại :)) bóc tem là nghề =))

LangTuSau
13-07-2011, 09:14 PM
sao mình lười đọc thế

_[nhắt xù]_
13-07-2011, 10:41 PM
típ đây :D:D
- Anh ta lại tìm cậu nữa hả? - Linh Linh ôm cánh tay cô - đã lằng nhằng với nữ minh tinh rồi mà còn ... cậu còn quan tâm tới gã ý làm gì nữa?
Bảo Lam k trả lời, khoắc túi lên vai rồi đi ra ngoài. Ánh mắt của chàng trai đó vẫn bám theo cô. Ngải Linh Linh cảnh giác, đẩy nhẹ vai Bảo Lam:
- Cậu nhìn kìa, vừa nãy có một anh chàng đẹp trai nhìn theo chúng ta.
Bảo Lam k buồn quay đầu lại. Đúng lúc cô bước chân ra khỏi cửa, mái hiên bên ngoài bỗng đổ ụp xuống, rơi thẳng về phía cô. Ngay lúc ấy, có người từ đằng sau kéo mạnh tay cô lại. Mái hiên đổ rầm xuống đất, khiến mọi người sợ hãi quay lại nhìn. Cô ngã ngồi trên đất, khóe mắt có một giọt nước rơi xuống.
Bất ngờ quá, ngay cả Ngải Linh Linh cũng sững sờ đứng im, không kịp phản ứng.
- Cô k sao chứ?
- Không, tôi không sao ...cảm ơn anh - cô trả lời như một cái máy rồi đứng dậy toan bước đi
- Chờ chút - Chàng trai lấy chiếc khăn mùi xoa trong túi, lau vệt bùn trên đuôi mắt cô - k sao là tốt!
Lúc này chủ tiệm mới hoàn hồn lại, vội vàng chạy ra xin lỗi rồi kéo mái che đi chỗ khác. Ngải Linh Linh cũng chạy lại giúp bạn mình thu dọn đống đồ rơi trên đất, tranh thủ nói chuyện với "anh đẹp zai":
- Anh đẹp trai, cảm ơn anh đã cứu bạn e,ânh đẻ lại số điẹn thoại nhá?
- Số điện thoại? - anh nói với vẻ ngập ngừng - Hay là ... k cần liên hệ nữa sẽ tốt hơn.
Thấy mưa đã dừng, anh vội khoác chiếc áo khoác lên, nói "tạm biệt" rồi bỏ đi. Ánh mắt của Linh Linh vẫn dõi theo anh, nắm chặt tay:
- Đáng ghét! thế nào gọi là "k cần liên hệ nữa sẽ tốt hơn"? - Rồi cô quay đầu sang - Bảo Lam, anh ta quen cậu hả?
- Hả?
- ... Hỏi cậu lúc này cũng bằng k - Ngải Linh Linh bực bội - sao anh chàng này cứ giúp cậu mãi thế nhỉ? lâu lắm rồi k gặp anh chàng nào vừa đẹp trai, vừa phong độ lại giàu như thế. Cậu nhìn người anh ta xem, tất cả đều là đồ hiệu hết, hừ ...
Bảo Lam k hề để ý đên smaays lời cằn nhằn của Linh Linh, chỉ còn 14 phúp nữa, nếu k tới kịp, chắc chắn Jason sẽ nổi giận mất.

Quả nhiên, câu đầu tiên mà Jason nói khi mở cửa cho cô là:
- Em chậm chạp quá đấy! ... Vào đi! - anh đóng cửa lại và chỉ lên giường - Ngồi đi!
- Vâng - Cô ngoan ngoãn ngồi xuống. Phòng rất bừa bộn, trong nhà vệ sinh vang lên tiếng nước chảy. Bảo Lam ngẩng đầu lên nhìn mặt anh, thấy ó quầng mắt thâm đen:
- Anh lại thức đêm sao?
- Có quầng mắt hả? - Jason bỏ gương ra soi - Hơi mệt một chút. Đúng rồi, Bảo Lam, lần này tới là muốn nói chuyện nghiem túc với e...
Lời anh còn chưa dứt, của nàh vệ sinh đã bị ai đó mở ra từ bên trong. Một cô gái xinh đẹp quấn chiếc khăn tắm đi chân trần bước ra, nũng nịu:
- Anh iu, sàn nhà lạnh quá, e muốn anh bế e ...
- Này - anh căng thẳng chạy lại nói nhỏ - Chẳng phải bảo e ở trong đó một lát, đừng có ra sao!
- Làm sao? Anh sợ cô ta nhìn thấy hả? - đó k phải là Quý Vãn trên tạp chí mà là cô bạn học cùng lớp với Bảo Lam
_Đàm Hiểu Phong.
Bọn họ ở với nhau từ lúc nào?
- Ý, được rồi, được rồi. - ngay trước mặt BẢo Lam, Jason bế Đàm Hiểu Phong ra ghế salong, thân mật vuốt tóc cô ta như năm xưa từng vuốt tóc Bảo Lam. Cô gái xinh đẹp quyến rũ ngồi trên ghế người quấn khăn tắm, mở gói kẹo sôcla ra, thong thả nhét từng viên vào miệng, ánh mắt nhìn chằm chằm Bảo Lam, lông mày khẽ nhướng lên khiêu khích.
- E nhìn thấy a trên tạp chí với ... - zGiongj Bảo Lam run run
- Những gì trên tạp chí lá cải mà e cũng tin sao? Hiểu Phong mới là - anh đưa tay lên xoa đầu ả, cười ngượng ngập - bạn gái mới của anh.
Tháng 2, khí hậu của thành phố duyên hải này không phải là lạnh, khắp nơi người ta đều mặc những chiếc váy mỏng manh và thời thượng. vạn vật sau cơn mưa được bao phủ bởi màn ánh sáng mờ mờ ảo ảo. Màu xanh tươi mát của cây cối đang dắm chìm trong ánh mặt trời kia dường như k thuộc về mùa đông lạnh lẽo. Nhưng trên khuôn mặt anh lại là sự lạnh lẽo, lạnh lẽo như căn phòng này vậy.
Phảng phất như một hòn đá k còn có sinh mệnh.
Phảng phất như anh đang nói chuyện với một người xa lạ tình cờ gặp gỡ, chứ k phải với cô gái mà anh đã quen biết và yêu suốt hơn ba năm trời.
- ...Giải thic nhìu cũng vô dung, tóm lại, Bảo Lam, chúng ta k còn hợp nhau nữa, chia tay đi. Hậu quả của việc này a đã suy nghĩ rất kỹ, ý định này k phải hỉ mới ngày một ngày hai ... nếu e có yêu cầu gì về kinh tế, anh có thể giúp đỡ e.
Anh nói :giúp" chứ k phải là "bồi thường"
Cô như người bị đấm mạnh một cái vào mặt, đến nỗi cô thấy mình thật thê thảm, đáng thương. Một lúc lâu sau, cô bắt đầu run rẩy, như thể băng tuyết đẫ lấp đầy vào chiếc váy mỏng manh của cô, chỉ nghe thấy tiếng anh nói tiếp:
- ...Chỉ cần yêu cầu k quá đáng, anh sẽ cố gắng giúp e. Với lại, chúng ta chưa kết hôn, mới chỉ yêu nhau, anh cũng k có nghĩa vụ phải bồi thường cho e, phải k? - Những lời nói này anh đã suy nghĩ kỹ từ trước, chỉ sợ cô sẽ đeo bám lấy anh nên ra sức phủi đi mối quan hệ này.
Cô k hỉu a đang nói cái j`, khuôn mặt của người mình từng yêu trước mắt trở nên mơ hồ, như biến thành một bức tranh sơn dầu mờ ảo.
- Có phải anh đang giận e, cố tìm người con gái khác để chọc tức e, phải k? - cô nắm chặt cánh tay a - e có điểm nào sai thì a cứ nói với e, e sẽ sửa, sẽ sửa mà ... anh đừng dọa e, đừng hở một chút là đòi chia tay như thế chứ.
moi việc xảy ra quá đột ngột, đôi môi cô trắng bệch, ngay cả lồng ngực cũng lạnh buốt: - Hay là chúng ta bình tĩnh lại, đừng chia tay, đừng chia tay có được k?

< to be continue>

hjx :(:(:( đau hết cả tay mà mới được có từng ấy :((

nhìn lại tổng thể sao thấy mìh đánh dao nhìu quá vậy :zcry::zcry::zcry::zcry::zcry::zcry:

_[nhắt xù]_
14-07-2011, 08:40 AM
- ANh chịu nhưng chỉ sợ cô ấy k chịu - Jason nhìn cô bạn gái mới đang xem tivi - anh k muốn làm tổn thương cô ấy.Bảo Lam, lần này a rất nghiêm túc.

Lại một cú đấm thật mạnh giáng thẳng vào cô. Bảo Lam giọng run run, hỏi:

- ...hai người ... bắt ... bắt đầu ... từ ... từ lúc nào?

- Em k biết sao? - anh kinh ngạc vì chuyện xảy ra đã nửa năm mà cô k hề hay biết j`.

Cô nghe thấy giọng mình chua xót từ nơi nào đó vọng về:

- Từ lúc anh đi Bắc Kinh công tác sao? Anh đưa cô ấy đi cùng hả?

Anh bực bội gắt:

- e đừng có hỏi nữa

Cổ họng cô đắng ngắt. Bảo Lam nhớ mấy hum trước bạn bè có cảnh cáo cô " giữ người yêu cho chặt vào", giờ thì cô đã hiểu ra tất cả. Cô ngã về phía sau, ánh mắt hoảng hốt:

- Thế e phải làm thế nào?

- Làm thế nào? - anh vẫn cười nói như đang nghe chuyện của ai đó - Bảo Lam, e vẫn còn nhỏ, học hành cho tốt, sau này tìm người đàn ông tốt hơn anh.

-Em sẽ k bao giờ tìm thấy nữa ...-cô nghẹn ngào nói, nước mắt cứ theo nhau chảy xuống thành hàng, mascara trên mắt bị nước rử trôi, để lại trên khuôn mặt cô những vệt nước đen mờ.

- Thế này đi, mấy hôm nữa anh sẽ lại tới tìm e, e về trường đi. - nói xong, anh đẩy Bảo Lam ra cửa. cô hoảng hốt, suýt chút nữa thì ngã, cũng may Ngải Linh Linh k yên tâm về bạn mình nên đứng ngoài cửa chờ, nhanh tay đỡ cô lại.

-Cứ như trẻ con vậy, phải cẩn thận chứ - Jason chán nản cau mày, k buồn đưa tay ra đỡ cô.

Ngải Linh Linh đỡ lấy bạn, không khách khí mắng lại:

- Anh đã thắng rồi giờ còn mắng nó nữa hả? đồ vô liêm sỉ! - cô dìu Bảo Lam đi, bỏ mặc Jason đứng giận dữ ở cửa.

Thấy Bảo Lam nước mắt giàn giụa, Ngải Linh Linh biết sự việcddax kết thúc, bèn dìu bạn mình ra khỏi khách sạn, gọi taxi về trường.

-Tớ có j` k tốt ... tớ sẽ sửa mà ...

Thấy bạn lại khóc, Ngải Linh Linh nghiến răng giận dữ, rót một cốc nước ấm đưa cho bạn, nói:

- Cậu có thay đổi thì cũng chẳng ích j`. Lúc anh ta yêu cậu, cậu xấu như ma lem cũng thành hoa hậu trong mắt anh ta. Khi anh ta k còn yêu cậu, cho dù cậu có là hoa hậu thế giới đi chăng nữa, trong mắt anh ta cậu vẫn chỉ là vịt con xấu xí mà thuj.

- Ý của cậu là anh ấy k còn yêu tớ nữa? -Bảo Lam lắp bắp hỏi.

Ngải Linh Linh vừa giận vừa buồn cười:

- Lẽ nào anh ta vẫn còn yêu cậu?

- hả? tớ k bằng cô ấy à?

- Có j` mà so sánh? Cậu có tốt hơn tới đâu, nhưng với anh ta k còn mới mẻ j` nữa thì cũng chẳng có ý nghĩa j` cả.

Bảo Lam phẫn nộ:

- Cô ta là người thứ 3, tớ sẽ k chia tay đâu! tuyệt đối k! - khuôn mặt trắng trẻo của cô giờ đỏ bừng bừng lên như một đứa trẻ sơ sinh, cô giận dữ nhưng lại k thể làm được j`.

Ngải Linh Linh đứng trước mặt bạn, đặt nhẹ tay lên vai cô, vuốt nhẹ tóc cô, nhẹ nhàng nói:

- Có thể chia tay hay k, bây giờ cậu k thể quyết định được nữa... - cô bỗng nhớ ra một truyện quan trọng hơn - Thuốc mà anh tớ ke cho cậu, cậu vẫn còn uống chứ?

- Ừh, vẫn còn - Bảo Lam lơ ngơ k hiểu j` - làm sao a`?

Bốn năm trước, một tai nạn ô tô đã cưops đi sinh mạng người cha yêu quý của Bảo Lam. Bảo Lam khi đó ngồi ghế sau cũng bị thương nặng, các bác sĩ cũng nói là k thể chữa trị được nữa, yêu cầu người nhà chuẩn bị tinh thần đẻ lo hậu sự cho cô. Cũng may, anh trai Ngải Linh Linh, Ngải Liệt Nùng là một bác sĩ nổi tiếng trong giới y khoa, khi tất cả bác sĩ và y tá đều bỏ mặc Bảo Lam, một mình anh khám bệnh rồi nghiêm cứu ra một loại thuốc giữ lại được mạng sống cho Bảo Lam. Loại thuốc đó chưa hề được thông qua một cuộc kiểm tra an toàn nào nên cứu được mạng sống của Bảo Lam quả là một kỳ tích. Sau đó người ta phát hiện ra loại thuốc này có tác dụng phụ vô cùng nguy hiểm, bởi vậy loại thuốc này k được công nhận.

Từ giây phút đó, Bảo Lam sau khi tỉnh dậy, ngày nào cũng phải uống loại thuốc này để giữ tính mạng, chớp mắt đã bốn năm trôi qua.

-loại thuốc này có tác dụng phụ, có thể sắp tới nó sẽ phát huy.

- sẽ thế nào, chết hả? - bảo Lam chán nản nói - thôi bỏ đi, chết cũng được ... cho nhẹ lòng

Ngải Linh Linh cốc mạnh lên đầu Bảo Lam, nói mát:

- Gớm, loại người tham ăn, sợ đau, lại thix hưởng thụ như cậu thì còn lâu mới chết được. Ngày mai anh tớ đi công tác về, cậu tới phòng khám của anh ý nha.

Ngải Linh Linh giơ tay xem đồng hồ:

- Tớ phải tới phòng thí nghiệm rồi, cậu nghỉ ngơi cho tốt, cần j` thì gọi tớ.

- Cậu k ở nhà với tớ à?

- Mỗi người mọt số mà, tiểu thư của tôi ạ, k làm xong thí nghiệm môn này chắc tớ tiêu luôn. - Nói xong, Ngải Linh Linh khoác áo vào rồi chạy tới phòng thí nghiệm.

- Đúng là sinh viên y khoa, lạnh lùng và vô tình - Bảo Lam bĩu môi nói nhỏ, nằm lên giường thở dài chán nản. Đối mặt với bức tường, cô lại nhìn thấy những hình ảnh giữa cô và Jason thân thiết với nhau,như thể mọi thứ chưa có j` xảy ra.

K có sự li biệt

K có sự phản bội

K có sự xa lạ

K có đau lòng

K có thất vọng

K có khóc lóc

Như thể những ngày tháng ngọt ngào, ân ái vẫn còn như xưa, những lời thể vẫn còn khắc vào tim.

" Đời người như mộng"

Từ sau năm 16 tuổi, đã rất llaau cô k còn nghĩ tới câu nói này. Bảo Lam vừa giận, vừa sốt ruột muốn đi tìm anh ta. Nhưng tìm anh ta để làm gì. Giờ anh ta đã ghét cô, tránh cô như tránh một ôn thần, lức nào cũng thân mặt vs người yêu mới. Nhưng cô k có cách nào xóa bỏ cái tên Jason ra khỏi bộ óc của mình, k thể gạt bỏ suy nghĩ rằng: cho dù là gặp nhau một chút, hỏi cho rõ ràng cũng được.

cô khoác áo khoác lên rồi cầm chùm chìa khóa, đi ra ngoài, lúc gần ra tới của thì điện thoại vang lên. sđt lạ. Lần đầu tiên cô sợ là cú điện thoại lừa gạt nào đo nên k dám nhấc máy, người bên kia vẫn k chịu buông tha, gọi thêm lần nữa. Lần này thì cô nhấc máy, đầu dây bên kia vang lên giọng nói nửa lạ nửa quen ....