PDA

View Full Version : [Vote] Viết Về Mẹ Nhân Ngày 8-3[8/3/2010]



loveactually
22-02-2010, 09:09 PM
Tình cờ lang thang trên Blog bắt gặp 1 kỷ niệm rất cảm động và ý nghĩa.

Các bạn thân mến!

Đi khắp thế gian không ai tốt bằng mẹ...! từ tiếng hát ru nôi... cho đến những giọt nước mắt lặng thầm nhìn theo bóng con...!

Khi nhỏ tôi thấy mẹ như ánh nắng ban mai mùa thu bắt theo cơn gió nhẹ...!
Bây h, mỗi khi nghĩ về mẹ, tôi thấy bức tranh 1 con đường phố núi vắng vẻ khi hoàng hôn sắp buông, hình bóng người mẹ đứng tựa cửa nheo mắt trông theo đứa con đi...!

Và kỷ niệm của bạn gái mà tôi đọc thật da diết, vương vấn và mang đầy sự hoài cảm của 1 người con gái xa quê thèm 1 hơi ấm, 1 bàn tay vỗ về....!

Trong lòng mẹ chúng ta luôn là những đứa con bé bỏng cần che chở vỗ về...!

----------------------------------------------------------------------

Cũng vừa qua năm mới nhưng sắp đến ngày 8/3 tôi muốn phát động 1 cuộc thi : Viết về mẹ...!

Chủ đề: Mẹ...!

Thể lệ cuộc thi:
- Mọi thành viên trong diễn đàn đều có quyền tham gia và ủng hộ cho cuộc thi, Rất hy vọng nhận đc sự tham gia, đóng góp nhiệt tình của các bạn.

- Tất cả các bài viết đánh số thứ tự và phải trên 20 câu.

- Thời gian bắt đầu từ ngày 22/2/2010 -6/3/2010.

- Nội dung tất cả nhưng kỷ niệm và những câu chuyện của bạn về mẹ...!

Note: Không copy paste...!

Phần thưởng:

- Giải thưởng sẽ được BGK (sẽ chỉ định BGK ) và bầu trọn của mọi người.
- 3 giải thưởng cho BGK chấm và 3 giải do mọi người bình chọn.
- Các bài tham dự đạt giải sẽ được đọc trong HRS số tới, các thành viên đạt giải sẽ đc hưởng ưu đãi sau:
+ 10.000 vnđ/người.
+ 1 buổi đi chơi + chụp ảnh + City tour HN
+ những ai ở HB sẽ được chi tiền ô tô xuống HN!(cái nầy thì sẽ đi quyên góp)

TrungX
22-02-2010, 09:18 PM
Cũng tán thành cái nầy
nhưng mà cái dòng thứ 3 từ dưới đếm lên theo tớ...bỏ đi thì hơn:( Không có thì thôi, chứ nếu vẫn muốn có thì 10k cũng không đủ mang tính khích lệ cho lắm :(
Phần thưởng do cá nhân ủng hộ hay đóng góp ( đóng góp thì ko khả thi :D), nếu thưởng 10k thì thà cho những phần thưởng kiểu đổi màu nick trong 1 thời gian như ngày trc còn hấp dẫn hơn :D

loveactually
22-02-2010, 09:21 PM
Và bây h! Mình xin gửi tới mọi người bài thi 001:

1 Bài viết rất đáng để đọc!


Mem: Nguyễn Huyền Trang
Giới tính: Nữ
Lớp: Chuyên Nga 05-08

http://img.photo.zing.vn/file_uploads/gallery/w642h/2010/02/22/09/48131266848718.JPG

Nick Name:vera_nguyen (http://chuyenhvt.net/forum/member.php?u=28752)
-----------------------------------------------------------------------


Con à! con đang ở đâu? ^^



http://thongtinonline.net/root/upload/images/news/2009/04/3/mot-ba-me.jpg





Con à, con đang ở đâu đấy. Mẹ chỉ sợ mày đi loăng quăng đâu đó, rồi ốm mất vì mưa gió,cẩn thận ốm con nhé.."

- Con đang ở đâu thế, con gái?

Tiếng mẹ gọi réo rắt trong điện thoại. Mẹ buồn cười thật, cứ nhè đúng lúc mình đang ở ngoài đường mà gọi. Sao cái lúc mình ở phòng trọ không hỏi han này nọ chứ?

- Con đang bắt xe bus. Mẹ hỏi làm gì?

Mình hỏi lại, và hơi xẵng. Vẫn là mẹ, giọng lo âu:

- Con đi đâu mà về muộn thế? Nguy hiểm lắm, có đi với ai ko con ?Lần sao thì cố mà về sớm vào. Không lỡ xe bus thì sao?

Ôi mẹ, đúng là lời mẹ " linh thiêng", lỡ xe bus thật rồi này. Xe 27 vừa đi qua và mình cay đắng nhận ra đó là chuyến xe cuối cùng trong ngày. Thế có khổ không cơ chứ?

Lần khác, lúc này là một buổi chiều muộn :

- Con đang ở đâu thế ? Ăn cơm tối chưa con?

Có nói thì mẹ cũng chẳng biết, mà biết thì cũng chỉ thêm lo vì đang mưa gió bão giông thế này nhưng mình thì lại đang nằm chèo queo trong một cái ô tô rộng thênh, bò ngược con đường lầy lội đất đỏ lên một tỉnh miền núi. Thì đang trong chuyến đi của đội tình nguyện mà.Thế là đành gian dối:

- Con đang ăn cơm mẹ ạ.

- Ăn cơm sao lại có tiếng ô tô. Con thử gõ cái thìa vào bát cho mẹ xem có đúng là đang ăn cơm ở phòng không nào?

Thôi rồi, đành phải thú nhận thành khẩn vậy. Mẹ tinh quá cơ. Không thể nào qua mặt mẹ được.

Lần khác, mẹ lại :

- Ở nhà bây giờ đang mưa. Hà Nội có mưa không con? Đừng có ra ngoài đường nhé. Cây đổ, rồi dây điện sa xuống có thể làm chết người đấy.

Mình định bảo: "Con đang bình yên lắm, nằm trong chăn ấm và ăn bỏng ngô. Cả xem phim nữa. Túm lại là hạnh phúc vô ngần". Đúng lúc ấy thì, tiếng bác phụ xe bus vang lên ồm ồm như cái lệnh vỡ:

- Đường tắc nên xe không đi được ngay. Xin mọi người thông cảm chờ thêm ít phút.

Vậy là đi tong cả một sự sắp đặt đầy bài bản. Kế theo đó là một màn trách móc "Sao con lại thế, mưa gió cứ phải lồng ra đường làm gì. Ở nhà một ngày thì chết ngay được đấy. Sức vóc đã bằng ai chưa mà cứ... " Định vặn vẹo lại với mẹ:" Ngoài nhà mình ra thì nơi nào có thể gọi là nhà nữa hả mẹ?" rồi lại thôi. Nhà, là cái gì đó, xa xôi và mờ mịt.

Đành phải xin lỗi mẹ, cái tội không thành thật.

* * *

Đấy, mẹ là tất cả những câu hỏi đầy quan tâm, nhưng cũng làm cho mình ngột ngạt như thế đấy.

Chưa hết, lại có cả những câu này nữa, kiểu như:

- Con dịu dàng chút, được không? Con gái mà sao cứ như con trai thế, cứ một thân một mình làm tất cả mà không chịu lên tiếng nhờ ai giúp đỡ?

- Dịu dàng có thể giúp con "câu" được một thằng con trai tử tế không hả mẹ?

Im lặng. Sau đó là nhẹ nhàng, thủ thỉ: "Con ạ, chỉ dịu dàng thôi thì không đủ cho một người con trai yêu mình. Nhưng người ta có thể vì cảm cái tính dịu dàng mà sẽ chịu khó tìm hiểu thêm những nết tốt khác mà yêu thương con".

- Chỉ yêu thương thôi hả mẹ?

- Ừ, yêu thương. Là quá nhiều, với một người con gái.

Mình bật cười:

- Thế thì thôi, con chả cần. Con tự thương yêu và chăm sóc mình được. Cần gì tụi con trai.

Sau đó, có một lần, mẹ lại hỏi cái câu trăm lần như một:

- Con à, con đang ở đâu đấy. Mẹ chỉ sợ mày đi loăng quăng đâu đó, rồi ốm mất vì mưa gió, nắng nôi.

Lần này, là dịu dàng, là ngọt ngào thăm thẳm, như mẹ vẫn muốn thế, ở mình:

- Mẹ ơi, thế mẹ đang ở đâu?

Đầu dây bên kia loáng thoáng cái câu mắng yêu: " Ơ hay, cái con bé này..."

Mình áp điện thoại vào ngực, rồi đưa nó lên miệng, thầm thì:

- Mẹ đang ở trong trái tim con này. Cũng giống như con, luôn ở trong trái tim mẹ . Thế nên, con có đi đâu, làm gì thì mẹ cũng đừng lo lắng nhiều nhé. Con vẫn luôn là con của mẹ mà.

Im lặng, không đáp.

Là nôn nao thương nhớ không lời........


kí ức những ngày ở hà nội http://l.yimg.com/hb/i/vn/blog/i/icon/16/1.gif

P/s: mẹ ơi! ước gì con chỉ đang ở Hà Nội để hàng ngày có thể nghe mẹ nói " con à! con đang ở đâu??? "http://l.yimg.com/hb/i/vn/blog/i/icon/16/20.gifhttp://l.yimg.com/hb/i/vn/blog/i/icon/16/20.gifhttp://l.yimg.com/hb/i/vn/blog/i/icon/16/20.gif

Rains Quỷ
22-02-2010, 09:30 PM
Rất ủng hộ cuộc thi, nhưng quả thật ý kiến của TX cũng rất đáng quan tâm 8->
Bài viết cản bạn Nguyễn THT cũng khá án tượng ^.^ Chúc cuộc thi thành công tốt đẹp :P

loveactually
22-02-2010, 10:17 PM
http://img.photo.zing.vn/file_uploads/gallery/w642h/2010/02/22/09/75681266848718.JPG

Thêm 1 thành tích cho bạn Trang!

http://a367.yahoofs.com/lifestory/z0J7tXaEFQWRZsmkyF0JiqaIJKjACnI-_1/blog/ap_20091207040515120.jpg?lb_____DdgobH5Ft

http://vn.beta.360plus.yahoo.com/vera_nguyen9990

Linkkid
23-02-2010, 01:38 AM
Cho em hỏi là viết truyện có thật hay giả tưởng ạ? :p

loveactually
23-02-2010, 01:41 AM
Cho em hỏi là viết truyện có thật hay giả tưởng ạ? :p

- Nội dung tất cả nhưng kỷ niệm và những câu chuyện của bạn về mẹ...!

Note: Không copy paste...!




Đọc kỹ đề bài & bài văn mẫu em nhé!
Đồ lười nhác =)) @Linkkid

Ms l3ng k3ng
23-02-2010, 06:50 PM
Tớ xin tài trợ một cuốn sách cho giải thưởng thêm ấn tượng nhé.
@loveactually

Linkkid
27-02-2010, 02:21 PM
Anh lớp ếch ơi đc viết bn bài ạ ???? :p

GoDs
28-02-2010, 09:13 PM
Có bắt buộc phải là kỷ niệm hay câu chuyện về mẹ ko ạ
Có thể chỉ là những lời tâm sự, tình cảm của một đứa con có đc ko ạ :D

kembong
01-03-2010, 05:30 AM
cũng muốn viết ,nhưng ko muốn viết giả tạo mà cả xúc thật thì lại ko muốn nói ra .khó ghê ta

bephongtom
10-03-2010, 09:27 PM
Một câu chuyện cũ. Cô khánh kể vs cả lớp em sau đó cô đã khóc. 1 câu chuyện về tink mẫu tử thiêng liêng
Mẹ tôi làm nghề nấu ăn để nuôi tôi ăn học. Một lần bà đến trường để kiếm tôi làm tôi phát ngượng. Sao bà lại có thể làm như thế với tôi? Tôi lơ bà đi, ném cho bà một cái nhìn đầy căm ghét rồi chạy biến. Ngày hôm sau, một trong những đứa bạn học trong lớp la lên: “Ê, tao thấy rồi. Mẹ mày chỉ có một mắt!”.
Tôi xấu hổ chỉ muốn chôn mình xuống đất. Tôi chỉ muốn bà biến mất khỏi cuộc đời tôi. Ngày hôm đó đi học về tôi nói thẳng với bà: “Mẹ chỉ muốn biến con thành trò cười!”.
Mẹ tôi không nói gì. Còn tôi, tôi chẳng để ý gì đến những lời nói đó, vì lúc ấy lòng tôi tràn đầy giận dữ. Tôi chẳng để ý gì đến cảm xúc của mẹ. Tôi chỉ muốn thoát ra khỏi nhà, không còn liên hệ gì với mẹ tôi. Vì thế tôi cố gắng học hành thật chăm chỉ, và sau cùng, tôi có được một học bổng để đi học ở Singapore.

Sau đó, tôi lập gia đình, mua nhà và có mấy đứa con. Vợ tôi là con nhà gia thế, tôi giấu nàng về bà mẹ của mình, chỉ nói mình mồ côi từ nhỏ. Tôi hài lòng với cuộc sống, với vợ con và những tiện nghi vật chất tôi có được ở Singapore. Tôi mua cho mẹ một căn nhà nhỏ, thỉnh thoảng lén vợ gởi một ít tiền về biếu bà, tự nhủ thế là đầy đủ bổn phận. Tôi buộc mẹ không được liên hệ gì với tôi.
Một ngày kia, mẹ bất chợt đến thăm. Nhiều năm rồi bà không gặp tôi, thậm chí bà cũng chưa bao giờ nhìn thấy các cháu. Khi thấy một bà già trông có vẻ lam lũ đứng trước cửa, mấy đứa con tôi có đứa cười nhạo, có đứa hoảng sợ. Tôi vừa giận vừa lo vợ tôi biết chuyên, hét lên: “Sao bà dám đến đây làm con tôi sợ thế? Đi khỏi đây ngay!”. Mẹ tôi chỉ nhỏ nhẹ trả lời “Ồ, xin lỗi, tôi nhầm địa chỉ!” và lặng lẽ quay đi. Tôi không thèm liên lạc với bà trong suốt một thời gian dài. Hồi nhỏ, mẹ đã làm con bị chúng bạn trêu chọc nhục nhã, bây giờ mẹ còn định phá hỏng cuộc sống đang có của con hay sao?
Một hôm, nhận được một lá thư mời họp mặt của trường cũ gởi đến tận nhà, tôi nói dối vợ là phải đi công tác. Sau buổi họp mặt, tôi ghé qua căn nhà của mẹ, vì tò mò hơn là muốn thăm mẹ. Mấy người hàng xóm nói rằng mẹ tôi đã mất vài ngày trước đó và do không có thân nhân, sở an sinh xã hội đã lo mai táng chu đáo.
Tôi không nhỏ được lấy một giọt nước mắt. Họ trao lại cho tôi một lá thư mẹ để lại cho tôi:
“Con yêu quý,
Lúc nào mẹ cũng nghĩ đến con. Mẹ xin lỗi về việc đã dám qua Singapore bất ngờ và làm cho các cháu phải sợ hãi. Mẹ rất vui khi nghe nói con sắp về trường tham dự buổi họp mặt, nhưng mẹ sợ mẹ không bước nổi ra khỏi giường để đến đó nhìn con. Mẹ ân hận vì đã làm con xấu hổ với bạn bè trong suốt thời gian con đi học ở đây.
Con biết không, hồi con còn nhỏ xíu, con bị tai nạn và hỏng mất một bên mắt. Mẹ không thể ngồi yên nhìn con lớn lên mà chỉ có một mắt, nên mẹ đã cho con con mắt của mẹ. Mẹ đã bán tất cả những gì mẹ có để bác sĩ có thể thay mắt cho con, nhưng chưa bao giờ mẹ hối hận về việc đó. Mẹ rất hãnh diện vì con đã nên người, và mẹ kiêu hãnh vì những gì mẹ đã làm được cho con. Con đã nhìn thấy cả một thế giới mới, bằng con mắt của mẹ, thay cho mẹ..
Mẹ yêu con lắm,
Mẹ...".