PDA

View Full Version : NẮng



nh0c_myt
26-10-2009, 11:03 AM
Đường về

Tôi tự hỏi cô ấy làm việc nhiều như thế để làm gì. Chiều nay, khi xong công việc, cô ấy rủ tôi đi café. Dù biết chỉ để cảm ơn khi tôi giúp cô ấy thực hiện bộ ảnh khó nhằn, tôi vẫn cảm thấy vui mừng… Cô trả lời câu hỏi đó của tôi bằng một cái cười nhẹ: "Để biết mình vẫn đang sống tốt”.

Một vài câu hỏi rời rạc. 19 tuổi, sinh viên năm nhất nghành QTKD, bỏ ngang lên đây. Tôi hỏi vì sao, cô lảng tránh ánh nhìn: "Khói bụi, kẹt xe và đủ thứ khác ở nơi đó sẽ tàn phai nhan sắc của tôi” cô nháy mắt tinh nghịch sau câu nói. Tôi bất giác phì cười, nhưng lại muốn tìm hiểu nhiều hơn về cô...

Tôi chợt nói bâng quơ một câu nói được đọc ở đâu đó: "Đôi khi bế tắc, người ta thường trốn tránh thực tại bằng một cuộc sống mới, nhưng người ta thường quên rằng, sinh ra ở đâu rồi cũng về lại đó thôi. Tôi sẽ rất buồn khi cô không còn ở đây nữa đấy”. Nói xong tôi giật mình vì câu nói bạo dạn của mình. Liếc nhìn cô, bàn tay nắm chặt ly café, khuôn mặt khẽ thảng thốt, rồi lại trở về vẻ lạnh lùng thường ngày. Hơi ấm café nóng tỏa ra làm mờ mặt bàn kính, nó theo tôi mãi, làm tôi có một quyết định muốn đưa cô về nhà. Đề nghị được từ chối một cách nhã nhặn, nhưng chả sao, tôi biết cách theo sau người khác mà không để bị phát hiện.

Cô chạy xe máy, tôi đạp xe đạp. Cô ấm áp trong lớp áo dày,tôi mỏng manh sơ mi, thêm cái máy ảnh treo nặng cổ. Con đường dài hun hút, hơi dốc và khúc khuỷu. Dù trời rất lạnh nhưng mồ hôi tôi túa ra như tắm, nhưng có hề gì, ngọn đèn pha xe đằng xa tựa ngọn hải đăng chỉ đường. Quãng đường không xa lắm. Tôi đứng lặng hồi lâu sau khi thấy cô đã mở cổng ngôi biệt thự cổ, rồi đèn trên gác sáng, mà vẫn cứ đứng đấy nhìn mãi, lòng dâng lên một cảm giác khó tả, vừa ấm áp, vừa đượm buồn. Ngay khi định quay về,chợt thấy cô ra ngồi bó gối trước ban công, dáng ngồi đầy tâm sự. Lúc ấy, tôi như đắm mình vào hình ảnh đó. Ánh trăng mập mờ sau hàng cây, phủ lên cơ thể bé nhỏ ấy một nỗi cô đơn cố hữu. Lòng chợt trào lên khát khao được ở đó, được nhìn, được nghe cô nói chuyện, được ôm cô vào lòng. Không biết làm gì hơn,tôi khắc sâu hình ảnh ấy bằng một cú “Tách” đơn giản, mà vô cùng thiết tha.

Đêm xuống nhanh, đoạn đường về ngắn lại, tôi đạp như bay, tay ôm khư khư máy ảnh, sợ những gì đã có sẽ tan theo lớp sương mù mà bay mất..

Thay đổi

Dạo này,khi đêm xuống tôi thấy cô đơn khủng khiếp. Cái lạnh tê người nhắc nhở ta về nỗi cô đơn bao trùm. "Người ta sinh ra ở đâu rồi cũng sẽ về lại nơi đó thôi”. Câu nói của người lạ cứ ám ảnh tôi. Sẽ là như thế, sẽ có ngày tôi quay về nơi ấy, đứng trước ngôi nhà phủ đầy bụi ký ức của mình, sẽ gặp lại anh, tình yêu một thời của tôi. Tôi phải làm gì để đối diện với những gì đã từng là một phần cuộc đời tôi? Nỗi nhớ dâng đầy trong lồng ngực, tự hỏi giờ này anh đang làm gì. Mail của anh cũng thưa dần..chợt thấy lòng trống rỗng..

Tôi sờ những vết chai trên bàn tay mình, rớt nước mắt "Ba mẹ, con bây giờ không phải đứa con của ba mẹ ngày xưa nữa rồi”. 19 năm không hề biết đến khổ đau, tôi thầm cảm ơn cuộc đời, vì một lẽ nào đó, đã cho tôi một cơn ác mộng không tên, để sáng mai mở mắt dậy, trước mắt vẫn là cuộc sống muôn màu đang cựa mình trong những tia nắng yếu ớt đầu ngày. Tôi đã biết sống cho mình và sống trên đôi chân của mình, sống với sở thích chứ không để người khác áp đặt như khi xưa ba mẹ tôi, vì muốn nối tiếp truyền thống kinh doanh của gia đình, không cho tôi học đúng nghành nghề yêu thích của mình. Tôi đã biết đến cảm giác cầm trên tay đồng tiền do mình làm ra...

Chợt thấy lòng chùng xuống, nhưng bình yên lạ kỳ.

Đêm lặng im đến dễ sợ.

Sắp Noel, mọi người tổ chức đám cưới nhiều hơn,quán café cũng đông hơn thường lệ. Một lần trong lúc làm việc, tôi phát hiện ra Hoàng đứng dưới chân đồi đang chụp lén tôi, tôi vờ như không thấy, nhưng cũng không hề cảm thấy khó chịu. Buổi chiều chúng tôi làm việc cùng nhau,cùng tạo ra một ekip ăn ý với nhứng bức ảnh hoàn hảo. Tôi không còn tiết kiệm lời nói với anh, vì ở một khía cạnh nào đó,t ôi phát hiện ra một con người khác của Hoàng, không rụt rè, yếu ớt mà lại mạnh mẽ và yêu nghề vô cùng. Tôi cũng đã để cho Hoàng đưa tôi về vào những hôm đi làm về quá trễ. Thật sự đi một mình tôi cũng cảm thấy hơi sợ

Trong một lần nói chuyện, tôi khẽ nhắc đến những khoảnh khắc Noel đã qua, những ấm áp, những yêu thương ngày xưa, và một chút chạnh lòng khi không biết Noel năm nay sẽ như thế nào. Sém chút nữa, khi nhìn vào đôi mắt ấm của Hoàng, tôi đã để lộ ra bí mật của đời mình. Hoàng vẫn cố gắng tìm hiểu tôi, nhưng tôi không muốn dậy lại quá khứ. Tôi chấp nhận anh như một người bạn hiếm hoi trên mảnh đất này.

Noel

21 năm sống trên đời, giờ tôi đã hiểu được trọn vẹn cái cảm giác gọi là Yêu, dù chỉ là đơn phương. Những buổi làm việc cùng nhau, sự gần gũi không toan tính, những câu chuyện bâng quơ thân tình, tôi thấy mình thay đổi từng ngày. Ba mẹ cũng thấy tôi thay đổi. Khi tôi hỏi Noel này tôi có thể dẫn một cô gái về dùng bữa được không,hai người tỏ ra ngạc nhiên trong im lặng, nhưng tôi thấy rõ sự hạnh phúc trong mắt họ, khi mà giờ đây, đứa con trai của họ cũng đã biết bộc lộ cảm xúc của mình. Tôi biết ơn khi họ không hỏi gì thêm, và giành phần trang trí cây thông noel, lòng háo hức khó tả..

Noel đến ,máy ảnh tôi ngập đầy sắc màu. Chưa khi nào tôi thấy thành phố đẹp như lúc này, hay chính những thay đổi trong tôi đã cho tôi những ánh nhìn khác?.. Tôi lang thang đi kiếm những khoảnh khắc đẹp,mong mỏi có một tấm ảnh ưng ý để gửi tham dự một cuộc thi nhiếp ảnh sắp tới, nhưng vẫn không bỏ quên tình yêu của mình. Tôi muốn có một ngày Noel trọn vẹn bên Di.

Sáng Noel, tôi ngồi uống café tại nơi làm của Di. Mặc kệ Di đang làm việc, mặc kệ đôi lúc cô ấy khẽ khó chịu vì sự xuất hiện quá lâu của tôi, tôi vẫn ngồi lỳ ở quán, lâu lâu giơ máy ảnh chộp những khoảnh khắc đẹp và hơi ngộ nghĩnh, dễ thương của cô. Khi hết giờ làm, tôi nói với cô ấy rằng chiều hôm nay studio nghỉ làm, tất nhiên là tôi nói dối.

Tôi chở cô ấy đi hết thành phố. Ngồi sau lưng tôi, cô nói nhiều lắm. Nói về nỗi thèm khác đi Bar, Club như hồi ở SG, trong thời gian đầu ở đây. Rồi cô cười nhẹ: "Bây giờ nghĩ đến chúng là tôi thấy đau đầu. Tuổi trẻ ham chơi"... Tôi cứ im lặng lắng nghe... Di nói: "Hồi trước tôi cũng đi du lịch ở đây vài lần, nhưng toàn là ngủ vùi trong khách sạn. Tôi không ưa cái không khí lạnh lẽo, ẩm ướt và yên tĩnh ở đây. Thấy chán lắm. Vậy mà không ngờ hôm nay tôi yêu nó đến thế.” Vậy à, Di đi với gia đình à?” “Uhm, đôi khi với người yêu”... Tôi yên lặng, không hỏi thêm gì nữa

Đến tối, tôi dẫn cô lên một nhà thờ trên đồi. Nhà tôi ngay dưới chân đồi. Đường đi hơi dốc. Leo dốc làm gò má cô ấy ửng hồng, trán lấm tấm mồ hôi, nhìn dễ thương cực kỳ. Chợt tôi giơ cao máy ảnh, chạy trước, rồi đi thụt lùi, và rồi Tách tách. Di, sau vài phút ban đầu mất hồn và ngượng ngùng lấy bàn tay che mặt, bỗng chốc tự nhiên lạ lùng, tạo đủ mọi kiểu ngộ nghĩnh bất ngờ. Tôi chụp say sưa. Nụ cười rạng rỡ trên môi, tiếng cười trong trẻo đầy ám ảnh... Cứ thế, chúng tôi lên đến nhà thờ mà không hề nghĩ mình vừa mới leo lên một cái đồi dốc.

Tôi bỗng thấy khung cảnh xung quanh như một giấc mơ, khi mà nhà thờ chưa khi nào đẹp như lúc này. Chúng tôi như mê mẩn đi trước những vết chạm trổ trên 2 cánh cửa lớn,những cây cột cao tinh xảo, những ngọn đèn màu,cây thông to lớn được đặt dưới sảnh. Trong cảm xúc đang trôi đi, tôi vô thức nắm nhẹ cánh tay Di buông lơi. Cô ấy chợt thoáng dừng lại, bàn tay cố đụng đậy trong tay tôi, nhưng tôi mặc kệ, nắm chặt. Di im lặng. Tôi im lặng. Chúng tôi cùng im lặng đi xuống dốc. Tự nhiên tôi thấy một nỗi xúc động mạnh đang lan ra từng thớ thịt. Tình yêu của tôi đã được trao đi nhẹ nhàng, sâu sắc và chân thành..

Tôi bỗng lúng túng, vụng về khi gần đến nhà mình: "À, uhm, anh muốn dẫn Di về nhà anh dùng bữa. Anh đã nói với gia đình. Gia đình anh rất hiếu khách. Đồng ý nhé?”...Im lặng... "Anh luôn làm cho em bất ngờ”. Tôi cảm thấy muốn nổ tung lồng ngực.

Cuộc gặp mặt rất tự nhiên và ấm cúng. Trong kín đáo,bố mẹ tôi rất hài lòng về cuộc gặp gỡ này. Tôi nhìn Di, cô rất thoải mái và tự nhiên, đôi lúc hơi khép nép và im lặng. Rồi tôi phát hiện ra, cô khá vụng về trong bếp núc, như chưa hề một lần vào bếp. Một chút suy nghĩ nhưng rồi tôi cũng quên đi, không khí vẫn vui vẻ đến thế cơ mà... Cảm giác ấm áp ngập đầy căn phòng…Mẹ gắp thức ăn cho Di, miệng hỏi: "Ba mẹ con ở nhà làm gì? Hôm nay ở nhà có tổ chức gì không…1’,2’.. thời gian như ngưng lại khi thấy Di im lặng, mặt cúi gằm, hai tay nắm chặt chén cơm, rung rung... Tôi như bất động, không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Di nói gằn từng tiếng trong cổ họng: "Thưa hai bác, con mồ côi" và vụt chạy ra ngoài trước ánh nhìn ngỡ ngàng của ba mẹ tôi. Tôi vơ vội cái áo khoác treo trên ghế, chạy theo..

Ngoài đường lạnh buốt, đông người qua lại, nhìn mãi không thấy đâu... Rồi tôi cũng thấy bờ vai đang run rẩy gần hàng cây trước hiên nhà... Tôi bước đến, cầm áo khoác khoác nhẹ lên người Di: "Em sao thế? Trời đang rất lạnh” rồi xoay hẳn người cô ấy đối diện với mặt mình.

Can đảm nhìn sâu vào đôi mắt đang chực đầy nước, im lặng không nói gì, lòng buồn vô hạn. Sau những giây cố kìm nén lòng mình, cô ấy òa khóc như chưa từng được khóc, tựa như tâm hồn đang vỡ ra từng mảnh, đau đớn nghẹn ngào... rồi thì rời rạc, ký ức hiện ra, lộn xộn, ngắt quãng nhưng cũng đủ khiến tôi đứng lặng.

Quá khứ đẹp tươi

Cuộc sống màu hồng…

Tình yêu..

Rồi mất mát... đảo lộn...

Tôi không biết nói gì, gió lùa vào lớp áo mỏng làm tôi tê người, thấy lòng se lại và một nỗi buồn không tên lan nhẹ ra từng vệt không trung. Khám phá được bí mật của Di làm tôi sốc nặng. Ngay lúc này đây, tôi không muốn nói ra những câu nói thông cảm đầy vẻ tầm thường, nhưng cũng không muốn im lặng..

Tôi lặng lẽ rút đôi găng tay nhét trong túi áo nãy giờ, cầm lấy bàn tay cô ấy, xỏ chúng vào, rồi áp đôi bàn tay ấy lên má mình, nhắm nghiền mắt: "Hàng đêm khi theo em về nhà, thấy dáng em ngồi bó gồi trước ban công, anh đã ao ước mãnh liệt sẽ là người bên cạnh để chia sẻ với em. Em là người con gái can đảm nhất mà anh từng biết. Cứ xem tất cả như một giấc mơ thôi, một giấc mơ buồn không tên. Anh muốn là người đánh thức em dậy sau giấc mơ đó..”

Tôi khẽ đưa tay chùi khuôn mặt đầy nước của Di. Trong cái lạnh của đất trời, tôi cảm thấy vai mình đẫm nước, có hơi thở ai ấm nóng bên tai, tự nhủ cuộc đời này tôi không còn thiết tha gì hơn. Cảm giác ấm áp phủ đầy nỗi buồn dâng lên trong lòng..

Đêm nay là Noel..

Đêm nay là Noel

Có hai người ngồi với nhau dưới cây thông lớn của nhà thờ.

-"Họ ra đi trong một tai nạn xe hơi, chiếc xe quý nhất của nhà em. Công ty đang phát triển rất thuận lợi. Thật đáng tiếc là em bất tài, không thể theo nghiệp gia đình. Lúc ấy em hoang mang cực độ. Ba mẹ đã để cho em một tài khoản trong Ngân hàng. Suốt cuộc đời kinh doanh, họ đã không để lại một khoản nợ nào. Em chưa đụng một xu nào trong đó...". Hoàng đưa tay chùi nước mắt Di." Em đã từng nghĩ em là người may mắn nhất thế giới này. Em cũng đã từng yêu một người rất nhiều. Anh ấy đã ở bên em trong những ngày đó".

- "Vì lí do gì mà em lại lên đây?"

- "Em sợ hiện tại. Em vẫn có tình yêu làm chỗ dựa, nhưng có gì là mãi mãi hả anh? Sẽ như thế nào nếu một ngày em không nắm giữ được tình yêu đó, và mất luôn niềm hy vọng cuối cùng?" - Di cười nhẹ.

- "Như thế là không công bằng với anh ấy"- Hoàng khẽ nói

- "Tháng đầu tiên, em nhận được mail của anh ấy mỗi ngày, về nỗi nhớ, về tình yêu, về những ngày không có em. Tháng thứ hai, em nhận mail một tuần một lần. Anh ấy nói về nỗi bất lực trong tuyệt vọng tìm kiếm em, sự mệt mỏi của nỗi nhớ, sự rã rời của thể xác và tâm hồn. Tháng thứ 3, em biết được sự đầu hàng của anh ấy. Em trở thành một giấc mơ của người khác. SG lại trở về nhịp sống bình thường. Và ngày hôm qua, em đã trở thành người yêu cũ của anh ấy rồi..."

- "...Bây giờ em chỉ nhớ tới ba mẹ em thôi. Nhớ quá .."

Đêm lạnh hơn, Di khẽ nép vào vai Hoàng, nhè nhẹ: "Không hiểu sao, dạo này em hay nằm mơ nghe thấy tiếng Tách Tách từ máy ảnh của anh. Haha. Em bị nó ám ảnh mất rồi."

Hoàng nhìn sâu vào mắt Di: "Mắt sưng rồi,làm sao lên hình được nữa đây?". Di khẽ cười nhẹ." Em muốn về Sg quá. Nhớ quá rồi."

...Nơi đây không thể nào giữ được chân em...

Nắng

Sau mùa lạnh, chút nắng ấm áp len vào phòng trọ bé nhỏ của tôi. Tôi ngồi lặng lẽ ngắm những tia nắng đầu ngày, sau khi đọc lá mail, có lẽ là cuối cùng của anh. Anh nói về một tình yêu xưa cũ, về những gì đã qua, về những thay đổi của một cuộc sống mới, và cả một tình yêu mới. Tôi khẽ mỉm cười. Giờ đây tỉnh giấc sau giấc mơ, tôi thấy hài lòng với những gì đã qua. Vùng đất mới khiến tôi hồi sinh, một tình yêu mới giúp tôi tìm lại chính mình... thấy lòng nhớ Hoàng quá đỗi. Dư âm của đêm giáng sinh vẫn còn đâu đây. Nhưng cũng chính thời điểm này, tôi phải trở về nơi dành cho tôi, đối diện với quá khứ và sống tiếp với đam mê của mình.
Khi tôi nói 3 ngày nữa tôi sẽ về Sài Gòn, Hoàng im lặng.

-”Anh đừng buồn. Mình đã biết trước về ngày hôm nay rồi mà”

-“Anh hiểu, anh chỉ không thể tuởng tượng được những thứ xô bồ nơi đó sẽ hằn nếp nhăn lên những bức ảnh của anh”.

-”Haha. Anh có thể dùng photoshop được mà”

-“Ôi không. Em chỉnh không cần chuẩn mà”. Tách tách

- “Haha”

….

“Anh gửi kèm bức thư là niềm tự hào đầu tiên của anh. Tác phẩm đoạt giải là một khoảnh khắc buồn vô cùng tận, khi anh đứng trước mặt hồ phẳng lặng, lòng nhớ em da diết. Anh tự hỏi thành phố sương mù này đã thay đổi những gì từ khi em đến đây. Anh nhìn lại những bức ảnh đã chụp, mường tượng lại gương mặt của em. Kỷ niệm không nhiều, nhưng đủ để anh tìm được ý nghĩa cho tuổi trẻ của mình. Nhờ em,a nh can đảm theo đuổi đam mê của mình. Nhờ em anh biết được cái cảm giác đầu đời. Nhưng em à, chưa bao giờ anh nói 3 từ ANH YÊU EM với em phải không. 5 ngày nữa anh sẽ vào đó, anh sẽ làm quen với khói bụi, kẹt xe và đủ thứ phức tạp khác. Anh sẽ chấp nhận tất cả, chỉ bởi vì anh không muốn cuộc đời thứ hai của em chỉ có một mình, và muốn nói 3 từ đó với em. Ba mẹ nhắc em suốt. Cái máy ảnh của anh cũng nhớ em, nó hư liên tục. haha. Anh cũng đang học photoshop.Anh đoán khuôn mặt em cũng đã không còn trắng nữa và lấm tấm tàn nhang rồi đấy..”

keongot[!]
06-11-2009, 10:47 PM
vâỵ là học sẽ đc gặp nhau đúng k
a ấy đã chọn kon đường đi theo cô ấy
thầm cảm ơn.............!!

Teddy Xink
12-11-2009, 08:48 PM
eo các bạn này chăm đọc chuỵen nhỉ
dài quá................