PDA

View Full Version : Về Hòa Bình thăm Embesaomai



kawana
28-05-2009, 09:57 PM
Tôi chỉ quen và gặp em qua lần trao giải cuộc thi viết blog “Mùa xuân và tôi” của mạng Tamtay.vn cùng những gì đọc được trong tác phẩm dự thi em viết... Rồi bất chợt một ngày em gọi điện cho tôi nói đang viết tự truyện và muốn nhờ tôi biên tập hộ.

Nhận được 8 chương tự truyện xinh xắn của Nguyện đã lâu, nhưng mãi gần đây tôi mới có thời gian mở ra đọc. Những trang viết tự kể thấm đẫm nỗi niềm và khao khát của một người con gái vừa tròn 20 tuổi nhưng kém may mắn Nguyễn Thị Nguyện làm lòng tôi trùng xuống, nao nao… Và tôi đã quyết định phóng xe máy từ Hà Nội về Hòa Bình thăm em trong một buổi sáng Chủ nhật không hề định trước…Vượt qua quãng đường gần 100km với hai giờ đồng hồ, tôi cũng đã có mặt ở Chợ Bến, Cao Thắng, Kim Bôi, Hòa Bình. Và khi hỏi đến ông Nguyễn Đức Biên thì người dân ở khu chợ này ai cũng biết tôi muốn nhắc đến cô con gái tật nguyền của gia đình ông.

http://images.thethaovanhoa.vn/Images/Uploaded/Share/2009/02/200902170351507/Thi%20thoang%20gia%20dinh%20lai%20phai%20nhac%20em %20len%20cho%20do%20moi.jpg

Sinh năm 1988, trong gia đình có 4 anh chị em, cả bố và mẹ đều là thầy thuốc, Nguyện không may bị “liệt mềm tứ chi bẩm sinh”với một cơ thể mềm nhũn, những trận ốm thập tử nhất sinh và mỗi lần ho là máu lại ộc ra, không cách nào cầm lại được. Cơ thể em ngày một gầy gò, cột sống bị vẹo giống hình chữ “S”, hai mươi tuổi rồi mà trông em như một đứa trẻ mới lên 6. tuổi.

“Thỉnh thoảng mỗi khi nằm, em phải nẹp người trong tấm gỗ để cho dễ thở, muốn tháo ra dùng tuôc-nơ-vit vặn. Để chống chọi với mọi sự suy yếu của cơ thể,hằng ngày em phải mặc chiếc áo giáp bằng nhựa. Nhiều khi chiếc áo giáp “chiến hữu” chọc vào cơ thể của mình đến chảy cả máu lưng mà em vẫn phải mặc và nghiến răng chịu đựng! Nó vừa là người bạntri kỉ và cũng là kẻ thù lớn nhất trong cuộc đời của em”- Nguyện tâm sự với tôi bằng giọng đượm buồn và đôi mắt ngân ngấn nước.

http://images.thethaovanhoa.vn/Images/Uploaded/Share/2009/02/200902170351507/Chiec%20ao%20giap%20vuala%20nguoi%20ban%20tri%20ky %20dong%20thoi%20cung%20la%20ke%20thu%20cua%20em.j pg

Nhà Nguyện gần chợ Bến, phía trước là một con đường nhỏ dẫn tới trường học. Năm chín tuổi, mỗi lần thấy các bạn cùng tuổi tan học về qua, nghe tiếng cười và tiếng dép sột soạt ngoài cổng, Nguyện lại bò lê ra cửa ngắm từng bước chân của các bạn, rồi quay vào trong phòng tối âm thầm khóc. Bà Ngọ - mẹ em cũng không cầm được nước mắt, quyết định đến trường xin học cho con. Được sự động viên và giúp đỡ của bạn bè thầy cô, Nguyện tìm thấy niềm tin và ý chí trong học tập, năm nào cũng đạt danh hiệu học sinh giỏi. Tuy nhiên, do ham học, ngồi nhiều, những vết thương từ chiếc “áo giáp” gây ra khiến sức khỏe của Nguyện ngày càng yếu đi. Năm lớp 12 em không thể tới trường, các thầy cô giáo ở Trường THPT Cù Chính tạo điều kiện cho em được học tại nhà.
Một lần, nghe tin ở Bệnh viện Nhi trung ương có chuyên gia của Mỹ sang phẫu thuật thành công bệnh vẹo cột sống, gia đình ông Biên rất mừng đưa con ra Hà Nội phẫu thuật, thắp lên trong lòng Nguyệnniềm tin được trở lại cuộc sống bình thường như mọi người. Tuy nhiên, các bác sĩ thấy khả năng thành công trong trường hợp của em là quá thấp nên đã từ chối…

Hi vọng sụp đổ khiến Nguyện trở nên bi quan.Nguyện kể: “Ngày lại ngày, em thường nhốt mình trong căn phòng với bốn bức tường lạnh lẽo, cô đơn, không dám nhìn vào chiếc gương. Rồi một buổi tối, tình cờ xem được chương trình “Người xây tổ ấm”kể về cuộc sống khó khăn của một gia đình sinh được hai người con đều bị tật bẩm sinh là Vũ Anh Tuấn và Vũ Anh Tú. Dù không được đến trường nhưng cả hai chú đã tự học và học rất giỏi, nhất là tin học, tiếng Anh và đều làm nghề viết báo, nhiều lần đoạt giải thưởng trong những cuộc thi dịch thơ... Sự lạc quan và niềm tin vững chắc của các chú ấy đã làm cho em như thấu hiểu nhiều hơn. Em đã tự nhủ mình rằng phải biết chấp nhận với những gì đang diễn ra trước ”.

Trước khi chia tay, Nguyện có nhắn gửitôi một điều: “Em rất muốn được kết bạn làm quen cùng tất cả các bạn bè trên cả nước. Nick của em là Embesaomai. Hy vọng anh sẽ giúp em gửi thông điệp này tới các bạn!”. Dọc quãng đường về lại Hà Nội, hình ảnh, nụ cười của em cứ ám ảnh tôi mãi, và nhiều ngày sau vẫn còn gợi nhiều day dứt, nhất là mỗi khi nhìn lại những bức ảnh tôi và em chụp cùng với nhau…

http://images.thethaovanhoa.vn/Images/Uploaded/Share/2009/02/200902170351507/2Tac%20gia%20bai%20viet%20va%20em%202Nguyen%20Thi% 20Nguyen.jpg


Quả thực, câu chuyện về em là một bài ca đẹp mà trong cuộc sống này, không phải ai cũng có thể viết nên được. Thật vui khi thấy em đã luôn mỉm cười với cuộc sống, chủ động để học hỏi và vươn lên trong cuộc sống của mình! “Con người sinh ra không thể để tan biến dễ dàng như một hạt cát vô danh. mình sinh ra để in dấu lại trên mặt đất, in dấu lại trong trái tim người khác.. vì thếtôi đã kiên cường sống và tôi đang nghĩ “Điều quan trọng không phải mình sống được bao lâu mà phải sống như thế nào để mùa xuân mãi trong trái tim ta…”. Hãy sống như những gì em đã nghĩ và thể hiện như thế trong tác phẩm của mình, để luôn thấy hình ảnh một thiên thần Ước Nguyện trong từng vần thơ và lời ca trong trẻo của em, em gái nhé! Em là một cô bé tật nguyền biết tự tìm đến cho mình hạnh phúc và sẽ tiếp tục tìm thấy được niềm vui, niềm hạnh phúc cho bản thân mình, dẫu biết không hề đơn giản…

BUBABY
28-05-2009, 09:59 PM
những người ntn em thấy họ rất giỏi :D

M.Com
29-05-2009, 04:58 PM
Một bài viết mới nhất về em:

Hãy lắng nghe giọng hát của em nhé

http://img.thethaovanhoa.vn/Images/Uploaded/Share/2009/05/27/6a5nguyenthinguyen1.flv


Sự ồn ào bỗng dứt hẳn. Không ai có thể nói, thậm chí cũng chỉ dám thở nhẹ. Giọng hát của cô bé cất lên khiến tất cả trở nên vô nghĩa. Giải thưởng, những bó hoa, những vị quan chức, những thí sinh... Tất cả đều không còn đáng chú ý.

Nguyện đã gọi điện và nhắn tin cho tôi nhiều lần. Và gần đây nhất, khi cô bé nghe được giải, cô có một mong muốn nhỏ, được hát một bài hát. Tất nhiên tôi không thể từ chối đề nghị thật chính đáng của em. Tôi không biết giọng hát của em, tôi càng không biết em sẽ hát bài gì. Tôi chỉ biết mong muốn đó là chính đáng và nhất thiết phải có trong chương trình của buổi lễ trao giải.


http://img.thethaovanhoa.vn/Images/Uploaded/Share/2009/05/27/daisuthuydien2.jpg
Sau bài hát của Nguyện, ông Rolf Bergman, Đại sứ Vương Quốc Thụy Điển tại Việt Nam đã rất xúc động



Quan khách, các thí sinh, giới báo chí và... Em bé sao mai có mặt ở Hội trường. Tôi có thấy em. Tôi cố gắng không tiếp xúc. Tôi thấy quanh em là rất đông bạn bè, gia đình. Tôi biết em sẽ ổn. Và tôi làm việc của tôi, hi vọng em sẽ có niềm vui khi giao lưu với các thí sinh khác.

Ban giám khảo phát biểu, các thí sinh trao đổi, giới báo chí đặt câu hỏi... mọi việc cứ ùn ùn "chảy" và tôi cứ trôi tuột theo. Em bé sao mai vẫn ngồi đó, cuối hội trường và không nhận ra tôi. Nhưng thông tin cho biết em đang khá mệt và rất cảm động vì buổi lễ trang trọng quá. Tôi đã phải đề nghị Ban tổ chức bố trí cho em phát biểu trước. Và nói thật, tôi quên mất em sẽ hát một bài. Chính xác hơn, tôi sợ em mệt và sẽ hủy tiết mục của mình.

Tất cả mọi thứ vẫn ồn ã diễn ra. Em vẫn nói, mọi người vẫn lắng nghe. Ban giám khảo xúc động trước hình ảnh của một cô bé nhỏ nhắn, "ngồi gọn trên trước xe lăn". Đối với tôi khi đó, Em bé sao mai chỉ là một người tật nguyền đang nỗ lực vươn lên trong cuộc sống. Và những người như chúng tôi cần phải biết chia sẻ với em. Vâng, đơn giản thế thôi.

Nhưng... Mọi thứ bỗng dừng lại. Tất cả im lặng. Nhiều khuôn mặt thẫn thờ. Nhiều ánh mắt "bất động". Nhiều khóe mắt dần ướt. Nhiều người cố gắng ngoảnh mặt đi như cố giấu cảm xúc. Đó là khi Em bé sao mai cất tiếng hát.

Tôi vẫn chụp ảnh, tôi vẫn dõi theo bài hát của em. Tôi vẫn quan sát các quan khách. Tôi vẫn nhìn các đồng nghiệp đang hướng về phía em. Nhưng mắt tôi thì không theo ý chí của tôi. Nó rưng rưng và trực trào nước mắt. Tôi đã cố gắng lắm để kiềm cái cảm xúc khi đó lại.


http://img.thethaovanhoa.vn/Images/Uploaded/Share/2009/05/27/ongngohathai.jpg
Ông Ngô Hà Thái và ông Nguyễn Văn Mỹ - Giám đốc Công ty Lữ hành Lửa Việt và Tavitour chia sẻ tình cảm với Nguyện


Tự dưng tôi bỗng thấy mình giống như khán giả của nước Anh khi lần đầu thấy Susan Boyle bước lên sân khấu. Tôi đã nhìn em với cái nhìn chưa đầy đủ. Tôi vẫn chưa cảm nhận đầy đủ sức sống, ham muốn được chia sẻ của em. Nói một cách chính xác nhất, tôi chưa đủ tôn trọng em.

Và bài hát của em, cái cách em truyền tải thông điệp sống của em đã khiến tôi thực sự cảm động.

Tôi nợ em một lời xin lỗi vì đã chưa có sự tôn trọng đầy đủ tới em. Phải nói thật rằng tôi đã gặp một số trường hợp khiến tôi mất niềm tin nên tôi khá dè chừng trong tiếp xúc. Nhưng sự vô tư, trong sáng, khát khao của em đã khiến tôi phải thay đổi cách nhìn nhận của mình. Hi vọng em sẽ bỏ qua cách ứng xử của tôi trong ngày hôm nay.

Tôi không biết nói gì hơn. Chỉ mong được chia sẻ giọng hát của em với tất cả bạn đọc của Thể thao và Văn hóa.

Luôn mong em khỏe và mạnh mẽ sống.

Nguồn: http://www.thethaovanhoa.vn/motchuyendi/EventDetail.aspx?EventID=20090527094246353

Nổi loạn
04-06-2009, 07:27 PM
Bài này hôm nay vừa comments bên dtnthb.com nhưng nghe đến ở bjo vẫn chưa hết buồn... Có lẽ tớ vẫn thấy mình hạnh phúc hơn bạn ấy rất nhiều... Nhưng thấy mình thật bé nhỏ, thật lãng phí cuộc đời mình vì những chuyện không đâu. Cuộc dời của bạn Nguyện còn đau đớn hơn, còn kém may mắn hơn nhưng bạn vẫn có thể vượt qua những nỗi đau đó. TRong chúng ta mấy ai dám hy sinh những cái nhỏ nhoi, chà đạp lên khó khăn và sống tốt, sống sao cho đúng nghĩa con người. Một cô bé tật nguyền lại đáng để chúng ta biết sống đẹp hơn với ước mơ, với trái tim của lòng mình và sống sao cho có ý nghĩa. :shy::shy::shy:
Thật chúc bạn có một cuộc sống vui vẻ và luôn mạnh khỏe vì những người yêu quý bạn, vì gia đình bạn

kawana
21-06-2009, 06:56 PM
Hôm nay vừa nhận được Tin của Embesaomai.

sáng mai 6h5 và 9h30 VTC1 sẽ phát sóng embesaomai trong chương trình "Giai điệu ngày mới " cả nhà mình, nếu ai rảnh thì bật ti vi để xem em có lớn hơn chút nào ko nhen. Thanks

Mong các bạn vào xem và ủng hộ Bé Sao mai nhé :D ^^:shy:

Mr.Kenny
20-09-2009, 11:47 AM
Một nghị lực và 1 niềm tin vào cuộc sống thật là tuyệt vời. :zcry::zcry::zcry:

Chjp_Vjp_9x
20-09-2009, 11:53 AM
chị này hôm trc xuống trường kì sơn biểu diễn 1 lần rùi!
em còn tặng hoa mừ!