ljnhcau_hb
23-11-2008, 02:45 PM
Tôi đã từng đc nghe 1 câU nói: '' Đằng saU nụ cười nà những giọt nước mắt và đằng saU của những giọt nướC mắt chính nà sự đaU khổ đến tột cùng mà đôi khi chính bạn cũng chẳng thể biết và hiểu đc nÓ. Bạn càng cười nhiều thỳ chO thấy bạn thật sự rất nhiều nỗi đaU muốn giấu trong lòng, không để chO ai biết đến _ tiếng cười đó chính nà sự thay thế chO những giọt nướC mắt của bạn ".
Chẳng hiểU saO tôi lại thấy câU nói đó nhƯ nhỳn thấU đc tâm trạng của tôi hiện giờ . Đúng vậy ! Mỗi khi có chuyện buồn tôi thường thik cười thật lớn, cười thành tiếng tO để chE giấu đy những nỗi buồn đó. Bởi tôi biết khóC cũng chẳng thể giải quyêt thêm đc điềU gì mà chỉ càng làm chO nỗi buồn đÓ thÊm đaU hơn thôy. Mà kũng 1 phần cÓ thể nà dO tôi đã khóC quá nhiều rồy nên giỜ ko còn có thể khóc thêm đc nữa. Mỗi khi nhỚ tới những nỗi đaU đó tôi lại cÓ cảm giáC như trái tim mình bị ai đÓ bóp nghẹt lại, đaU đớn vÔ cùng, đaU đến mức kô thể thốt thành lời đc nữa. Cứ mỗi lần nhƯ thế tôi lại cười thật lớn để át đy nỗi đaU trOng lòng và cũng cười cho chính cuộc đời ngang trái của tôi.
Nhiều bạn bÈ mọi người kô biết đềU hỏi và thấy làm lạ : vì tai saO tôi lại cÓ thể cười đc nhiều kiểU kháC nhaU đến nhƯ vậy. Mỗi lần nghe thấy hỌ hỏi nhƯ vậy tôi lại cười, cười trÊn nỗi chUa xót mà họ kô bao giờ hiểu nổi. Những tiếng cười đó đều thể hiển chO từng nỗi đaU trOng lòng tôi. Càng thấy đaU đớn, tôi lại càng cười lớn và điệU cũng càng " man rỢn " hơn.
Tôi thường trút bầU tâm sỰ cùng với những tỜ giấy. Bởi khi viết xOng và gập lại tôi cÓ cảm giáC nÓ đc bảO mật an tOàn như đc nhÉt trong 1 ngăn của trái tim tôi vậy.
Bạn của tôi thường nghĩ tôi nà 1 kẻ mê xiền và cÓ thể đặt tiền caO hơn cả lòng tự trọng của bản thân mình. Nhưng tôi biết mình đã đánh mất đy rất nhiềU thứ quan trọng rồy, giỜ lòng tự trọng chính nà cái mà tôi phải giữ lấy, kô thể để nÓ mất đy đc. Tôi có 1 phương châm mà tôi đOán CHỈ MÌNH TÔI mới cÓ thể hiểU nổi: " Cuộc đời nà 1 vở kịch mà bạn phải diễn chO đến khi mình lìa đời và lấy sỐ phận của mình để đặt cượC với nÓ".
Đây nà phương châm do chính tôi nghiệm ra nhỜ những nỗi đaU này và tôi quyết định sẼ thựC hiện cách sống của mình theO cái phương châm nài để vưỢt qua cả chính những vẾt thương đã hằn sâU trong tim tôi... Và tự tỳm chO mình 1 lối thOát trong kái cuộC đời đầy cay đắng này và sẼ cÓ đc 1 tương lai tốt đẹp hơn như bấy lâU tôi hằng mƠ ướC ... :heo11:
ThE EnD
Chẳng hiểU saO tôi lại thấy câU nói đó nhƯ nhỳn thấU đc tâm trạng của tôi hiện giờ . Đúng vậy ! Mỗi khi có chuyện buồn tôi thường thik cười thật lớn, cười thành tiếng tO để chE giấu đy những nỗi buồn đó. Bởi tôi biết khóC cũng chẳng thể giải quyêt thêm đc điềU gì mà chỉ càng làm chO nỗi buồn đÓ thÊm đaU hơn thôy. Mà kũng 1 phần cÓ thể nà dO tôi đã khóC quá nhiều rồy nên giỜ ko còn có thể khóc thêm đc nữa. Mỗi khi nhỚ tới những nỗi đaU đó tôi lại cÓ cảm giáC như trái tim mình bị ai đÓ bóp nghẹt lại, đaU đớn vÔ cùng, đaU đến mức kô thể thốt thành lời đc nữa. Cứ mỗi lần nhƯ thế tôi lại cười thật lớn để át đy nỗi đaU trOng lòng và cũng cười cho chính cuộc đời ngang trái của tôi.
Nhiều bạn bÈ mọi người kô biết đềU hỏi và thấy làm lạ : vì tai saO tôi lại cÓ thể cười đc nhiều kiểU kháC nhaU đến nhƯ vậy. Mỗi lần nghe thấy hỌ hỏi nhƯ vậy tôi lại cười, cười trÊn nỗi chUa xót mà họ kô bao giờ hiểu nổi. Những tiếng cười đó đều thể hiển chO từng nỗi đaU trOng lòng tôi. Càng thấy đaU đớn, tôi lại càng cười lớn và điệU cũng càng " man rỢn " hơn.
Tôi thường trút bầU tâm sỰ cùng với những tỜ giấy. Bởi khi viết xOng và gập lại tôi cÓ cảm giáC nÓ đc bảO mật an tOàn như đc nhÉt trong 1 ngăn của trái tim tôi vậy.
Bạn của tôi thường nghĩ tôi nà 1 kẻ mê xiền và cÓ thể đặt tiền caO hơn cả lòng tự trọng của bản thân mình. Nhưng tôi biết mình đã đánh mất đy rất nhiềU thứ quan trọng rồy, giỜ lòng tự trọng chính nà cái mà tôi phải giữ lấy, kô thể để nÓ mất đy đc. Tôi có 1 phương châm mà tôi đOán CHỈ MÌNH TÔI mới cÓ thể hiểU nổi: " Cuộc đời nà 1 vở kịch mà bạn phải diễn chO đến khi mình lìa đời và lấy sỐ phận của mình để đặt cượC với nÓ".
Đây nà phương châm do chính tôi nghiệm ra nhỜ những nỗi đaU này và tôi quyết định sẼ thựC hiện cách sống của mình theO cái phương châm nài để vưỢt qua cả chính những vẾt thương đã hằn sâU trong tim tôi... Và tự tỳm chO mình 1 lối thOát trong kái cuộC đời đầy cay đắng này và sẼ cÓ đc 1 tương lai tốt đẹp hơn như bấy lâU tôi hằng mƠ ướC ... :heo11:
ThE EnD