PDA

View Full Version : Vận mệnh



tomboy
04-09-2008, 11:21 AM
Khu phố " Sun"_ nơi mà bất kì 1 người dân bình thường nào cũng ao ước được 1 lần trong đời đặt chân vào đây. Vì sao ư? bởi vì nơi đó ko dành cho họ mà dành cho các " ông vua, bà hoàng", những cô cậu " công chúa và hoàng tử " thời hiện đại sinh sống.

Nhưng hok có gì là mãi mãi, truyền thống đó rốt cuộc vẫn bị phá vỡ khi 1 ngày kia, 1 cậu bé( tất nhiên hok phải là hoàng tử) đã đạt được ước mơ của hàng ngàn người đó, nhưng liệu" cô bé lọ lem" có thực sự biến thành " công chúa" như trong truyện cổ tích xưa?

Cánh cổng trắng đồ sộ ngăn cách với thế giới bên ngoài và " xứ sở thần tiên" dần mở ra, 1 chiếc Mes đen kiêu kì lướt nhanh qua hàng chục con mắt chứa đầy sự ngưỡng mộ, ghen tị rồi tiếc nuối khi cánh cổng dần khép lại. Ngồi trên xe, " cô bé lọ lem" quay đầu lại nhìn cái thế giới tầm thường mà cậu đã sống hơn 10 năm 1 lần nữa, để bắt đầu từ giây phút này, cô sẽ sống 1 cuộc sống khác, cuộc sống của 1 công chúa.

Chiếc Mes đen dừng lại trước " tòa lâu đài" nguy nga, tráng lệ, 1 người phụ nữ quý phái bước xuống xe và theo sau bà là " cô bé lọ lem" của chúng ta.



_ Chào bà!_ người quản gia cung kính cúi đầu chào khi người phụ nữ bước vào.

Bà Thủy mỉm cười đáp lại, rồi đưa mắt nhìn quanh:

_ Mạnh đâu, ông Lí?

_ Thưa, cậu chủ vừa ra ngoài, có lẽ cũng sắp về.

Tỏ vẻ hơi thất vọng 1 chút rồi bà nhìn Nhung , cười hiền:

_ Uhm! vậy Nhung à, con hãy về phòng trước và nghỉ ngơi đi nhé! Ông Lí!

_ vâng, thưa bà, cô Nhung, mời cô theo tôi!

Nhìn theo cho đến khi Nhung vào hẳn phòng và đợi ông Lí trở lại bên bà, bà mới nhẹ nhàng giải thích.

_ Nó tên Nhung, 1 món quà dành cho Mạnh, dạo này thấy Mạnh buồn quá. Ông thấy sao?

_ Tôi ko chắc nhưng tính của cậu Mạnh thì tôi e là..._ Ông Lí cười miễn cưỡng.



---------------------



Mạnh chạy xộc vào trong nhà mà chẳng thèm nhìn ông Lí lấy 1 lần khiến ông phải vội lên tiếng để ngăn Mạnh lại trước khi cậu chạy lên gác và mất hút.

_ Cậu chủ, mẹ cậu nói muốn gặp cậu.

Dừng lại ngay giữa cầu thang, cậu quay đầu lại nhìn ông, ko tỏ vẻ gì là bực dọc.

_ Có chuyện gì ko?

_ Tôi cũng ko rõ.

_ Cần gấp ko? Tôi muốn tắm.

Ông Lí cười:" Ko sao ạ, bất cứ lúc nào cậu muốn".


.....

nhocbuong93
04-09-2008, 02:11 PM
cho thêm đi như thế này ít quá Cháy ơi!:baifu045::baifu045::baifu045:

thành chuột
04-09-2008, 03:31 PM
cái nỳ nói zề cái gì :baifu021::baifu021::baifu021:

TranPhjeuDju
04-09-2008, 03:38 PM
Cho thế này bố ai mà đọc nổi:-o:baifu021:
ít nhất phải cho 1 chương or mấy chương nếu là chương ngắn chứ:-o:baifu065:

pe_he0
04-09-2008, 04:27 PM
Nhung Cháy ơi!!!!!
viết thêm đy.....
nghe cũng hay đấy....
nhìn tên nhân vật ........
post thêm tý nứa....để sáng tỏ vấn đề đy.....
:baifu072::baifu072::baifu072:

tomboy
05-09-2008, 05:19 PM
.....



Cánh cửa khẽ mở ra, để lộ khuôn mặt của" Hoàng tử ".

_ mẹ à, mẹ cần gặp con?

1 nụ cười rạng rỡ nở trên môi khi bà nhìn thấy Thủy, bà liền vẫy tay gọi cậu lại bên mình:
_ con yêu, mẹ có 1 điều bất ngờ dành cho con đấy!

Trẻ con thì vẫn là trẻ con, đứa nào mắt chẳng sáng lên khi nghe mình sẽ được nhận quà? " Hoàng tử" cũng chỉ là 1 đứa trẻ 10 tuổi thôi mà.

_ thật sao mẹ? nó ở đâu thế?_" hoàng tử " háo hức đưa mắt nhìn quanh căn phòng, tìm kiếm " điều bất ngờ " của mẹ.

Cánh cửa lại khẽ mở ra 1 lần nữa, 1 cô bé có khuôn mặt thanh tú rụt rè bước vào và tiến đến ngồi gần bà THủy, đối diện với " hoàng tử".

_ con yêu, đây là Nhung, từ bây giờ NHung sẽ là 1 thành viên của gia đình chúng ta, tuy Nhung chỉ sinh sau con 10 ngày nhưng trong nhà thì ko thể gọi nhau là bạn bè được, con hãy coi Nhung như em mình nhé?

Bà Thủy hồ hởi " khoe" Nhung mà ko để ý rằng sắc thái trên khuôn mặt con trai bà đã biến đổi, ngạc nhiên, đôi chút khó chịu, nhưng ko hề có sự thích thú.

_ MẠnh à? con thấy sao? cô ấy rất tuyệt phải ko?

_ Mẹ! nó là ai thế?

_ Mẹ đã nhận nuôi NHung vì nghĩ là con sẽ thích, ko phải con rất muốn có em sao?

_ Em?

Mạnh ngừng lại trong giây lát để ngắm nhìn Nhung bằng đôi mắt lộ rõ vẻ ko-hài-lòng. Thế vậy mà bà Thủy vẫn chưa nhận ra điều đó ở MẠnh mà vẫn tiếp tục "tự hào" về món quà mình tặng.

Nhưng cuối cùng thì bà cũng phải nhận ra, khi MẠnh khẽ cười nửa miệng và nói.

_ Em ư? Mẹ nghĩ nó xứng đáng làm em con sao? Dáng vẻ yếu đuối thế này. Có ai ngu đến mức chấp nhận 1 bộ dạng đáng xấu hổ này làm em mình ko?

Ở phía đối diện, đôi chân mày NHung khẽ nhíu lại vì câu nói xúc phạm này, nhưng cậu ko đủ can đảm để nguớc lên nhìn thẳng vào đôi mắt " đầy quyền lực ấy".


_ Con ko muốn có 1 đứa em như nó. Nhưng con-muốn-nó, nó-sẽ-là-của-con phải ko mẹ?

Bà Thủy cứng họng, chưa biết trả lời sao cho câu nói khó hiểu của MẠnh thì Mạnh chẳng cần chờ đợi mà tiến thẳng đến trước Nhung và nói như ra lệnh.

_ Mày! Sẽ là của tao, dù cho mày có thích hay ko thì mày cũng là của tao, bất cứ khi nào tao đi đâu, làm gì, mày cũng phải ở cạnh tao, phục vụ cho tao bất kì thứ gì tao muốn, mày hiểu chưa?

Nhung thấy người mình đang run lên vì sợ, cô ko dám nhìn thẳng vào MẠnh. Đến trong những cơn ác mộng, cô cũng chưa bao giờ tưởng tượng nổi rằng 1 lúc nào đó, mình lại phải đối diện với 1 con người đáng sợ như thế này. 1 thằng nhóc chỉ trạc tuổi cậu với khuôn mặt đẹp như thiên thần nhưng ánh mắt lại quá lạnh lùng, giống như 1 đấng tối cao đứng trên tất cả và luôn nhìn xuống soi xét những con chiên ngoan đạo của mình.

Mải suy nghĩ mông lung mà Nhung quên mất mình vẫn còn trong vòng vây của con người đáng sợ có khuôn mặt đẹp trai.

_ Mày điếc à? Hay mày bị câm?

_ MẠnh à, đừng làm vậy, Nhung sợ đấy!_ bà THủy lo lắng khi nhìn thấy cơn giật mình sợ sệt của Nhung.

Nhưng mặc cho bà THủy làm đủ mọi cách để tách con trai bà rời khỏi Nhung, MẠnh vẫn ko chịu buông tha. May thay đúng lúc đó có tiếng gõ cửa, ông Lí xuất hiện và báo có cậu Tuấn và cậu Cao đến chơi. Bấy giờ MẠnh mới chịu buông tha, nhưng truớc khi quay đầu bỏ Nhung lại, MẠnh ko quên vứt lại cho mẹ 1 câu nói lạnh lùng và có phần độc ác.

_ Mẹ à, ném nó đi đi! 1 thứ vô dụng như thế con ko cần.

_ Tôi..._ NHung bất ngờ lên tiếng lần đầu tiên.

Ho dừng bước: " Sao?"

1 giọt nước mắt khẽ rơi nhẹ trên đôi má và NHung gật đầu.

Dường như chẳng quan tâm đến điều đó, duờng như coi câu trả lời đó là lẽ dĩ nhiên, MẠnh chẳng phản ứng gì hơn là lạnh lùng quay đầu đi tiếp. CHợt bà THủy gọi cậu lại.

_ Sao con ko dẫn NHung ra đó và giới thiệu với mọi người?

MẠnh cau mày:" Tại sao con phải dẫn nó theo?"

_ Con quên rồi sao? Con vừa nói dù là con đi đâu hay làm gì thi` Nhung cũng phải luôn ở cạnh con đấy thôi?

Miễn cưỡng, MẠNh quay lại, nắm lấy tay Nhung kéo đi. Nhung đưa mắt liếc nhìn bà Thủy sợ hãi, còn bà chỉ mỉm cười, như 1 lời động viên Nhung đừng lo mà cứ đi đi, mọi chuyện rồi sẽ ổn.

các pác cứa từa từa
em còn phải nghĩ chứ
làm gì mà cứa xồn xồn lên thế

nhocbuong93
06-09-2008, 12:27 PM
=D>=D>=D>=D>=D>=D> nữa đi mày ơi tao thấy hay dần rồi!Nhưng mà post sang một bài viết khác nhá như thế này nhiều người chỉ nghĩ là 1 coment thôi không biết đâu!!!!!!!1:):):)

Rains Quỷ
06-09-2008, 12:46 PM
Ko sao đâu em, cứ vừa nghĩ vừa post đi, lúc nào mod bõ này onl sẽ gộp thành một bài cho em ngay ý mà ~:>

Lucifer
06-09-2008, 01:38 PM
hớ hớ !!! hay we'Nhung Cháy ôi cố nên viết tiếp đi. Anh em ui! Bạn em đó :064: